Cố Tiên Sinh Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo

Chương 27: Mang Thai Rồi Cũng Không Biết Thân Biết Phận


Bạn đang đọc Cố Tiên Sinh Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo – Chương 27: Mang Thai Rồi Cũng Không Biết Thân Biết Phận


Trước khi tôi có thể quyết định sẽ tiếp tục cứng rắn chối bỏ hay thừa nhận lấy điều đó, thì điện thoại trong túi xách của tôi đã đổ chuông.

Tôi lập tức nhân cơ hội móc điện thoại ra xem, nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình đang gọi điện tới lập tức nở ra nụ cười ngay tại chỗ: “Cục cưng à, cuối cùng cậu cũng chịu gọi điện thoại tới cho tớ rồi, tớ còn tưởng rằng cục cưng đã quên mất người ta rồi cơ đấy!””Cái gì? Ngay bây giờ sao?””Làm sao mà biết được, bây giờ cục cưng gọi cho tớ, tớ nhất định có thể lập tức chạy nhanh như bay để đến bên cạnh cục cưng rồi.

“”Được rồi, vậy cục cưng cứ ở chỗ cũ chờ tớ, tớ sẽ lập tức tới ngay.

MUA~”Sau khi cúp điện thoại đồng thời thả lại vào trong túi xách, tôi bắt đầu tháo dây an toàn ra, cũng không thèm nhìn lên người bên cạnh vừa tháo dây an toàn tôi vừa nói với Cố Tử Ngôn: “Xin lỗi, phiền anh có thể dừng xe lại bên lề đường giúp tôi được không.

Tôi có việc riêng cần phải làm ngay bây giờ.


“Đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của người đàn ông bên cạnh, đồng thời cũng không thấy anh ta có dấu hiệu đi chậm lại.

Tôi không khỏi bối rối quay đầu qua nhìn, chắc ban nãy không phải là do tôi nói không đủ to nên anh mới không nghe thấy hả?Vì vậy tôi lại lập lại một lần nữa: “Anh Cố, làm phiền anh có thể dừng xe bên lề đường được không, tôi muốn xuống xe, xin cám ơn.

“Người đàn ông vẫn tiếp tục không chút động đậy như cũ!Trong nháy mắt tôi tập tức hiểu ra vấn đề, người đàn ông này chắc chắn là cố ý không nghe thấy những gì mà tôi nói.

“Cố Tử Ngôn!” Ngay lập tức tôi lớn tiếng nói: “Tôi yêu cầu anh ngừng xe ngay bây giờ!”Người đàn ông quay đầu qua, khuôn mặt mang vẻ bình tĩnh lạnh lùng nhìn tôi, cũng không hề nói một lời nào, khiến cho tôi cũng phải rợn tóc gáy một trận.

Ánh mắt anh giống như chỉ trích rằng tôi đã làm ra điều gì đó đáng xấu hổ lắm vậy.


“Anh làm gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy?”Vẻ mặt Cố Tử Ngôn trở nên âm trầm, lạnh như băng mở miệng: “Mộ Vũ Phỉ, có phải cô đã quên mất thân phận của mình rồi hay không?””Anh nói những lời như vậy là có ý gì?” Tôi cau mày nhìn về phía Cố Tử Ngôn.

“Cô hãy tự xem xem bây giờ là mấy giờ rồi? Đã là người phụ nữ mang thai rồi mà cũng không biết thân biết phận!” Cố Tử Ngôn lạnh lùng giễu cợt: “Đừng trách tôi không sớm nhắc nhở cô, nếu như không phải là bởi vì đứa trẻ trong bụng cô, cô thật sự nghĩ rằng tôi sẽ lấy cô hay sao?”Những lời nói của anh như một lưỡi dao sắc nhọn, cứ thế đâm thẳng vào trái tim tôi, khiến tôi mơ hồ thở hổn hển vì đau đớn.

Tôi biết Cố Tử Ngôn là bởi vì đứa bé trong bụng tôi nên mới có thể bằng long cưới tôi, tôi biết nhất định anh sẽ xem tôi là người phụ nữ mưu mô dùng trăm phương ngàn kế để gả vào gia đình giàu có, tôi còn biết bây giờ anh hận tôi đến mức hận không thể mang dao nhọn vào trong từng câu chữ lời nói, nếu có thể dùng để đâm chết tôi thì càng tốt.

Nhưng mà dựa vào cái gì, cớ sao nửa câu giải thích anh cũng không hề nghe tôi nói, cứ như vậy mà tuyên bố án tử hình cho tôi.

Tôi nghiến răng kìm lại nỗi đau trong lòng: “Anh không chịu dừng xe lại đúng không? Được thôi! Nếu như anh đã không dừng xe lại thì tôi sẽ nhảy khỏi xe ngay lập tức!” Vừa nói tôi vừa đưa tay vặn mở khóa cửa xe ô tô!”Cô bị điên rồi hả!” Cố Tử Ngôn quát lên với tôi: “Cô muốn chết có phải hay không? Đã vậy mà cô còn muốn thấy người đàn ông đó? Ngay cả đụng đến cái chết mà còn không sợ cơ đấy? Vậy thì cô cần gì phải nghĩ cách trăm phương ngàn kế mà gả cho tôi!”Tôi chợt ngẩn người một lúc, thật lâu sau cũng không kịp lấy lại phản ứng.

Chẳng lẽ vì vậy, mà anh cố ý giả câm giả điếc, rồi lạnh lùng chế nhạo tôi nãy giờ, là vì anh cho rằng tôi chuẩn bị đi gặp một người đàn ông khác hay sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.