Đọc truyện Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư – Chương 27
Nhắc tới cũng thật kỳ quái, tiếng chuông lải nhải vừa nãy không còn reo nữa. Khúc Hi Chi đợi Cố Hi Chi ngồi xuống sofa liền rót cho nàng một ly trà, sau đó ngồi đối diện nàng, “Cô ngồi chờ một lát, nếu cô ta gọi tới thì đưa tôi nghe.”
Cố Hi Chi gật đầu rồi nhận lấy ly nước trên tay Khúc Hi Chi, tựa hồ không nói thêm gì nữa.
Trong phòng khách chỉ có âm thanh TV vang lên, điện thoại cũng chả buồn reo. Không khí trầm mặc xuống trở nên hơi kỳ quái, Cố Hi Chi xoắn xuýt rất lâu mới lên tiếng, “Chị đã sớm biết được thủ đoạn của Lâm Minh Linh?”
Khúc Hi Chi suy nghĩ một lúc mới trả lời, “Ừ” Rồi không nói gì thêm.
Cố Hi Chi gật đầu, “Hôm qua tôi nên nghe lời chị, kỳ thực rất xin lỗi đã nói với chị mấy lời kia.”
Khúc Hi Chi cũng không ngại, “Tôi biết cô ghét tôi nên mới không nghe lời tôi, lúc đó tôi nên nhờ người khác gọi điện thoại cho cô mới phải.”
Những lời nói thản nhiên của cô làm Cố Hi Chi có chút thẹn thùng, nhưng có một số chuyện và một vài câu nói nàng vẫn để sâu trong lòng, trầm mặc rất lâu mới hỏi, “Chị… là người đồng tính hả?”
Đôi mắt Khúc Hi Chi chợt lóe lên, lại cấp tốc thu lại tia kỳ dị, mỉm cười nói, “Đương nhiên không rồi.” Lại còn bổ sung thêm, “Bằng không tôi sẽ không từ chối Lam Nhị.”
Cố Hi Chi nghe như có lý, tuy nàng còn có chút nghi vấn, nhưng cũng không tiện nói ra, chỉ trả lời, “Chị không phải là tốt rồi. Hiện giờ tôi cảm giác mình không thích đồng tính cho lắm. Kỳ thực tôi rất quý mối quan hệ của chúng ta trong quãng thời gian trước. Trong lần đấu giá đó, là tôi quá kích động mới nói ra những câu kia. Chắc chị tức giận lắm.”
Khúc Hi Chi trầm ngâm chốc lát, “Không có, đừng nên nghĩ nhiều. Có chuyện gì đều có thể nói với tôi bất cứ lúc nào. Nếu cô đồng ý, tôi mãi mãi sẽ là bạn tốt của cô.”
“Ừm.” Cố Hi Chi gật đầu, lại liếc nhìn điện thoại, “Cô ta không gọi tới. Chắc sẽ không gọi nữa, tôi không quấy rầy chị nghỉ ngơi, về trước nhé!”
Nàng nói xong đứng lên, Khúc Hi Chi cũng đứng lên theo nàng, khuyên nhủ, “Nếu Lâm Minh Linh gọi cho cô thì nên nói cho rõ, chuyện này không thể bỏ qua được. Hay là đêm nay cô ngủ ở chỗ tôi đi, nếu lát nữa cô ta gọi tới thì đưa tôi nghe. Ngộ nhỡ cô ta tìm đến cửa cô cũng không đến nỗi lạc đàn.”
Cố Hi Chi không nói gì, mà vẫn nhìn nàng.
Khúc Hi Chi đối diện với ánh mắt tràn ngập hàm ý của nàng, nhanh chóng nói, “Đương nhiên… tôi ngủ sofa.”
Cố Hi Chi hỏi, “Có cần phiền phức vậy không?”
Khúc Hi Chi hào phóng mỉm cười, “Nếu cô không coi tôi là bạn.”
Tuy không phải lần đầu nàng ngủ trên giường của Khúc Hi Chi, nhưng vẫn là lần đầu chủ động ở lại. Khúc Hi Chi bảo nàng chọn quần áo, Cố Hi Chi mở tủ đồ ra thấy muôn hình vạn trạng rực rỡ vô cùng. Dĩ nhiên nếu chỉ là quần áo hàng hiệu đắt tiền sẽ không làm nàng đặc biệt chú ý, nhưng thứ xuất hiện trước mắt chính là trang phục cưới của Đổng Khanh Khanh trong buổi đấu giá mấy ngày trước. Cố Hi Chi nghiêng đầu như có điều suy nghĩ nói, “Sao bộ đồ này lại xuất hiện ở đây?”
Khúc Hi Chi quay đầu nhìn bộ quần áo một lúc, nói như chuyện đương nhiên, “Đây là đồ tôi mua, đương nhiên ở chỗ của tôi rồi.”
Cố Hi Chi nhíu mày, “Nhưng đây không phải là thứ Ninh Khâu muốn sao?”
“Cô hiểu lầm rồi. Tôi không phải mua nó vì anh ta.” Khúc Hi Chi giải thích, “Kỳ thực ngày đó tôi muốn tặng cô bộ đồ này, nhưng không nghĩ mọi chuyện lại biến thành như vậy. Mấy ngày nay tôi định nói với cô, đúng lúc bây giờ cô lại hỏi, hay tôi tặng cho cô nhé!”
Cố Hi Chi đăm chiêu nhìn Khúc Hi Chi, “Từ trước đến giờ tôi chưa hề nghĩ chị sẽ đối với tôi tốt như vậy.”
Khúc Hi Chi khẽ cười, hai mắt to tròn tựa hồ bị ý cười nhiễm một màu óng ánh, “Vậy rốt cục cô thừa nhận tôi thật sự không có ác ý với cô rồi đúng không?”
“… Chắc là vậy.”
Cố Hi Chi yên tâm thoải mái chiếm lấy giường của Khúc Hi Chi ngủ ngon lành. Rạng sáng khoảng hai ba giờ, Cố Hi Chi khát nước, nửa mê nửa tỉnh mò mẫm đầu giường nhưng không có nước, nàng day day huyệt Thái Dương rời giường mở đèn.
Hai, ba giờ sáng, trong phòng im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Cố Hi Chi dò xét phòng ngủ lần nữa thì chợt nhớ đây là phòng của Khúc Hi Chi, nàng lại xuống giường mở cửa phòng ngủ ra.
Phòng khách không lớn lắm, đèn tắt tối om khiến người ta mất đi phương hướng, may mắn là Cố Hi Chi cũng coi như quen thuộc, lập tức men theo ánh đèn yếu ớt trong phòng ngủ đi tới sofa.
Khúc Hi Chi không hề giống với thói mạnh mẽ bức người thường ngày, một người phụ nữ cao ngạo như cô nằm cuộn tròn trên sofa ngủ trông thật không hợp chút nào. Nghĩ đến một đại tiểu thư quen sống trong nhung lụa bây giờ lại ngủ trên chiếc sofa nhỏ hẹp thế này, không biết Cố Hi Chi bị sợi thần kinh nào tác động, vỗ nhẹ cô gọi, “Khúc Hi Chi.”
Khúc Hi Chi luôn ngủ rất cạn, lúc nghe tiếng mở của đã tỉnh rồi, bây giờ nghe nàng gọi mình liền chậm rãi mở mắt ra.
Đứng lên khỏi sofa, Khúc Hi Chi hất mái tóc đen dài ra sau lưng, mông lung nhìn Cố Hi Chi trong bóng tối, “Sao thế?”
Cố Hi Chi nói, “Chị lên giường ngủ đi. Nửa đêm rồi mà Lâm Minh Linh cũng không điện cho tôi, chắc hẳn sẽ không tìm tôi nữa. Tôi về phòng đây.”
Khúc Hi Chi trầm tư chốc lát, bình thản cất giọng giữ lại, “Muộn vậy rồi về phòng không tiện đâu. Cô đi ngủ đi, tôi ở đây ổn mà.”
Cố Hi Chi thấy cô không tiếp nhận lời đề nghị của mình, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói, “Vậy chúng ta cùng lên giường đi. Dù sao thì giường cũng rất lớn, tôi không ngại gì đâu.”
Khúc Hi Chi tinh tế quan sát nàng một lúc, không phát hiện được nét khó xử nào trong mắt nàng mới chậm rãi lên tiếng, “Vậy cũng được.”
Cố Hi Chi vào phòng, sau đó chủ động leo lên giường chừa chỗ cho Khúc Hi Chi, hai người chia mỗi bên một nửa rất hài hòa. Một đêm ngủ thật ngon, Cố Hi Chi tỉnh lại lúc chín giờ sáng. Thời điểm nàng rời giường cũng là lúc Khúc Hi Chi đã vệ sinh xong xuôi, ngồi chơi xơi nước và xem báo bên cạnh cửa sổ. Khương Đồ cho Cố Hi Chi nghỉ ngơi một ngày nên nàng có chút bực mình, ngán ngẩm nhìn Khúc Hi Chi nói, “Khúc tiểu thư, hôm nay tôi không quay phim.”
Khúc Hi Chi quay đầu lại nhìn nàng, buông tờ báo trên tay xuống, dùng thái độ thành khẩn trò chuyện với nàng, “Thì sao?”
Cố Hi Chi xoa xoa lọn tóc dài rối bù của mình, “Khúc tiểu thư, hôm nay chị không quay hả?”
Khúc Hi Chi chần chờ một giây, “Hôm nay tôi không có phân cảnh.”
“Vậy thì hay quá! Hôm nay chiếu phim “Mạt sơn thư họa viện”, có Doãn Từ và Tiêu Tịch đóng, đi xem chung không?”
Trong giới điện ảnh hiện hiện nay, nữ siêu sao không quá mười người. Xem như Khúc Hi Chi là một trong số đó thì Doãn Từ càng hoàn toàn xứng đáng là diễn viên nổi tiếng quốc tế. Lúc còn đi học, Cố Hi Chi luôn lấy Doãn Từ làm mục tiêu phấn đấu nên nàng rất ít bỏ qua phim của cô.
Mặc dù Khúc Hi Chi không có hứng thú với Doãn Từ và Tiêu Tịch, càng không quan tâm tới bộ phim “Mạt sơn thư họa viện” mà cô vừa rút khỏi kịch bản, nhưng dựa vào sự quan tâm mãnh liệt đối với người nào đó, Khúc Hi Chi sẽ không từ chối.
Chỉ là suy nghĩ hơi lâu thôi, nhưng Cố Hi Chi lại nói, “Chị không muốn đi thì thôi. Thật ra tôi cũng không muốn đi với chị lắm đâu.”
Khúc Hi Chi mỉm cười lắc đầu, “Không có, tôi đang nghĩ xem nên đi vào giờ nào.”
Cố Hi Chi lúc này lại rất có tinh thần lên tiếng, “Ăn chiều xong rồi đi.”
“Vậy xem buổi tối ha!”
Cố Hi Chi vô cùng tán thành trở về phòng thay đồ trang điểm. Khúc Hi Chi đợi nàng đi rồi lập tức gọi điện cho Khương Đồ.
Điện thoại được bắt, Khúc Hi Chi áy náy xin lỗi, “Đạo diễn Khương, tôi muốn xin ông nghỉ một ngày. Phân cảnh hôm nay để ngày mai tôi tăng ca quay sau, được không?”
Chuyện như vậy đối với một người nổi tiếng như Khúc Hi Chi tựa hồ không hề khó nói, Khương Đồ hầu như lập tức đồng ý. Khúc Hi Chi nói cám ơn lần nữa rồi cúp máy, sau đó điện cho đại diện Lăng Tiêm.
“Mua giúp tôi hai vé phim “Mạt sơn thư họa viện” nhé!”
Ăn cơm tối xong cũng vừa đúng bảy giờ, Cố Hi Chi vừa ăn bánh ngọt vừa hỏi Khúc Hi Chi, “Tại sao chị lại từ chối phim “Mạt sơn thư họa viện”? Đạo diễn là Vân Nam đó.”
Khúc Hi Chi đã dùng hết bữa tối, đặt bộ dao nĩa xuống, “Cô cảm thấy Vân Nam rất tốt, nhưng tôi lại thấy ông ta quá bốc đồng. Bộ phim này sẽ không đoạt được giải.”
Cố Hi Chi ngừng ăn, đăm chiêu nhìn cô, “Trước khi đóng phim chị đã biết nó được giải hay không rồi hả?!?”
“Có thể đoán đúng bảy tám phần.”
Cố Hi Chi nhìn cô chòng chọc một lúc, vừa muốn mở miệng thì điện thoại lại đổ chuông, nàng vội vàng xin lỗi cầm điện thoại lên xem.
Sau khi nhìn màn hình hiển thị, Cố Hi Chi đầu tiên liếc sang Khúc Hi Chi một chút, sau đó cầm điện thoại ra một bên nghe.
Tuy loại phòng VIP khá lớn, nhưng nói chuyện trong không gian này vẫn có thể nghe rõ mồn một. Cố Hi Chi tiếp điện thoại, có thể nghe ra giọng nói rất vui vẻ, “Đường tiên sinh.”
Khúc Hi Chi ngồi xem tạp chí trước bàn ăn ngẩng đầu liếc nàng một cái.
Dường như Đường Dư ở đầu dây bên kia có tâm tình rất tốt, tiếng nói đặc biệt ôn hòa, “Cố tiểu thư, tôi được thông báo tối nay sẽ ở lại thành phố của em. Tối nay có thể mời em thưởng thức một bữa cơm được không?”
Cố Hi Chi có chút kinh ngạc, “Tối nay?”
Đường Dư hỏi, “Tối nay Cố tiểu thư có hẹn hả?”
“Tôi…” Cố Hi Chi có chút khổ sở xoa xoa huyệt Thái Dương.
Dưới cái nhìn của nàng, Đường Dư là một người đàn ông hợp ý nàng về mọi khía cạnh, huống hồ anh ta có dấu hiệu lấy lòng mình. Nếu như không phải hôm nay nàng hẹn với Khúc Hi Chi thì nhất định sẽ không ngần ngại đồng ý anh ta, nhưng vấn đề chính là không có nếu như.
Đường Dư nghe được nàng phản ứng như thế mới cất giọng nói tiếp, “Có việc quan trọng để bận là tốt rồi, ngày mai tôi trở lại, lần sau sẽ có cơ hội, tạm biệt.”
Cố Hi Chi nhanh chóng nói, “Không, thật ra tôi không bận gì cả. Chỉ là phải lái xe đưa một người bạn về thôi, tôi có thể kêu Hạt Hạt đi.”
Đường Dư nói, “Tốt lắm, lát nữa tôi chờ em ở trung tâm quảng trường, đến nhớ điện thoại cho tôi nhé!”
“Được rồi, bye.” Cố Hi Chi cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn người phía sau.