Cổ Tích Một Tình Yêu (Truyện Cổ Tích Nước Và Băng)

Chương 35: Tai Nạn


Đọc truyện Cổ Tích Một Tình Yêu (Truyện Cổ Tích Nước Và Băng) – Chương 35: Tai Nạn


“Cho tôi một phần ……………………………………………….” – Amer đọc một lèo làm người phục vụ viết chóng cả mặt. Ngoài việc cả hai đều có đôi mắt ngọc bích, thích kêu nhiều món như một bài diễn văn là điểm chung thứ hai của cặp thanh mai trúc mã Amer và Miu. – “À lấy ít cay nhé.”
“Sao lại lấy ít cay? Vậy còn gì ngon nữa.” – Miu đằm thắm lên tiếng.
“Không nhớ lần em bị sặc ớt sao? Chưa sợ à?”
“Anh à. Đó là 7 năm trước rồi mà.” – Miu lắc đầu ngao ngán chẳng biết nói gì với người thanh mai trúc mã có trí nhớ kinh niên của mình.
“Jihoo à. Mình cũng kêu món đi chứ. Anh muốn ăn gì?” – phía “đối thủ” cũng đã xuất chiêu.
“Tuỳ. Em thích ăn gì thì kêu đi.” – hắn xoa xoa thái dương, ra chiều thản nhiên nhàn nhã.
“Quí tước Amer. Mời ngài và tiểu thư đây một li.” – Jihoo miệng cười, đưa tay nâng một li rượu lên ngang đầu.

“Ngài Min Jihoo, thật thứ lỗi. Miu không biết uống loại rượu nào khác ngoài các loại Gin, càng không thông thạo các loại rượu Đông Phương, tôi đây xin uống thế.” – với phong thái vô cùng tao nhã, Amer uống hết 2 li rượu Jihoo mời nhẹ nhàng như uống trà.
Hắn miệng mỉm cười nhưng trong lòng có chút không vui. Hắn biết, Michael Amer là người ngoại quốc, hơn nữa lại là quí tộc, nhỏ lớn được nuôi dạy đàng hoàng, sống trong hoàng cung thanh tao, trà là trà, rượu là rượu, không biết uống rượu là chuyện bình thường. Còn đây, rượu truyền thống Đông Phương hắn nốc nhẹ như trà như không. Tên quí tộc này không đơn giản như hắn nghĩ.
“Miu. Chiếc túi Jannie 90, tôi rất lấy làm thích. Cô có thể bán cho tôi được không? Bao nhiêu tôi cũng mua.” – Đan Chi thấy Jihoo làm khó Amer không được, đành xuất quân tuyên chiến với Miu.
“Vậy tiểu thư ra giá như thế nào?” – Miu nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, ánh mắt vẫn không đá động đến Đan Chi đối diện.
“999 tỉ thì sao?” – Đan Chi không ngần ngại mà nhìn thẳng vào mặt Miu, miệng nở nụ cười chế giễu. 999 tỉ là số tiền mà Jihoo đã dùng để mua Miu ở hội chợ người hầu, nói cách khác Đan Chi đang ví Miu như một chiếc túi xách không hơn không kém, giá thành tuy cao nhưng ai có tiền vẫn mua được.
“Giá không tệ. Nhưng Đan Chi, cô có biết chiếc túi xách đó như thế nào không?” – Miu mỉm cười.
“Chiếc túi Jannie 90 là chiếc túi được làm 1 năm trước, bằng da báo và vải lụa mỏng, mịn màng nhưng vẫn không hề mảnh mai dễ rách. Chiếc túi có đính một viên ngọc lục bảo có đường kính 3 cm, hai bên là hai viên hồng ngọc và lục lam ngọc quí hiếm bậc nhất thế giới, được mài giũa cẩn thận. Dây quai làm bằng gỗ dẻo, rất thơm mùi tự nhiên của hoa cỏ. Nói cách khác là chiếc túi có một không hai.” – Đan Chi nói rất uyên bác, như nằm lòng.
“Rất đúng. Vậy nó là của hãng nào?” – Nụ cười của Miu ngày càng thâm thuý, khiêu khích và hài lòng hơn làm Đan Chi cảm thấy hơi sợ hãi.
“Chiếc túi này, không thuộc một hãng nào cả.”
“Đúng. Bởi bố tôi là người làm ra nó.” – Chưa để Đan Chi nói hết câu, Miu đã mở miệng. – “chiếc túi đó là quà sinh nhật lần thứ 16 của tôi, với viên ngọc lục bảo ở giữa tượng trưng cho đôi mắt của tôi, viên lục lam ngọc là trí óc của bố tôi và viên hồng ngọc là trái tim của mẹ tôi. Tấm da báo và vải lụa kết hợp như ý chỉ sự mềm dẻo nhưng kiên quyết, yếu đuối nhưng cũng rất mạnh mẽ. Dây quai bằng gỗ nhưng rất dẻo, lại thơm mùi thiên nhiên như sự tự do ở tâm hồn tôi.”
“Tiểu thư, chiếc túi đó là vô giá. 999 tỉ căn bản là không đủ. Chiếc túi đó tượng trưng cho chủ nhân của nó, nếu xứng, tôi xin tặng không cho tiểu thư.” – Miu nở nụ cười mỉa mai. Bố Miu là người có đầu óc của một nhà thiên tài mới có thể làm nên một công ti có sức ảnh hưởng lớn như thế. Mẹ Miu là một phụ nữ quí tộc, đồng thời là nhà từ thiện nổi tiếng với trái tim nhân hậu. Miu không tặng chiếc túi xách cho Đan Chi, chẳng khác nào sỉ nhục cô ta không thông minh, không nhân hậu, không có sự hoà hợp giữa mềm dẻo và kiên quyết, không khôn ngoan?
“Quả là một chiếc túi thật ý nghĩa. Có lẽ bản thân tôi không xứng đáng rồi.” – Đan Chi cứng họng, tâm trạng như lửa đốt.
Jihoo mỉm cười thú vị, Amer cũng cười hài lòng. Miu của anh ít nói, không thích nhiều chuyện thế thôi chứ ngoại giao không ai bằng, nếu muốn, giết người bằng lời nói cũng được chứ chẳng chơi.

“Tôi đã dùng xong bữa, xin phép hai người.” – Miu nhẹ nhàng lau miệng rồi đứng dậy, khoát tay Amer kéo đi.
“Vậy hẹn cô lần khác gặp lại” – Đan Chi nói với theo.
Bóng Miu và Amer đã khuất sau cửa ra vào của nhà hàng, Jihoo cũng đứng dậy.
“Tôi ăn xong rồi. Tiểu thư cứ tự nhiên mà dùng bữa, tôi đi trước.”
“Jihoo! Chờ em với!” – Đan Chi thấy vậy lật đật chạy theo sau. Đúng là một ngày khốn khổ của tiểu thư họ Cao.
***************
Tối hôm đó, sau khi đưa Đan Chi về tận nhà, hắn lái xe thẳng đến Seven – một quán bar trực thuộc sở hữu của riêng hắn. Một quán bar ngầm.
Dù đã là 9 giờ tối, hắn vẫn ngả ngớn trên sopha uống rượu. Rượu hắn uống là Gin Tonic, loại rượu không quá nồng đối với dân sành rượu như hắn, nhưng vẫn khá là khó uống. Chất rượu màu trắng trong veo như nước, nhưng vị lại vừa cay vừa đắng, nuốt xuống cổ họng gây cảm giác vừa nóng vừa tê rần khó tả, dư vị như kéo dài mãi không thôi. Rượu này cũng giống như cô vậy, tuy là uống rất khó chịu, vị lạ không quen miệng nhưng uống vào rất khó mà dứt ra, như loài hoa anh túc, như thuốc phiện.
Tưởu lượng của hắn cũng khá tốt, nhưng do rượu uống không quen nên dễ say. Kết quả là sau gần 1 tiếng và hơn hai chai rượu một chút, hắn đã say mèm. Cổ họng bỏng rát khô khốc, hắn mới ngừng uống.
Bước đi loạng choạng, đầu óc ong ong, thậm chí tầm nhìn cũng mờ mờ ảo ảo. Hắn rút điện thoại, gọi cho cô. Chắc đầu óc đã không còn tỉnh táo để suy nghĩ, hắn bấm nút gọi. Cái bộ dạng thê thảm không còn phong độ này, ngày thường có chết hắn cũng không cho cô thấy.

Gọi cho cô năm lần bảy lượt cũng không được, đến cuộc thứ 6, cô bắt máy. Đầu dây bên kia hoàn toàn im ắng, hắn nói gì, hắn nhờ vả ra sao cũng không nghe được giọng cô, hắn đành cúp máy.
Không hiểu sao hắn không chịu gọi cho người của mình mà chỉ gọi cho cô. Cô không bắt máy, hắn cũng chẳng thèm nhờ vả ai nữa mà tự lên xe lái về.
Chiếc xe đua dù muốn hay không vận tốc cũng phải trên 50 km/h là ít nhất. Hắn như người điên điều khiển xe chạy vun vút trên đường lớn.
Giờ này đã khuya, xe con không còn, chỉ còn những chiếc container hay xe tải đi đêm. Hắn lao như bay với con xe không chủ động, tầm nhìn mở ảo không cho phép hắn thấy nhiều hay thấy rõ, chỉ thấy mờ mờ, hai ánh sáng đỏ như ma trơi lập loè trước mắt, xoẹt qua mặt hắn.
Chiếc xe của hắn quẹt vào xe tải đang đi với tốc độ nhanh. Chiếc xe đua nhỏ quẹt qua, mất cân bằng, tông sầm vào bên đường, chiếc xe tải lắc lư, rồi lại thong dong tiếp tục chạy.
Dầu chảy từ xe hắn, làm ướt cả mặt đường. Chiếc xe nằm trơ trọi giữa phố, nát bét đến thê thảm. Vụ tai nạn thảm khốc này, đến sáng mới có người phát giác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.