Bạn đang đọc Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ ? – Chương 30
Chap 18
**********
Du học! Hai từ đấy đập vào tai tôi như 1 tiếng sét phá tan tất cả những dòng suy nghĩ linh tinh và hỗn loạn. Không phải 1 đứa em yêu anh cho lắm nhưng ít ra tôi cũng không ghét anh tôi như ghét bố tôi! Thi thoảng anh tôi vẫn trêu, vẫn đánh nhưng ít ra anh ấy luôn có thể làm tôi cười! Có khi anh ấy bắt bẽ tôi nhưng có những lúc lại chữa cháy cho tôi trước mặt bố mẹ! Giờ anh ấy lại đi sao? Chẳng nhẽ anh ấy lại để tôi ở nhà 1 mình với 1 người đang ghen và 1 người đi với bồ sao? Không khí sẽ lại ảm đảm 1 cách đáng sợ. Chẳng lẽ anh tôi không thương tôi sao? Bất giác tôi buột miệng.
– Anh đi du học thật à?-Giọng nói buồn thui của tôi khiến cả nhà ngạc nhiên nhưng kệ tôi vẫn cứ nắm lất tay áo anh lắc mạnh.
– Ờ! Sao tự dưng mày quan tâm đến anh thế?-Anh tôi vừa cười đắc trí vừa ra vẻ ngạc nhiên.
– Anh đi thì ai ở nhà chơi với em?
Tôi chưa bao giờ nghĩ anh mình sẽ xa mình cả! Dù trong mơ tôi cũng không nghĩ đến việc anh sẽ đi du học. Vậy mà chỉ còn 3,4 hôm nữa thôi anh tôi sẽ xa tôi. Tự dưng tôi cảm thấy tim nghẹn lại. Đau nhói! Đúng là lúc có thì không biết chân trọng bây giờ anh sắp đi rồi mới thấy tiếc! Bỗng nhiên trong lòng tôi cảm thấy như mất mát 1 cái gì đó! Một thứ gì đó quá đỗi thân thuộc với mình! Có thể đó là những tiếc quát nhau vang nhà? Cũng có thể đó lại là những phút giây anh tôi ngồi chia sẻ với tôi? Rất rất nhiều! Tôi cảm thấy như mình đang mất hết tất cả những thứ đó! Những thứ mà tôi tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể xa cách mình!
– Mày thiếu gì bạn! Không phải lo!-Anh tôi xoa đầu tôi.
– Anh ở nhà với em đi!
Bỗng dưng tôi chợt khóc lên thành tiếng. Cái cảm giác cổ họng nghẹn cứng lại. Hai khóe mắt cay cay làm tôi không kìm chế được bản thân. Tôi khóc to trước sự ngạc nhiên của cả nhà. Tôi bám lấy tay áo anh mình mà khóc. Dường như tôi cảm thấy mẹ tôi cũng đang khóc theo. Đáng lẽ ra tôi không nên khóc nhưng tự dưng tôi cảm thấy muốn khóc. Tim tôi thắt lại, nó không đập theo nhịp bình thường nữa mà như dời dạc hẳn ra. Nó dừng lại 1 khoảng cho sự nuối tiếc. Nó dừng lại 1 khoảng cho sự thương nhớ. Nó dừng lại 1 khoảng cho sự xót xa. Nó dừng lại 1 khoảng để nhớ lại những ngày tháng tôi với anh vẫn hay vui đùa. Anh tôi ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi cười nhẹ.
– Tao tưởng mày ghét tao lắm cơ mà!-Anh tôi nói giọng trách móc. Tao đi mày phải mừng mới đúng chứ? Ai lại khóc như trẻ con thế này! Biết trước mày khóc thế này tao cũng chẳng đi nữa! Nhưng thủ tục làm xong hết rồi! Tao đi rồi tao sẽ về! Tao sẽ mua ày thật nhiều quà! Nín đi!
– Đến bao giờ anh mới về!-Tôi gân cổ ngước mắt lên nhìn anh tôi trong những hàng nước mắt lăn trên má.
– Sớm thôi!
– Sớm là bao lâu?
– Là 6 năm nữa chứ mấy!-Anh tôi thản nhiên.
– Sao lâu thế!-Tôi gào lên.
Rồi cứ thế tôi khóc tiếp cho đến khi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ở trên giường rồi. Anh tôi đang ngồi trên bàn tôi, hý hoáy viết cái gì đó. Nhìn bóng anh ngồi mà tự dưng tôi thấy thương thương. Không hiểu anh sang bên đó có bạn chơi không nữa! Bất giác tôi mò lên đầu giường tim cái điện thoại của mình rồi chụp đến tạch 1 cái. Tôi muốn giữ cái hình bóng này của anh trước khi anh đi. Tận 6 năm trời cơ mà. Vậy lúc anh về tôi đã lớn mất rồi! Làm sao có thể cùng chơi những trò trẻ con như bây giờ được nữa.