Bạn đang đọc Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ ? – Chương 23
Theo tôi biết thì anh Duy là bạn học cùng lớp thời cấp 2 với cả anh Tùng, bố mẹ định cư bên Thụy Sĩ nhưng ông bà của anh ý kiên quyết bắt anh ấy ở lại Việt Nam nên từ nhỏ đã sống xa bố mẹ. Anh ấy cùng ông bà vào Nam ở khi học lớp 8.
…
Sau bữa sáng cả nhà tôi về quê chơi. Quê nội chơi. Quê nội tôi ở Đắp Cầu(Bắc Ninh) vì bố tôi vốn không phải là người gốc ở Hà Nội nhưng nhà nội tôi lên Hà Nội định cư từ thời cụ tôi. Từ Hà Nội về Đắp Cầu khá xa, phải đi khoảng 3 4 tiếng mới đến nơi. Đến lúc về thì đã trưa rồi, chúng tôi ghé vào nhà ông nội tôi chơi. Nhà ông nội vẫn thế, vẫn bình thường như bao lần tôi xuống trước đây. Đêm nay tôi sẽ ở lại đây, đi thăm thu khăp nơi. Đã 2, 3 năm nay rồi tôi chẳng về đây. Mọi thứ thay đổi nhiều quá!
…
Tối đến, tôi được mấy đứa em họ dẫn đi chơi khắp nơi.
– Chị Trang ơi! Ra quảng trường chơi đi.-1 đứa nhóc nắm lấy bàn tay tôi.
– Nhưng chị đâu biết nó ở đâu!
– Em sẽ dẫn chị đi!-Nó kéo tôi đi.
Cả mấy anh chị em cùng đi với nhau có cả anh Duy nữa. Anh Duy là khách mời danh dự được cả nhà tôi mời về quê chơi.
…
– Quê em đẹp không?-Tôi vô vào vai anh Duy.
– Đẹp lắm!-Anh cười với tôi rồi nhìn vu vơ.
– Anh nhìn cái gì vậy?-Tôi đưa mắt nhìn theo hướng mắt anh.
– Nhìn cái gì chẳng được. Em tra khảo anh à!
– Không! Em làm gì có cái gan đất! Hỏi vui vậy thôi!
– Ờ!
– Anh chơi có thân với anh trai em không?
– Thân hay không nhỉ? Vậy tại sao anh vào được nhà em nhỉ?- Anh nheo mắt nhìn tôi.
– Vì anh là bạn anh hem!
– Vậy bạn nào anh em cũng mời đến nhà hả?
– Dạ không ạ! Phải thân mới được!-Tôi lắc đầu
– Vậy em nghĩ anh có anh thân với anh trai em không?
– Có chứ!
– Vậy mà còn hỏi anh hả
– Hỏi chơi thôi mà!-Tôi cười hả hê.
Tự dưng tôi thấy lồng ngực mình đập mạnh đến lạ. Tim cứ như chợt nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi ý. Cái cảm giác lạ lung khó tả. Đứng cạnh anh ấy mà tôi thấy người mình cứ run run, ngại ngại sao ấy. Tôi chẳng muốn bước mà cũng chẳng muốn dừng lại. Chân cứ đi theo bản năng theo. Chợt đâu lũ trẻ con ùa ra vây lấy 2 đứa chúng tôi.
– Chị Trang ơi đua xe đạp không?-Thằng út nhà cô Hương vênh mặt lên bảo tôi.
– Xe đâu mà đua?-Tôi cười xoa đầu nó.
– Đi thuê!-Nó cười lý lắc.
– Rồi ok!-Tôi ngoắc tay với nó.
Chúng tôi đi thẳng đến 1 cửa hàng cho thuê xe đạp nhưng rất tiếc nó lại đóng cửa. Nhưng thằng bé tinh ranh này đã xí trước 4 cái xe đạp đôi rồi, nó chỉ việc gõ cửa là bác cho thuê xe ra đưa cho nó mượn ngay.
…
Cuộc đua của chúng tôi bắt đầu. Đáng lẽ ra tôi phải đi cùng 1 đứa nhỏ nhưng chúng nó lại kêu 2 người lớn phải chấp 7 đứa trẻ con. Đội nào trong 3 đội của chúng nó mà thắng là coi như tất cả chúng nó đều thắng cả. Đúng là trẻ con! Vô lý thật! Tôi ngồi ghế sau lưng anh.
– Em có muốn thắng không?-Anh quay lại hỏi tôi khi trọng tài nhí cùng đám cháu lít nhít của tôi chuẩn bị thổi còi.
– Có!-Tôi nhanh nhẩu đáp. Không thắng chúng nó cười cho đấy.
– Em trẻ con quá!-Anh xoa đầu tôi.
– Kệ chứ!. Tim tôi run quá.
– Vậy cẩn thận nhá! Anh đạp nhanh đấy!
– Ô tê!
Gió mùa đông lạnh buốt người mà xe lại phóng đến là nhanh. Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy ấm áp 1 cách lạ lung. Cái cảm giác không giống như ngồi sau xe mẹ đèo, cũng chẳng giống như ngồi sau xe anh Tùng- con người phóng xe như bán mạng, cũng chẳng có cái cảm giác giống như ngồi sau xe con Minh chứ chẳng nói gì đến ngồi sau xe bố tôi. Cái cảm giác mà tôi muốn ôm trọn lấy nó trong suốt mùa đông, trong những giấc ngủ mà không cần chăn cũng ấm. Tôi hâm rồi! Toàn nghĩ đến những chuyện linh tinh thôi à!
…
– Cô Trang về nhất!- thằng 2 chị Thư hét lên.
Trong tiếp hậm hực của mấy đứa trẻ con tôi hét toáng lên để át đi những suy nghĩ mông lung của mình. Công nhận sướng thật! Cứ làm cho bọn trẻ con ấy tức điên lên là tôi cảm thấy vui khôn xiết, cười hả hê suốt được. Tôi quay sang nhìn thằng út nhà cô Hương.
– Đua lại không ku?
– Chẳng qua em chấp chị thôi! Ok luôn!-Thằng nhỏ vênh mặt lên.
– Ok!