Bạn đang đọc Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều – Chương 12
Lưu Nhã Nhi điên tiết xông đến túm lấy Trần Thanh Thanh, Thanh Thanh nhanh nhẹn xoay người tránh né đồng thời chụp lấy bã vai ả ta.
Như tìm được thứ để trút giận vậy, cô nhếch môi cười nói.
” Là cô tự rước phiền phức đấy nhé, bà đây đang bực vì không tìm được nơi xả giận đây.Hôm nay tôi sẽ cho người thượng đẳng như cô biết mùi bị người hạ đẳng đánh là như thế nào.”
Văn phòng chủ tịch.
Âu Thiên Dương nhìn màng hình máy tính mãi không thấy Thanh Thanh trở lại thì buồn bực lấy tài liệu ra xem.Tâm trạng không tốt nên hắn xem tài liệu mà chẳng chữ nào vào đầu.Quẳng tập tài liệu sang một bên hắn lại xem camera phòng làm việc của Thanh Thanh.Lâm Minh từ bên ngoài hớt hãi đẩy cửa bước vào, đang không vui nên hắn quay sang quở trách Lâm Minh.
” Cậu không biết gõ cửa à?”
” Xin lỗi chủ tịch, nhưng có chuyện lớn rồi.”
” Chuyện gì?”
” Dưới sảnh…!đánh nhau rồi.”
” Việc này cậu cũng đến làm phiền tôi sao? Bảo vệ ở dưới là để làm đẹp à? Đuổi hết cho tôi.”
” Nhưng…!người đang đánh nhau là…!là bác sĩ Trần.”
Âu Thiên Dương kinh ngạc quay sang nhìn Lâm Minh, như không tin vào tai mình hắn bước tới hỏi lại.
” Cậu nói ai đánh nhau ở dưới?”
” Dạ…!là bác sĩ Trần.”
Âu Thiên Dương tâm trạng bổng tốt hơn nhếch môi cười quỷ dị.
Chịu đến tìm tôi rồi sao? Tôi nói rồi mà, cô không thoát được đâu.Âu Thiên Dương chỉnh lại chiếc cà vạt rồi đút tay vào túi quần đi lướt qua Lâm Minh nói.
” Xuống dưới xem sao?”
Tại sảnh lớn quầy tiếp tân, Lưu Nhã Nhi bị Trần Thanh Thanh đánh đến mắt mũi xưng húp.Bảo vệ bước vào thấy khí thế cô đáng sợ quá cũng chẳng dám xông vào can ngăn.
Trần Thanh Thanh vừa đánh vừa mắng.
” Cảm giác bị người hạ đẳng như tôi đánh cảm thấy thế nào, có phải rất khó chịu không? Nhưng tôi lại thấy rất thoải mái đấy.Các người nghĩ có tiền thì muốn làm gì thì làm,sĩ nhục ai cũng được sao? Để bà đây dạy cho mấy người một bài học.”
Vừa nói dứt câu Trần Thanh Thanh dơ tay lên tát cho cô ta một bạt tay nữa, Lưu Nhã Nhi bị tát đến hoa cả mắt.Âu Thiên Dương bước ra khỏi thang máy nhìn thấy cảnh này hết sức kinh ngạc.Lúc nghe Lâm Minh nói cô đang đánh nhau hắn lại lo cô bị ức hiếp, nhưng hắn lại quên mất chuyện cô rất giỏi võ.Hắn là lo xa quá rồi, nhưng cứ để cô tiếp tục đánh thế này sẽ sảy ra án mạng mất.Hắn lớn tiếng nói.
” Dừng tay.”
Trần Thanh Thanh tay đang giơ lên giữa không trung nghe giọng nói ấy bổng ngưng lại.Lưu Nhã Nhi nhìn thấy cứu tinh thì mừng rở vội bò về phía Âu Thiên Dương.Trần Thanh Thanh liếc mắt co chân đạp cho cô ta một cái khiến cô ta ngã bẹp xuống sàn.Âu Thiên Dương cố nhịn cười ra vẻ tức giận nhìn cô nói.
“Tôi nói dừng tay cô không nghe à?”
” Anh nói dừng tay chứ đâu có bảo tôi đừng đạp cô ta.”
” Cô…”
Lưu Nhã Nhi vội bò đến ôm chân Âu Thiên Dương ủy khuất nói.
” Chủ tịch cô ta đến đây cố ý gây sự đánh người, anh hãy gọi cảnh sát đến tống cổ cô ta vào tù đi.”
” Cô ra lệnh cho tôi?Cô là ai hả?”
Nhìn sắc mặt giận dử của Âu Thiên Dương ả ta sợ hãi rụt tay lại nói khẽ
“Em…!em là Lưu Nhã Nhi phó phòng kinh doanh.”
” Lý do đánh nhau?”
” Cô ta xong vào công ty muốn gặp anh, vì không hẹn trước tiếp tân không cho vào thế là cô ta gây chuyện, em can ngăn nên cô ta đánh luôn cả em.Chủ tịch, anh phải đòi lại công bằng cho em.”
Lưu Nhã Nhi khóc thúc thích nhưng mắt vẩn liếc nhìn sắc mặt của Âu Thiên Dương.Nhìn thấy vẽ thảo mai của cô ta Thanh Thanh nhếch môi cười mỉa.Đúng là một đóa bạch liên kinh tởm mà.
Âu Thiên Dương không thèm để ý đến Lưu Nhã Nhi, ánh mắt hắn luôn hướng về Thanh Thanh, thu hết biểu cảm trên mặt cô vào tầm mắt của mình.
Đánh người khác ra nông nổi này mà từ đầu tới cuối chưa thấy qua một nét run sợ nào, cũng chẳng một câu giải thích phân bua.Đúng là rất có cá tính.Hắn quay sang nói với Lâm Minh.
” Đưa tất cả lên văn phòng gặp tôi .”
” Vâng.”
Âu Thiên Dương quay trở vào thang máy, Lưu Nhã Nhi đến trước mặt Trần Thanh Thanh kênh kiệu nói.
” Tự cầu nguyện cho mình đi, đồ hạ tiện.”
Nói xong ả ta nhếch môi cười đểu rồi đi vào thang máy.
Trần Thanh Thanh nhìn theo dáng đi ổng ẹo của ả ta rồi khẽ bật cười lầm bầm.
” Hư…!Cô ta lại ngứa đòn đây mà.”
Tại văn phòng chủ tịch,Lưu Nhã Nhi vẩn một gương mặt đầy nước mắt ủy khuất khóc lóc muốn đòi lại công bằng.Còn Trần Thanh Thanh chẳng một lời giải thích khoanh tay đứng nhìn ả ta diễn trò.Âu Thiên Dương nhìn cô hỏi.
” Cô có đánh cô ta không?”
” Có.” Thanh Thanh bình thảng trả lời
” Lý do.”
” Cô ta sĩ nhục tôi.
Còn chi tiết thế nào anh có thể cho người trích xuất camera.”
Lưu Nhã Nhi khẽ cười vì cô biết camera ở sảnh tiếp tân đã hỏng vẩn chưa được sửa chữa.Xem cô ta lấy gì đấu lại mình.Nhưng Lưu Nhã Nhi lại không hề hay biết camera đã được thay mới.Âu Thiên Dương đưa mắt nhìn Lâm Minh, cậu ta vội mang máy tính đến trước mặt hắn.Toàn cảnh sự việc được camera ghi lại.
Âu Thiên Dương nhìn màng hình máy tính theo dõi cuộc nói chuyện giữa hai người mặt sắc mặt càng lúc cành tệ.Hắn quay sang Lâm Minh lạnh giọng nói.
” Đuổi cô ta.”
Cứ nghĩ là Trần Thanh Thanh là người bị đuổi khỏi đây,Lưu Nhã Nhi liền đắc chí cười nói.
” Cô còn mặt dày đứng đây sao? Mau biến khỏi đây đi!”
” Tôi không nói cô ấy, người cần đi là cô đấy Lưu Nhã Nhi.”
Nghe Âu Thiên Dương nói người bị đuổi khỏi đây là mình thì sắc mặt ả ta liền biến đổi.
Như không phục ả ta bước về phía Âu Thiên Dương nói.
” Chủ tịch, là cô ta ra tay đánh tôi trước sao người rời khỏi đây lại là tôi chứ?”
Cô có cần xem lại đoan video này không?”
Âu Thiên Dương xoay máy tính về phía ả ta, gương mặt cô ta vội biến sắc.
Ả ta vội chạy tới nắm lấy tay Âu Thiên Dương khóc lóc nói.
” Chủ tịch, tuy là em đã lở lời nhưng anh nhìn xem cô ta đánh em ra nông nổi này, cô ta cũng sai mà.Anh phải xử lý cô ta chứ.”
” Bỏ cái tay dơ bẩn của cô khỏi người tôi.”
Âu Thiên Dương hất tay làm Lưu Nhã Nhi ngã nhào xuống sàn,hắn đứng lên đi về phía Thanh Thanh nở nụ cười cưng chiều rồi nhìn xuống Lưu Nhã Nhi nói.
” Kể từ hôm nay cô không còn là nhân viên của Âu Thị, cô bị đuổi việc.
“
” Không, chủ tịch xin anh đừng đuổi việc em mà.
Em đâu làm gì sai với công ty sao anh lại đuổi việc em chứ? “
” Đơn giản vì cô dám sĩ nhục người phụ nữ của tôi.”