Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 34: Thu hoạch ngoài ý muốn, người trong hiểm cảnh


Đọc truyện Có Tòa Hương Phấn Trạch – Chương 34: Thu hoạch ngoài ý muốn, người trong hiểm cảnh

“Hắn muốn sang tay như thế nào?” Thạch Mai hỏi, “Bán đi sao?”

“Phỏng chừng sẽ không đơn giản như vậy.” Bạch Xá nhướn mi, “Lão nhân này rất điên cuồng, ai biết có thể làm ra cái dạng gì, nói không chừng thấy ai thuận mắt sẽ đưa cho người ấy.”

“Như vậy cũng được à?” Thạch Mai giật mình nhìn Bạch Xá.

“Ừ.” Bạch Xá thấp giọng nói vào tai Thạch Mai, “Nhưng mà ta biết lão nhân này thích mỹ nữ, nhìn thấy mỹ nhân hắn liền tâm hoa nộ phóng, cho nên mang theo ngươi tới có vẻ sẽ thành công.”

Thạch Mai mặt hơi đỏ lên, trong lòng nghĩ, khó trách còn bảo mình ăn mặc xinh đẹp đến.

Đồng thời, Thạch Mai liền cảm thấy không khí xung quanh có chút không đúng, rất nhiều người đang nhìn mình. Đặc biệt là giang hồ nữ tử tay cầm bảo kiếm, coi như có địch ý với mình, nàng liền lùi vào sát bên cạnh Bạch Xá, nghĩ… Đây là chuyện gì?

Bạch Xá thấy Thạch Mai nép sát vào mình, liền cúi đầu hỏi nàng, “Có mệt không? Ngồi một lá nhé?”

Thạch Mai lắc đầu, nhìn một nữ hiệp đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, giống như muốn xông lên đá mình một cước, Thạch Mai lại nhìn bộ dạng không có việc gì của Bạch Xá, trong lòng ai oán, nam nhân này đúng là tai họa.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy đám người chấn động xôn xao, trước lôi đài, một lão nhân cao gầy râu trắng đi ra, Thạch Mai nhìn mặt xem lão nhân kia, người này dáng vẻ cà lơ phất phơ, trông rất không đứng đắn.

“Ha ha ha.”

Lão nhân kia thượng đài, nhìn quét qua mọi người dưới đài, lại cười quỷ dị.

Thạch Mai cảm thấy lão nhân này cười rất đáng khinh, hơn nữa vì vợ chết mà cao hứng như vậy, chắc hẳn hắn ta cũng chẳng phải loại người tốt gì.

Lão nhân vừa cười vừa nhìn bốn phía xung quanh, “Ai nha, nhiều bằng hữu giang hồ đến quá, thật sự là làm cho lão Điên ta mừng muốn chết.”

Mọi người cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì nghe lão nhân kia nói chuyện…

“Bà vợ đáng chết của ta cuối cùng cũng chết con mẹ nó rồi!” Điên Ma vỗ ngực cười ha ha, “Lão đầu nhi ta hôm nay sẽ bắt đầu những ngày tháng tiêu diêu tự tại, ha ha ha!”

Có mấy người lắm chuyện hỏi hắn, “Ai, lão nhân, ngươi tính tiêu diêu tự tại thế nào vậy?”

“Ha ha, ta ấy hả, trước phải tìm một mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cưới về làm vợ!” Lão nhân lại cười ha hả.

Người giang hồ ồn ào, “Lão nhân, ngươi nhìn tự nhìn lại mình đi, râu cũng trắng phớ cả rồi, ngươi muốn lấy mỹ nhân nhà người ta, ngươi có cái gì để người ta thèm lấy ngươi?”

Điên Ma cười ha ha, “Lão đầu nhi ta có tiền, đồ cưới tốt! Ta có kiện bảo bối, liên quan đến bảo vật của trời!”

Giang hồ quần hùng nghe được, tròng mắt đều sáng lên.

Thạch Mai hỏi Bạch Xá, “Là ngọc Phật sao?”


Bạch Xá nhíu mày, thấp giọng nói, “Rất lạ.”

“Hả?” Không hiểu, lạ cái gì?

Đồng thời, chỉ thấy Điên Ma vỗ tay, có tùy tùng đi tới, trình lên một cái tráp.

Lão nhân mở tráp, nói với mọi người, “Các vị, mời nhìn.”

Tất cả mọi người ngẩng mặt nhìn.

Bên trong tráp, là nửa mảnh ngọc Phật.

Thạch Mai nghĩ trong lòng, quả nhiên, sau đó nàng nhìn chăm chú miếng ngọc Phật kia.

Bạch Xá hỏi nàng, “Có phát hiện ra thật giả không?”

Thạch Mai nhìn chằm chằm miếng ngọc Phật trắng một hồi lâu, lắc đầu, “Xem không rõ, xa quá.”

Bạch Xá gật đầu, kéo Thạch Mai đến trước người, hai tay đặt trên vai nàng, cúi đầu nói khẽ bên tai, “Nhìn kỹ đi, nếu là giả, chúng ta đi trước, đi thăm dò nơi khác.”

“A.” Thạch Mai vừa nghe còn có thể tra bên kia, liền mong ngọc Phật bên này là giả, ở trong này thấy thật không thoải mái, hàn khí cứ phóng tới không ngừng.

Tuỳ tùng đi sau Điên Ma cầm chiếc hòm dạo qua lôi đài một vòng để mọi người thấy nửa mảnh ngọc Phật.

Điên Ma nói, “Nửa mảnh ngọc Phật này, hành gia đều biết nó có tác dụng gì, ta cũng không nói nhiều, võ lâm trung nguyên nhiều môn phái như thế, các vị mỹ nữ nếu có tự tin, cảm thấy mình xứng với danh đệ nhất mỹ nhân chốn giang hồ, liền đi lên, không chê ông già này, cùng ta thành thân, thì mảnh ngọc Phật, coi như quà sính lễ, ta dâng hai tay, ha ha.”

Võ lâm quần hùng hai mặt nhìn nhau, khi nhìn thấy ngọc Phật tất cả mọi người đều có chút động tâm, nhưng mà, thứ này thật giả khó phân, thứ hai, có được ngọc Phật còn phải hy sinh một mỹ nhân… Cho dù thực sự là mỹ nhân đệ nhất võ lâm, tặng cho một ông già dâm đãng như vậy, quá lãng phí.

Nghĩ đến đó, mọi người nắt đầu do dự, nhất là nữ đệ tử các môn phái cũng đều không vui, mình còn trẻ lại mỹ mạo, sao phải gả cho lão già dâm dục này.

Thạch Mai thân dài quá cổ nhìn, cách quá xa, thấy không rõ lắm mảnh ngọc Phật kia. Nàng theo bản năng đi tới phía trước, Bạch Xá muốn giữ nàng lại, nhưng nhiều người đi phía trước, nhất thời không giữ được.

Bạch Xá khẽ nhíu mày, đi tới phía trước, mà đúng lúc này, không biết là ai đột nhiên đẩy Thạch Mai một phen…

“Ai nha.” Thạch Mai còn ôm Tiểu Phúc Tử, nàng sợ nới lỏng tay Tiểu Phúc Tử ngã xuống sẽ bị người giẫm lên, ôm chặt nó lảo đảo về phía trước vài bước, mà đám người lại trùng hợp tách ra… Thạch Mai đi ra ngoài. May mắn là đứng vững, ôm lấy Tiểu Phúc Tử đứng ngoài đám người. Nàng thấy Tiểu Phúc Tử không bị thương, nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện mình đứng ngoài vòng người, liền muốn lùi lại.

Mà lúc này, chợt nghe phía sau có mấy nha đầu kêu, “Ui… Vị cô nương này, xem ra là muốn ngọc Phật rồi.”

Thạch Mai ngẩn người, quay đầu nhìn, lại nghe thấy tiếng cười của Điên Ma trên đài, “Ha ha, vị tiểu cô nương này, ngươi ngẩng đầu để cho lão nhân ta nhìn xem, nhìn dáng người của ngươi, cũng không sai.”

Thạch Mai khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn lão nhân kia, nghĩ rằng, nhiều tuổi như vậy rồi mà còn cợt nhả, không biết tôn trọng người khác sao?


Mà Thạch Mai lần này ngẩng đầu, Điên Ma nhìn thấy khuôn mặt Thạch Mai, lại ngẩn người, dụi dụi mắt, vẻ mặt kinh hãi.

Bạch Xá ở phía sau nhìn thấy biểu tình của Điên Ma, cũng sửng sốt, thoáng cân nhắc, cảm thấy có chút kỳ quái.

Trong đám võ lâm quần hùng cũng có người rì rầm bàn luận, có người hỏi lai lịch Thạch Mai, có người lại cảm thấy đáng tiếc, mỹ nhân như thế tại sao lại muốn lấy một lão già?

Cố tình còn có mấy người giang hồ ở một bên ồn ào, nói là quá tiện nghi cho ông lão này rồi, nhưng Điên Ma chỉ nhìn chằm chằm Thạch Mai, vẻ mặt hồ nghi, ánh mắt kia, làm cho Thạch Mai cũng thấy nghi hoặc … Điên Ma giống như bị nàng doạ sợ, bộ dạng mình trông dọa người như vậy sao?!

Bạch Xá thấy Thạch Mai bị đẩy ra ngoài, biết là có người giang hồ cố ý chỉnh nàng, cũng tự trách mình không giữ chặt nàng. Muốn tiến lên cứu, lại bị vài người đằng trước ngăn cản, Bạch Xá thấy người ngăn mình là nữ nhân, cũng không thể động tay động chân, chỉ có thể nhíu mày.

Lão nhân nhìn chằm chằm Thạch Mai, nhìn thật lâu cuối cùng mới phục hồi tinh thần, thu hồi thần sắc kinh hãi, mỉm cười, “Vị mỹ nhân này… Là người của môn phái nào?”

Thạch Mai suy nghĩ, cảm thấy thật vất vả đến gần, nhìn miếng ngọc của hắn, hỏi, “Cái này thật sự là ngọc Phật sao?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, khó hiểu nhìn Thạch Mai.

Thạch Mai nheo mắt, nói, “Ở xa ta nhìn không rõ lắm, mới lại gần xem một chút.”

“Cô nương, mắt ngươi không tốt à?” Bên cạnh có nhân sĩ hỏi.

“Ừ.” Thạch Mai gật gật đầu, thừa nhận mắt không tốt, nheo mắt nhìn ngọc Phật, nói, “Có phải là ngọc Phật không? Hay là lấy ngọc trư ngọc cẩu đến giả mạo?!”

Nhân sĩ võ lâm đều cười, có vài nữ tử giang hồ vừa mới thấy Thạch Mai cùng Bạch Xá đi cạnh nhau thì không phục lắm, nhưng mà bây giờ, cảm thấy nha đầu kia có phải hơi ngốc không, còn ôm mèo, mắt còn không rõ… Thế nhưng chưa từng nghĩ tới, Thạch Mai đang giả vờ.

Điên Ma cũng không nói nhiều, từ trong tay tuỳ tùng tiếp nhận ngọc Phật, đưa qua cho Thạch Mai xem, nói, “Mỹ nhân, nhìn kỹ đi, có phải ngọc Phật không?”

Ngọc Phật được đưa đến trước mắt, Thạch Mai liếc mắt một cái liền hiểu … Ngọc Phật này rất trắng, không phải mô ngọc, nhưng rất trắng! Cũng không phải ngọc cổ.

Vì giúp Bạch Xá tìm miếng ngọc Phật này, Thạch Mai đã từng nghiên cứu qua, còn tìm ông chủ làm ngọc hỏi về cách nhận biết ngọc khí. Người kia nói rằng, ngọc càng mới càng không đáng tiền, ngọc càng cổ càng trân quý. Chữ ‘cổ’ này tuy rằng đơn giản, nhưng rất có môn đạo bên trong.

Điên Ma cho nàng xem nửa mảnh ngọc Phật này, không phải ngọc Phật giả làm bằng mô ngọc, cũng không phải ngọc Phật thật, mà là… làm giả một mảnh ngọc Phật giả! Vẫn là người thời này làm.

Thạch Mai nhìn ra là ngọc Phật giả, lập tức không có hứng thú, xoay người muốn đi.

Thấy Thạch Mai xoay người đi, Điên Ma lại mất hứng, liền hỏi, “Ai, tiểu cô nương, ngọc Phật này không cần nữa sao?”

Thạch Mai lắc đầu, nói, “Không cần, ngươi gạt người, cái kia làm sao có thể là ngọc Phật, có mà là ngọc Bồ Tát!”


Tất cả mọi người đều nín cười, mắt nha đầu kia thật sự không tốt, bằng không chính là kẻ ngốc.

Lúc này, Thạch Mai cuối cùng cũng được buông tha, lủi vào trong đám người. Bạch Xá kéo nàng đến bên cạnh, Thạch Mai chỉ thấy hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, giống như phát hiện cái gì.

Điên Ma giương mắt, nhìn Thạch Mai lại nhìn sang Bạch Xá bên người nàng, mỉm cười, “Ha, ngọc Bồ Tát sao…”

“Không có việc gì chứ?” Bạch Xá thấp giọng hỏi Thạch Mai.

“Không có việc gì.” Thạch Mai lắc đầu, tiến đến bên tai Bạch Xá, nói, “Giả!”

Bạch Xá nhướn mày, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, kéo nàng bỏ đi.

Hai người thuận lợi ra khỏi cửa trang viên, Thạch Mai lại phát hiện phía sau hình như có người đi theo, “Ách…”

“Không sao đâu.” Bạch Xá mỉm cười, nháy mắt với Thạch Mai mấy cái, “Mấy cái đuôi mà thôi.”

Thạch Mai sửng sốt, hoá ra Bạch Xá đã sớm tính kế rồi.

Hai người lên xe ngựa, Bạch Xá phân phó phu xe, “Đi thôi.” Sau đó buông màn che xuống.

Xe ngựa đi phía trước, Thạch Mai hé cửa xe xem phía sau, chỉ thấy một gã áo đen đi đầu, còn có mấy người đuổi theo, thấy xe bọn họ đi rồi, lại trở về.

“Bọn họ là ai vậy?” Thạch Mai hỏi Bạch Xá.

“Người trong phủ Điên Ma.” Bạch Xá nói tới đây, tạm dừng một chút, đột nhiên cười.

“Ngươi cười cái gì?”

“Đánh bậy đánh bạ.” Bạch Xá mở miệng, “Hôm nay có khả năng sẽ tra ra manh mối.”

“Manh mối gì?” Thạch Mai muốn hỏi, đã thấy Bạch Xá “shhh” một tiếng, ý bảo —— xung quanh có người.

Đồng thời, xe ngựa bọn họ quẹo vào một ngõ nhỏ, liền ngừng lại, đánh xe vén màn lên, thấp giọng nói, “Trang chủ, có người chặn đường.”

Bạch Xá nhẹ nâng khóe miệng, Thạch Mai không hiểu, hiện tại là muốn thế nào?

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng cười quen thuộc, “Ha ha…”

Thạch Mai nghe thấy quen tai, này không phải là tiếng cười của Điên Ma sao?

Bạch Xá thấp giọng nói một câu, “Hoá ra là hắn.”

“Ai?” Thạch Mai nghi hoặc.

Bạch Xá đảo mắt nhìn nàng, ngữ điệu bình tĩnh, “Người giết ngươi.”

Thạch Mai cả kinh, mở to mắt nhìn Bạch Xá.


Bạch Xá đưa tay nhẹ nhàng nhéo cằm nàng, “Muốn ta báo thù cho ngươi không?”

Thạch Mai cúi đầu không nói, Bạch Xá nói như vậy, hắn biết mình không phải Trần Thức Mi … Trong đầu còn có chút hỗn loạn.

Bạch Xá thấy nàng lâm vào mơ hồ, liền nhắc nhở, “Lúc trước, tranh đoạt ngọc Phật chỉ có người giang hồ.”

Thạch Mai gật đầu, khó hiểu nhìn hắn.

“Quan phủ cũng không tham dự, biết bí mật của ngọc Phật cũng chỉ có người giang hồ.” Bạch Xá lạnh lùng nói, “Nếu chỉ chiếm được nửa mảnh ngọc Phật, như vậy nhất định muốn tìm được nửa mảnh còn lại…”

“A…” Thạch Mai lập tức hiểu ra, “Người có được nửa mảnh ngọc Phật, nhất định muốn có được nửa mảnh còn lại, nói cách khác, chỉ cần ngọc Phật xuất hiện, không phải hung thủ, thì là người hung thủ chú ý… Cho nên ta mặt mày rạng rỡ, hung thủ nhất định sẽ bám theo ta.”

“Ừ.” Bạch Xá vừa lòng gật đầu.”Nhưng mà ta không nghĩ tới người kia lại là Điên Ma.” Nói xong, liền đứng lên muốn đi ra ngoài.

Thạch Mai chạy nhanh tới giữ chặt cánh tay hắn, “Ngươi cẩn thận một chút, lão nhân kia nhìn rất âm hiểm!”

Bạch Xá sửng sốt, đưa tay nhéo lỗ tai Tiểu Phúc Tử, nói một tiếng “Yên tâm”, liền đi ra khỏi xe kiệu.

Thạch Mai nằm úp sấp trên xe ngựa, lật cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảm giác lỗ tai nóng nóng, nói đến cũng kỳ quái, Bạch Xá rõ ràng nhéo tai Tiểu Phúc Tử, nàng lại cảm thấy như mình mới là người bị nhéo.

Trước xe ngựa, Điên Ma đang đứng trên một bức tường vây.

Thấy Bạch Xá ra khỏi xe ngựa, lão nhân liền thả người nhảy xuống, ngoài miệng nói, “Ối chà… Ta nói tiểu nương tử này lá gan lớn như vậy, còn dám lừa ta nói mắt không tốt, hoá ra đã tìm được một ngọn núi để dựa vào rồi.”

Bạch Xá lạnh lùng nhìn Điên Ma, “Kiều Lão Khoan chết như thế nào, ngươi biết không?”

Điên Ma cười ha hả, sờ cằm, nói, “À… Hình như là bị ta một chưởng đánh chết.”

Thạch Mai nghe thấy rõ ràng, sắc mặt thay đổi, lão nhân này, rốt cuộc là nói hươu nói vượn, hay đang nói thật?

“Ha ha.” Điên Ma lại cười lớn tiếng, hỏi Bạch Xá, ngữ điệu hàm chứa chút khiêu khích, “Thế nào? Bạch trang chủ, báo thù cho huynh đệ sao?”

Bạch Xá nhìn hắn thật lâu, bất động thanh sắc, lại hỏi một câu, “Ai giết Kiều Lão Khoan?”

“Đã nói là bị một chưởng của ta đánh chết.” Điên Ma nói, “Sao? Không tin à?”

“Không tin.” Bạch Xá chậm rãi lắc lắc đầu, “Ngươi không có gan làm chuyện này.”

Thần sắc Điên Ma chậm rãi biến đổi, hiện ra vài phần âm trầm.

Đồng thời, Thạch Mai nghe phía sau vang lên tiếng động, quay đầu, chỉ thấy một đội nhân mã, ít nhất mười mấy người đang cầm binh khí tới. Những người đó vây quanh Thạch Mai và Bạch Xá.

Bạch Xá nhìn thoáng qua, trên mặt có chút tựa tiếu phi tiếu.

“Bạch Xá.”

Lúc này, Điên Ma kia đã mở miệng, “Ta biết Quỷ Đao Môn ngươi ở trên giang hồ không sợ ai, Bạch Xá ngươi danh tiếng vang vọng… Lão dâm trùng ta đây, làm sao được ngươi để vào mắt. Chẳng qua là, hôm nay ngươi tới không đúng lúc rồi, giúp cũng không đúng người, cho nên ấy mà, để mạng của ngươi và tỉnh nhân bé nhỏ của ngươi lại đây đi… Ha ha ha.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.