Có Tiền Có Thể Bắt Quỷ Đẩy Cối Xay

Chương 21


Bạn đang đọc Có Tiền Có Thể Bắt Quỷ Đẩy Cối Xay: Chương 21


Thích Hổ thấy muội tử và hắn đều bị bỏ quên, sắc mặt cũng ngượng ngùng.
Mẫn Như cảm thấy thật hận! Nàng tự nhận là thiên chi kiều nữ lại chịu loại uất khí này,đối phương còn là thân phận tôn quý tiểu Hầu gia cũng là người trong lòng nàng,vừa hận lại không thể trêu vào,trong lúc nhất thời không chỗ phát tiết.
Vừa vặn liếc mắt sang bụi cỏ xanh bên cạnh,không biết từ chỗ nào chạy đến một con tiểu bạch cẩu hai ba tháng, dáng điệu mập mạp thơ ngây đang vờn con bướm, nổi giận đùng đùng tiến đến cho nó một cước!
Con chó nhỏ đáng thương thê lương kêu thảm thiết một tiếng, bị đạp rất xa, nặng nề mà rơi xuống trên cỏ,phát ra nức nở cực mỏng manh,nó nữa ngày không nhúc nhích.
Một màn này vừa vặn dừng ở Anh Ninh mới tiến vào.
Anh Ninh âm thầm nhíu mày đi đến vài bước,tiến đến đem con chó nhỏ dè dặt cẩn trọng ôm lấy,xem vết thương của nó.
Vân Mặc đâu phải dễ chọc? Tục ngữ nói,“Đả cẩu còn phải xem chủ nhân”.
Thích Mẫn Như này dám làm càn ở Hiên Viên Hầu phủ,tính đem nơi này thành phủ Thái sư sao!
“Thích Mẫn Như!” Hắn nổi giận đùng đùng xoay người, nổi trận lôi đình hét lớn một tiếng,nhóm hạ nhân đi theo bên cạnh vừa vội vừa lo lắng, sợ chủ tử nhất thời khó thở,tiến lên đem tam quận chúa kia một cước đá bay.

Lại nói như thế nào nàng cũng là khách trong phủ, xé toang mặt làm sao được nha!
Lúc này, không ít tân khách và hạ nhân trong phủ nghe thấy tiếng động,không rõ chân tướng cũng ào ào tụ lại bên này.
Thích Mẫn Như giật nảy mình, nàng ngày thường ở phủ Thái sư quen tùy hứng, đừng nói cái gì con mèo nhỏ, con chó nhỏ, chỉ cần nàng không thích nha đầu nào……thì đánh.
Bởi vậy phản ứng của Vân Mặc làm cho nàng hoảng hốt, thất kinh nhanh chân trốn phía sau Thích Hổ.
“Ai nha, tiểu hầu gia bớt giận!” Thích Hổ cười nói:“Không phải là chỉ tiểu súc sinh sao? Có cái gì lớn lao? Quay về ta sẽ chọn những loại huyết thống thuần chủng đưa đến quý phủ, để bồi tội với tiểu hầu gia.”
“Không cần!” Vân Mặc lạnh mặt,“Hiên Viên Hầu phủ không giống phủ thái sư, đem mọi người xem thành tam, lục, cửu, chỉ cần là vào trong phủ này, vô luận là nha đầu hay hạ nhân đều là một bông hoa xinh đẹp, Hiên Viên phủ không chấp nhận được ngoại nhân đến khi dễ!”
Lời này vừa nói ra, hạ nhân trong phủ đều thẳng thắn thắt lưng, trên mặt đều là kiêu ngạo.
“Hừm, tiểu hầu gia, Thích Hổ là thành tâm xin lỗi ngài, ngài thế nào còn nói khó nghe như vậy? Chẳng lẽ ta đường đường thánh thượng khâm phong ‘Hổ tướng quân’, so ra còn kém tiểu cẩu kia sao?” Thích Hổ bất mãn, nói năng lỗ mãng:“Hay là nói,hầu phủ chính là có chủ tử như ngươi, nô tài loạn thất bát tao truyền thống, cho nên hiện thời khách nhân ngay cả hạ nhân, súc sinh cũng như nhau?”
Mọi người thở hốc vì kinh ngạc, lời này rõ ràng chính là ám chỉ thân thế tiểu Hầu gia, lại vừa thấy sắc mặt Vân Mặc đã xanh mét, lửa giận hết sức căng thẳng!
Đúng lúc này, Anh Ninh đem con chó nhỏ bị thương trong lòng giao cho Hà Hương một bên, tiến lên một bước giữ chặt ống tay áo Vân Mặc, trấn an hắn, cũng nghiêng người lạnh lùng nói:“Hổ tướng quân? Cũng biết ‘Hổ uyển’ có câu:‘Hổ chi năng bộ cẩu giả,nha trảo giả; Sử thất kì nha trảo, tắc phản phục vu cẩu hĩ’.”
Thích Hổ kia thuở nhỏ tập võ, ỷ vào một thân sức mạnh tam đẳng tướng quân,làm sao nghe hiểu được lời văn nho nhã? Lập tức kinh ngạc trừng mắt.
Không ít tân khách nghe được, nhỏ giọng cười rộ lên, Bình An cũng không bớt phiền, cười hì hì nói:“Anh cô nương,câu này có ý ? Chúng ta là người thô kệch không có đọc sách, làm sao nghe hiểu được? Mau nói với ta!”
Anh Ninh mỉm cười,“‘Hổ uyển’ thượng nói, con hổ sở dĩ đánh thắng cẩu, tất cả chỉ do nó có răng và móng vuốt, nếu con hổ không có răng và móng vuốt, trái lại sẽ bị cẩu chế phục.”
“A……” Bình An bừng tỉnh đại ngộ,“Thì ra con hổ thoạt nhìn uy phong, thật ra chỉ dựa vào cái đó! Tại sao có thể xem thường cẩu nhi nha? Tốt xấu cẩu nhi còn có thể giữ nhà, lại nói tiếp con hổ này cũng không có năng lực gì! Nếu không răng và móng vuốt, chẳng phải ngay cả cẩu nhi cũng không bằng sao?”
“Huynh! Nàng đang mắng huynh!” Thích Mẫn Như kia cuối cùng nghe hiểu được, vừa chỉ vào Anh Ninh, vừa lớn tiếng nhắc nhở huynh trường .
Từng đạo ánh mắt tò mò đều nhìn về phía nữ tử chỉ hai ba câu quét sạch thể diện của Thích Hổ.

Nhìn cách ăn mặc của nàng hẳn là nha hoàn, nhưng khí thế tự nhiên toát ra, mặc dù chưa từng lớn tiếng cũng là trong nhu có cương, giống như đánh rắn thì phải đánh trên bảy tất.
Phong thái này,khí thế này,nhạy bén này Thích Mẫn Như làm sao có thể so sánh được?
Vân Mặc ngay cả khóe mắt cũng phiến nụ cười, con ngươi đen như ngọc lưu ly không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng,ngược lại đưa tay nắm bàn tay đang nắm góc áo mình, mười ngón giao triền,chặt chẽ nắm lại.
Anh Ninh mặt đỏ lên,muốn tránh ra, lại bị hắn nắm thật chặt, đành phải thấp đầu,nhẹ giọng nói:“Thiếu gia, chúng ta trở về đi!”
“Được.” Vân Mặc gật đầu,trong mắt chỉ có nàng,ngay cả liếc mắt nhìn người ngoài cũng không có hứng thú.
Một màn này rơi vào trong mắt Thích Mẫn Như,nàng lúc này hổn hển,dậm chân, chỉ vào Anh Ninh giận giữ:“Thì ra…… Thì ra ngươi thích xú nha đầu này!”
Hà Hương,Bình An trong lòng thở dài, vị Mẫn Như quận chúa này nếu không đề cập tới ba chữ kia, sau này vận may có thể gả đến hầu phủ cũng không chừng,xem ra lần này bị loại bỏ triệt để.
Quả nhiên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng phát ra tiếng kinh hô……
Mẫn Như quận chúa miệng không biết bị cái gì nặng nề đánh lên mặt,đầu tiên là ngẩn ngơ, giây tiếp theo che miệng phát ra tiếng khóc, Thích Hổ luống cuống tay chân giúp đỡ muội này, muốn nhìn hiểu được đó là ám khí gì.
Mọi người lần nửa định thần lại, thì ra là cái vòng ngọc quý giá.
Vân tiểu Hầu gia đã nắm tay người mảnh khảnh kia, xoay người hướng tới “Vọng Trần Hiên”, thanh âm lạnh lùng truyền đến……

“Ta chưa nói quá chính mình không đánh nữ nhân, đừng để cho ta nghe lại câu đó.”
Thích Hổ khí thế giơ chân, mắng to :“Vân Mặc! Ngươi, ngươi chờ đấy!”
“‘Hổ tướng quân’ sau này nếu cần chỉ giáo, Vân Mặc tùy thời phụng bồi.”
Giờ phút này,Ba chữ “Hổ tướng quân” nghe vào trong tai mọi người càng như là châm chọc, tiếng cười che giấu không được, tức giận đến Thích Hổ thiếu một chút rít gào.
Tiếp theo, có tiếng xa lạ truyền đến……
“A, thiếu gia, ngài làm sao lấy được vòng ngọc của ta?” Bình An oán giận nhỏ giọng trách cứ.
“Ta sẽ thưởng lại cho ngươi.”
“Thật vậy không? Đa tạ thiếu gia!” Bình An kinh hỉ thẳng kêu to,tán thưởng thiếu gia, cái đó so với cái của hắn hẳn là quý trọng hơn rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.