Cố Tiên Sinh Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo

Chương 38: Dự Báo Trước


Bạn đang đọc Cố Tiên Sinh Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo – Chương 38: Dự Báo Trước


Chương 38: Dự báo trướcAnh nhướng mày nhìn tôi một hồi lâu mới nặn ra một câu: “Cô ngã cầu thang suýt sảy thai.

Bác sĩ nói cô cần nằm trên giường quan sát hai ngày.”Sảy thai? Rất nghiêm trọng?!Thảo nào tôi ngất đi vì đau!Tôi vô thức sờ vào vị trí bụng dưới của mình, thật may là đứa trẻ vẫn ổn.Có lẽ hành động sờ bụng của tôi khiến anh hiểu lầm, lạnh lùng nhìn tôi hỏi: “Cô đói à? Cô muốn ăn gì, để tôi đi…” Cố Tử Ngôn chưa kịp nói xong thì điện thoại trong túi anh vang lên.Anh nhìn sang nó, khuôn mặt đẹp trai không hề biểu cảm đột nhiên thay đổi, tôi thấy rõ ràng có một cảm xúc phức tạp nào đó lóe lên trong mắt anh, nó quá nhanh khiến tôi không thể đoán được anh ta nghĩ gì.Chỉ nghe anh nói: “Tôi có chút việc, cô gọi Du Du đến để cô ấy chăm sóc cho cô.”Tôi sững sờ: “Anh phải đi à?””Không phải là sớm muộn gì cũng sẽ bị bỏ rơi sao? Luyện tập trước đi.”Tôi: “…”Anh có ý gì đây, dự báo trước à?Cố Tử Ngôn xoay người rời đi, vừa đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại: “Hai ngày nữa tôi sẽ đón cô xuất viện.”Tôi: “…”Anh lại định làm gì đây? Tát cho cái xong cho viên kẹo?Nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là tôi đã nói rõ ràng rằng tôi không đủ tư cách để yêu cầu anh ở lại với tôi.Ngay cả Du Du cũng gọi cho Cố Tử Ngôn và anh đã đến, thật sự là đã nể mặt tôi lắm rồi.Thuốc mỡ trên đầu gối của tôi có lẽ chỉ là một lời hứa đối với tôi vì những lời nói của ông nội Cố…..Cố Tử Ngôn nói rằng hai ngày nữa sẽ đón tôi, và anh thực sự không xuất hiện trong hai ngày đấy.Nhưng Du Du, tôi không gọi cho cô ấy, dù sao thì cô ấy cũng đến.Kiểm tra ba lần một ngày và mang thức ăn cho tôi.Tôi đã nói với cô ấy không cần phải phiền phức như vậy.

Dù sao thì tay nghề của cô ấy quả thực là tốt hơn nhiều so với đồ bên ngoài và căng tin bệnh viện.


Nhưng khi ăn thì không có cảm giác như cô ấy làm.Cho nên giữa trưa ngày thứ ba, rốt cục nhịn không được, tôi hỏi: “Du Du, lâu rồi không gắp mà cậu đã biết nấu ăn rồi ha!”Du Du liếc nhìn tôi, mím môi cười: “Đây không phải tớ nấu đâu.”“Vậy ai đã nấu nó thế?” Những món ăn này không giống như một món ăn mua ở bên ngoài!Du Du đến gần tôi rồi nhìn tôi với ánh mắt đặc biệt mơ hồ: “Đây là tổng giám đốc Cố đã ra lệnh cho thư ký mang nó đến cho tớ, rồi để tớ đưa cho cậu ăn.

Cậu nói xem, có phải tổng giám đốc Cố đích thân làm không?”Nhịp tim của tôi không khỏi lỡ một nhịp khi nghe thấy câu nói này.Cố Tử Ngôn yêu cầu Du Du đưa những món ăn này cho tôi?Thảo nào sáng trưa nào cô ấy cũng ở lâu, không lo về muộn.“Thành thật mà nói, tớ chưa bao giờ thấy tổng giám đốc Cố quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào như vậy.

Vũ Phỉ, cậu được đó nha!” Du Du nháy mắt với tôi.Tôi cố nén vẻ mặt trở lại bình tĩnh: “Đừng nói nhảm, anh ta quan tâm đến đứa con trong bụng của tớ thôi.””Được rồi, đừng bướng bỉnh nữa.


Bây giờ trong lòng cậu nhất định rất vui phải không?” Chơi thân với nhau nhiều năm như vậy, Du Du dường như rất hiểu tâm tư của tôi: “Nói thật, nếu tớ là cậu, tớ sẽ vui lắm.

Đó là Cố Tử Ngôn đó!”Tôi cười không nói nhưng trong lòng không khỏi vui mừng.

Chỉ là trong lúc vui mừng cũng có chút lo lắng không thể giải thích được, vì sợ mình nói sai mà bày tỏ tình cảm không đúng.

Khi thời điểm đến, nó sẽ không chỉ là xấu hổ, nhưng sẽ nhục nhã!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.