Bạn đang đọc Cô Tiểu Thư Máu Lạnh: Chương 13
– Cuối cùng cũng chịu về rồi à, Tiểu Hạ- nó cất tiếng châm chọc
– chị này, thật là… mà chị gọi em về có việc j ạ?_ Tiểu Hạ thắc mắc
– Trở về đúng vị trí_ Nó nói một câu không hề ăn khớp vấn đề nhưng Tiểu Hạ tất nhiên hiểu
– Của em á?_ Cô ngạc nhiên, vị trí của cô sao? Chẳng phải là trẻ mồ côi à? Chẳng nhẽ không phải à? Thế thì là ai? Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu cô bé ( Tiểu Hạ công nhận sức tưởng tượng phong phú kinh)
– Ừ_ Nó đáp
– Nhưng chẳng phải em là …_ Tiểu hỏi lại nhưng chưa nói hết câu nó đã cắt ngang
– Em có gia đình…_ Nó ngập ngừng rồi nói tiếp_ nên không phải trẻ mồ côi đâu
– Thế gia đình em là …_ tiểu hạ ngập ngừng hỏi lại
– Theo chị_ Nó ngay lập tức cầm tay Tiểu hạ dắt Tiểu hạ ra chỗ để xe, bắt con bé ngồi vào trong rồi phóng đi, Trên đường Tiểu hạ cũng không hỏi nó vì con bé bt nó không thích những đứa nhiều chuyện. Tất nhiên là với tốc độ KHÔNG NHANH của nó thì cả hai đã tới trước cửa một căn biệt thự. Nói lớn thì không lớn nhưng nói nhỏ thì không nhỏ, nó nhấn chuông và sau đó thì có người ra mở cổng, thấy nó người bảo vệ bị đơ mất một lúc sau đó mới cất tiếng hỏi:
– Xin hỏi tiểu thư tìm ai_ Anh ta nhìn nó đi con siêu xe giá không nhỏ kia thì cũng biết nó là con nhà quyền quý nào đó nên mới hỏi vậy
– Phan Hạo Chương và Phạm Đình Đình_ nó cất giọng nói lạnh băng làm tên bảo vệ cứng người ( tên này sợ nó mờ hehe)
– Tiểu thư có vc j …_ tên bảo vệ chưa hỏi hết câu thì trên tay nó từ bao h đã xuất hiện một tấm thẻ làm bằng kim cương đen ở phía trên đầu có khắc chữ . . .( tg không nhìn thấy chữ này ), tên bảo vệ nhìn thấy thì mặt mày xanh mét tự dưng lăn đùng ra ngất xỉu. tất nhiên là ngất xỉu rồi tấm thẻ đó trên thế giới chỉ một người có được và người đó không ai khác ngoài tiểu công chúa của tập đoàn đứng đầu thế giới rồi, nhưng người này nổi tiếng là lãnh khốc đó thế nên hắn sợ quá liền ngất xỉu
Nó mặc kệ tên bảo vệ nằm ở đó mà nhanh chóng cho con siêu xe của mình tiến vào trong sân của ngôi biệt thự kia. Xe nó đỗ lại trước chiếc cửa gỗ lớn, họa tiết trang trí rất cầu kì và hơn nữa còn có vài viên kim cương đen nữa.
Nó mở cửa bước vào. Nó thấy bên trong người nó cần tìm nhưng họ đang khóc lóc bên một cái quan tài. bên trong cũng khá nhiều người nhưng vì nó đi bằng lối cửa sau nên không thấy cái xe nào cả. Nó cùng với tiểu hạ bước vào làm không khí như ngừng hẳn, m.n rẽ làm hai lối cho nó vs Tiểu Hạ đi. nó bước tới chỗ hai vợ chồng đang khóc lóc kia và kéo theo cả Tiểu Hạ. Nó cất giọng:
– Đừng có mà khóc cho đứa con giả mạo
Câu nói của nó phát ra làm cho hai người đó thôi khóc hướng ánh mắt lên nhìn nó
Shock. họ shock…
– Đây chẳng phải là … tiểu … tiểu công chúa của…_Hai người đó bt mặt nó nên bàng hoàng, nó đến đây có c j sao chứ lại còn đích thân nữa nhưng nhanh chóng họ nghi vấn hỏi_ Tiểu thư ta nghe vừa lãy người bảo là đứa con giả tạo có ý j vậy?
– Cô ta không phải con hai người_ nó nói lạnh như băng sau đó đẩy Tiểu hạ lên nói tiếp_ Đây mới là con hai người, cô ấy tên Phan Ngọc Hạ
– Làm sao để chúng ta tin tiểu thư đây?_ Người phụ nữ hỏi giọng nghi ngờ nhưng quay sang Tiểu hạ thì bà sửng sốt: Tiểu hạ quá giống bà lúc trẻ_ Đây … đây là
– Trên vai trái của con gái bà có một vết bớt hình con chim én đúng chứ?_ nó hỏi
– Sao … sao tiểu thư bt?_ bà lắp bắp hỏi
– Trên vai trái của Tiểu Hạ cũng có nó, bà có thể xem_ Nó như phớt lờ câu hỏi ấy mà nói
Và….
Mong m.n thông cảm cho tg vì ra chap muộn nha