Đọc truyện Cổ Tích Một Tình Yêu (Truyện Cổ Tích Nước Và Băng) – Chương 33: Oan Gia Ngõ Hẹp
Sáng, cô khẽ cựa mình, xoay người rồi mở mắt. Căn phòng… sao trông vừa lạ vừa quen… Còn mùi Encounter vương chút hơi thuốc lá, vừa rất bí ẩn vừa rất đàn ông. Cái mùi này…
“Ngủ ngon không?” – hắn đang nằm cạnh, tay chống đầu, nhìn cô nở nụ cười hài lòng.
“Cái gối ôm chia cắt ranh giới đâu?” – cô dụi dụi mắt, giọng điệu còn ngái ngủ.
“Chẳng phải cô đạp đi rồi sao. Nhìn đi, cô dồn tôi tới mép giường luôn rồi này.” – hắn nói mà khoé miệng cứ nhếch lên làm cô thấy thật gai mắt. Lúc nào hắn cũng trông có vẻ vui sướng khi cô làm sai hay mắc tội, nhất là với hắn. Nếu đã thế thì…
Cô lăn một phát thiệt mạnh cho hắn lăn xuống giường luôn. Mà không ngờ, lực lăn của cô mạnh quá, cô lăn qua người hắn lúc nào không hay, rớt tọt xuống giường.
Hắn nhanh chóng lấy thân mình làm đệm lót dưới cho cô sẵn, đoạn…
“Hàng khuyến mãi à… cô nặng thật đấy.” – hắn vừa lấy hai tay xoa xoa thái dương, vừa cười to sảng khoái. Không biết đã bao lâu rồi hắn không được vui như bây giờ nhỉ, à chắc chưa bao giờ hắn vui mà cười thành tiếng như thế này đâu. – “ai cưới cô về làm vợ chắc ăn ở lôi thôi nên mới xui như vậy. Thật là quậy quá.”
Hắn vừa nói như yêu chiều, cưng nựng, vừa tự nhiên lấy tay vỗ vỗ vào mông cô.
Mặt cô bắt đầu đỏ lên, và cô hét như chưa từng được hét.
“Cái tên sở khanh thúi hoắc này! Tôi sẽ kiện anh lên toà! Anh… anh…” – mặt cô đỏ ửng lên. Hắn biết cô không mặc quần nhỏ mà còn cố ý vỗ vỗ vào mông cô làm chiếc áo sơ mi tuột lên trên một chút nữa. Vẻ mặt cô như săp khóc tới nơi.
“Khóc là không dỗ đâu đấy.” – hắn bỗng ngồi thẳng dậy, ôm cô vào lòng, xoa xoa lên đầu và lưng cô.
Cô giận dỗi quay người bước vào Toilet.
Khi cô bước ra đã chẳng thấy hắn đâu.
“Tiểu thư. Cậu chủ đã đi làm trước, mời tiểu thư xuống dùng bữa.” – Một cô hầu gái đứng ở cạnh cửa, đưa cho cô một bộ váy lụa đen, khúm núm rất lễ nghi.
Cô gật đầu. Tên sở khanh đó đi làm rồi thì tốt, mà sao cứ mua đồ đen cho cô suốt thế, cứ như đám tang ấy.
Hắn đang ngồi trên tầng 25 của toà cao ốc cao ngút trời, nhâm nhi li cà phê đen đậm, tay lật lật tập hồ sơ.
“Thưa phó tổng giám đốc.” – một cô thư kí với thân hình toé lửa bước vào. – “chiều nay chúng ta có một buổi họp quan trọng với bên công ti đối tác trong công trình ở khu đất B, tại cao ốc Sunrise 7 giờ.”
“Ừ.”
Hắn dựa lưng vào ghế, thân ảnh trầm tư càng làm hắn thêm phần khó gần, đáng sợ. 7 giờ tối nay… chắc không dẫn bảo bối đi chơi được rồi. Đành đắc tội một bữa, hôm khác dẫn bảo bối đi chơi vậy.
“Chú Thành, đồ khuyến mãi đâu?”
“Cậu chủ, tiểu thư mới lên xe về nhà rồi ạ.” – đầu dây bên kia vọng lại tiếng khàn khàn.
“Ừ.” – hắn ừ lạnh rồi cúp máy. Hắn không thích nói nhiều, nhưng vẫn rất bá đạo. Cô cũng chẳng thích nhiều lời, nhưng vẫn rất điềm đạm, có phần ngông cuồng, lời đanh thép khó ai có thể không theo. Hai người tuy là vậy, ở gần nhau không cãi nhau cũng nhường nhịn, mà mỗi khi họ bộc lộ bản tính lạnh lùng thường ngày là những lúc họ âu yếm nhau nhiều nhất.
Cánh cửa phòng hắn lại một lần nữa bật mở, thân hình cao to vạm vỡ cùng chiếc kính đen bước vào.
“Lão đại, có vị tiểu thư tên Đan Chi muốn gặp.”
“Không tiếp, đuổi về đi.” – hắn xoay xoay thái dương, ra chiều mỏi mệt. Cơ mà khoan, cô gái Đan Chi này… – “Khoan. Dẫn vào đây.”
Tên vệ sĩ quay người bước đi, 3 giây sau cánh cửa lại bật mở, một cô gái thanh mảnh, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trong trăm chỉ một bước vào. Trên môi hắn liền nở nụ cười đây ma mị.
“Jihoo, người ta rất nhớ anh.” – cô ta dặt dẹo tiến đến, cơ thể hoàn mĩ, khoác thêm bộ cánh màu vàng kem rất đắt tiền của Channel. Khí chất, nét mặt cộng thêm trang phục làm cô ta trông thật quyền quí, nhưng cách ăn nói yểu điệu cùng tướng đi lả lướt và hở quá nhiều phần da thịt làm cô ta trông chẳng khác gì gái làng chơi sống bám đại gia.
“Để Cao tiểu thư chờ lâu, thật thất lễ rồi.” – vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, hắn gác chân trái lên chân phải, đưa tay chống cằm.
“Jihoo. Nghe nói anh sắp kết hôn với cô Thần Nữ gì gì đấy có phải không? Không phải anh quên người ta luôn rồi đấy chứ?” – cô ta nũng nịu tiến đến gần hắn, đặt túi da lên bàn làm việc của hắn.
“Ừ.” – hắn vẫn mỉm cười mà ừ một tiếng làm Cao Đan Chi tức muốn đỏ mặt.
“Nghe nói anh kết hôn với cô ta là vì công ti?”
“Ừ.” – nét mặt Đan Chi hơi giãn ra đôi chút.
“Vậy anh kết hôn với em đi. Em cũng đâu thua gì cô ta.” – Đan Chi đi vòng ra sau Jihoo, vòng tay ôm lấy cổ hắn, miệng thủ thỉ.
“Vậy sao?” – hắn lấy trong ngăn bàn ra gói thuốc, châm một điếu. – “Tiểu thư nghĩ vậy sao?”
“Miu chỉ mới 17 thôi, anh đã 19, muốn kết hôn cũng phải chờ cô ta 1 năm cho đủ 18 tuổi, chẳng phải là quá thiệt thòi cho anh sao?” – Đan Chi trông đỏng đảnh chảnh chọe thế thôi, nhưng rất thông minh, xảo quyệt. Công ti nhà họ Cao, không phải nhờ cô ta thì sao lên được đến đà này. Nếu không có Miu, chắc chắn hắn đã chọn cô gái này làm vợ. Công ti không lớn như nhà Hiru, nhưng bộ óc mưu mô của Đan Chi chắc chắn sẽ giúp hắn rất nhiều trong cả kinh doanh lẫn cai trị.
Nhưng có Miu rồi, một góc cô ta cũng không bằng. Hắn đang cần một người có thể làm hắn nghĩ lại, một người có thể cản hắn để hắn đừng quá ngông cuồng mà làm bậy, chứ không phải một người chỉ biết đứng đằng sau phụ giúp hắn vô điều kiện.
“Ừ.” -hắn lạnh lùng nói. Dù sao cô ta không làm vợ thì làm người tình cũng không tệ, đừng làm mất lòng là thượng sách. – “Tiểu thư có đói bụng chưa? Ta đi ăn.”
Mặt Đan Chi sáng rỡ, không còn hầm hầm giận dỗi như lúc nãy. Cô ta khoát tay hắn, bước ra khỏi phòng.
*****************
“Tôi biết một chỗ đồ ăn rất được. Anh đi không?” – Miu mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn người đối diện.
“Đây là lần đầu tiên tôi bước chân đến Seoul, cái gì cũng lạ, đành nhờ em vậy.” – Đối diện cô là một người đàn ông ngoại quốc trông rất quyền quí, rất đẹp.
Đôi mắt màu xanh ngọc bích giống Miu nhưng không trầm buồn, điềm tĩnh như cô mà sáng lên như ánh trăng phản chiếu trong hồ, rất lanh lợi. Mái tóc vuốt keo màu nâu vàng, nước da trắng lãng tử cùng nụ cười chết người. Quả là một mĩ nam có một không hai. Hai người đi với nhau, người khác không thể không ngoái nhìn.
“Tại sao anh lại sang đây?”- vừa đi, Miu vừa hỏi.
“Nghe nói em đang định lấy người khác, không lấy anh nữa nên anh phải lập tức bay sang giữ em lại chứ làm gì.” – Anh ta nói. Phải, họ tên đầy đủ của anh là Michael Amer, quí tộc Anh, vừa từ Anh Quốc bay sang giữ vợ.
Miu không nói gì, đưa tay che miệng mà cười. Anh ta vẫn vậy, vẫn thẳng thắn đến dễ thương. Nhờ tính này của Michael mà anh và cô đã chơi rất thân từ nhỏ. Điều gì anh ngại đến mấy cũng đem kể cho cô, nên cô cũng không ngại mà tâm sự với anh vài chuyện. Từ đó dẫn đến không ai hiểu anh bằng cô, và cũng chẳng ai hiểu cô bằng anh.
“Tới nơi rồi này. Anh ăn đồ Trung Quốc cho ấm nhé, trời cũng còn lạnh.” – cô nói. Đây là nơi mà hắn lần đầu tiên dẫn cô đi ăn.
“Em sợ anh lạnh hả? Anh từ Anh bay sang đấy.” – Anh nhìn cô, cười cười.
Cùng lúc đó…
“Jihoo à, từ bao giờ anh thích ăn đồ Trung Quốc thế?” – Đan Chi tò mò hỏi hắn.
“Ăn cho ấm người, trời vẫn còn lạnh.” – hắn lạnh lùng đáp. Đi với cục băng như hắn trong tiết trời lạnh như vậy đúng là thật chẳng dễ chịu tí nào.
Hắn biết, đây là nhà hàng mà hắn dẫn cô đi ăn lần đầu tiên.
Miu dẫn Michael Amer vào chiếc bàn cạnh cửa sổ mà Jihoo và cô đã từng ngồi.
Jihoo dẫn Đan Chi vào chiếc bàn cạnh cửa sổ mà Miu và hắn đã từng ngồi.
Bốn cặp mắt giao nhau trong tích tắc. Đan Chi khó chịu liếc nhìn cô, cô vẫn thờ ơ chẳng thèm đá mắt tới cô ả làm cô ta tức đến lộn ruột.
Hai người đàn ông, nhìn nhau, không hẹn mà đồng thời cùng nở nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích.
Oan gia ngõ hẹp rồi.