Bạn đang đọc Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ ? – Chương 27
Chap 17(a)
**********
…
Sáng hôm sau. Tỉnh dậy sau giấc ngủ tuyệt vời. Tôi nghĩ là chuyện đêm qua như 1 giấc mơ. Tôi chạy thẳng lên nơi gió không bao giờ ngừng thổigiấc ngủ tuyệt vời. Tôi nghĩ là chuyện đêm qua như 1 giấc mơ. Tôi chạy thẳng lên nơi gió không bao giờ ngừng thổi. Hít một hơi thật dài tôi vươn vai ra. Chà gió đông lạnh quá! Đi xuống thôi! Bỗng 1 vòng tay ôm choàng tôi từ phía sau. Sững sờ và ngạc nhiên là 2 cảm giác đầu tiên mà tôi cảm thấy. Định hất mạnh bàn tay ấy ra nhưng sao nó lại ấm đến thế! Tôi chri quay ngoắt đầu lại. Ơ anh Duy! Anh Duy đang ôm tôi à! Tôi chết sững. Nói thật tôi không nghĩ khi có một người con trai nào sẽ ôm mình như thế này! Nhất lại là anh nữa. Sợ thì chẳng thấy mà tự dưng lại thấy vui vui. Chẳng hiểu tại sao tôi lại cười nữa? Một nụ cười rất tự nhiên như 1 phản xạ.
– Đêm qua không ngủ được hả? Sao sáng nay dậy sớm vậy!-Anh tự nhiên hỏi tôi.
– Không! Em ngủ ngon lắm! Em chỉ muốn lên đây xem thử xem đêm qua có mơ không!-Tôi lại cười.
– Không mơ đâu! Mà sáng nay em đi học trở lại à!
– Vâng!
– Vậy anh sẽ đèo em tới trường nhé!
– Thôi ngại lắm!-Tôi lắc đầu- Em đi xe đạp được mà!
– Tình tứ vừa thôi! Mày đừng làm hại em tao!-Hơ! Giọng anh tôi đây mà! Sao ông ấy lại lên sân thượng vào lúc chưa đến 6 giớ sáng thế này.
– Anh lên đây làm gì?-Tôi quay ngoắt người lại.
– Canh chúng mày!-Anh tôi cười sung sướng. Bắt quả tang!
– Cứ cười đi! Cho anh đi mách mẹ đấy!-Tôi vênh mặt lên.
– Muốn mách thì tao mách từ lâu rồi! Chẳng cần mày bảo đâu!
– Là sao?-Tôi ngạc nhiên.
– Anh Tùng biết anh thích em từ lâu rồi!-Anh Duy cười hiền hòa chẳng giống nụ cười nham hiểm của ông anh tôi.
– Thấy chưa! Ai gà dù như mày! Duy! Xuống nhà thu xếp quần áo đi!
– Ờ!
– Sao lại thu xếp quần áo!-Tôi ngạc nhiên.
– Nó về nhà nó! Chứ ở đây để vỡ nợ à!-Anh tôi cười đầy nham hiểm như bản chất vốn có của ông ấy.
– Nhà anh ấy ở trong Nam cơ mà!-Tôi ngơ ngác.
– Bố mẹ nó mua nhà cho nó ở đây để học ở Hà Nội cho có bạn. À! Ông bà nội mày hôm nay ra rồi đấy! Lo mà thu xếp nhà cửa đi nhé!
– Lúc mấy giờ?
– Chiều!
Hai người họ nói chuyện với nhau mà tôi cứ như con ngốc đứng ở giữa chẳng hiểu cái gì cả. Nhưng ít ra điều tôi cảm động nhất là được anh Duy ôm. Sao mà tay anh ấy ấm thế. Nó như có sức mạnh xóa tan cái không khí lạnh của mùa đông ý! Thật thoải mái và dễ chịu. Hai anh xuống 1 lúc rồi tôi mới xuống. Thu xếp quần áo sách vở rồi tới trường.
…
Sáng ngày ra! Chưa thấy người đã thấy giọng rồi! Đúng là con nhỏ Đào Anh đây mà! Không hiểu ở lớp nó đang nói những gì. Bước thẳng vào lớp.
– Tám cái gì mà đông vui thế!-Tôi hỏi tay vừa quẳng cái cặp vào chỗ ngồi.
– Lì xì nhanh lên! Lâu thế!-Giọng Đào Anh lau bàu.
– Đang lĩnh lì xì của thằng An!-Minh quay lại nói với tôi
– Nào lì xì đâu đưa tao với!-Tôi xông vào.
Thằng An này tự dưng nổi hứng lì xì cả lớp. Hay quá! Bạn đã có lòng thì tớ phải có dạ thôi chứ làm sao đâu. Nhanh tay lấy 1 chiếc tôi cũng cả lớp mở ra xem.
Uây!
Đúng 1 tiếng mà cả lớp kêu lên. Trong cái phong bao lì xì đến là yêu có đúng 1 đồng 500 hồng lư với 1 tờ giấy Happy New Year là hết. Đúng là cái thằng đại gia mà ki bo vắt không chảy ra nước. Bỗng nhiên Thùy Trang hét lên như 1 con hâm. Đương nhiên là cả lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía nó.
– Sao thế!- Minh hỏi.
– Không có chi!-Thùy Trang gập máy điện thoại lại.
– Nghi lắm!-Đào Anh lên tiếng.
– Cứ nghi đi!