Đọc truyện Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư – Chương 83
Cố Hi Chi vượt qua cả đêm trong lạnh giá. Đến hừng đông, tiếng mở cửa đánh thức người đang nằm nhoài bên giường ngủ, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Trầm Nhã xuất hiện ở cửa, Cố Hi Chi bất giác nắm chặt tay Khúc Hi Chi.
“Chốc nữa y tá sẽ tới đây, cô đừng gây trở ngại cho họ, huống hồ cô đã nằm đây suốt đêm rồi, chắc hẳn phải biết làm thế cũng vô dụng thôi. Chờ cô ấy phẫu thuật xong, chúng tôi sẽ đi Italy ngay, cô cũng đừng tìm cô ấy nữa.”
Cố Hi Chi nghe anh nói hết lời, tầm mắt chậm rãi rơi vào Khúc Hi Chi.
Tối qua, nàng không ngừng nỗ lực giải thích với cô, mà cô thì từ đầu tới cuối không có chút phản ứng. Sau đó, nàng có cảm giác thất bại, nên mới bỏ mặc cho cơn buồn ngủ tập kích mình, nhưng vào lúc này, nghe Trầm Nhã nói như vậy, nàng lại cảm thấy không cam lòng.
“Tìm chị ấy hay không không phải do anh quyết định. Các người chỉ mới đính hôn thôi, đừng có ra vẻ có thể thay chị ấy làm chủ mọi việc, nhìn kỳ lắm. Còn nữa, nếu anh ở đây không gây trở ngại cho y tá, thì tôi đương nhiên cũng vậy.”
Trầm Nhã nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi ngược lại muốn xem cô có thể kiên trì bao lâu.”
Anh vừa dứt lời thì điện thoại rung lên trong túi áo của Cố Hi Chi. Nàng cúi đầu nhìn một chút rồi suy nghĩ một lúc, sau đó đưa tay lấy điện thoại ra nghe, “Alo?”
Hạt Hạt ở đầu bên kia điện thoại gấp gáp giơ chân, “Tiểu Cảnh, cậu làm cái gì vậy hả? Hợp đồng mấy chục triệu đó, cậu nói không gặp liền không gặp hả? Cậu muốn đem cả đời sau để bồi thường cho công ty hả? Còn nữa, cậu có biết còn bao nhiêu việc cần hoàn thành không? Rốt cuộc cậu đang ở đâu?”
Cố Hi Chi nhìn đồng hồ, “Ngày mai gọi lại đi, bây giờ không rảnh.”
“Sẽ chết người đó!” Hạt Hạt lập tức nói, “Tổng giám đốc Điền và ông chủ lớn bên phía đầu tư đều ở văn phòng chờ cậu. Trong vòng một tiếng, nếu cậu không xuất hiện thì tôi là người đầu tiên bị đuổi việc đó. Tiểu Cảnh, cậu phải biết việc nào nặng, việc nào nhẹ chứ. Tôi thì không quan trọng lắm, quan trọng là cậu định giải nghệ luôn hả?”
Cố Hi Chi trầm mặc chốc lát, “Cậu chờ tôi một chút, tôi đến ngay đây.”
Nàng cúp điện thoại, ngẩng đầu lên liếc nhìn Trầm Nhã, lại đứng lên nói bên tai Khúc Hi Chi, “Em sẽ mau chóng trở lại thăm chị, đây là lần cuối cùng, chị nhất định phải chờ em.”
Khúc Hi Chi từ đầu tới cuối đều không lên tiếng.
Người sống trên đời có rất nhiều việc thân bất do kỷ. Cố Hi Chi ròng rã cả ngày như pho tượng gỗ bị người ta bày bố. Chín giờ tối, công việc kết thúc, Cố Hi Chi lập tức trở lại bệnh viện Thập Tam Lâu. Tuy nàng cũng đoán được lần thứ hai vào phòng bệnh của Khúc Hi Chi sẽ rất khó, có thể không cần nghĩ tới chuyện đi vào còn tốt hơn.
“Xin lỗi, vị tiểu thư này, bệnh nhân phòng đó đã rời đi từ sáng rồi, tôi cũng không biết đi đâu.”
Nhìn cô y tá áy náy nói đủ câu, Cố Hi Chi chỉ lẳng lặng vuốt nhẹ vết thương bị roi đánh trên mu bàn tay, đến nửa ngày không mở miệng nói ra một chữ.
Mười giờ tối, đường phố thành thị lạnh tanh. Cố Hi Chi đậu xe ven đường, ngồi ở chỗ ghế lái, tay cầm điện thoại lẳng lặng chờ đợi. Lát lâu sau, rốt cục cũng có tín hiệu, Cố Hi Chi lập tức nghe máy, song kết quả lại không vừa ý.
Nghe đối phương nói xong, Cố Hi Chi thở dài, “Tiếp tục tìm đi, nhất định dốc hết toàn lực, bất luận tìm bao lâu.”
Đợi điện thoại bên kia trả lời chắc chắn, Cố Hi Chi lập tức vứt máy qua một bên.
Cuối năm, Cố Hi Chi vẫn còn đang loay hoay và bận rộn với cả đống công việc, nhưng chỉ cần có chút thời gian là nàng liền lái xe đến trước cổng lớn nhà họ Khúc chờ. Mặc dù nàng vốn không chờ được tung tích cô, nhưng cũng chưa bao giờ hy vọng đi vào căn biệt thự kia.
Đầu năm, xuân đến mang không khí vui vẻ ngập tràn thành phố, bộ phim “Hắc Bạch Vũ” được công chiếu theo dự định. Tháng ngày đoàn tụ biến thành tháng tuyên truyền phim và công tác bận rộn của Cố Hi Chi. Mùng tám đầu năm, mới bốn giờ sáng, Cố Hi Chi vừa nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi, thì tiếng chuông mang theo hy vọng phá hỏng cơn buồn ngủ của nàng.
“Cái gì? Khúc Hi Chi không ở nội thành?” Cố Hi Chi cầm giấy bút viết lại tin tức, “Anh đọc địa chỉ cho tôi nghe.”
Chần chừ không hạ bút, Cố Hi Chi nhanh chóng nói, “Không biết địa chỉ thì gọi cho tôi làm gì?”
Không biết đối phương nói gì, Cố Hi Chi nhất thời nghiêm túc hẳn, “Xác định anh ta mua vé đi Italy vào sáng mai, hai vé?”
Rất nhanh có đáp án, Cố Hi Chi cầm điện thoại, hồi lâu mới chậm rãi trả lời, “Biết rồi.” Tiện tay vứt điện thoại.
Điện thoại bên này vừa dứt, bên kia lại vang lên, Cố Hi Chi mỏi mệt nhìn đồng hồ, động tác liền thay đổi.
“Tiểu Cảnh.” Điện thoại vừa được bắt, Hạt Hạt không biết mệt nhọc dặn dò, “Vừa xác định địa điểm trao giải rồi, tối nay bảy giờ, ở trung tâm văn hóa, Cậu nghỉ ngơi cho thật tốt đi, hai giờ chiều bay.”
Cố Hi Chi chỉ là thuận miệng đáp, “Biết rồi.”
Đối với điện ảnh trong nước, tuy Kim Đỉnh, Kim Tông hay Kim Đồng thường bị đem ra so sánh, nhưng chất lượng tương đương nhau. Lần này, “Hắc Bạch Vũ” được đề cử giải bộ phim xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, và hai giải diễn viên chính xuất sắc nhất cho hai vai nữ chính có đến bảy đề cử. Khi lễ trao giải chưa bắt đầu, hai nữ chính cùng nhau tranh giải lại trở thành tin tức được truyền thông săn đón nhất. Đáng tiếc là sau cơn địa chấn đó, Khúc Hi Chi vô cùng khiêm tốn, bất luận là đi tuyên truyền phim hay hoạt động từ thiện đều không nhìn thấy bóng dáng cô đâu, thế nên ai ai cũng đều nhắm toàn bộ mục tiêu vào Cố Hi Chi.
Bốn giờ chiều, Cố Hi Chi ở khách sạn trang điểm, Hạt Hạt mang tới một đống lớn quần áo và trang sức hàng hiệu được tài trợ. Cố Hi Chi vừa nhìn liền để ý một bộ dạ phục màu đỏ có phong cách trẻ trung, năng động. Nàng ra hiệu cho Hạt Hạt giữ lại, Hạt Hạt nhìn bộ đồ màu đỏ xa lạ kia một chút, xoắn xuýt một tí rồi cất bộ đồ hàng hiệu kia đi.
Buổi lễ bắt đầu lúc bảy giờ, khách quý đi thảm đỏ xong sẽ vào ngồi vào vị trí xếp sẵn. Người được đề cử vai nữ chính xuất sắc nhất – Khúc Hi Chi chưa từng có khái niệm xuất hiện ở đây, điều này cũng làm cho ký giả đợi từ sáng đến giờ cảm thấy thất vọng. Cũng may là bộ phim “Hắc bạch vũ” bị cắt bớt cảnh nóng khi công chiếu trong nước, khiến truyền thông cảm thấy rất tò mò. Cố Hi Chi như bị chôn vùi trong khu phỏng vấn, đúng lúc đạo diễn Lý Tư Gia Lệ và Xà Gia cũng ở đó đỡ lời giúp, nàng mới bớt khó xử.
Giống như dự đoán trên mạng và truyền thông, giải Kim Đồng lần này nhất định sẽ về tay Lý Tư Gia Lệ với bộ phim “Hắc bạch vũ”. Do đã từng đoạt nhiều thành tựu từ nước ngoài, nên có rất nhiều đại gia đích thân đến gặp và chúc mừng cho Lý Tư Gia Lệ.
Trong hội trường, Cố Hi Chi ngồi cạnh Lý Tư Gia Lệ. Lúc phát xong danh sách nữ chính và tác phẩm sắp công bố giải thì Lý Tư Gia Lệ bỗng nhiên nói, “Đây là bộ phim cuối cùng của tôi, hy vọng các cô đều có thể thành công.”
Buổi lễ khá ồn ào, Cố Hi Chi nghe không được rõ ràng lắm, một lúc sau mới hiểu ý bà nói, nàng liếc mắt lên tiếng, “Chị Gia, với tài văn chương của chị, nếu không làm phim tiếp thì thực sự lãng phí.”
“Tôi leo núi như thế, đã bò đến đỉnh cao nhất rồi, phong cảnh có đẹp đẽ đến đâu cũng sẽ không đẹp qua đỉnh núi được. Chi bằng chuyển sang nơi khác để ngắm cảnh thì hay hơn.”
Cố Hi Chi gật đầu, “Chúc chị có thể nhìn thấy cảnh sắc đẹp nhất trên một con đường khác.”
Lý Tư Gia Lệ xoay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, “Chuẩn bị lãnh thưởng đi, Tần Thì Ngự đẹp nhất phim rồi, cũng sẽ là cảnh sắc đẹp nhất của cô đó.”
Cố Hi Chi chỉ cúi đầu nhìn chiếc điện thoại im lìm như chết.
Đủ loại ánh đèn trên sân khấu khiến người ta lóa mắt, hai cặp MC mặc lễ phục trắng đen trang trọng, phong cách hài hước làm hội trường bớt đi không khí nghiêm nghị.
“Chúng ta đều biết, Kim Đồng cho nam chính xuất sắc nhất xưa nay đều là nam thần, vậy giải nữ chính xuất sắc nhất là ai đây?”
Nữ MC trẻ tuổi tươi cười đưa Micro về khán phòng, khán giả không trả lời “Nữ thần” đúng theo dự đoán, mà la lên tên của từng diễn viên được đề cử.
“Hừm, tôi nghe rồi, nghe được rồi.” MC trở lại giữa sân khấu, hướng mặt về máy quay mỉm cười, “Xem ra giải nữ chính xuất sắc lần này được cạnh tranh rất kịch liệt. Vậy ai mới là nữ chính xuất sắc nhất đây? Xin đợi ban giám khảo bình chọn định đoạt. Bây giờ, xin trân trọng kính mời tổng giám đốc tập đoàn Phượng Hoàng là Lô Quảng Nghĩa tiên sinh cùng đương kim ảnh hậu Cổ Quân tiểu thư lên tuyên đọc danh sách diễn viên được đề cử giải Kim Đồng.”
Ánh đèn cùng âm nhạc nhất thời đẩy bầu không khí lên cao trào, người đàn ông trung niên cùng người đẹp ảnh hậu bước lên trong tiếng vỗ tay của khán phòng. Người phụ nữ bước đi tao nhã bên cạnh sự nâng đỡ của người đàn ông hướng lên sân khấu. Họ tiếp nhận phong thư danh sách rồi đứng nghiêm giữa sân khấu.
Tiếng vỗ tay dần dần giảm đi, hai vị trao giải nhìn danh sách một lúc. Nam sĩ ra hiệu nữ sĩ tuyên đọc, nữ sĩ cũng không vòng vo, hướng mặt về máy quay nói, “Rất vinh hạnh tuyên đọc nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đoạt Kim Đồng năm nay. Tôi muốn nói đôi lời, nữ chính này không chỉ là nữ thần trong lòng tôi, hơn nữa còn trùng tên với một ảnh hậu. Cô là diễn viên chính trong phim “Hắc bạch vũ”, bộ phim mà cá nhân tôi xem đến ba lần ở rạp…”
Nói tới đây thì tiếng vỗ tay dưới đài đã nuốt chửng âm thanh của cô. Cô nàng dừng một chút mới nói tiếp, “Tôi đã xem đến ba lần ở rạp chiếu phim, và cực yêu thích nhân vật cô đóng. Vừa nãy ở dưới đài, tôi đã đánh cược với ảnh đế Tiêu của chúng ta, tôi nói hai vị Hi Chi này đều diễn quá tốt, rất khó xác định ai tốt hơn ai, chi bằng mỗi người chúng ta chọn một người, ai thua sẽ mời cơm tối.”
Ống kính chiếu lên người Tiêu Tịch đang ngồi dưới khán đài, rồi mau chóng trở lại hình ảnh của Cổ Quân.
“Vậy tôi muốn nói.” Cổ Quân cười nhìn Tiêu Tịch bên dưới khán đài, “Ảnh đế à, anh thua rồi nhé!”
Màn ảnh dừng lại trên người Tiêu Tịch một lúc. Tiêu Tịch chỉ nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười, khiến người ta đoán không ra đáp án.
“Được, để sớm ăn bữa cơm của ảnh đế này một chút, tôi cũng không thừa nước đục thả câu.” Máy quay lại tập trung trên người Cổ Quân. Cô thả danh sách xuống, vẻ mặt cười vui hướng về ống kính, “Bây giờ tôi tuyên đọc, nữ diễn viên xuất sắc nhất đoạt giải Kim Đồng tối nay thuộc về…”
Ánh đèn tập trung về ba vị diễn viên được đề cử, màn hình lớn được cắt ra làm ba, đặc tả ba người.
Cố Hi Chi như xác định hai diễn viên kia đã thua, vẻ mặt mỉm cười rất điềm đạm.
Lần này, tâm tình nàng thật sự bình tĩnh đến lạ kỳ.
Máy quay trở lại trên người Cổ Quân, tầm mắt của cô không e dè tìm đến chỗ Cố Hi Chi, âm thanh vang dội nói từng chữ rõ ràng, “Hôm nay, cô ấy có mặt ở đây, cô ấy đóng vai Tần Thì Ngự, Cố Hi Chi tiểu thư.”
“Cố Hi Chi, Cố Hi Chi tiểu thư, chúc mừng.” Nam MC lập tức tiếp lời, vỗ tay, sau đó cả khán phòng cũng bùng nổ tiếng vỗ tay trước nay chưa từng có.
Màn hình lớn đặc tả Cố Hi Chi, tuổi trẻ, tao nhã, tóc ngắn, nàng mặc một chiếc váy đỏ đến đầu gối. Cố Hi Chi ngồi tại chỗ gật đầu, rồi nhanh chóng đứng lên khom người chào, dáng dấp vô cùng thong dong, bình tĩnh.
Nếu chuyện này xảy ra vào ba năm trước, nàng sẽ vô cùng vui mừng đến kích động, nhưng giờ đã là ba năm sau.
Có một nhà văn từng nói: nếu bạn muốn nổi danh sớm, nhưng nó lại đến quá trễ thì vui sướng cũng biến thành hư không.
Khi nhận được một vật mà ta đã chờ đợi quá lâu, thì nó sẽ mất đi hơn nửa dáng vẻ ban đầu.
“Được rồi, Cố Hi Chi tiểu thư, mời lên sân khấu lãnh thưởng.”
Trên màn ảnh lớn chiếu một đoạn ngắn trong phim, tiếng nhạc chiến thắng cũng vang lên. Cố Hi Chi ôm hai người bên cạnh, sau đó ra khỏi chỗ ngồi, bước chân đầy sức sống, nhẹ nhàng tiến lên sân khấu.
Cuối cùng thì ánh đèn và máy quay cũng dành cho một mình nàng. Cố Hi Chi nhận chiếc cúp từ tay Cổ Quân rồi nói cám ơn, sau đó MC ra hiệu nàng đi tới trước micro phát biểu cảm nghĩ.
“Cảm ơn Cổ Quân tiểu thư đã khen tặng, làm tôi chẳng dám lên sân khấu.”
Nàng cất giọng trêu chọc, ra hiệu cho Cổ Quân sắp rời đi.
Cổ Quân cười, tạo tư thế chiến thắng tặng nàng.
Tiếng vỗ tay dần dần lắng lại, ánh đèn cũng biến đổi góc độ. MC và khách quý lần lượt đi xuống khán đài, ống kính nhắm ngay nhân vật chính trên sân khấu. Dưới ánh đèn lấp lánh, trang dung tinh xảo toát lên khí chất của tuổi trẻ.
“Rất vui khi nhận được giải thưởng mà tôi chờ mong đã lâu. Cơ hội này đối với tôi mà nói rất hiếm có, tôi có thể sẽ làm lỡ vài phút của chương trình để nói ít lời tự đáy lòng, nhưng tôi muốn nói chút “lời khách sáo” trước cái đã”.
Nàng cầm cúp trong tay, mỉm cười, nhưng lại rất điềm đạm.
Vào thời điểm như thế này, tựa hồ không ai sợ lãng phí gì cả. Mỗi một câu nàng nói, cả khán phòng sẽ vang lên vô số âm thanh.
Dưới vô số tầm mắt, Cố Hi Chi tập trung hướng về Lý Tư Gia Lệ bên dưới sân khấu, “Cảm ơn đạo diễn Lý Tư Gia Lệ, cảm ơn chị đã chọn tôi vào vai nữ chính trong số nhiều diễn viên, càng cảm ơn chị đã dành vai Tần Thì Ngự cho tôi, một diễn viên đóng phim tốt hay không đều có liên hệ không hề nhỏ với vai diễn. Bốn nữ diễn viên được đề cử đều rất ưu tú, tôi nghĩ giám khảo trao cúp cho tôi không phải vì tôi tốt hơn họ, mà chỉ là nhân vật của tôi có sức quyến rũ quá mạnh mẽ. Rất cảm ơn đạo diễn Lý đã giao nhân vật đó cho tôi, cũng cảm ơn sự giáo huấn của chị trong quá trình quay phim. Nếu không có đạo diễn Lý, thì nhất định không có Cố Hi Chi của hiện tại – người đang đứng trên sân khấu đây.”
Trên sân khấu, Cố Hi Chi cúi đầu cảm ơn Lý Tư Gia Lệ một cái, ống kính lướt qua Lý Tư Gia Lệ đang ngồi bên dưới, nụ cười của bà vô cùng ôn hòa.
“Tiếp đến, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến giám khảo đã gửi phiếu bình chọn cho tôi.” Máy quay ghi lại cảnh Cố Hi Chi đối mặt với giám khảo, nàng nói tiếp, “Năm nay, tôi đã sắp ba mươi tuổi, ra mắt gần mười năm, đây là lần thứ tư được đề cử giải nữ chính xuất sắc nhất. Cảm ơn ban giám khảo đã cho tôi cảm giác chiến thắng sau mười năm thất bại, để lại dấu chấm trọn vẹn cho tháng năm tuổi trẻ.”
Tận tụy hỏi thăm, tiếng vỗ tay dưới khán đài càng nhiệt liệt hơn.
Lễ trao giải được trực tiếp trên truyền hình leb ở trung tâm văn hóa. Người đang bận rộn đi ngang qua đều nghỉ chân quan sát nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Màn ảnh đặc tả Cố Hi Chi, nàng nâng cúp nhìn về máy quay, nhưng lần này giống như đang đối thoại với ống kính.
“Người thứ ba em muốn cúi đầu cảm ơn là chị đó.” Nàng hướng về ống kính, cúi người thật thấp. Lúc ngẩng đầu lên, nụ cười vẫn điềm đạm, nhưng khán giả lại rõ ràng phát giác bầu không khí có chút không đúng.
“Tuy chị không đến, nhưng em biết chị nhất định sẽ nhìn thấy.”
Tiếng xì xào ngày càng nhiều, máy quay nhắm ngay nàng lần thứ hai. Nàng có chủ ý riêng khiến khán giả vốn đang chơi điện thoại đều tập trung tinh thần hướng về sân khấu, biểu hiện trở nên hiếu kỳ mà chăm chú.
“Cúi mình trước chị là vì em biết… nếu không có chị, thì ngay cả hai lần cúi mình trước đó em cũng không có cơ hội.” Nàng nhìn thẳng vào ống kính, “Hai mươi sáu tuổi quen biết chị, em vẫn là kẻ đầy băn khoăn sống trong thế giới này, công việc lẫn tình cảm đều đặc biệt thất bại. Tuy chị không phải là tình đầu của em, nhưng chị là người tốt nhất em từng gặp, thậm chí tình yêu ấy cũng trở nên hư ảo, dụng tâm của chị, khổ ải của chị làm em…”
Nói đến hai chữ “tình yêu” thì khán giả cuối cùng cũng bừng tỉnh, sự ồn ào giống như tiếng vỗ tay nhiệt liệt bùng nổ. Giọng nói của Cố Hi Chi bị nhấn chìm, cách chốc lát mới tiếp tục mỉm cười hướng về máy quay.
“Dù chị rất ưu tú nhưng vẫn nỗ lực quan tâm em, cũng làm em cảm thấy chị tựa như thần linh cao cao tại thượng không thể leo tới. Em chỉ có thể núp sau cái bóng của chị, vĩnh viễn là người phàm không thể đuổi kịp chị. Bốn năm trước, em tựa như cát bụi, không muốn hy vọng xa vời sẽ cùng chị sánh vai. Bốn năm sau, em vì muốn có thể đuổi theo bước tiến của chị, nên điên cuồng lao đầu vào công việc. Em nghĩ xưa nay không phải là em không thích chị, chỉ là không dám thừa nhận là em ngày càng thích chị, cũng bởi vì không dám nên phần tình cảm này còn rất nhiều do dự và bị động.”
Khán giả nghe ngóng sự tình đặc biệt cảm thấy hứng thú, nàng vừa dứt lời thì khán đài bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Hạt Hạt từng hỏi em một câu, đại ý là dùng chị để đổi lấy thành tựu vĩ đại thì em có đồng ý không?!” Ngữ khí của nàng tựa như đang cùng người khác trò chuyện, “Hiển nhiên, nếu không có chị, thành tựu có nhiều đến đâu thì đối với em mà nói đều không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bởi những thứ này chỉ là nấc thang lên mây giúp em tới gần chị thôi, có thể trên đỉnh mây cao kia không có ai hết, tại sao em lại bò lên một nơi lạnh lẽo như vậy làm gì chứ!?”
Nàng lắc lắc chiếc cúp trong tay, “Em rất thích nó, bởi vì chị cũng có một cái. Em định sẽ dùng nó để rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, nhưng quay đầu lại mới phát hiện là sai rồi.”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt đẩy không khí của hội trường lên cao, đã có người xì xào bàn tán đối tượng trong lời thổ lộ của nàng. Đợi tiếng vỗ tay lắng lại, Cố Hi Chi mới có thể nghe thấy âm thanh của mình.
“Giữa chúng ta sở dĩ có nhiều gian nan như vậy, chỉ vì em xem chị là một người quá mức mạnh mẽ. Cho tới nay, chị đối với em mà nói cũng giống như một câu truyện cổ tích xa vời. Em trước giờ đều sống trong cái bóng của chị, thậm chí ngay cả đồ màu đỏ cũng không dám mặc, nhưng kỳ thực chị chỉ là một người bình thường, chị thật sự cũng có khuyết điểm, em cũng nên có phong cảnh đẹp đẽ của riêng mình, một loại phong cảnh mà em thật sự yêu thích.”
Nàng dừng một chút mới nói, “Em thích chị, nguyện ý vì chị mà trở nên tốt hơn, nhưng nhất định không phải là nghĩa hẹp tốt đẹp đó đâu. Vì lẽ đó, sau hôm nay, em không muốn lại điên cuồng theo đuổi điện ảnh nữa, không muốn lại chạy theo cái bóng của chị.”
Nàng nói xong câu này, tiếng bàn luận dưới khán đài chợt nhỏ lại. Diễn viên mới đoạt giải ảnh hậu lại tuyên bố giải nghệ khiến nhiều người dưới khán đài nhất thời bị dọa.
“Chị là người em vĩnh viễn không quên được, em cũng không có cách nào yêu chị xong rồi sau đó lại yêu người khác đâu. Em chỉ hy vọng chị cho em thêm một cơ hội, để yêu chị như một người bình thường, cũng giống như một người trên thế giới này cũng yêu em như vậy.”
Nàng hướng mặt về ống kính, biểu hiện chân thành, “Em sẽ không nói tên chị ra cho người khác quấy nhiễu đâu. Em chỉ hy vọng dù chị ở đâu trên thế giới này nhìn thấy em, nghe được em nói, thì có thể thay đổi chủ ý ở lại.”
Hai tay nàng tạo thành chữ thập, biểu hiện sự thành kính.
Tuy khán giả dưới đài đều sững sờ, nhưng vẫn dành cho nàng tiếng vỗ tay cổ vũ.
Cùng thời khắc đó, trên mạng hầu như điên cuồng.
Trong bài đăng cuối cùng trên blog của Cố Hi Chi, trong vòng một phút thêm ra mấy ngàn bình luận.
“Chi Chi, chị điên rồi! Là tỏ tình đó hả?”
“A a a, ảnh hậu thật là đẹp!”
“Chị thổ lộ với ai vậy?”
“Chúc mừng chị đoạt được ảnh hậu nha!”
…
Sau mấy tiếng, ở sân bay.
“Cố tiểu thư, xin hỏi đối tượng tỏ tình của cô trong đêm trao giải là nam hay nữ vậy?”
“Cố Hi Chi tiểu thư, tuyên bố đêm nay của cô là có ý muốn giải nghệ sao? Thật sự không đóng phim điện ảnh nữa sao?”
“Cố tiểu thư, Cố tiểu thư, có người suy đoán cô cũng giống Tần Thì Ngự, là người đồng tính nên mới có thể diễn giống y như thật, có đúng không?”
…
Vô số ký giả chặn ở bãi đậu xe khiến xe của Cố Hi Chi không cách nào tiến lên được. Hạt Hạt không thể làm gì hơn, hướng về tài xế nói, “Bây giờ quay đầu lại, phóng viên quá nhiều, không ra sân bay nữa.”
Cố Hi Chi lập tức nói, “Không được, đêm nay tôi phải về ngay, chậm nữa sẽ không đuổi kịp máy bay.”
“Cậu cũng nhìn thấy mà, bây giờ cửa nào cũng có nhiều phóng viên hết, đi đâu cũng bị vây chặt, căn bản không thể theo kịp máy bay đâu.”
“Đêm nay tôi nhất định phải trở lại.” Cố Hi Chi xem thời gian, cường điệu, “Cậu biết sáng mai tôi phải ra sân bay mà.”
“Lái xe đến thành phố bên cạnh đi.” Hạt Hạt ủ rũ, “Nhưng giờ bay chưa chắc trùng.”
Cố Hi Chi nhìn chiếc xe bỏ xa đám phóng viên trong gương, mỏi mệt xoa trán.
Đến thành phố bên cạnh đã hơn một giờ đêm, chuyến bay gần nhất sẽ cất cánh sau một giờ nữa, còn chuyến kia là sáu giờ rưỡi sáng mai mới bay. Không thể ra sức nữa, Cố Hi Chi chỉ an bài cho người đồng hành xong rồi nghỉ ngơi, cũng định sáu giờ rưỡi sáng sẽ bay sớm.
Mùa đông khắc nghiệt, hơn sáu giờ rồi mà trời còn chưa sáng. Dựa vào ánh đèn rọi ở góc sân bay, phần lớn hành khách trong đại sảnh đều mặc áo ấm thật dày. Cố Hi Chi vất vả check in, sau khi lên máy bay liền liên lạc với Lương Huyên, lần này giọng của đối phương đặc biệt rõ ràng.
“Tiểu Cảnh, tôi và Anda đang ở sân bay, em yên tâm, lát nữa nhìn thấy Trầm Nhã và Khúc Hi Chi, chúng tôi nhất định sẽ ngăn họ lại.”
“Tôi cảm ơn chị lần nữa nha.” Cố Hi Chi xem thời gian, “Tôi xuống máy bay sẽ lập tức gọi cho chị, xin chị nhất định phải ngăn cản Khúc Hi Chi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tiếng nhắc nhở tắt điện thoại vang lên trên máy bay, Cố Hi Chi chậm chạp để điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, từng ánh lửa yếu ớt cháy lên trong bóng tối.
Bảy giờ rưỡi sáng.
Trong sân bay.
Lương Oanh chạy tới chạy lui ở nơi an kiểm không một khắc nào dừng lại. Anda bực bội đi tới ôm cô bé về chỗ ngồi. Chờ đợi đã lâu lắm rồi, Lương Huyên nói với Anda và Lương Oanh, “Bảy giờ rưỡi rồi, máy bay của họ nên cất cánh rồi mới phải chứ, sao còn chưa thấy người?”
Anda nhìn đồng hồ, “Chờ một chút đi.”
Lương Oanh nghiêng đầu nhìn lối vào ở cửa Tây của sân bay, liên tục kéo ống tay áo Anda, “Ba ba ba ba, Tiểu Khúc với Đại Bác đến rồi kìa.”
Bảy giờ bốn mươi phút.
Máy bay vừa hạ cánh, Cố Hi Chi lập tức chạy xuống, đồng thời gọi điện thoại cho Lương Huyên. Đối phương nhanh chóng nghe máy, nhưng giọng điệu tràn ngập áy náy.
“Xin lỗi Tiểu Cảnh, tôi…”
Cố Hi Chi sững sờ, “Chị ấy đi rồi sao?”
“Vừa bay hai phút trước.”
Cố Hi Chi đột nhiên dừng bước lại.
Mới hơn bảy giờ sáng, dưới ánh nắng ban mai mờ nhạt, Cố Hi Chi ngước đầu nhìn từng chiếc máy bay cất cánh, ánh mắt dần dần lạc vào tia nắng còn sót lại phía đường chân trời.
Đường chân trời là tiếp điểm giữa trời và đất, cũng là bến bờ của thế giới.
Vào thời cổ đại, mọi người gọi nó nơi xa xăm.
Cố Hi Chi nhìn nó đã lâu, chậm chạp cầm lại điện thoại, “Có nói chuyện với chị ấy không?”
“Bên cạnh cô ấy có Trầm Nhã và rất nhiều người, nếu cô ấy không muốn nói chuyện thì có hỏi gì cũng có vô số người trả lời thay.”
Cố Hi Chi trầm mặc một hồi, chậm rãi gật đầu, “Tôi biết rồi, cảm ơn chị.”
Sáng sớm, ở sân bay có đầy rẫy tiếng thông báo check in, sương mù bao phủ cả khu vực trồng cây xanh trông khá yên tĩnh.
Cố Hi Chi một mình ra khỏi sân bay, thuận tay vẫy taxi. Tài xế vừa bật tin thời sự, thấy có người lên xe lại đổi qua kênh âm nhạc êm dịu.
Tài xế là một người đàn ông trung niên, tuy Cố Hi Chi đeo kính đen, nhưng ông vẫn nhận ra nàng.
“Cố tiểu thư, muốn đi đâu?”
Cố Hi Chi hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông, rất nhanh lễ phép mỉm cười, “Chạy thẳng trước đi ạ.”
“Okay.” Tài xế đạp chân ga, lại không tiếp lời.
Không khí buổi sáng làm tinh thần người ta thoải mái, do tâm tình hoà hoãn nên tình trạng kẹt xe vào giờ đi làm trở thành cơ hội được ngắm cảnh đẹp. Thành phố lớn thật náo nhiệt, tiếng xì xào trên đường không hề giống nhau. Thế giới rộng lớn có muôn hình vạn trạng, khiến cho niềm vui và nỗi buồn của mỗi cá thể đều trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Xe taxi chạy rất lâu, Cố Hi Chi mới chậm rãi bảo, “Đến bờ sông.”
“Ok.” Tài xế cười híp mắt nói, “Nhưng tôi cũng nhắc nhở cô, hôm nay là lễ tình nhân, chờ mặt trời lên cao chút nữa, bờ sông sẽ náo nhiệt hơn.”
Cố Hi Chi cười gật đầu, “Cảm ơn chú, con biết rồi.”
Buổi sáng khá lạnh, chỉ có vài người già tập thể dục dọc bờ sông. Ngẫu nhiên cũng có vài người trẻ tuổi đi ngang, nhưng có vẻ bận bịu bôn ba lắm. Cố Hi Chi trả tiền xong, sau đó chào tạm biết chú tài xế. Chốc lát đã hơn tám giờ, ánh mặt trời xuyên qua hàng vạn ngôi nhà rơi trên mặt sông, bao phủ một màu lấp lánh dưới nước.
Một đôi vợ chồng già đang dắt nhau đi từng bước trên cầu, ánh mặt trời vàng rực rơi vào mái đầu bạc trắng của hai người, hình ảnh yên bình mà ý nghĩa.
Cố Hi Chi nhìn hai người đi xa, chậm rãi leo lên cầu.
Do có ít người qua lại nên mặt sông bao la có vẻ yên tĩnh, từng chiếc du thuyền ngừng lại bên bờ. Xa xa, từng tòa kiến trúc lạnh lẽo cao chót vót phát ra vài tia ấm áp dưới ánh mặt trời. Tấm áp phích Buccellato trên tòa nhà lớn vẫn thu hút sự chú ý của toàn thành phố. Hình ảnh của người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu bạc nạm đầy kim cương, nụ cười rực rỡ mê người, tư thái đoan trang, tao nhã.
Sống một thời gian khá dài dưới ống kính, thường khiến người ta lẫn lộn giữa sự chân thật và ảo tưởng về sự hoàn hảo.
Cố Hi Chi nhìn hình cô hồi lâu, sau đó lấy điện thoại ra. Dưới ánh mặt trời, nàng nhắn tin cho một dãy số đã rất lâu không liên lạc.
“Hoa đào nở vào tháng ba, hoa cúc nở vào tháng chín, còn con người thì vẫn chờ thời cơ đến.”
“Em vẫn muốn chờ chị.”
Vừa gửi tin không bao lâu thì bên tai liền vang lên nhạc chuông tin nhắn từ điện thoại của người khác. Cố Hi Chi lơ đãng liếc mắt nhìn người đang đứng bên cạnh, tầm mắt lại di dời đến mặt sông bao la.
Ước chừng hai giây sau, tầm mắt Cố Hi Chi dần dần thu hồi từ mặt sông, biểu hiện có vẻ hơi phức tạp.
Lại qua hai giây nữa, Cố Hi Chi nắm chặt hai tay, chậm rãi xoay đầu về người bên cạnh.
Thành phố đang yên tĩnh bỗng nhiên có vô số bong bóng màu lam tung bay, người phụ nữ có sắc đẹp đến kinh diễm đứng cách nàng hai mét trên cầu. Trên người cô mặc một chiếc áo khoác bằng bông được thiết kế hoàn mỹ, bên trong là chiếc váy màu vàng dệt bằng len, chân mang giày đỏ không gót cùng đôi môi đỏ rực, chỉnh thể toát lên sắc thái sáng nhất ngày đông.
Cô đối mặt mỉm cười với Cố Hi Chi, nụ cười vui tươi, sáng rực rỡ.
“Cố Hi Chi, lễ tình nhân vui vẻ.”
Một loạt bóng bay chia làm hai màu được sắp xếp có trình tự hợp thành hình trái tim to đùng trên trời, những chiếc bóng nhẹ nhàng, mềm mại bay theo gió ngày càng cao hơn, từ từ bao phủ cả bầu trời thành thị.
Càng lúc càng có nhiều người nghỉ chân ngước nhìn, càng có nhiều người kinh ngạc chỉ nhau.
Những chiếc bóng bay yên bình trôi về nơi xa xôi không biết tên, tựa hồ vẫn còn đang bay về bến bờ nơi đường chân trời.
Cố Hi Chi nhìn theo đám bóng bay như tìm kiếm gì đó trên trời, cực lâu sau đó mới thần bí mỉm cười, “Em vừa ước một nguyện vọng.”
Có người trả lời nàng, “Nguyện vọng gì?”
“Em hy vọng mỗi năm vào ngày này, em đều có thể ở đây nói cho chị nghe…”
Nàng nhìn cô chăm chú, “Lễ tình nhân năm sau, chúng ta vẫn tới đây được không?”
Khúc Hi Chi mỉm cười kéo ngắn tất cả khoảng cách, đi lại gần nàng.
Nước sông cuồn cuộn, dưới ánh sáng xa xăm, miên man vọng lại câu trả lời tuyệt hảo.
Câu trả lời chỉ có một chữ, chính là lời thề son sắt của người phụ nữ.
“Được.”
*****
P/s: chỉ còn vài chương nữa thôi… Gồm cả ngoại truyện, tổng cộng là 87 chương nhé!