Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 19: Cùng hung cực ác, khí thế bức người


Đọc truyện Có Tòa Hương Phấn Trạch – Chương 19: Cùng hung cực ác, khí thế bức người

Người Thạch Mai không muốn gặp nhất là Tần Hạng Liên. Từ sau khi ly thân, tuy có gặp vài lần nhưng chỉ khiến nàng càng thêm phản cảm với hắn. Chỉ là bây giờ không có cách nào tránh đi, đành phải dừng lại thăm hỏi.

Tần Hạng Liên bảo tùy tùng của mình đi trước, còn gã thì đứng trước mặt Thạch Mai như có chuyện muốn nói.

Liễu công công rất thức thời, đi lên phía trước một đoạn. Hương nhi ở bên cạnh Thạch Mai, đối với Tần Hạng Liên ít nhiều vẫn có cảnh giác.

“Gần đây thế nào?” – Tần Hạng Liên hỏi Thạch Mai.

“Đa tạ Vương gia quan tâm.” – Thạch Mai gật đầu – “Hết thảy đều ổn.”

“Ừ.” Tần Hạng Liên hơi nhướn mi, thần sắc có chút quái dị. Thạch Mai nhìn không ra tâm tư của hắn, cũng không muốn nghĩ nhiều, đang định mang theo Hương nhi rời đi.

Tần Hạng Liên bước lên một bước, cười hỏi: “Nghe nói, mấy ngày trước ở chợ, ngươi với Trà Phúc có xảy ra xung đột?”

Thạch Mai sửng sốt, lập tức hiểu được vì sao Tần Hạng Liên lại có vẻ mặt như vậy, ra là đã biết chuyện ngày hôm đó. Không cần hỏi, hắn nhất định là nghĩ Bạch Xá đi kỹ quán nên muốn xem mình làm trò hay đây mà.

Thạch Mai trong lòng có hơi bực, nhưng cũng không cần phải giải thích với hắn, chỉ cười cười, nói “Hiểu lầm mà thôi.” rồi dẫn Hương nhi đi.

Tần Hạng Liên lại đuổi theo vài bước, đi song song với nàng: “Nghe nói Hương phấn trạch đã xây xong rồi, khi nào thì khai trương?”

Thạch Mai nói. “Qua một thời gian nữa.”

“Nghe nói Toản Nguyệt và một nữ tử giang hồ đang ở cùng ngươi?”

Thạch Mai dừng lại, giương mắt nhìn hắn, cười nói: “Vương gia, tai ngài cũng thực thính.”

Tần Hạng Liên sửng sốt.

“Ba lần liền ngài đều bảo là nghe nói, vậy ngài nghe ai nói?” – Thạch Mai nói nửa đùa nửa thật, lại hỏi – “Vương gia lại có thể thường xuyên nghe chuyện người ta nói về ta sao?”

Tần Hạng Liên có hơi xấu hổ, đành phải nói: “Ta cũng là quan tâm đến ngươi. Dù sao ngươi là nữ tử lại một thân một mình, có điều không tiện.” Nói rồi hắn lại tới gần, cười nhẹ, “Một ngày vợ chồng trăm ngày ân mà.”

Thạch Mai thật muốn nhổ vào mặt hắn, nghĩ lại vẫn nên quên đi thì hơn, không nhiều lời với hắn nữa, chỉ nói ‘thất bồi’.

Tần Hạng Liên vẫn không bỏ qua, tiếp tục đi theo nàng. “Gần đây phía nam có đưa tới ít dưa và trái cây, còn khá tươi mới. Lát nữa ta sai người đưa qua chỗ ngươi một chút.”

“Không cần.” Thạch Mai lắc đầu, trong lòng cảm thấy phiền chán.


Tần Hạng Liên cũng hiếm thấy nữ tử nào lại có vẻ xa cách như thế, càng thấy thú vị, bám theo tới tận cửa hoa viên. Vươn tay nhẹ nhàng sờ thắt lưng Thạch Mai làm nàng cả kinh biến sắc, hắn mới cười cười rời đi.

Thạch Mai bị hắn làm phiền đến tâm tư gì cũng không có, đi vào cung gặp Thái Hậu.

Thái Hậu thấy nàng mặt nặng mày nhẹ, liền hỏi làm sao vậy.

Thạch Mai đại khái nói qua một chút. Thái Hậu nghe xong cười rộ lên: “Ngày sau hắn còn dây dưa với con nữa.”

“Tại sao?” Thạch Mai khó hiểu.

“Bởi vì hắn hối hận.” – Thái Hậu cười – “Nam nhân là vậy mà, thứ không chiếm được mới là tốt nhất. Con đừng để ý đến hắn làm gì.”

Thạch Mai bực bội gật đầu. Tên Tần Hạng Liên này đúng là cực kỳ đáng ghét.

Ngồi nói chuyện với Thái Hậu đến chạng vạng, Thạch Mai mới đứng dậy cáo từ, mang theo Hương nhi vội vàng ra khỏi cung. Hai người lên xe ngựa, Thạch Mai phân phó về Hương phấn trạch, tay lần đến bên hông muốn lấy ngọc trâm ra xem lần nữa … nhưng tìm mãi lại không thấy ngọc trâm đâu cả.

“Hửm?” Thạch Mai cả kinh, sờ soạng trên dưới toàn thân một lần, lại hỏi Hương nhi: “Hương nhi, có thấy ngọc trâm của ta đâu không?”

“Ngọc trâm?” – Hương nhi trố mắt nhìn – “Người vừa cầm trên tay mà, không phải đã cất đi rồi sao?”

“Ta nhớ là để ở thắt lưng … hay là rơi rồi.” Thạch Mai tìm khắp trong xe một vòng không thấy, vội bảo Tiểu Tịch Tử quay lại hoàng cung một chuyến.

Đến ngoài cửa cung, Thạch Mai xuống xe, cùng Hương nhi đi tìm.

“Mai Tử tỷ, không phải mất rồi chứ? Vừa rồi ta vẫn đi theo sau người mà, nếu có rơi gì thì ta nhất định sẽ nhìn thấy.” – Hương nhi nói.

Thạch Mai nhíu mày, đứng ngẩn người tại chỗ.

Lúc này có một đội thị vệ tuần tra đang đi tới. Hành lễ với nàng xong, thị vệ trưởng thấy Thạch Mai ngây ngốc đứng đó liền hỏi: “Công chúa làm sao vậy?”

Thạch Mai nói: “Ta có làm rơi một cái tráp màu đen, bên trong có cây trâm ngọc …”

Thị vệ trưởng nghe xong lập tức bố trí người đi tìm.

Thạch Mai đứng ở cửa cung chờ đến sốt ruột. Nếu thực sự làm mất thì biết ăn nói thế nào với Bạch Xá đây?


Đang lúc lo lắng, lại thấy phía trước cách đó không xa, Tần Hạng Liên cưỡi ngựa đi tới. Hắn vẫy vẫy tay, trong tay cầm một cái tráp màu đen, hỏi: “Có phải ngươi làm rơi không?”

Thạch Mai liếc mắt nhìn cái tráp kia một cái, trong lòng liền thấy vui vẻ. Thì ra là Tần Hạng Liên nhặt được. Nàng chạy vội qua đó.

Tần Hạng Liên dừng ngựa trước mặt Thạch Mai, đưa tráp cho nàng.

Thạch Mai nói tiếng “Đa tạ.” liền mở ra xem. Nhưng khi mở tráp ra rồi, cây trâm ngọc bên trong đã chẳng thấy đâu, chỉ còn cái tráp không.

“Cây trâm đâu?” – Thạch Mai ngẩng đầu lên hỏi Tần Hạng Liên.

Tần Hạng Liên cười: “À … cây trâm ấy ta mới lấy ra nhìn, đang để ở biệt viện.”

“Làm …” Thạch Mai còn chưa kịp nói từ ‘sao’ ra miệng đã thấy Tần Hạng Liên vươn tay kéo nàng lên ngựa, ôm trong lòng. “Ta mang ngươi về đó lấy.”

Thạch Mai không kịp kêu một tiếng, Tần Hạng Liên đã quay đầu ngựa chạy như bay rời đi.

Hương nhi đuổi tới cửa cung, thấy vậy liền chạy theo, gọi lớn: “Mai Tử tỷ! Mai Tử tỷ!”

Bọn thị vệ cũng đuổi theo. Hương nhi vội nói: “Các ngươi mau đuổi theo đi chứ, Mai Tử tỷ bị người ta cướp đi rồi!”

Bọn thị vệ đều thấy khó xử. Tần Hạng Liên là Vương gia, ai dám truy?

Hương nhi có gấp cũng chẳng còn cách nào, liền họ mấy thị vệ gần đó: “Ai biết bọn họ đi đâu không?”

Có một tiểu thái giảm đi ngang qua bên cạnh nói: “Hình như có nói là đi biệt viện gì đó …”

Hương nhi nhíu mày suy nghĩ, trong vương phủ có Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc, người rảnh rỗi cũng nhiều; vương gia còn có một biệt viện ở phía tây hoàng thành, nơi đó rất yên tĩnh, không có ai cả.

Hương nhi vội đoạt lấy dây cương, lên ngựa phóng đi.

Tiểu Tịch Tử đuổi theo: “Ngươi đi đâu đó?”

Hương nhi nói: “Tiểu Tịch Tử, ngươi trở về nói với Toản Nguyệt các nàng. Ta đi tìm cứu binh.”

“Tìm ai?” Tiểu Tịch Tử còn chưa hỏi xong đã thấy Hương nhi đạp vào bụng ngựa, con ngựa hí dài rồi phi như bay.


“Ngươi muốn làm gì?” Thạch Mai bị Tần Hạng Liên kéo vào lòng, ngồi không thoải mái, lại có chút sợ hãi, quay đầu nhìn hắn.

Tần Hạng Liên mỉm cười: “Sợ cái gì? Cũng không phải mang ngươi đi bán.”

“Đi đâu?” – Thạch Mai khẩn trương.

“Tới biệt viện.” – Tần Hạng Liên mỉm cười – “Nơi đó yên tĩnh, chúng ta tâm sự chút.”

“Không có gì cần tâm sự hết.” – Thạch Mai sầm mặt xuống – “Ta còn có việc muốn làm.”

“Việc gì?” – Tần Hạng Liên bật cười – “Vẫn là hương phấn sao.”

“Không liên quan đến ngươi.” – Thạch Mai từ chối – “Mau thả ta xuống.”

“Ở ngay phía trước rồi, biệt viện không còn xa nữa.” Tần Hạng Liên càng dùng sức ôm Thạch Mai, cưỡi ngựa trực tiếp vào biệt viện.

Xuống ngựa, Thạch Mai xoay người muốn đi, Tần Hạng Liên đưa tay giữ chặt nàng, thấy nàng giãy giụa liền đơn giản kéo nàng ôm vào lòng, mang vào trong.

“Ngươi làm cái gì?!” Thạch Mai vừa sợ vừa giận. Tần Hạng Liên cười lạnh một tiếng, nói: “Trên cánh tay của Thức Mi có một vết sẹo, là do chính nàng lấy đao cắt. Ta muốn nhìn xem ngươi có hay không.”

Thạch Mai vừa nghe mặt liền trắng bệch. Trên cánh tay nàng làm gì có vết đao cứa nào?

“Tần Hạng Liên, ngươi dám xằng bậy?!” Thạch Mai cũng bất chấp hắn có là Vương gia hay không. Dù gì nàng cũng không phải người ở đây, chưa thấy qua Vương gia công tước gì, chỉ biết nam nhân này đang có ý đồ gây rối với mình, hành vi thô lỗ, cho nên nàng rất tức giận.

“Ồ … dám gọi thẳng tên ta?” Tần Hạng Liên dùng sức lôi Thạch Mai vào trong viện, ném lên tháp, chuẩn bị vén ống tay áo của Thạch Mai lên.

Thạch Mai sao có thể để yến, gắt gao túm chặt tay áo, nhấc chân lên đá Tần Hạng Liên, “Ngươi cút ngay!”

Tần Hạng Liên thấy Thạch Mai phản kháng lại càng cảm thấy thú vị, cười nói: “Chẳng qua chỉ là nhìn cánh tay ngươi một cái mà thôi, cũng có làm gì ngươi đâu, việc gì phải khẩn trương thế?”

Thạch Mai bảo vệ ống tay áo, nói: “Vương gia xin tự trọng. Đừng nói ta đường đường là công chúa, cho dù chỉ là nữ tử bình thường cũng không để ngươi tùy ý khi nhục như thế.”

“A.” Tần Hạng Liên chỉ cười lạnh, nghiêng người vây khốn nàng lại, nâng cằm Thạch Mai lên, chăm chú nhìn: “Tự trọng? Khi nhục? Ngươi có gì đáng tôn trọng? Nửa đêm nửa hôm mặc chỉ mặc lý y, cưỡi chung một con ngựa với Bạch Xá đi vào nơi núi hoang rừng sâu, ngươi còn dám nói từ ‘tôn trọng’ với ta?”

Thạch Mai cắn răng. Tần Hạng Liên quả nhiên phái người giám thị nàng. Lựa giận công tâm, nàng cũng không chịu yếu thế, nói: “Ta có tự do của ta, ta muốn đi đâu, đi với ai là việc của ta, liên quan gì đến ngươi?”

Tần Hạng Liên sắc mặt âm lãnh, hung tợn nói: “Tần Hạng Liên ta tuy không phải hoàng đế, nhưng cũng chỉ thấp hơn hoàng đế một bậc mà thôi. Nữ nhân của hoàng đế cho dù có bị bỏ quên cũng là đưa vào lãnh cung, không cho kẻ khác nhúng chàm, nữ nhân của ta cũng thế. Ta không cần, không có nghĩa là người khác có thể muốn! Ngươi nhớ cho kỹ ngươi đã từng là nữ nhân của ai, đừng có làm như là gái *** thấy nam nhân nào cũng thượng.”

Quân: Cái chỗ *** ấy nguyên văn là ô vuông, tuy không biết là từ gì nhưng tóm lại là đã bị che rồi, mọi người chỉ cần biết nó là từ ko lịch sự, ko văn hóa, còn tưởng tượng thế nào thì tùy.


Thạch Mai vừa nghe liền cảm thấy nóng máu, nâng tay lên tát Tần Hạng Liên một cái: “Đừng có lôi chuyện năm đó ra mà nói, ngươi không xứng với tấm chân tình của Trần Thức Mi.”

Tần Hạng Liên hơi nheo mắt lại, nâng tay lên sờ bên mặt mới bị Thạch Mai tát, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm: “Ta phát hiện ra lúc ngươi nói Thức Mi đều là gọi không, cho tới bây giờ chưa từng thêm từ ‘ta’.”

Ánh mắt Thạch Mai hơi lảng tránh. Tần Hạng Liên chính là đang chờ vẻ mặt này của nàng, liền bật cười ha hả: “Ngươi thật sự không phải Trần Thức Mi?”

Thạch Mai sắc mặt tái nhợt, đầu cũng thấy hơi choáng, không biết với loại tình huống này thì nên ứng đối thế nào.

Chính lúc này lại nghe “soạt” một tiếng.

Thạch Mai cả kinh, cánh tay thấy hơi lạnh. Thì ra Tần Hạng Liên thừa lúc nàng thất thần đã kéo tay áo của nàng lên. Quả nhiên, dưới lớp áo là cánh tay trơn nhẵn trắng như tuyết, ngay cả một chút tỳ vết cũng không có chứ đừng có nói là sẹo.

Tần Hạng Liên cảm thấy mỹ mãn buông Thạch Mai ra, gật gật đầu, từ trên cao nhìn xuống, hỏi nàng: “Ngươi đến tột cùng là ai? Vết sẹo này cả Thái Hậu cũng biết. Nếu ta đưa ngươi đến chỗ Thái Hậu, nói là ngươi giả trang Trần Thức Mi, mà người thật thì đã bị ngươi hại chết, ngươi nghĩ mình sẽ có kết cục gì?”

Thạch Mai nghe xong thoạt đầu cảm thấy bối rối, nhưng rồi nghĩ lại, Tần Hạng Liên là kẻ rất ti tiện, nếu tỏ ra yếu thế thì hắn sẽ lập tức được đằng chân lại lân đằng đầu. Sau đó nàng dần bình tĩnh lại, thản nhiên trả lời: “Ngươi không biết ta là Hương phấn nương nương sao? Ta có cách để xóa sẹo, ngươi quản được chắc. Nếu ta khóc lóc kể lể với hoàng nương chuyện ngươi ép ta đến đây, xé tay áo ta, hành vi thô lỗ, thì ngươi cũng không yên đâu.”

“Ha ha.” – Tần Hạng Liên không giận mà cười, gật đầu – “Rất tốt, ta thích tính tình này của ngươi. Ngươi không hung dữ như Trần Thức Mi, lại thông minh hơn nàng ta vạn lần, đương nhiên, cũng đáng yêu hơn nàng ta vạn lần.” Nói rồi hắn đưa tay nâng cằm Thạch Mai lên.

Thạch Mai hất tay hắn ra, “Ngươi không xứng được bình phẩm Thức Mi từ đầu đến chân!”

“Hừ!” – Tần Hạng Liên mỉm cười, nói – “Còn có một cách để biết ngươi có phải là Trần Thức Mi hay không.”

Thạch Mai sửng sốt, chỉ thấy Tần Hạng Liên cúi đầu, lấy từ bên dưới bàn đá ra một cái bình trắng, cầm một cây bút đặt trên bàn, cán bút gõ nhẹ vào thân bình, nói: “Hai ngày trước ta có sai người đi mua chu cung về, là dùng chu sa nuôi dưỡng được vài năm rồi.” Nói xong, hắn mở nắp bình, nhúng bút vào trong lấy một ít chất lỏng màu đỏ ra, nói với Thạch Mai: “Ta và Trần Thức Mi đã viên phòng. Nói cách khác, nàng không còn là thân xử nữ nữa.”

Thạch Mai sắc mặt trắng bệch, lùi về sau một bước.

“Ta cũng coi như duyệt nữ vô số, nữ nhân có còn thân trinh trắng hay không liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.” Nói rồi hắn túm lấy cánh tay Thạch Mai, “Không bằng chúng ta dùng thủ cung sa thử xem. Ta cảm thấy ngươi vẫn còn chưa trải qua chuyện đó, việc này hẳn là không thể dùng hương phấn giải thích chứ?”

Thạch Mai hoảng hốt, trèo từ trên tháp xuống muốn chạy trốn. Nhưng nàng làm sao thoát được Tần Hạng Liên, mới hai bước đã bị hắn bắt được, cánh tay bị tóm lấy. Tần Hạng Liên cầm chặt tay nàng, chuẩn bị điểm thủ cung sa lên làn da trắng noãn của nàng.

Thạch Mai biết thế là hết, thủ cung sa một khi đã điểm lên rồi thì rửa không sạch tẩy không hết, trừ phi đi phá …

Ngay khi ngòi bút chuẩn bị chấm lên cánh tay Thạch Mai, lại nghe có người thản nhiên nói: “Điểm lên rồi thì sao?”

Thạch Mai sửng sốt, giọng nói này nghe thật quen.

Tần Hạng Liên cũng chau mày, hắn chẳng hề cảm nhận được xung quanh đây có người … Hơn nữa hắn không phân biệt được cụ thể là thanh âm phát ra từ đâu. Đương nhiên, càng làm hắn buồn bực là hắn đã bố trí thủ vệ canh giữ xung quanh đây, sao lại có người tiến vào mà cũng không biết? Hắn cảnh giác quay đầu xem xét xung quanh, chợt nghe phía sau đột nhiên có người nói chuyện: “Điểm lên rồi cũng không phải không có cách nào xóa đi, đúng chứ?”

Thạch Mai sửng sốt, quay đầu thì thấy một bóng trắng đang ở ngay sau mình, khuôn mặt tuấn mỹ lại gần, thấp giọng nói bên tai nàng: “Ta biết làm thế nào để xóa đi. Ngươi cứ để hắn điểm lên, tới lúc đó ta giúp ngươi xóa là được.”

Thạch Mai tức thì đỏ bừng cả mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.