Đọc truyện Cô Thư Ký Quyền Lực Của Tổng Tài – Chương 13: Súng Đạn Sẵn Sàng Nhưng Không Được Bắn
Lên xe về nhà của Hoàng Thiên thì anh quay qua hỏi cô
– ***Nãy mẹ tặng quà gì cho em thế***?
– ***À, ờmmm mẹ tặng em mấy bộ quần áo thôi, không có gì hết***
– ***Đẹp không***?
– ***Ừmm!!! tí về em mặc cho anh xem***
Anh khẽ nhếch môi cười làm cô nổi da gà, đừng tưởng anh không biết mẹ anh tặng gì cho cô, ba anh nói anh nghe hết rồi.
Về đến nhà, anh vội kéo cô lên phòng
– ***Em lấy ra mặc cho anh xem đi***
– ***Việc gì phải vội thế, từ từ em nghỉ tí đã***
– ***Nhanh đi, anh muốn biết là mẹ tặng gì cho em***
– ***Được rồi chờ em tí***
Nói xong cô ôm túi quà mẹ anh tặng vào toilet thay, cô chọn chiếc đầm sexy nhất, là kiểu lưới không che gì, nhìn rất gợi dục.
Vì sao cô chọn nó ư, vì cô muốn làm anh tức lên ấy mà, mượn cớ vẫn trong kỳ kinh nguyệt nên cô mới táo bạo mà chọn.
Dù anh có thèm thế nào cũng không thể ăn cô được.
Mới nghĩ vậy thôi cô đã tự đắc rồi.
Tắm rửa một lúc và mặc chiếc váy vào, nhẹ nhàng mở cửa đi ra rồi tự nhiên chui vào lòng anh.
Hoàng Thiên thấy cô mặc bộ đồ đó muốn xịt máu mũi rồi bật ngửa tại chỗ
– ***E…m emm***…
– ***Sao nào, đẹp không anh yêu***??
– ***Em mặc gì cũng đẹp hết bae***
Vừa dứt lời thì cô liền đặt môi mình lên môi anh, hôn nhẹ nhàng rồi từ từ cuồng nhiệt.
Cô khẽ nhích mông cọ sát vào *** *** của anh, cô tình mơn trớn hai nơi nhạy cảm cho chúng cọ sát vào với nhau.
Tay anh theo thói quen mò đến vòng 1 đẫy đà của cô xoa nắn rồi ngậm vào, chưa kéo chiếc áo ren ra nên cô cảm thấy hơi nhột nhưng vô cùng kích thích.
Thời khắc quan trọng đã đến, anh nhả nhũ hoa cô ra, cởi áo sau đó tay mò đến tư mật thìiiiiiii có một chuyện đánh úp anh làm anh trở tay không kịp
– ***Ưmm…!đừngggg***
– ***Sao thế***?
– ***Emmmm…!bà dì của em vẫn còn***
– !!!!!!!!
Anh như chết đứng tại chỗ, súng đã lên nòng mà không được bắn thì thật là khổ sở với anh.
Cô nhìn biểu hiện của anh chỉ biết mím môi cười trừ, nhẹ nhàng an ủi
– ***Thôi, ngoan nào.
Đợi khi anh đi công tác về thì chúng ta cày cấy có bé cưng cho ba mẹ, anh thấy sao***??
– ***Em nên nói sớm để anh không phải bị đưa vào thế khó chứ, em xem bây giờ nó cứng ngắc rồi nè Ahhhhhh ăn trúng ngải heo gì không biết***.
***Anh nhịn gần một tuần rồi đấy, cứ nhịn mãi vậy chắc anh đi sớm quá***
– ***Em cũng không biết được mà***
– ***Thôi, em nghỉ sớm đi, anh qua thư phòng chuẩn bị ít tài liệu để mai đi công tác***
– ***Để em soạn đồ cho anh nhé***
– ***Ừ, nghỉ sớm nhé.
Tối nay chắc anh ngủ ở thư phòng***
– ***Không được! anh chỉ được làm 45p cùng lắm là một tiếng thôi kẻo lại đổ bệnh***
– ***Anh biết rồi***
Luyến tiếc hôn cô rồi đưa tay nhào nặn nhũ hoa một hồi thì Hoàng Thiên mới ra khỏi phòng
– ***Lớn đầu rồi mà cứ như là mình nhỏ bé lắm, haizzz thật hết cách.
Ai nói Vương Hoàng Thiên tổng tài cao cao tại thượng lạnh lùng soái ca đâu ra đây tôi vả cho tỉnh này***.
– ***Em nghĩ gì anh biết đấy nhé***
Hoàng Thiên đi ra đến cửa quay lại thấy cô nàng của mình đang nghĩ gì đó, mặt mũi đầy vẻ bất đắc dĩ thì lên tiếng nói.
Làm cô giật mình
– ***Hừ!!! tên đáng ghét này***
Vì anh đi có 2 ngày nên việc chuẩn bị đồ hết sức đơn giản, chỉ vài phút là xong.
Cô nằm nhắn tin hỏi han chuyện của Hạ Nhi một lúc thì sang gọi Hoàng Thiên về phòng ngủ.
Anh vẫn ray rứt càm ràm chuyện bà dì của cô làm cô cười muốn chớt.
Có nên nói cho anh là bà dì cô đã đi từ hôm qua không.
Tất nhiên là không rồi, anh mà biết thì lại hành cô lên bờ xuống ruộng mất.
Dẹp suy nghĩ nguy hiểm đó mà chìm vào giấc ngủ..