Cô Tiểu Thư Kỳ Lạ

Chương 28: Ánh Mắt Buồn


Bạn đang đọc Cô Tiểu Thư Kỳ Lạ – Chương 28: Ánh Mắt Buồn


Hàng đêm,tôi vẫn thao thức tự hỏi mình là ai?Tôi chỉ có thể biết quá khứ của mình qua những lời kể của anh Tiểu Phong.Nhìn về những bức hình chụp,tôi càng buồn hơn.Người không có kí ức,đầu óc trống rỗng như tôi thì làm được gì?Không,không nên suy nghĩ nữa.Ngủ thôi,tôi tự nhủ với mình…..Ngủ không được,tôi sợ lắm,sợ bị mất trí nhớ mãi mãi.Có ai giúp tôi đi.Trong đêm tối,những giọt nước mắt tan vào bóng đêm cùng tiếng nấc não lòng.
Sáng hôm sau,anh tiểu Phong đưa đến một người lạ.Trông anh ta quen quá,có vẻ như tôi đã biết anh ta từ lâu lắm rồi.Nhưng nhìn vào anh ta,tôi thấy mình buồn quá.Cảm giác thật khó tả,buồn man mác.Anh ta bước lại gần và nắm lấy tay tôi.
_Em đã quên tất cả rồi sao?Quên cả anh luôn à?Anh muốn nói với em lời này mà chưa có dịp.Anh xin lỗi,bây giờ em chưa nhớ cũng không sao,anh không cần em nhớ lại.Từ nay anh sẽ bảo vệ cho em,anh sẽ làm cho em hạnh phúc.
_Xin lỗi,có phải chúng ta đã quen nhau từ rất lâu.Nhưng tôi không nhớ anh nữa,nhìn anh rất quen và buồn.Không hiểu sao tôi lại thấy rất đau lòng khi nhìn anh.có lẽ chúng ta đã từng trải qua rất nhiều chuyện.Ơ,bỗng nhiên tôi lại chảy nước mắt,anh…tên gì?

_Anh là Minh Hùng,em và anh đã quen nhau từ lâu rất lâu.Em…cảm thấy buồn ư?Ánh mắt của em nhìn thật buồn.Anh nhìn tôi,chắc hẳn anh cũng đang buồn.
_Anh Minh Hùng,tên này nghe rất quen.Quen lắm mà cũng buồn lắm.Anh có thể kể cho em nghe về quá khứ không?
_Xin lỗi,anh phải đi một lát.Tiểu Phong,anh ra đây với em.Anh Minh Hùng kéo anh Tiểu Phong ra ngoài cửa.tôi lấy làm lạ nhưng lại suy nghĩ về Minh Hùng.Càng nhìn anh ta cành thấy buồn nhưng tôi lại không nhớ ra.tôi thắc mắc rất nhiều,ở ngoài kia hai người đó đang làm gì?
———

_Tiểu Phong,cô ấy đã quên hết rồi,từ “anh” ấy chứng tỏ chúng ta đã không còn thân thiết với Lam Anh nữa.Nhưng,cô ấy vẫn còn ấn tượng với em,ánh mắt cô ấy nhìn em rất buồn.Anh nắm tay lại,mắt nhắm nghiền.
_Chắc hẳn cô ấy vẫn còn yêu em rất nhiều.Sau tai nạn ấy,cô ấy vẫn còn nhớ em mà cả mẹ mình cũng không nhớ.Chứng tỏ,anh sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa rồi.Thời gian không còn nhiều…….
_thời gian không còn nhiều…nghĩa là sao?
_Không,không có gì.Cả hai người nhìn vào trong phòng,tôi vẫn vô tư nhìn ra cửa sổ.
_A,chim sẻ nè.Tôi nở lại nụ cười.
_Giá như lúc này thời gian dừng lại thì hay quá.tiểu Phong nói vậy rồi cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.