Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 15


Đọc truyện Cổ Thuật Phong Quỷ FULL – Chương 15


Chương 15
Thứ rõ ràng lại quỷ dị như vậy làm sao Đao Phong không nhìn thấy chứ? Trừ phi vật kia y căn bản không nhìn thấy, nói cách khác, chủ nhân của bộ tóc này là oan hồn chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy được.
Quỷ.
Trong lòng tôi liền giật mình, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống, nhìn kỹ lại, một cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh tái nhợt đang chậm rãi từ phía sau mái tóc đen như thác nước kia vươn ra, mục tiêu đương nhiên là Đao Phong.
Mà Đao Phong hiện tại cơ bản đã không cần tay tôi nâng nữa, bằng bản lãnh của y hai tay dùng chút lực là có thể leo lên.
“Đao Phong!” Dưới tình thế cấp bách, tôi không còn cách nào độ hóa con quỷ kia ngay lập tức, chỉ có thể đứng phắt người dậy, bất chấp tất cả lấy tay ôm lấy hai chân Đao Phong, ngăn cản y tiếp tục động tác phía dưới.
“Sao vậy?” Chân bị ngăn lại, Đao Phong nghi hoặc cúi đầu nhìn về phía tôi, hoàn toàn không ý thức được có một con quỷ đang ghé sát bên cạnh y.
“Mau xuống đây, phía trên nguy hiểm.” Tóc đen chảy xuống từ lỗ thủng càng ngày càng nhiều, trong lòng tôi cuống cuồng, cũng không quan tâm đến hình tượng hay không hình tượng gì nữa, hai tay níu sườn thắt lưng Đao Phong, cắn răng một cái liền trực tiếp bế y xuống.
Chân đạp trên mặt đất, Đao Phong nhìn đỉnh đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi, tựa hồ hy vọng tôi cho y một lời giải thích.
“Phía trên có quỷ.” Loại tình huống này nói thế nào cũng khó xử, tôi liền ra dấu, dùng lời đơn giản nhất nói cho y biết thứ tôi nhìn thấy trên đó.
Đao Phong đã hiểu ý tôi, hỏi: “Anh chuẩn bị làm thế nào.”
Tình cảnh lúc này, cho dù phía trên đều là quỷ, hai chúng tôi vẫn phải tiếp tục đi, cho nên chỉ có thể dựa vào một truyền nhân phong quỷ như tôi đây nghĩ biện pháp đối phó.
“Tôi lên trước.” Cân nhắc trong chốc lát, tôi lấy ra bật lửa trong túi xách, đem minh hỏa vẽ trên mười ngón tay, sau đó dùng miệng ngậm bật lửa chuyển hướng Đao Phong, ra hiệu y giúp tôi một tay.
Đao Phong nhanh chóng hiểu ý, hơn nữa lực y lớn vô cùng, hai chúng tôi phối hợp ăn ý, chưa đến vài phút tôi liền trèo lên được lỗ thủng.
Thân thể thò vào mộ thất, quỷ tóc dài kia ngay trong tầm với của tôi, tôi nhìn ánh mắt cô ta dại ra đưa tay duỗi về phía tôi, nghĩ thầm nữ quỷ này mặt mũi coi như không tồi, đáng tiếc tuổi còn trẻ lại chết ở loại địa phương này.

Nhưng nếu cô ta đã tự mình đưa tới cửa, tôi cũng đành phải cố gắng mà thanh lý thôi.
Đưa tay bắt lấy cánh tay trắng bóng kia, một luồng khí lạnh nháy mắt xâm nhập toàn thân, tôi rét buốt đến thoáng run rẩy, sau đó mượn lực dùng sức cả chân lẫn tay một hơi bò vào trong mộ thất.
Đao Phong bên dưới sợ rằng chỉ nhìn được tôi bay vút lên cầm một thứ gì đó mà thôi.
Sau khi tiến vào mộ thất, tôi nhìn quanh bốn phía, phát hiện bên trong này vắng vẻ trống rỗng, tử khí trầm trầm, không hề có tiếng động nào, cảm giác âm trầm rét lạnh tuyệt đối không thua gì hơi thở trên người oan hồn, hơn nữa ngoại trừ minh quang màu tím trên tay tôi đây, những nơi khác đều một mảnh đen nghịt cái gì cũng không nhìn thấy được.
Ừm.

.

.


.

.

.

.Còn có nữ quỷ xinh đẹp bên cạnh này nữa.
“Em gái, tiễn em đi đầu thai chuyển thế nhé?” Tôi kéo kéo tóc của cô ta, hỏi.
Nữ quỷ kia hiển nhiên căn bản không ngờ tới tôi có thể nhìn thấy cô ta, còn mượn sức cô ta để bò lên, giờ phút này bộ dáng kinh ngạc đến ngây người trừng mắt nhìn tôi, ngay cả mái tóc đen nhánh cũng ngừng chảy xuống.
Mặc kệ cô ta có đồng ý hay không, tôi vươn bàn tay nhiễm minh hỏa, ở phía sau lưng cô ta thắp sáng ba ngọn minh đăng, rồi không quan tâm nữa, thò đầu nhìn xuống phía dưới.
“Đao Phong.” Tôi ghé vào bên lỗ thủng, cố gắng vươn tay nói: “Mau lên đây.”
Đao Phong gật đầu, chân trái ở trên vách động dùng sức đạp một cái, bắt được tay của tôi sau đó chưa tới vài cái liền trèo lên, vững vàng rơi bên cạnh tôi.
Cũng không hỏi tôi con quỷ kia thế nào, Đao Phong từ trong ba lô lấy ra một cái đèn pin mắt sói khác, chiếu bốn phía một lượt, nói: “Đi tìm họ.”
“Ừ.” Tôi đứng dậy, lại nhìn thoáng qua nữ quỷ cơ hồ đã biến mất không thấy đâu, từ trong đai lưng rút đèn pin ra, bật sáng đi theo sau Đao Phong.
Trước kia chưa từng tiến vào cổ mộ, vốn tưởng rằng so với mộ bình thường lớn hơn chút, nhiều đồ hơn chút, có mấy người chết tuẫn táng theo các loại, nói cho cùng có thể thật sự đem xây cho mình một chỗ ở sau khi chết lớn như vậy, trong lịch sử ngoại trừ Tần Thủy Hoàng thì còn được mấy người? Nhưng hôm nay chân chính vào đây rồi, tôi mới hiểu được càng là thứ niên đại cổ xưa, tính nguy hiểm không thể lường trước cùng tính thần bí càng cao, chỉ dựa vào phen trắc trở chúng tôi hao phí trước khi tiến vào mộ kia, cũng đủ để chứng minh thân phận của chủ nhân cổ mộ tuyệt đối bất phàm.
Nhóm trộm mộ trước đã làm thông mộ thất này thoạt nhìn cũng không nhiều lắm, bốn phía trong góc đặt đèn chong đúc bằng đồng, đèn này ước chừng cao hơn nửa người, phần thân dài nhỏ nâng một đế đèn hình hoa sen, bên trong là chất lỏng lạ đã đông đặc cùng tim đèn, xem chừng đã lụi tắt từ lâu.
Có lẽ trong hoàn cảnh hoàn toàn phong bế của loại cổ mộ này bất luận là đèn gì cũng không có khả năng cháy lâu dài, bởi vì dưỡng khí căn bản không đủ, không biết cổ nhân tới cùng nghĩ thế nào, nếu muốn đốt đèn chong nên để lại một cửa thông gió, cũng dễ thuận đường tiện lợi chút cho mấy kẻ đến sau như chúng tôi đây.
Trung tâm mộ thất là một cái vại sứ men xanh lớn, cao chừng một người, đại khái phải bốn người trưởng thành ôm mới xuể, thân vại tráng men màu xanh, chất gốm nhẵn nhụi, phía trên dùng nét vẽ thanh thoát mà lưu loát miêu tả vạn mã phi nhanh cùng thảo nguyên bao la, nhìn qua rầm rộ đoan trang mộc mạc, có thể nói là tuyệt tác kinh thế, cho dù tôi không phải kẻ trộm mộ sành sỏi, cũng có thể nhìn ra được giá trị của thứ này.
Nhưng chẳng biết một cái vại lớn như vậy, đặt ở đây dùng để làm gì.
“Bên trong không phải đựng vô số vàng bạc châu báu đó chứ?” Giơ đèn pin mắt sói, tôi đi tới bên cạnh vại sứ men xanh lớn, muốn nhìn xem đến cùng, lại bị Đao Phong phía sau ngăn cản.
“Đừng chạm loạn, cẩn thận có độc.” Nói rồi, Đao Phong ném cho tôi một bộ găng tay, ý bảo tôi mang chúng vào.
Tôi thoáng sửng sốt, thầm nghĩ bôi độc dược lên đồ vàng mã, chủ mộ này sao hẹp hòi như đàn bà vậy, thần giữ của điển hình.

Song nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn thành thành thật thật mang găng lên.
“Ngay cả một cái quan tài cũng không có, đây là nhĩ phòng?” Mặc dù trước đó ông chú đã nói cho tôi biết rất nhiều thường thức cơ bản về trộm mộ, nhưng chân chính sử dụng đều vẫn như cũ có chút mới lạ, khái niệm cụ thể về nhĩ phòng tôi cũng vô cùng mơ hồ, chỉ biết là căn phòng nhỏ bên cạnh mộ thất chính, chủ yếu dùng để trữ đồ vàng mã.
“Không phải.” Đao Phong khoát tay, hai giây sau tựa hồ nghĩ đến gì đó, lại gật đầu nói: “Cũng không kém là bao.”

Tôi bị loại phương thức nói chuyện không thích nhiều lời, thế nên trả lời luôn mập mờ này của y làm cho muốn phát cáu, nghĩ thầm nếu ông chú có đây thì tốt rồi, ít nhất ông ấy có thể giải thích cho tôi hiểu.
“Bây giờ chúng ta đi đâu.” Bất đắc dĩ thở dài, tôi xem chừng trong mộ thất này đã không còn thứ gì đáng để nghiên cứu thêm, liền quay đầu nhìn về phía Đao Phong.
Đao Phong dùng đèn pin chỉa về một cửa ra phía trước, nói: “Bên kia.”
Bởi vì chưa nhìn thấy thứ trong vại sứ men xanh lớn, trong lòng tôi cứ mãi có một vướng mắc, cho dù đi theo Đao Phong ra khỏi mộ thất, cũng vẫn nhớ có cơ hội nhất định phải trở về nhìn xem cho rõ ràng, nếu bên trong có bảo bối, tôi đây sẽ thuận tay lấy luôn.
Mộ đạo bên ngoài mộ thất này yên tĩnh tối đen, đi bên trong chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của tôi và Đao Phong, vô cùng áp lực, khiến tôi có loại lỗi giác nhịp tim cũng trì trệ.
“Nơi này có ký hiệu của Ngô Mưu để lại không?” Chẳng biết có phải vì cái vại lớn kia không, tôi chung quy cảm thấy phía sau có người đi theo chúng tôi, nhưng khi tôi dùng đèn pin chiếu phía sau, lại trống rỗng không hề có gì cả.
Đao Phong hiển nhiên cũng đã chú ý tới điểm ấy, nhưng y tài cao mật lớn, căn bản không sợ mấy thứ lén lén lút lút nấp trong bóng tối này, cho nên chỉ thoáng liếc mắt vài lần, rồi không để ý thêm nữa.
Tôi nghĩ với y mà nói, ngoại trừ cái loại oan hồn không nhìn thấy thực thể này, hết thảy những thứ khác có thể dùng hai tay san bằng.
“Không có, họ hẳn chưa đi bao xa.” Đao Phong không ngừng lay động đèn pin, chiếu vách tường bốn phía.
Tôi theo hướng chiếu xạ của y nhìn lại, phát hiện trên tường đá chung quanh này có rất nhiều bích họa màu sắc sặc sỡ cùng mảng lớn những văn tự dày đặc, bích họa này có người có vật cũng có núi non sông nước, tôi thỉnh thoảng còn có thể đọc hiểu vài cái, phần văn tự thì hoàn toàn đọc không hiểu.
Bích họa khắc họa súc tích màu sắc tươi tắn này có một điểm vô cùng kỳ quái, cơ bản trong mỗi bức họa đều xuất hiện một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ này bất cứ khi nào cũng đều đưa lưng về phía người xem, nói cách khác giống như tôi đang đứng trước bức tranh vậy, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn được bóng lưng của cô ta.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì làm cho cô ta không thể lộ mặt nhỉ, chủ mộ tại sao lại dùng nhiều bích họa như vậy chỉ để ghi lại một người phụ nữ? Chẳng lẽ nói bản thân chủ mộ chính là cô gái trong bức tranh, cô gái kia để lại nhiều bích họa chỉ có bóng lưng như vậy ở chỗ này, có ý nghĩ gì?
Càng ngày càng nhiều nghi vấn hình thành trong đầu, bước tiến dưới chân tôi cũng dần dần chậm lại, nhịn không được càng quan sát cẩn thận hơn những bích họa này.
Nhìn một hồi, thậm chí có cảm giác người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, sầu khổ bi ai cùng địa vị thân ở vị trí cao bấc đắc dĩ của cô gái kia, đều khiến cho lòng tôi phát lạnh, vô cùng chua xót, hận không thể lập tức tiến vào trong tranh cứu vớt nàng, kéo nàng vào trong lòng nhỏ nhẹ an ủi.
Loại cảm giác khó hiểu này duy trì liên tục đến khi cánh tay tôi đột nhiên phát đau, kéo theo cả người đều bị kéo sang một bên mới thôi.
“Mẹ kiếp, lại làm sao vậy?” Tôi xoa cánh tay, lửa giận ngút trời nhìn về phía Đao Phong: “Cậu không có việc gì bóp tôi để làm chi.”
“Vừa rồi anh đang nhìn cái gì.” Đao Phong nhìn bộ dáng mê mẩn của tôi, lông mày cũng sắp nhíu dính vào nhau.
“Bích họa đó, còn có thể nhìn cái gì nữa.” Tôi kỳ quái hỏi: “Cậu không phải cũng vừa mới nhìn thấy sao.”
“Nơi này không có bích họa.” Lần này không chỉ là nhíu mày nữa, ánh mắt Đao Phong nhìn tôi quả thực như đang nhìn người ngoài hành tinh, y dùng đèn pin chiếu về hướng thạch bích, bảo tôi nhìn lại xem.
Tôi không tin, giơ đèn pin mắt sói chiếu cùng một chỗ với y, lại kinh ngạc phát hiện, bích họa xinh đẹp rực rỡ như mộng như ảo trước đó quả thật không còn sót lại chút gì, trên thạch bích màu than chì kia cái gì cũng không có, một mảnh trơ trụi.
“Không thể nào.

.


.

.

.

.

.

” Tôi buồn cười nói: “Tôi rõ ràng vừa mới nhìn thấy nơi này có rất nhiều bích họa, còn có một người phụ nữ.

.

.

.

.

.”
Hình ảnh chân thật đến vậy, nghĩ thế nào cũng không thể là nằm mơ, huống chi chỉ ngắn ngủi vài phút, tôi làm sao có thể dưới mí mắt của Đao Phong mà ngủ gật được?
“Vậy chẳng lẽ là.

.

.

.


.

.

.

ảo giác?” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức lắc đầu gạt bỏ phán đoán của mình, nếu như là ảo giác, vậy tại sao chỉ có tôi gặp phải, Đao Phong lại không có việc gì?
Trừ phi thứ tôi đã nhìn thấy y có chút không chú ý tới, hoặc y không cách nào chú ý tới được.

.

.

.

.

.
Trong đầu một tia sáng lóe lên, tôi đột nhiên nhớ tới sau khi rời khỏi mộ thất có vại sứ lớn men xanh nọ, tôi vẫn luôn cảm giác có người theo phía sau tôi, hơn nữa liên tiếp quay đầu nhìn lại, hẳn sẽ không.

.

.

.

.

. Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.