Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 6: Đảo mắt thoát hiểm, đảo mắt lâm nguy


Đọc truyện Có Tòa Hương Phấn Trạch – Chương 6: Đảo mắt thoát hiểm, đảo mắt lâm nguy

“Mai Tử tỷ, làm sao bây giờ?” – Hương nhi cũng sợ hãi, túm chặt Trần
Thạch Mai, lại nhìn người áo trắng bên ngoài, nói – “Tình huống bây giờ
mà để Vương gia thấy được không chừng sẽ có hiểu lầm …”

Trần Thạch Mai cũng nhíu mày. Ai cũng chẳng phải kẻ ngốc, nhìn tình
cảnh thế này đương nhiên sẽ hiểu lầm là nàng cố ý mời Vương tướng quân
tới, mình thì mang theo gia sản lên xe ngựa bỏ trốn cùng một nam tử áo
trắng …

Nên làm thế nào cho phải đây?

Trần Thạch Mai cân nhắc trước sau, cảm thấy chuyện này dù nhảy vào
sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, tuổi nàng cũng không còn trẻ, vậy nên có chút hốt hoảng.

Đang lúc khó xử lại đột nhiên nghe người áo trắng ở ngoài xe nói: “Chạy đi.”

Trần Thạch Mai sửng sốt, chỉ thấy người áo trắng thong dong quay đầu
ngựa, loáng cái đã xông lên chặn đón mã đội của Tần Hạng Liên.

Những người chắn đường phía trước kia thấy vậy cũng phóng ngựa đuổi theo, miệng hô: “Đừng có chạy!”

Nữ tử kia lại hỏi: “Vậy còn chiếc xe ngựa này?”

“Đúng vậy, nhìn mỹ nhân trong kia mà xem a!” – Một đại han khác cũng nói.

“Vô liêm sỉ!” – Người cầm đầu đã có chút nóng ruột – “Đoạt lại được
tượng phật là đủ rồi, các ngươi thật sự muốn đắc tội Bạch Xá sao?”

Mấy người kia không nói gì nữa, tập trung truy đuổi Bạch Xá.

“Mai Tử tỷ?” – Hương nhi nhìn Trần Thạch Mai.

Thạch Mai vén màn xe nhìn ra sau thấy mã đội đang chạy như điên. Khẽ
cắn môi, cuối cùng nàng vẫn buông màn xuống, quay đầu nói với Tiểu Tịch
Tử: “Tiểu Tịch Tử …”

Không đợi Trần Thạch Mai mở miệng, Tiểu Tịch Tử đã vung mã tiên … Con ngựa hí một tràng rồi tung vó lao như bay về phía trước, chạy thẳng
hướng hoàng cung.

Không bao lâu sau, xe ngựa quẹo qua vài khúc quanh thì đến hoàng cung, cửa cung đình nguy nga đã ở phía trước.

“Thoát rồi sao?” – Hương nhi dựa sát người vào thành xe, vén màn lên
nhìn phía sau, thấy không có người đuổi theo liền hỏi Trần Thạch Mai.

Trần Thạch Mai gật đầu. Lúc này, thị vệ canh cửa hoàng cung đã chạy đến.

Vén mành lên, Trần Thạch Mai lấy ra kim bài Thái hậu cho nàng. Nàng
ngày thường cũng hay ra vào hoàng cung nên thị vệ đương nhiên không ngăn trở, để nàng đi vào.

Tiến vào hoàng cung, tiếng lọc cọc lai vang lên bên tai, bấy giờ Trần Thạch Mai và Hương nhi mới ổn định tâm tình.

Hai người liếc nhau, Hương nhi hỏi: “Mai Tử tỷ, vị tiểu ca tuấn tú kia sẽ không có việc gì chứ?”

Thạch Mai nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Hương nhi cũng gật đầu tán thành: “Ừm, ta cũng cảm thấy hắn sẽ không có chuyện gì.”

Trần Thạch Mai xoa xoa đầu nàng, thấp giọng nói: “Hắn đúng là bình tĩnh. Ta vừa rồi rất hoảng loạn, không biết phải làm sao.”

“Vương gia đánh không lại hắn, khẳng định!” – Hương nhi nói – “Hắn giỏi hơn Vương gia.”

“Vương gia võ công tốt lắm sao?” – Thạch Mai hỏi.

“Hoàn hảo, nghe nói là cả văn lẫn võ đều rất tốt.” – Hương nhi thản
nhiên đáp – “Nhưng mà … đã ăn chơi trác táng thì dù giỏi mấy cũng không
có tiền đồ.”


Thạch mai cười, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho người áo trắng kia.
Dù sao bỏ hắn lại một mình rồi chạy thế này cũng thật không trượng
nghĩa. Nhưng nếu cứ tiếp tục ở lại đó thì sẽ gây chuyện, còn tăng thêm
phiền toái cho người ta.

Sau khi xuống xe, Thạch Mai tìm hai thị vệ đi dò xét tình hình trên
đường, mình thì tiến cung vào gặp Thái hậu rồi được bố trí ở lại trong
viện của Thái hậu. Không bao lâu sau, hai thị vệ kia trở về bẩm báo, nói là trên đường vắng tanh, không có gì cả.

“Có thấy vết máu không?” – Trần Thạch Mai lo lắng nhất là tai nạn chết người.

Bọn thị vệ đều mờ mịt lắc đầu: “Không có. Cả con phố đều sạch sẽ.”

Trần Thạch Mai và Hương nhi nghe thế mới yên lòng, an tâm đi ngủ.

Ngày hôm sao, Hoàng thượng lâm triều sớm, vừa định mở miệng đã thấy Vương tướng quân bước lên trước một bước dâng tấu.

Vừa mở tấu chương ra nhìn, Hoàng thượng đã giật mình nhìn lại hắn:
“Vương tướng quân muốn … cho Vương Toản Nguyệt và Tứ Vương gia ly thân
sao?”

“Dạ.” – Vương tướng quân nói – “Con gái thần ở lại Vương phủ khiến
Vương gia không vừa ý, thường xuyên bị đánh … Lão thần chỉ có một cô con gái, thấy nó mình đầy thương tích như thế thật sự là không thể chịu
nổi.”

Hoàng thượng nghĩ một hồi, vừa hay có thể thuận nước đẩy thuyền liền
nói: “Tứ Vương gia, tối hôm qua công chúa cũng đến cung Thái hậu khóc
lóc, nói là Vương gia tuyệt tình tuyệt ý, không hỏi rõ trắng đen đã đánh thê tử kết tóc với mình, vậy nên cũng muốn ly thân. Ta đang không biết
phải làm sao.”

Quần thần lại hai mắt nhìn nhau, Tần Hạng Liên ngay cả công chúa cũng đánh?

Tần Hạng Liên đưa mắt nhìn Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, biết mình lần này đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Tối hôm qua sau khi Vương tướng
quân cố ý đón Vương Toản Nguyệt về phủ, hắn đã đi tìm Trần Thạch Mai
ngay. Nhưng vừa vào cửa đã phát hiện quần áo đều bị thu dọn mang đi cả
rồi, hắn lập tức dẫn người đuổi theo. Không ngờ trên đường lại gặp một
bang phái giang hồ đang đấu nhau nên bị chặn lại. Người áo trắng kia võ
công xuất thần nhập hóa, chờ khi hắn dẫn người chạy theo đường vòng đuổi tới trước cổng hoàng cung thì Trần Thạch Mai đã sớm tiến cung rồi. Hắn
vẫn tưởng Trần Thạch Mai chỉ là giận dỗi đến ở chỗ Thái hậu hai ngày,
thật không ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu ly thân với hắn.

Ly thân? Tần Hạng Liên không hiểu sao lại thấy thật buồn cười. Vốn là hai nữ nhân cứ quấn quít lấy hắn đòi sống đòi chết, nay lại cùng ly
thân? Hắn từng nhắc đến chuyện hưu thê, Trần Thức Mi liền đi tìm cái
chết. Chẳng lẽ sau khi được cứu từ đống phế tích đó ra, sống sót được
sau tai nạn nên đã nghĩ thông rồi?

Dù sao Tần Hạng Liên vốn cũng không có cảm tình sâu nặng gì với hai
nữ nhân này. Vương Toản Nguyệt thì có chút đáng tiếc, lần này nhất định
là đắc tội với Vương tướng quân rồi, nhưng như thế cũng không có gì to
tát. Trần Thức Mi thì lại càng … Tuy rằng mấy ngày nay nàng trở nên kỳ
lạ, nhưng bản thân hắn vốn rất ghét nàng, nay nàng đã nguyện ý lại hợp
lý vậy thì ly thân đi. Tần Hạng Liên tuy rằng phải ngậm bồ hòn làm ngọt
nhưng hắn không phải ngốc, vậy nên chắp tay nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, đây đều là do vi thần ngày thường sủng hạnh hai người khác,
vắng vẻ công chúa và thiên kim của tướng quân mà ra. Nay hai người nếu
cùng muốn ly thân, vậy vi thần đành chấp nhận.”

Các trọng thần lại đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều tự hiểu: thì ra
là đố phụ. Lại nói, ghen tuông cũng nằm trong thất xuất chi điều, nam
nhân như Tần Hạng Liên ba vợ bốn nàng hầu là bình thường, công chúa làm
chính thất thì phải độ lượng một chút chứ, sao lại đố kỵ như thế?

Mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, việc này chỉ sau mấy ngày
đã truyền ra ngoài, lời đồn không phải nói Tần hạng Liên khắc nghiệt
trách đánh thê tử, mà là chỉ trích Trần Thức Mi và Vương Toản Nguyệt hai người là đố phụ, nhưng bởi vì thân phận tôn quý không thể bỏ, vậy nên
Tứ Vương gia đành phải ly thân với các nàng.


“Tức chết đi được!”

Trong cung, Tiểu Hương nhi căm giận bất bình nói với Thạch Mai: “Mai
Tử tỵ, sao mọi người có thể nói xấu người như thế chứ, làm như người là
nữ nhân ganh ghét đố kỵ hay so đo với kẻ khác không bằng.”

Thạch Mai cười cười: “Người truyền lời đều là nam nhân thì chuyện này cũng dễ hiểu.”

“Ngay cả nữ nhân cũng có rất nhiều người nói vậy.” – Tiểu Hương nhi
ủy khuất nói – “Hôm nay ta còn đánh nhau với nha hoàn trong cung nữa,
các nàng ấy nói xấu sau lưng tỷ.”

Trần Thạch Mai kéo nàng lại, hỏi: “Ngươi đánh nhau với người ta? Không bị thương chứ?”

“Không.” – Tiểu Hương nhi vỗ ngực – “Trước đây ta còn tranh thức ăn
với chó hoang nữa là, mấy nha đầu đó thì tính là gì chứ. Còn dám nói
linh tinh nữa ta sẽ vả miệng bọn họ!”

Trần Thạch Mai có chút bất đắc dĩ lại có chút đau lòng, nhìn nàng một hồi rồi căn dặn: “Về sau đừng so đo với bọn nha đầu đó nữa. Họ và ngươi không giống nhau, chúng ta cũng sẽ không ở lại lâu trong hoàng cung
này.”

“Nhưng mà bọn họ nói xấu người.” – Hương nhi nói.

“Bọn họ dù nói xấu sau lưng ta nhưng khi gặp mặt thì có ai không gọi
ta một tiếng công chúa, có ai không quỳ xuống hành lễ với ta chứ?” –
Trần Thạch Mai hỏi nàng.

“Là vậy.” – Tiểu Hương nhi gật đầu – “Nhưng điểm ấy cũng khiến người ta thấy e ngại, trong ngoài chẳng đồng nhất gì cả.”

Trần Thạch Mai đưa cho nàng một miếng điểm tâm, nói: “Người ta nói gì sau lưng ngươi ngươi có thể quản được sao? Như thế chẳng phải tự tìm
phiền toái? Hơn nữa, bọn họ nói xấu ta thì đã sao chứ, có ngươi nói tốt
về ta là được rồi.”

Hương nhi mỉm cười, vui vẻ cắn một miếng điểm tâm.

“À, Hương phấn trạch xây thế nào rồi?” – Trần Thạch Mai hỏi.

“Bắt đầu trát tường rồi. ” – Hương nhi nói – “Ngày đó Tiểu Tịch Tử có tới xem, nói là xây sắp xong rồi, chuẩn bị bày biện gia cụ bên trong,
bảo người có rảnh thì chọn lựa sẵn đi.”

“Thật không?” – Trần Thạch Mai gật gù – “Vậy đi xem thôi.”

Hương nhi nhanh nhẹn cầm chiếc áo choàng phủ thêm cho Trần Thạch Mai, thấy Trần Thạch Mai đã xõa tóc xuống không búi nữa thì hỏi: “Mai Tử tỷ, cứ thế này mà đi sao?”

Thạch Mai khó hiểu: “Có vấn đề gì?”

“Nhân ngôn khả úy*.” – Hương nhi nhỏ giọng nói thầm – “Người vừa mới
ly thân với Vương gia đã để lại kiểu tóc của nữ nhi, ta sợ đầu đường
cuối ngõ người ta lại bàn ra tán vào. ”

Trần Thạch mai ngẩn người, sau đó cười rộ lên: “Ta là sợ bỏ qua nam nhân tốt mà.”

“Mai Tử tỷ!” – Tiểu Hương nhi dậm chân – “Đừng đùa nữa được không?”

Hai người vừa thay xong xiêm y chuẩn bị ra ngoài thì nghe có người đến bẩm báo: “Công chúa, Hoàng Thái hậu đến.”

Trần Thạch Mai hơi nhíu mày, cũng không nhiều lời, mang theo Hương nhi ra ngoài nghênh đón.

“Thức Mi!” – Hoàng Thái hậu đưa tay nâng Trần Thạch Mai lên, đánh giá cao thấp một phen rồi gật đầu – “Ừm, khí sắc tốt lắm!”


Trần Thạch Mai cười cười. Đã nhiều ngày nay nàng ăn ngon ngủ ngon, đương nhiên khí sắc cũng tốt hơn nhiều.

“Thay xiêm y thế này là muốn ra ngoài sao?” – Hoàng Thái hậu hỏi.

“Dạ.” – Trần Thạch Mai gật đầu – “Ta muốn đi xem Hương phấn trạch xây thế nào rồi.”

Hoàng Thái hậu nhíu mày: “Con thật sự muốn chuyển ra Hương phấn trạch ở sao? Con thân là phận gái, ở một mình mẫu thân không an tâm.”

“Thái hậu an bài hai thủ vệ đi theo ta chẳng phải tốt rồi sao.” –
Trần Thạch Mai trả lời – “Ta muốn ở bên ngoài, trong hoàng cung sống
không được tự tại.”

“Aizz …” – Hoàng Thái hậu nghe xong thì nhẹ nhàng thở dài – “Mẫu thân cũng biết con sống không quen, nhưng thân là phận gái sống một mình bên ngoài chung quy cũng là không tốt. Ta hôm nay có cho mời một vài vị
thân vương cùng nhân sĩ có tài vào cung dự yến, con có muốn chọn một
người không?”

Trần Thạch Mai nghe xong, lắc đầu: “Vừa ly thân đã vội vã lập gia đình, người ta chê cười cho coi.”

“Giờ con vẫn còn trẻ mà, lại mỹ mạo thế này. Thiên hạ này còn nhiều
nam nhân muốn cưới con làm vợ lắm.” – Hoàng Thái hậu cười nói – “Nên
chọn thì cứ chọn đi.”

Trần Thạch Mai không nói gì, Hương nhi ở bên cạnh lại như có chút nóng vội. Thạch Mai bèn bảo: “Hương nhi, mang trà lên đây.”

“Dạ!” Hương nhi chạy đi bưng trà, trong lòng thấy căm giận. Hoàng
Thái hậu thật quá đáng, lần này lại là thân vương. Vừa mới kéo Mai Tử tỷ từ trong hố lửa lên, chẳng lẽ bây giờ đã muốn đẩy xuống? Lúc bưng trà
trở về nàng đã thấy Trần Thạch Mai cùng Thái hậu ngồi bên cạnh bàn.
Thạch Mai hỏi: “Thái hậu, ta không muốn gả cho quan viên hay hoàng thân
quốc thích. Ta chỉ muốn gả cho một dân chúng bình thường thôi.”

Hoàng Thái hậu sửng sốt, Hương nhi thì thả lỏng tâm tình, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, đến rót trà cho hai người.

“Nhưng mà con là công chúa.” – Hoàng Thái hậu sốt ruột.

“Ta làm công chúa cũng chưa được mấy ngày, vậy nên không quá thích
ứng với thân phận này.” – Trần Thạch Mai nhìn Thái hậu nói – “Mẫu thân,
con đã uổng phí nhiều năm vì Vương gia, những năm sau này con muốn dành
lại cho bản thân mình.”

Thái hậu cũng không biết nói tiếp thế nào, nhưng vẫn còn chút do dự. “Chuyện này …”

“Huống hồ,” – Trần Thạch Mai không đợi Thái hậu nói xong đã tiếp lời – “Con thấy Hoàng thượng vẫn còn trẻ. Nếu con thành thân với người trong
hoàng tộc, sinh hạ con nối dòng thì chuyện này cũng khó tránh khỏi gây
ra nguy cơ cho việc nối dõi của Hoàng thượng, sau này sẽ thành phiền
toái lớn.”

Hoàng Thái hậu cả kinh, mở to hai mắt nhìn Trần Thạch Mai.

“Mẫu thân.” – Thạch Mai đưa tay nắm lấy tay Thái hậu, chỉ vào một
đường chỉ tay nói – “Đường này nghe nói là đường dã tâm, quá dài sẽ
không tốt. Đường này của nữ nhi ngắn, đường mệnh dài, đường tình nhấp
nhô, xem ra là cả đời không dễ sống.”

Thật lâu sau, Hoàng Thái hậu mới thở dài một hơi, nắm lấy bàn tay
Trần Thạch Mai cười khổ: “Con bây giờ giống y ta hồi trẻ vậy. Ta cứ hoài nghi cái người không rõ lí lẽ trước đây liệu có phải là do lầm lẫn gì
hay không.”

Trần Thạch Mai không nói gì mà ôm lấy Thái hậu: “Cách mấy ngày con sẽ lại đến gặp mẫu thân. Con sẽ tìm cho người một chàng rể tốt, sau đó
sinh thật nhiều cháu ngoại trai cùng cháu ngoại gái cho người.”

“Được.” – Thái hậu nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, thấp giọng nói – “Con à,
phải nhớ kỹ, là nữ nhân thì phải khiến mọi người trong thiên hạ đều hâm
mộ, phải hạnh phúc sao cho mọi người trong thiên hạ đều ghen tỵ. Mẫu
thân ngoại trừ dã tâm của bản thân ra thì một phần cũng vì sợ con sẽ bị
người đời khinh bỉ. Bây giờ con hãy làm như không nghe dư luận bên ngoài bàn tán xôn xao gì, tất cả đều là lời đồn.”

“Không sợ!” – Trần Thạch Mai tự tin nói – “Dù có thế nào, bọn họ cũng chỉ dám nói sau lưng con. Chỉ cần vậy là đủ rồi.”

Thái hậu gật đầu: “Đi đi. Nhưng những vương tôn quý tộc đều đến cả rồi, con cho họ gặp mặt một lần được không?”

Trần Thạch Mai dường như không muốn.

“Được rồi, ta sẽ để bọn họ đứng từ xa nhìn con, chỉ liếc mắt một cái thôi.”

Trần Thạch Mai mỉm cười gật đầu.

Hoàng Thái hậu như có chút ngoài ý muốn, cảm thấy khuê nữ nhà mình

ngày càng đáng yêu. Bà ngồi thêm chốc lát, ăn mấy miếng điểm tâm Thạch
Mai làm rồi mới đi.

Sau đó, Trần Thạch Mai bảo Hương nhi cầm theo một cái rổ nhỏ, đi ra
sân. Trước khi lên xe ngựa, quả thực thấy được một đám quan viên và
vương tôn công tử đứng nhìn nàng trên cây cầu chín nhịp bờ bên kia.

Trần Thạch Mai nhịn cười, cùng Hương nhi lên xe ngựa.

“Mai Tử tỷ, đám người kia đang nhìn thật sao? – Tiểu Hương nhi tò mò- “Có thể nhìn rõ được sao?”

“Bọn họ không cần biết ta có đẹp hay không, chỉ cần biết ta có xấu
hay không. Không xấu thì quá tốt, không xấu đến mức nhìn không nổi cũng
có thể cho qua. Nếu xinh đẹp thì quá hời rồi.”

“Đây là kiểu suy nghĩ gì?” – Hương nhi chun mũi – “À … Hiểu rồi, vì người là công chúa.”

“Còn bởi vì ta từng là Vương phi.” Trần Thạch Mai sửa soạn lại mái
tóc hơi rối của Hương nhi, “Đương nhiên, trong số họ khả năng cũng có
mấy người thanh liêm không muốn trèo cao tham quyền quý, nhưng lại ngại
thể diện của Hoàng Thái hậu nên đành phải đến xem mặt ta.”

“Nhưng nếu họ thấy Mai Tử tỷ xinh đẹp thế này, nhất định cũng muốn lấy người.” – Hương nhi nói thầm.

“Toản Nguyệt, Loan Cảnh Nhi, Trà Phúc đều rất đẹp.” – Trần Thạch Mai
thấp giọng nói – “Đã thế lại cùng vây quanh một nam nhân. Nam nhân có
bản lĩnh thì không bao giờ thiếu nữ nhân xinh đẹp.”

Hương nhi hừ nhẹ một cái: “Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ.”

“Phải rồi.” – Trần Thạch Mai đột nhiên nói – “Chốc nữa đi mua một vài món ăn đi, chúng ta tới thăm Toản Nguyệt, thế nào?”

“Dạ được!” Tiểu Hương nhi gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy đã
ra đến đường cái.Nàng vén mành xe lên định bảo Tiểu Tịch Tử đánh xe đến
phủ Vương tướng quân, thì đột nhiên cả kinh, nói với Trần Thạch Mai:
“Mai Tử tỷ, mau nhìn xem ai kìa?”

Trần Thạch Mai theo hướng tay nàng chỉ nhìn ra ngoài thì thấy một thân ảnh màu trắng đang đi từ tửu lâu đằng trước ra.

“Là tiểu ca tuấn tú nha, hắn không sao cả.” – Hương nhi vui vẻ nói – “Thật là có bản lĩnh!”

Trần Thạch Mai vội nói với Tiểu Tịch Tử: “Tiểu Tịch Tử, dừng xe. Ta muốn nói lời cảm tạ hắn.”

Tiểu Tịch Tử cho xe chạy tới. Bạch Xá vừa lúc lên ngựa, quay đầu ngựa đi về phía họ, khi nhìn thấy Trần Thạch Mai xuống xe cũng hơi sửng sốt.

Trần Thạch Mai vừa định tiến lên thì đột nhiên trước mắt lóe lên một
bóng người. Ngay sau đó, hàn quang chớp nhoáng … một thứ gì đó lạnh như
băng đang đặt trên cổ nàng.

“Mai Tử tỷ.” – Tiểu Hương nhi sợ hãi kêu lên, người qua đường cũng khiếp vía lùi ra sau.

Trần Thạch Mai phục hồi lại tinh thần, thấy một hồng y nữ tử đang kẹp lấy mình, dùng đao kề vào cổ.

“Ngươi …”

“Câm miệng!” Nàng ta vừa nói Trần Thạch Mai đã nhận ra. Trong đám người truy đuổi Bạch Xá tối hôm ấy cũng có nàng ta.

Trần Thạch Mai cùng nàng liếc nhìn nhau một cái. Nàng kia khuôn mặt
yêu diễm, nhưng tóc có hơi rối, trong mắt hằn tơ máu, trông có vẻ chật
vật.

“Ái chà, mỹ nhân này trông cũng khá lắm.” – Nàng kia nhìn Trần Thạch
Mai, đao càng kề sát hơn một chút, nói với Bạch Xá – “Bạch Xá, đau lòng
thì giao ngọc phật ra đây.”

Bạch Xá có chút mạc danh kỳ diệu nhìn nàng, sau một lúc lâu mới hỏi: “Nếu không?”

“Không giao ta sẽ giết hồng nhan tri kỷ này của ngươi!”

“Mai Tử tỷ!” – Hương nhi bị hù dọa vội hét lên – “Ngươi đừng có làm bậy.” Nói xong lại quay sang nhìn Bạch Xá.

Bạch Xá không có phản ứng quá lớn, chỉ nói: “Ngươi bắt sai người.”

“Ta nói thật!” – Trong mắt nàng kia lộ ra hung quang – “Nếu ngươi không giao ngọc phật ra đây, ta sẽ giết nàng!”

Bạch Xá nghe xong, hơi nhướn mày vẻ tiêu sái: “Tùy ngươi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.