Bạn đang đọc Cô Tiểu Thư Kỳ Lạ – Chương 7: Nhật Kí Của Lam Anh
_Hắt xì…Con rùa đó,dính vào cô ta đúng là xui xẻo.Hắt xì…vô tình vừa thôi chứ.Lần đầu tiên người ta lấy hết can đảm tỏ tình thì từ chối ngay lập tức không cần suy nghĩ.Phiền phức quá đi,cô ta mà tới thì chết với mình.Vậy tại sao mình lại thích nhỏ đó chứ?Lam Anh,cô là đồ đáng ghét,tại sao tôi lại thích cô?Tiểu Phong la to lên khiến mọi người nhìn anh bằng một ánh mắt kì lạ.
_Hình như anh Phong đang trồng cây si Lam Anh thì phải.Sao lại la to như thế chứ.
(Ầm ầm).Trời lại đổ mưa,mưa to như trút nước.Tiếng bước chân ai chạy trên đường mỗi lúc một gần.lam Anh bước vào tiệm,người ướt đẫm nước mưa từ trên xuống dưới.
_Xin lỗi,tôi đã đến trễ.Lam Anh thở dồn dập và nói.
_Sao lại ướt nhẹp như thế?Sao không dùng dù mà đi,ngốc ạ.Tiểu Phong trách.
_Tôi sẽ đi thay đồ ngay.
_Đi nhanh đi,ướt hết tiệm của tôi rồi còn gì.
Một lát sau,Lam Anh với dáng vẻ mệt mỏi bước ra.Đầu óc cô như quay cuồng,phải chăng vì dầm mưa nhiều nên thế?
_Hôm nay có lẽ là bữa cuối cùng tôi làm ở đây.Sau khi làm xong,tôi sẽ xin nghỉ việc.
_Cái gì?Cô nghỉ việc ư,tại sao,có phải vì chuyện lúc trưa không?nếu vậy thì cô hãy quên đi xem như không có chuyện gì xảy ra cũng được.
_Không,không phải chuyện đó.Tôi là vì chuyện khác nên muốn nghỉ việc.Anh đừng ngăn cản tôi.
_Này Doanh Doanh,họ đang nói chuyện gì vậy?Một người giúp việc khác chen vào.
_Chịu,tôi không biết.Chờ xem đi.
_Từ nay,tôi sẽ về nhà sống,anh đừng đến tìm tôi nữa,xem như quên tôi đi.bây giờ tôi phải quay lại công việc.Đây là bữa cuối cùng để tôi mặc bộ đồng phục này.hãy để tôi có kỉ niệm đẹp với nó.
_Tôi không cho phép cô nghỉ.Tiểu Phong nắm lấy tay của Lam Anh.Ơ,tay cô sao nóng vậy.
_Bỏ tay tôi ra.Lam Anh gạt tay Tiểu Phong ra khỏi người mình.
_Tôi không cần biết,cô đã bị sốt rồi đấy.Lại đây.Tiểu Phong kéo Lam Anh vào phòng mình.
_Này,đừng chạm vào tôi.Tránh ra đi,tôi không cần anh phải tốt với tôi.
_Nhiều chuyện,im đi.Bị bệnh mà khoái nói,cô đúng là phiền phức.Kiếp trước tôi nợ cô thứ gì đó nên giờ mới thích cô.
_Anh thật là…hơ,sao mà mọi thứ quay cuồng thế này?***ng mặt quá.Rồi Lam Anh ngất xỉu.
_Cô rùa này đúng là thích làm người khác lo lắng.Tiểu Phong dìu Lam Anh vào phòng.Anh đặt cô xuống giường rồi quay ra ngoài.
_Mọi người về đi,hôm nay quán nghỉ sớm vậy.
_Vậy còn Lam Anh?
_Cứ để cô ấy ở đây,tôi sẽ chăm sóc cô ta.
_Được rồi,thế chúng tôi về đây.Tạm biệt.
_Tạm biệt.Tiểu Ly,em xuống đây một lát.Lam Anh bị sốt rồi này.
_Dạ,anh hai.Em xuống liền đây.Lam Anh bệnh nặng không ạ?
_Em đi mua giùm anh thuốc giảm sốt được không.
_Vâng ạ.Anh chờ một lát nhé.
_Nhớ mang theo dù đấy,trời mưa to lắm.Tiểu Phong lại quay vào phòng mình.Lam Anh đang mê sảng.Cô luôn miệng gọi”Tiểu…”
_Tôi đây,Tiểu Phong,tên đáng ghét đây này.Anh nắm lấy tay Lam Anh.Người em nóng quá,để anh đi lấy khăn lạnh.
_Đừng..đi.Lam Anh giữ áo Tiểu Phong lại.Hãy ở..bên cạnh em..đừng xa em…
_Anh đây,anh không đi đâu hết,cho dù em không thích anh,anh cũng sẽ mãi bên em.
_Anh hai,em về rồi đây.Tiểu Ly chạy vào,em mua thuốc rồi nè.Lam Anh đỡ chưa anh.WAAAA….cảnh jì thế này.Anh hai lạnh lùng cũng biết trồng cây si sao?Chắc em gái này phải chúc mừng mới được.
_Nhiều chuyện quá em học bài chưa vậy hả?Lên lầu đi.Tiểu Phong đỏ mặt đuổi Tiểu Ly lên trên.
Anh quay qua Lam Anh và nói:em yên tâm,anh sẽ không bao giờ rời xa em.Tiểu Phong đi xuống bếp và lấy chậu nước đá.Quay về phòng,anh đắp lên trán Lam Anh.Vẻ mặt của cô cũng đã đỡ mệt mỏi vì sốt.Bất chợt,tiểu Phong nhìn thấy cặp của Lam Anh.Tất cả đều ướt nhẹp.
_Ôi,ướt hết rồi.Tiểu Phong lấy hết đồ ra rồi anh thấy một cuốn sổ bí mật.Gì thế này,nhật kí ư?Mở nó ra,anh đọc từng dòng chữa nhòe nhoẹt vì nước.
Ngày…tháng…năm
Hôm nay mình bị trật chân,đồ đáng ghét đó đã đưa mình về tận nhà.Nhìn khuôn mặt hắn lúc thấy căn nhà xập xệ,mình xấu hổ muốn chết luôn.Hóa ra hắn cũng có mặt dễ thương đấy chứ,nếu như không có tính hung dữ cộc cằn thì chắc chắn anh ta sẽ có khối cô theo.Lúc hắn ngủ,mình lén nhìn.Trông mặt hắn cũng đẹp trai và hiền lành đấy chứ.(nhưng chỉ có lúc ngủ thôi.)
Ngày…tháng…năm
Hôm nay mình đã đi chơi với Tiểu Phong.Hắn ta mua kem ình ăn naỳ,chỉ mình câu cá nữa.Hôm nay thật vui,từ lúc được sinh ra,không phải vì cha bận việc công ty thì mẹ cũng bận việc khác.Chưa bao giờ mình có cảm giác vui như vậy.thật hạnh phúc.Cám ơn anh,Tiểu Phong.
Ngày…tháng…năm
Mẹ đến nhà khiến mình bất ngờ thật nhưng mà tại sao mẹ lại cấm mình hẹn hò với Tiểu Phong chứ?Có cảm giác như mình thích anh ta rồi thì phải.Hic hic,mẹ ác quá đi,mẹ muốn mình thích ai mới được đây chứ.Cái gì mà không xứng chứ?Chỉ là không hợp với yêu cầu của mẹ thôi.Nhưng nếu không theo ý mẹ thì Tiểu Phong sẽ gặp rắc rối.Chắc mình đành phải chia tay với Tiểu Phong thôi.Nếu còn dây dưa với mình,mẹ sẽ gây phiền phức cho anh ta.
Ngày…tháng…năm
Cuối cùng,Tiểu Phong đã nói ra câu “Anh thích em”với mình.Mình vừa vui mà lại vừa buồn.Chẳng lẽ phải kết thúc như vậy sao?Em thích anh,Tiểu Phong.Nhưng em không thích hợp với anh đâu.Chúng ta sẽ không thành.Vậy anh cứ để mình em chịu đựng.Xin lỗi anh.
Xin lỗi anh chính là dòng cuối cùng của nhật kí.Tiểu Phong nhìn Lam Anh bằng ánh mắt vui mừng,hạnh phúc nhưng lại chúa đựng nỗi buồn.