Cổ Tích Tình Yêu

Chương 12


Bạn đang đọc Cổ Tích Tình Yêu – Chương 12


Tôi ậm ừ vẻ tin tin. Thực chất, tôi vẫn chưa tin lắm, anh ta mà gay thật thì…
-”Min à! Bạn em ý, dạo này có khỏe không?”
Bỗng dưng Hải Minh quay xuống, rụt rè hỏi tôi..làm tôi muốn ngã lăn ra mà cười.
Không ngờ Hải Minh đã bị Kim làm động lòng… Hai người này có mấy ngày mà tiến triển nhanh đến mức này rồi. Tôi ho nhẹ ,hắng giọng.
-”Bạn em á! Ai cơ?”
Tôi cố hỏi vặn lại, trêu thử anh ta.
-” Thì …..Kim ý!”
Hải Minh gãi đầu, mãi mới đánh vần xong mấy chữ đơn giản..
Tôi bật cười. Coi chừng anh ta cũng khá rụt rè trong mấy chuyện tình yêu tình báo này…
-”Vẫn khoẻ, vẫn đủ sức để bám theo anh!, anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
-”ờ! Kim thích màu gì? Thích ăn gì? Thích nghe nhạc gì? Thích đọc sách gì? Thích…”
-” Trợ lý cấp cao Minh, tập trung lái xe đi, giờ không phải là giờ yêu đương!”
Ken gằn giọng, bỏ hai tay xuống, ngồi thẳng người, nheo mắt, ánh nhìn như muốn giết người rọi thẳng về người lái xe.
Hải Minh rùng mình, lạnh toát sống lưng, mặt méo mó nhìn tôi. Tôi đưa mắt ý nói ”lúc nào em nói cho” rồi len lén quay sang quan sát cậu ta-Ken.
-”Bạn thích nhìn tôi đến vậy à”
Hoàng tử quay sang tôi, ánh mắt có phần thích thú..
-”ơ, tôi chỉ xem, vết thương có để lại sẹo không thôi. Hì.”
-”Thế có muốn nhìn kĩ không?”

-” hả…”
Mặt cậu ta bỗng dưng tiến sát mặt tôi. Tôi có thể cảm nhận được môi cậu ta ở rất gần môi tôi. Chỉ cần tôi nhướn lên mấy mili, môi chúng tôi sẽ chạm nhau. Nghĩ đến đó thôi, mặt tôi đã đỏ lựng như quả cà chua. Tim như muốn nhảy ra ngoài. Toàn thân bị tê liệt hoàn toàn…
Càng ở khoảng cách gần, những đường nét hoàn mĩ lại càng có sức mê hoặc tôi. Nuốt ực một cái, tôi lấy tay đẩy vội cậu ta ra, không biết tôi sẽ làm gì khi tình trạng này kéo dài thêm nữa? Nhưng lúc đẩy cậu ta ra, rõ ràng tôi đã chạm vào ngực cậu ta và lúc đó tim cậu ta cũng đập rất nhanh….
-”May mà không để lại sẹo, may quá!”
Tôi giả vờ cười cười, giọng run run..
-”Thế sao? Cậu nhìn kĩ chứ!”
-”ừ!”
-”Tốt! Nhan sắc ”mê hồn” của tôi vẫn còn nguyên vẹn…!”
Cậu ta có phải quá cao ngạo không? Đúng là thích tự sướng. Haizz. Nhưng mà cậu ta đẹp nên cậu ta có quyền, tôi sao cấm được! “Nàng công chúa của ngày xưa nay không còn.
Như lòng em vẫn chìm trong băng giá
Rồi anh đến cùng ngàn ánh nắng gió xuân về
Rẽ màn đêm
Đánh thức một trái tim.
Lặng nghe tiếng hát
Lặng nghe tiếng gió
Hòa trong nắng ấm đang về dưới môi hồng
Nhìn chiếc lá đông
Chợt rơi rất nhẹ
Và mùa xuân đang khẽ cười.

Nhẹ nâng cánh gió
Hòa theo tiếng hát
Và ngàn ánh nắng lay nhẹ mắt mi mềm
Nàng công chúa xưa
Chìm trong giấc ngủ
Trao em tình yêu
Làm tan trong em giá băng.
Rồi…
Đưa anh và trở về chuyện tình cổ tích.
Ngỡ như giấc mộng
Để được cùng em lướt trong gió.
Chuyện tình yêu
Viết riêng anh và em.”
Bài hát nhẹ nhàng cất lên từ chiếc radio làm tôi mơ màng. Công chúa và hoàng tử-chuyện tình đẹp như mơ. Tôi lại đưa mắt nhìn Ken, cậu ấy có phải hoàng tử của tôi không?
Ken hoàn hảo, là một hoàng tử chính hiệu còn tôi, một con nhóc có phần trẻ con, ham mê cổ tích. Hai chúng tôi thuộc về hai thế giới khác nhau vì thế tôi không thể là công chúa của Ken và Ken cũng không phải là hoàng tử của tôi. Cái tôi mong ước bây giờ là tôi sẽ trở thành bạn của Ken-một người bạn luôn sát cánh bên cậu ấy. Ở cậu ấy tôi cảm nhận rõ sự cô đơn, lạc lõng. Dù có ngang tàn đến đâu cái bóng lẻ loi vẫn bao trùm lên người đó.
-Min, nhà em rẽ lối nào vậy?
-À, rẽ phải!
-Từ nãy giờ sao trông em ngơ ngơ thế?
Cái gì? Ngơ ngơ! Anh hết từ dùng rồi hay sao lại đi gắn em với nó? Trông mặt tôi thế này mà bảo ngơ, mắt anh có vấn đề rồi. Thế là trí óc của tôi văng hết mơ mộng sang một bên, thay vào đó là hàng ngàn từ trách móc Hải Minh. Cái con người đó lúc nào cũng khiến tôi nổi điên.

-Stop! Nhà em kia rồi!
-Đẹp quá, em cũng là tiểu thư đó hả?
-Tiểu thư cái đầu anh ý, anh đừng mang hai từ đó ra để chỉ em!
-Này em bị sao thế tự dưng nổi cáu với anh!–Hải Minh mặt méo xệch nhìn tôi.
Ai bảo tại anh ta mà giấc mơ đẹp của tôi với Ken vỡ bụp như bong bóng. Tôi thù dai đó!
-Nóng trong người!–tặng Hải Minh ba từ hay dùng nhất trong quảng cáo trà Dr.Thanh tôi đẩy cửa xe bước ra ngoài.
-Chào cậu nhé, cảm ơn cậu đã ình đi nhờ. À đây là nhà mình, cậu có thể đến bất cứ lúc nào, mình luôn đón tiếp cậu….–câu tạm biệt tôi dành cho Ken kéo dài hơn mười phút, một bài diễn văn thật hoàn chỉnh.
Ken không nói gì chỉ lẳng lặng gật đầu. Cậu ấy vẫn tỏ ra xa lạ với tôi, tôi buồn vì điều đó. Khó có thể nói hết tâm trạng của tôi khi bên cậu ấy, lúc vui lúc buồn lúc thân quen, lúc xa lạ. Tôi đã định hỏi Ken về chuyện Sun nhưng tôi không thể hé được nửa lời vì tôi không phải là bạn của Ken. Giữa tôi và Ken chỉ là người gây họa và người bị hại. Tôi muốn quan tâm Ken thật nhiều, tôi muốn ôm Ken như lần Ken bị thương. Nó làm cho tôi thấy thoải mái, ấm áp.
Nhìn bóng chiếc xe khuất xa đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ, tôi xoay bước tiến về phía cổng có giàn hoa giấy tím đẫm. Đó là nhà tôi.
Thấp thoáng có bóng người trước cổng, tôi nheo mắt quan sát. Oh my got, số tôi kiểu gì thế này, sáng là Mai Thư giờ đến Mĩ Thanh. Ôi tôi chết mất!
Mĩ Thanh à, sao chị lại đến lúc tâm trạng em như kiến bò trên chảo lửa thế này?
Chị mà biết vụ sáng nay, coi như đời tôi đặt dấu chấm hết ở ngay cổng nhà mình…
Vuốt ngực lấy lại tinh thần tôi bước đến sau lưng chị, hít hơi dài:
-Chị Thanh, chị tìm em à?
Do khá bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột của tôi, chị giật mình quay lại liếc tôi cháy tóc:
-Em làm chị hết hồn! Mà chị không tìm em đâu, chị tìm ông anh của em!
Tôi vội nuốt ực một cái. Quả này tôi không sống sót được rồi! Kat ơi, anh làm ơn đừng nói chuyện sáng nay với chị ấy nhé!
-À, anh em đi làm chưa về. Hình như anh ấy đi công tác bên Hồng Kông hai tháng. Có gì chị cứ nói với em là được rồi!
Lần thứ hai nói dối trong ngày, tôi có còn là Min lương thiện nữa không vậy? Bước đường cùng rồi, tôi đành phải tự rẽ lối thoát ình. Không thể để hai ông bà này gặp nhau được mặc dù tôi có ý gán ghép họ với nhau… Never… -Đi công tác? Hắn ta dám bỏ đi khi còn nợ chị sao, cái tên đáng ghét tôi thề sẽ băm anh thành trăm mảnh khi anh trở về.–Mĩ Thanh nắm tay thành đấw, miệng rít ghê rợn.
-Chị à, anh Kat nợ chị cái gì?
-Anh ta vẫn chưa đền cho chị cái túi xách hàng hiệu. Em biết không, có được nó chị đã đổ biết bao công giành giựt, thế mà tên đáng ghét đó đã xé nát nó ra…

Lại vụ gì nữa vậy? Túi xách hả? Sao không thấy anh Kat nói gì về việc này chứ?
-Hai người thân thiết đến mức đi mua sắm cùng nhau rồi?
-Em nghĩ gì vậy, chị với anh em như nước với lửa sao mà thân thiết được. Chẵng qua là tình cờ gặp gỡ thôi!
Và thế là chị kể lại cho tôi toàn bộ sự việc. Và tôi đúc kết thành kết luận như mọi lần: cả hai người đều sai.
-Đấy, em thấy anh em đáng ghét không, chỉ vì một vết sữa thôi mà cũng nổi điên lên!–Mĩ Thanh tay vân vê lọn tóc xoăn vừa mới làm, mắt trừng trừng nhìn vào nhà tôi.
Lần trước là tông xe, lần này là làm đổ sữa lên áo… Hai người này có duyên từ kiếp trước thì phải, hễ gặp nhau là xảy ra đánh nhau và cãi vã.
Tôi chỉ thở dài chán nản. Tôi không phải là quan toà phân giải, thế nên tôi chọn cách lắng nghe và gật đầu có lệ.
-Mà em đi đâu đấy, ăn mặc cute quá!–Mĩ Thanh chuyển tầm mắt về phía tôi. Đáy mắt ánh lên vẻ thích thú.
Tôi ngượng nghịu gãi đầu:
-Em ra thư viện thành phố, hì!–Một nụ cười siêu ngố được tôi trưng ra.
-Đi bộ sao?
-Vâng!
-Thôi chị về đây, lúc nào anh em về thì alo cho chị nhé, chị sẽ xử nhẹ thôi!–Mĩ Thanh nháy mắt rồi xoay bước bỏ về.
Tôi thở phào…
May mà tôi thông minh nghĩ ra cách lừa chị..
Đến giờ tim tôi vẫn đang đập thình thịch đây này…
Vuốt đống mồ hôi tôi quay người mở cổng.
-Anh đi công tác hai tháng sao?
Tôi đứng hình. Cúi gầm mặt. Anh Kat nghe thấy hết rồi! Huhu…
-Xin lỗi, nhưng em không muốn kết thúc cuộc đời dưới tay chị ý!
-Thế thì chấp nhận kết thúc dưới tay anh đi!
Và tối hôm ấy, tôi bị anh ấy quát xa xả vào mặt. Xui xẻo, tối nay bố mẹ tôi cùng đồng loạt trở về. Mấy bài kiểm tra môn toán của tôi bị anh ấy lôi ra trình lên bố mẹ. Một ngày chủ nhật xui xẻo kết thúc. Ngày mai không biết sẽ ra sao đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.