Đọc truyện Cổ Tích Một Tình Yêu (Truyện Cổ Tích Nước Và Băng) – Chương 47: Sợ
“Tôi tin các vị vẫn nhớ quí bà Andrelina đây. Một thời gian vắng mặt, nay bà bất ngờ xuất hiện ở bữa tiệc này, chúng ta cùng chào đón quí bà nào.” – Amer cố ý nhấn mạnh chữ “bất ngờ” như anh cũng không ngờ đến việc bà ta sẽ xuất hiện ở đây. Lời nói vừa dứt, một tràng pháo tay miễn cưỡng bắt đầu trên sự khó chịu của những nhà quí tộc.
“Mặc dù trong quá khứ, bà Andrelina đây đã phạm một số sai lầm nhưng dù sao tên bà cũng đã được ghi trên gia phả của nhà Phontose, bà hoàn toàn được chào đón, thưa bà.” – Amer nhếch miệng – “Hôm nay là kỉ niệm 82 năm quan hệ của hai dòng tộc Phontose và Amer, mời bà lên đây phát biểu đôi lời.”
Bà Andrelina miễn cưỡng bước lên sân khấu, lên bục phát biểu trên ánh mắt thú vị của những nhà quí tộc khác. Amer lẳng lặng đi xuống từ lâu. Việc còn lại, các nhà quí tộc sẽ lo liệu. Anh không cần ra mặt hay làm mất hình tượng tao nhã của chính mình nữa.
Cô đứng ở dưới, không lấy gì làm khó chịu về việc bị bà ta cướp mất chỗ đứng trên sân khấu mà còn ngược lại, tỏ ra khá hài lòng khi thấy vẻ mặt khốn đốn của ả khi bị các nhà quí tộc bắt lỗi hay hỏi những câu mỉa.
Cô không thể quên được người đàn bà đã quyến rũ ba cô trong thời gian mẹ đang mang thai, làm bà suýt chút nữa thì để mất cô. Cô không thể quên kẻ đã vì ghen ghét mà cầm dao rạch mặt mẹ cô. Cô không thể quên người giúp ẹ Mia đẩy mẹ cô xuống cầu thang.
Bà ta chỉ là một người phụ nữ dơ bẩn ở đáy của xã hội. Bà ta được nhà Phontose nhận nuôi chỉ vì lúc đó ông bà ngoại chưa có con mà nôn nóng. Rồi khi rước bà ta về, ông bà ngoại cưng chìu bà ta không khác châu báu. Sau đó mẹ cô ra đời, là cô con gái ruột thịt của mình nên ông bà ngoại thương bà ta 8 phần thì thương mẹ 10 phần. Bà ta không biết thân biết phận, đố kị với mẹ, từ đó sinh ra mâu thuẫn.
Ở bên cạnh cô, hắn vẫn giữ nụ cười nửa miệng đáng ghê tởm đó, quan sát gương mặt bình lặng phẳng như tờ của cô. Tuyệt nhiên không hề có chút xúc cảm nào. Cô gái này thật kì lạ, nhiều lúc những cảm xúc nhỏ nhặt thì có thể nhìn ra rất rõ ràng, còn trong lòng đang cuồn cuộn như bão tố thì ngoài mặt lại phẳng lặng như gió thoảng mây bay. Nhiều khi hắn tự hỏi, một người giỏi che dấu cảm xúc của mình như cô liệu việc để người khác nhận ra xúc cảm của mình chỉ là một cái bẫy hay không, một cái bẫy để che đi tâm trạng và những điều sâu thẳm trong tâm hồn.
Bà Andrelina kết thúc bài phát biểu với vẻ mặt không thể xấu hổ hơn, ngay lập tức bước ra cửa lên xe đi về.
Điệu nhạc du dương bắt đầu nổi lên. Các cặp đôi dìu nhau ra giữa phòng khiêu vũ. Hắn quay sang cô, hơi cuối xuống, lật ngửa lòng bàn tay lên ở không trung. Cô nhìn hắn một lúc, như sự trêu đùa. Không rời đi, cũng không đồng ý.
“Nếu đã mỏi rồi thì anh có thể đứng thẳng dậy.” – cô châm chọc hắn một câu, nào ngờ hắn vẫn đứng yên đó.
Cô thở dài, đưa tay ra đặt lên bàn tay đang để giữa không trung. Hắn dìu cô ra giữa khán phòng.
“Nếu muốn, em vẫn có thể khước từ lời mời.” – hắn và cô bắt đầu xoay tròn uyển chuyển theo điệu nhạc.
“Nếu mỏi, anh vẫn có thể đứng dậy.” – giọng cô thẳng băng, nhưng dường như phản ánh sự hờn giỗi khi chọc hắn không được. – “anh làm tôi thất vọng đã 2 lần rồi đấy. Lần thứ 3 thì coi như anh thua. Tôi có thể khẳng định tôi ghét anh mà không cần suy nghĩ.”
“Vâng, thưa tiểu thư.” – hắn nén cười, vẫn dìu cô khiêu vũ khắp khán phòng. Lần đầu tiên là cô gọi phá hắn ngủ nhưng hắn vẫn chưa ngủ, lần thứ 2 là chuyện này.
Người khác sỉ nhục cô thì cô nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ và đáp trả, người khác làm nhục cô giữa chốn đông người thì cô chắc chắn sẽ có cách giải quyết vô cùng khôn ngoan. Nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy cô tức giận vì những chuyên dễ giận như vậy. Cô chỉ tức giận vì những chuyện cỏn con như thế này. Hắn có cảm giác, cô chỉ tỏ ra thật con nít khi ở bên hắn. Có lẽ cô đã chịu mở lòng với hắn, dù chỉ là một chút thôi.
Nhưng có lẽ cũng chỉ là một chiếc bẫy mà cô giăng sẵn.
Trò chơi vẫn chưa kết thúc. Một trò chơi kéo dài lâu hơn hắn tưởng. Thiết nghĩ, chỉ khoảng vài tuần là cô sẽ đổ gục trước hắn như bao cô gái khác, nhưng không. Cô là người đầu tiên có thể cưỡng lại vẻ đẹp huyền thoại huyễn hoặc đầy ma mị của các Tiên Cá.
Trò chơi như chiếc mê cung giam cầm cả hai người, mặc dù hai người xây nên nó và tình nguyện bước vào.
Cô sợ bị hắn lừa, hắn sợ bị cô giăng bẫy. Cô sợ bị tổn thương như ngày xưa, hắn sợ bị lừa dối như quá khứ. Thế là cả hai con người đầy tham vọng nhưng đa nghi, thận trọng cứ tự giam mình trong mê cung đó.
Đêm nay cô và hắn khiêu vũ với nhau. Hắn dìu cô trong bản nhạc. Cô toàn tâm toàn ý dựa cả cơ thể vào người hắn.
Chiếc váy màu tím bó sát vào eo cô làm cô thấy thật khó chịu. Cả đôi giày cao gót mà cô đang mang như một cục đá đè chân cô xuống. Đầu óc cô quay cuồng theo những vũ điệu nối liền. Có lẽ hồi nãy cô uống hơi nhiều Gin Tonic.
Ngay khi bản nhạc vừa kết thúc, cô ngã sầm vào người hắn vô ý thức. Cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Hắn ôm cô vào lòng, khẽ khàng bỏ đi ra khỏi cửa.
Amer từ nãy giờ đứng quan sát hai người khiêu vũ cùng nhau hết bản này đến bản khác, tâm trạng vô cùng khó chịu. Đến khi chứng kiến cảnh Miu ngã sầm vào người Jihoo, anh đứng bật dậy, sải những bước chân to dài chạy đến bên cô. Chẳng may bị các nhà quí tộc chặn lại, đành đau đớn nhìn Jihoo ẵm Miu bước ra khỏi bữa tiệc.
Miu nhắm chặt mắt trong vòng tay Jihoo, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hắn ẵm cô vào trong xe thể thao của mình, bỏ cô xuống nhưng tay cô vẫn giữ chặt áo hắn như không muốn rời. Hắn đành miễn cưỡng leo ra băng ghế sau ngồi với cô, đoạn rút điện thoại gọi tài xế.
Đó là lần đầu tiên hắn để người khác lái xe của mình, đương nhiên lòng có chút khó chịu. Nhưng lâu lâu, trên đường về nghe cô gọi “Ji…” trong vô thức, hắn lại bất giác nở nụ cười.