Bạn đang đọc Cố Tiên Sinh Không Kết Hôn Xin Đừng Trêu Ghẹo – Chương 20: Cuối Cùng Cô Cũng Đến Rồi
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt bà, dựa đầu lên đầu gối bà, giống như lúc còn nhỏ tôi thường làm qua rất nhiều lần vậy, nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại, cháu kết hôn rồi.
Đối phương là người vừa đẹp trai vừa giàu có, nên bà không cần phải lo lắng cho cháu không ăn no mặc ấm nữa, càng không cần phải lo lắng cháu bị người khác ức hiếp.
”Đột nhiên nhớ đến dáng vẻ Cố Tử Ngôn bảo vệ mình trước mặt nhà họ Lâm, tôi không khỏi giật mình.
“Sau này, chúng ta đều sẽ sống rất tốt, sẽ sống rất tốt, rất tốt.
”Bàn tay ấm áp của bà đặt lên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi cứ yên tĩnh như vậy gối đầu lên chân bà, để có lại chút cảm giác bình yên.
Đợi đến lúc tâm tình tôi ổn định lại, mới nghiêng mặt nhìn bà: “Bà ngoại, bà xem thời tiết bên ngoài thật tốt, để cháu đẩy bà ra ngoài hít thở không khí.
”“Được, được.
” Bà ngoại cười vui vẻ giống như một đứa trẻ, vỗ vào tay tôi: “Đi thôi, tìm Nám Nhi, tìm Nám Nhi.
”Chóp mũi tôi nhịn không được lại cảm thấy chua xót, Nám Nhi là tên hồi nhỏ gọi ở nhà của tôi, ngày trước bà ngoại vẫn luôn gọi tôi như vậy.
Bà ngoại đã quên hết tất cả mọi chuyện, nhưng lại nhớ đến tên hồi nhỏ của tôi.
Lòng tôi lại cảm thấy đau nhói, tôi thầm thề cho dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa, vì bà tôi nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Đẩy bà ngoại ra vườn hoa của viện dưỡng lão, tuy viện dưỡng lão Tĩnh Tâm không phải là bệnh viện lớn nhất của thành phố, nhưng tuyệt đối là một bệnh viện có môi trường tốt nhất.
Sau vườn hoa có một hồ nước nhân tạo vô cùng lớn, thuận tiện cho các người tập thể dục hàng ngày và tổ chức một vài hoạt động.
Tôi đẩy bà ngoại đi qua cầu, xa xa có thể nhìn thấy quảng trường đông nghịt người, giữa đám đông có một bục sân khấu lớn, trên bục viện trưởng đang phát biểu.
Trên sân khấu có một biểu ngữ màu đỏ lớn, bên trên viết “Chào mừng hiệp hội từ thiện doanh nhân đến thăm bệnh viện của chúng tôi.
”Tôi trong lòng cười lạnh một cái, cái gì mà hiệp hội từ thiện, còn không phải là những nhà tư bản vì để kiếm càng nhiều tiền mà khoác lên mình một cái vỏ bọc sao.
Nói là làm từ thiện, thực chất rất ít cái được thực hiện, chỉ là mánh khóe quảng cáo bản thân vì danh lợi.
Kiểu làm màu này, tôi làm trong ngành quảng cáo nhiều năm thật sự quá rõ.
Nến đối với loại chuyện này tôi không hề cảm thấy hứng thú, dứt khoát đẩy bà ngoại quay về.
Nhưng khi xoay người, tôi đột nhiên ngây ra.
Bởi vì tôi phát hiện trong những nhà kinh doanh trên sân khấu kia có một bóng dáng quen thuộc.
Cố Tử Ngôn?Sao anh lại ở đây?Cho nên anh nói công ty có việc không phải là cái cớ, anh bỏ tôi giữa chừng rồi sốt sắng rời đi, chính là để đến đấy tham gia loại hoạt động này?Đúng là bản chất của người làm kinh doanh!Trong khi tôi sững sờ, không biết có phải là ánh mắt của mình quá rực lửa hay không khiến anh phát giác ra, Cố Tử Ngôn hơi nghiêng đầu nhìn về phía này.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn thấy anh nhíu mày một cái.
Một giây sau, anh thờ ơ di chuyển tầm mắt ra chỗ khác, vẻ mặt nghiêm nghị không chút biểu cảm.
Tôi tự cười nhạo bản thân, đều nói oan gia ngõ hẹp, bây giờ nhìn lại đúng thật không sai.
Sao ở chỗ nào cũng đều gặp phải Cố Tử Ngôn chứ?Anh đã không muốn nhìn thấy tôi, thì tôi cũng nên biết điều mà chủ động rời đi.
Đẩy bà ngoại về phòng, dặn dò y tá chăm sóc bà ngoại, sau này ngoại trừ tôi ra cho dù là ai đến cũng không được để họ đến gần bà ngoại.
Nếu như bọn họ nhất quyết muốn tiếp cận bà, trực tiêp báo cảnh sát.
Tôi dặn dò xong , liền bắt xe đi đến đài Thanh Liên.
Bởi vì trước đây vẫn luôn ở trong bệnh viện, sau này lại bận chuyện hôn lễ, thủ tục xin nghỉ việc đến giờ vẫn chưa làm.
Nếu còn không làm, Trình Vũ Huy đoán chừng sẽ xé xác tôi mất.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ là khi tôi đẩy cửa phòng làm việc của Trình Vũ Huy, anh ta nhìn thấy tôi lập tức bổ nhào về phía tôi giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Vũ Phỉ à, cuối cùng cô cũng đến rồi!”.