Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 109: Người phụ nữ thời đại muốn đi bồi tiểu Hạ tổng


Đọc truyện Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu – Chương 109: Người phụ nữ thời đại muốn đi bồi tiểu Hạ tổng

“Hôm nay anh để cho người điều tra Trình Giang Tuyết cùng Trương Dương, bọn họ cũng là người dựa theo quy định chế độ mà làm việc, vụ án cơ bản nhất mà bọn họ phụ trách cũng là án lớn cùng trọng án. Hơn nữa thái độ làm việc của bọn họ, đạo đức nghề nghiệp đều rất mạnh. Vị Trình pháp y kia ở rất nhiều phương diện cùng em có chút tương tự. Do bọn họ tham gia, anh sẽ không lo lắng.” Hạ Kiều Yến nói.

“Cái này cũng là được phép sao?”

” Ừ. Cái cô pháp y hôm nay em nhìn thấy, đó là nữ pháp y nổi danh nhất trong nước, cô ấy cũng là nhân vật dẫn quân của bên pháp y. Kỹ thuật, gia thế của cô ấy đều rất cứng, nhưng cô ấy là kiểu người chính trực không dung một hạt cát. Cho nên em không cần lo lắng đâu.”

Tần Dĩ Duyệt nghe vậy cười nói: “Thổ hào. Anh có phải cũng rất thưởng thức phái nữ như vậy hay không? Hôm nay em mới vừa thấy cô ấy, thì đã cảm thấy người này rất lợi hại rồi.”

“Phái nữ như vậy, nhiều người cũng sẽ thưởng thức. Hơn nữa anh tin trên người cô ấy có rất nhiều phẩm chất riêng. Em ở giới y học ngây ngô lâu, cũng sẽ có khí chất cùng kỹ thuật như vậy. Thẳng thắn mà nói, anh rất thưởng thức phái nữ đối với ngành nghề của mình tràn đầy nhiệt tình đó. Đồng thời cũng vừa có thể chăm sóc cuộc sống của mình thật tốt. Em cũng rất phù hợp với hai điểm này.”

Tần Dĩ Duyệt cười hắc hắc hai tiếng.”Anh đang khen em sao? Hôm nay viện trưởng cũng khen em, khen xong trừ em ba tháng  tiền thưởng thành tích.”

“Nếu anh là ông ấy, anh cũng phải trừ.”

Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái.

Hạ Kiều Yến sờ một cái lên mái tóc hơi ướt của cô. Nhẹ giọng nói: “Muốn làm cái gì muốn nói cái gì liền làm nó, sau lưng em còn có anh đứng. Nếu là đối mặt với chỉ trích nào đó, anh hoàn toàn có thể giúp em chống đỡ. Có một người chồng thổ hào còn không biết làm quen lợi dụng, em không biết những cô gái khác nếu được gả cho thổ hào giống anh. Người ta liền hận thể mỗi ngày khoe khoang. Em thì hay rồi, ngược lại cơ, thời điểm có chuyện cũng không nhớ nổi. Sau lưng có một thổ hào nổi danh nhất Tần thành.”


Tần Dĩ Duyệt bị lời anh chọc cho ha ha cười to, “Đây là anh chê em cho anh cơ hội biểu hiện quá ít hả? Lần sau em nhất định đề cao tỷ suất anh ra ánh sáng, để cho anh nhiều điểm cảm giác tồn tại.”

“Nếu không, phần lớn phụ nữ tại sao đều thích gả cho con nhà giàu đẹp trai? Trừ có thể mang cho thị giác người khác hưởng thụ tốt ra, còn có cả phương diện vả mặt bằng vật chất.”

“Trong lòng anh hiểu rõ phái nữ như vậy có thật sự thích hợp không đó?”

“Anh cùng phần lớn thương nhân cũng bởi vì phái nữ các em mới tích lũy lên, không hiểu các em, những thương nhân bọn anh phải lừa dối như thế nào chứ?”

“Nói cũng phải.” Tần Dĩ Duyệt ánh mắt đầy sáng nhìn Hạ Kiều Yến, “Nhưng mà, thổ hào à, ý nghĩ của em, đó là ở trong chuyện mà em có thể xử lý được, trước tiên em sẽ dùng cách của em tới xử lý. Dẫu sao chúng ta là hai cái thân thể bất đồng, anh gánh nổi những thứ áp lực kia em không nhất định có thể hiểu được. Mặc dù anh ở vị trí mà mọi người hâm mộ, nhưng em biết vị trí của anh nhất định cũng có rất nhiều áp lực, cho nên, trừ phi gặp chuyện mà năng lực của bản thân em không giải quyết được, thì em mới có thể mời anh đến hỗ trợ. Đây không phải là chết sĩ diện hay là không nghĩ đến anh, mà đây chính là không muốn anh quá cực khổ, ai sống ở trên đời này đều không dễ dàng gì, cũng sẽ gặp phải các loại các dạng áp lực cùng lựa chọn mà, chính em có thể giải quyết em liền tự mình giải quyết.”

Hạ Kiều Yến nhìn cô ngốc Tần Dĩ Duyệt nghiêm túc không dứt, trong lòng có chút ấm áp, lại cười nói: “Được, tôn trọng độc lập tự chủ của phụ nữ thời đại.”

Tần Dĩ Duyệt hướng anh dí dỏm trừng mắt, “Phụ nữ thời đại đi bồi tiểu Hạ tổng đây.”

Vừa nói, Tần Dĩ Duyệt nhảy nhảy cộc cộc đi ra ngoài.


**

Bệnh viện vào ngày thứ hai liền dán xử phạt đối với Tần Dĩ Duyệt, đem toàn bộ tiền thưởng hai quý của cô trừ hết.

Cái trừng phạt này coi như là một cái trừng phạt tương đối nặng, tất cả mọi người nhất thời đối với Tần Dĩ Duyệt đều có chút đồng tình, dẫu sao cũng gặp được cái loại thân nhân khiến người khác có cảm giác qua cầu rút ván mà, rất thất vọng.

Ngày hôm qua Tần Dĩ Duyệt cùng viện trưởng đã nói rồi, đối với cái này xử phạt cũng không có dị nghị quá lớn, cô cũng đồng ý lý do của viện trưởng.

Nếu như gặp phải loại này thân nhân này lần nữa, những bác sĩ khác cũng noi theo cách xử lý của cô, vậy toàn bộ hoàn cảnh chữa bệnh so với trước đó càng tồi tệ hơn.

Tần Dĩ Duyệt xem qua tờ thông báo xử phạt xong, thần sắc bình thường trở về phòng làm việc.

Thay áo blouse, bắt đầu một ngày làm việc.


Tiểu Phương thấy sắc mặt của cô không có thay đổi quá lớn, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cả ngày cô nhóc cũng nghĩ đủ phương cách để cho Tần Dĩ Duyệt cao hứng, ngay cả bữa trưa cũng đặc biệt chạy ra ngoài, mua một phần thức ăn nhanh phong phú, còn phụ thêm một phần trái cây.

Tần Dĩ Duyệt sau khi thấy có chút dở khóc dở cười, nói: “Chị không có sao mà, em không cần phập phòng lo sợ như thế đâu. Em và Tiểu An giống nhau, đều là tiểu học muội của chị, chị làm việc thì quan tâm mấy đứa một chút, là do chị tự nguyện. Em cũng đừng nghĩ sợ giống như mấy người đạo sư khác. Chị nói gì với em thì đó đều là ý nghĩ chân thật của chị, em không cần âm thầm suy đoán đâu.”

Tiểu Phương nghe vậy có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, “Chị Tần, trước đây Tiểu An đã nói qua lúc hai người các chị sống chung, sự quan tâm của chị đối với cô ấy không giống như là thượng cấp đối với cấp dưới của mình. Em  rất thích cách hai người chung sống như vậy. Em làm như thế cũng không phải cố ý lấy lòng, em chính là cảm thấy, nếu như Tiểu An ở chỗ này, cô ấy cũng sẽ làm như vậy.”

“Ai nha, hai đứa nhóc con các em thật là. Tâm ý của em chị nhận được rồi, nhưng chị thật không có chuyện gì. Đi làm việc tiếp đi nhé.”

“Vâng vâng.” Tiểu Phương gật đầu một cái, đi ra ngoài làm việc.

**

Tần Dĩ Duyệt giải quyết xong bữa trưa liền đi nghỉ ngơi.

Buổi chiều, vừa mới bắt đầu làm việc, cô liền bị trưởng khoa gọi đi.

Hai người tham khảo một hồi tình huống của những bệnh nhân có trên tay cô.


Chuyện ngày hôm qua đã có rất nhiều bệnh nhân thấy được, đây đối với công việc kế tiếp của cô sẽ có ảnh hưởng không nhỏ.

Trưởng khoa hai tay khoanh ngực nhìn cô, giống như chú mèo Garfield* khuôn mặt gắng nở nụ cười trách trời thương dân, “Nói, lần này con quyết định để cho sư phụ con chùi mông cho con kiểu gì nào?”

“Chính con có thể giải quyết.”

“Cô giải quyết cái rắm, cách giải quyết của cô chính là đem thân nhân bệnh nhân người ta mắng một hồi, rồi sau đó mới trừ ba tháng tiền thưởng thành tích của mình. Tiểu tổ tông, cách giải quyết của ngài thật là làm cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa. Lần sau thời điểm ngài muốn mắng, làm phiền ngài trước thời hạn đó nói cho sư phụ ngài là tôi một tiếng, tránh cho mỗi lần viện trưởng xách tôi qua, cái tình huống là gì tôi cũng không biết rõ, miễn để cho lão đầu tử kia hưởng thụ cảm giác ưu việt dạy dỗ tôi.”

“Thầy so với viện trưởng có cảm giác ưu việt? Cái ý tứ so sánh của thầy ở đây có nghĩa là gì vậy? Thầy nói so với ông ấy cao hơn, so với ông ấy đẹp trai hơn hay là so với chức vị của ông ấy cao hơn?”

“Chậc chậc chậc, xem ra gả cho thổ hào rồi, trong mắt không tha thiết gì ba tháng tiền thưởng, hiện tại còn dám mắng sư phụ nữa chứ.”

Tần Dĩ Duyệt nghe vậy thở dài, “Trưởng khoa, con bây giờ có chút không hiểu nổi trong lòng con là cái gì. Trên lý thuyết thì con biết là không nên mắng thân nhân bệnh nhân, nhưng thấy cái dáng vẻ không biết xấu hổ của bọn họ, con lại không nhịn được.”

“Đây là bệnh, đánh một trận là tốt.”

Tần Dĩ Duyệt gửi ánh mắt xem thường cho trưởng khoa, “Con không hiểu được một người mẹ tại sao có thể đem con mình ném ở bệnh viện hơn bốn tháng cũng không tới nhìn một lần, đứa trẻ chết lại chạy tới mắng bệnh viện. Thầy nói xem đây là cái kịch bản gì chứ, tìm chỗ chết cũng không chuyên nghiệp gì hết?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.