Cố Tiên Sinh Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo

Chương 4: Tính Đem Bán Tôi Đi À


Bạn đang đọc Cố Tiên Sinh Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo – Chương 4: Tính Đem Bán Tôi Đi À


Vì vậy, tôi khẽ cắn môi: “Dạ được, tổng giám đốc Trình, tôi sẽ đi cùng anh.

“”Đúng rồi, bây giờ cô nên về tắm rửa cho sạch sẽ đi, trang điểm thêm một chút, ăn mặc thật đẹp vào.

Đúng sáu giờ ba mươi, hộp đêm Kiền Hào phòng 401.

“Xem ra bữa tiệc tối nay rất quan trọng đây, tổng giám đốc Trình vậy mà cho tôi hẳn nửa ngày để trang điểm với ăn diện lại.

Tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà lái xe đến spa làm đẹp, sau đó về nhà thay đồ, ăn mặc lại cho thật đẹp, sau đó gần sáu rưỡi đến câu lạc bộ Kiền Hào.

Thời điểm tôi gõ cửa phòng riêng 401, bên trong bọn đầu trâu mặt ngựa đang ngồi quanh chiếc bàn lớn, mọi con mắt bắt đầu sáng rực khi tôi bước vào.


Tổng giám đốc Trình cũng đã đến, ông vừa nhìn thấy tôi thì lập tức đi tới, kéo ngay tôi lại: “Vũ Phỉ à, cuối cùng cô cũng đến rồi, đến đây để tôi giới thiệu.

Đây là tổng giám đốc Đường của Văn hóa Ngàn Trản, ngài Đường, còn đây là giám đốc sáng tạo của công ty chúng tôi, Mộ Vũ Phỉ.

““Từ lâu tôi đã nghe nói cô Mộ đây là nữ thần trong giới quảng cáo, hôm nay được tận mắt thấy, thực sự rất đúng với lời đồn nha.

” Tổng giám đốc Đường bắt tay tôi nhưng gã lại nhân cơ hội sờ soạng hai cái vào lòng bàn tay tôiDưới cái nhìn mờ ám đó, tôi cảm giác bụng mình cuồn cuộn khiến tôi suýt chút nữa nôn ra ngoài.

Cũng không biết tổng giám đốc Trình cố ý hay vô tâm, anh vậy mà còn nhiệt tình như lửa đặt tôi ngồi bên cạnh tổng giám đốc Đường: “Vũ Phỉ đến đây đi, tối nay cô cần phải bồi tổng giám đốc Đường uống thật say nhé.

“Tôi sững sờ, không phải anh đã nói là sẽ uống rượu thay tôi sao?Bây giờ là sao? Tính đem bán tôi đi à?Giám đốc Đường cười đến mức hai mắt với mũi đều nhăn lại với nhau, gã bưng một ly rượu đế đưa đến bên miệng tôi: “Tôi nghe nói tửu lượng cô Mộ đây cao lắm.

Hôm nay cô đến muộn nên phải bị phạt.

Nên bị phạt.

“”Giám đốc Đường, tôi ! ” Một bên tôi cố gắng từ chối, một bên tôi cầu cứu tổng giám đốc Trình bằng ánh mắt, nhưng cái tên cặn bã kia lại giả vờ như không nhìn thấy mà còn ở bên kia ồn ào: “Tổng giám đốc Đường nói rất đúng, Vũ Phỉ cô xem, cô làm cho nhiều lãnh đạo như vậy chờ cô, chuyện này rất không lễ phép nên cô còn không mau kiểm điểm tự phạt mình ba ly đi.

”Mẹ con bà nó, ông ta nhìn vậy mà còn độc ác hơn cả tổng giám đốc Đường, còn bảo tôi uống ba ly.


Thấy tôi ngoan ngoãn như vậy, giám đốc Đường càng đắc ý, gã liên tục rót rượu cho tôiLòng tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể nổi điên lên được, nếu tôi vẫn còn muốn tiếp tục công việc này, còn muốn tiếp tục lẩn quẩn trong cái vòng chứa đầy lời nói dơ bẩn này thì tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Tổng giám đốc Trình hẳn đã tính đến chuyện này nên mới lừa tôi như vậy.

Uống vào chắc chắn không tốt vì uống vào sẽ tổn thương rất lớn đến đứa bé, là rượu đế nồng độ cao thì lại càng không được uống.

Nhưng nếu không uống thì phải tìm được một lý do chính đáng.

Thời điểm tôi đang nhanh chóng suy nghĩ biện pháp đối phó, cửa phòng riêng lại bị đẩy ra, một luồng khí mạnh mẽ đã đập thẳng vào mặt tôi.

Mà tổng giám đốc Đường vừa chuẩn bị rót rượu vào miệng tôi cũng đột nhiên rút lại.

Tôi phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng quay đầu lại, tò mò nhìn ra cửa.

Mới liếc mắt một cái, người đã cứng đờ.


Cuộc đời đúng là rất đặc biệt vì trái đất thật tròn!Không phải ai khác bước vào chính là cái tên cặn bã có tình một đêm với tôi Cố Tử Ngôn, người vừa bị tôi lấy gần một tỷ bảy quăng vào mặt hơn một tháng trước!Trong tình huống này, tôi thấy mình hơi lành lạnh.

Một bên là gã cầm thú óc nhồi mỡ giám đốc Đường vừa thấy đã muốn chơi quy tắc ngầm với tôi, lại thêm một bên là gã đàn ông cặn bã bị tôi sỉ nhục đến mức hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi khiến tôi cảm nhận rõ ràng được ông trời đang muốn trừng phạt tôi đây màCố Tử Ngôn mặc một bộ vest cổ điển màu xanh thẫm, khuôn mặt lạnh lùng, anh không chớp mắt phóng khoáng mà bước vào mang theo cả khí thế bức người.

Tôi nhìn thấy bộ dáng anh như vậy lập tức có cảm giác không nhịn được muốn phỉ nhổ, anh chính là điển hình của loại cởi quần áo là thành dã thú mà mặc quần áo thì thành kẻ mặt người dạ thúVào lúc này, cái tên mặt người dạ thú kia đang đi thẳng về phía tôi, tôi dùng ngón chân để nghĩ cũng biết anh lại muốn gây phiền toái cho tôi.

Tôi siết chặt nắm đấm, sẵn sàng liều mạng với anh bất cứ lúc nào.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.