Cố Thiếu Sủng Vợ Đến Nghiện

Chương 13


Bạn đang đọc Cố Thiếu Sủng Vợ Đến Nghiện – Chương 13


Chương 13: Vừa mới kết hôn
Khi Tô Mạn Mạn ra khỏi bệnh viện thì đã là buổi chiều.

Ánh sáng rực rỡ của mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng nõn nà của Tô Mạn Mạn.

Cô chỉ xin nghỉ với cậu cả nửa ngày, bởi vì đã trễ giờ gặp Cố Đình Phong nên bây giờ cô phải nhanh chóng quay về.

“Còn biết đường quay về à?”
Tô Mạn Mạn vừa mới bước chân vào cửa đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa đắt tiền, sang trọng trong phòng khách.

Ánh mắt khinh thường của anh nhìn lướt qua cô khiến cho cô cảm thấy không thoải mái: “Tô Mạn Mạn, cô nghĩ đây là nơi nào vậy? Khách sạn à? Muốn đến là đến muốn đi là đi.


“Tôi không có…”
“Không có?” Cố Đình Phong bật cười, ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén: “Vậy cô đi đến khách sạn làm gì? Hả? Một người phụ nữ đã có gia đình không ở nhà chăm lo chồng con mà lại đi đến chỗ đó làm gì?”
Khuôn mặt Cố Đình Phong mang chút sắc thái tức giận.


VietWriter
Chỉ cần nghĩ đến việc Tô Mạn Mạn tự xưng là người giúp việc trong nhà, trong lòng anh đã muốn cười nhạo cô.

Sao vậy? Gả cho anh rất mất mặt sao?
Ở Thượng Hải này, có rất nhiều cô gái ôm mộng tưởng được kết hôn với anh, thế mà cô gái này bây giờ có tất cả những gì các cô gái khác mong muốn lại không biết trân trọng.

“Cậu hai, anh đừng cả vú lấp miệng em như thế chứ, không phải anh cũng hẹn hò cùng cô gái khác sao?” Tô Mạn Mạn nhỏ giọng hỏi.

Cô nhớ ánh mắt Đường Tiểu Diễm nhìn Cố Đình Phong lúc sáng nay, vừa nhìn đã biết nhất định Đường Tiểu Diễm coi anh là con mồi tiếp theo.

Cô chỉ muốn nhắc nhở anh rằng Đường Tiểu Diễm không phải người phụ nữ tốt đẹp gì, thế nhưng bây giờ có vẻ không cần nữa rồi!
“Cô nói gì cơ? Cô còn biết cãi lại nữa?”
“Tôi không cãi anh, ý của tôi là anh bắt tôi ở nhà chăm lo chồng con thì chồng tôi cũng phải ở nhà chứ, nhưng mà chồng tôi đi mấy ngày cũng không về nhà.


“…”
Cố Đình Phong nghẹn họng.

Đúng thật là mấy ngày rồi anh chưa về nhà: “Ha ha, Tô Mạn Mạn cô đủ lông đủ cánh rồi đấy nhỉ, bây giờ còn muốn quản tôi nữa?”
“Tôi không dám.


Thấy cậu hai và mợ hai sắp cãi nhau, người giúp việc bắt đầu lo lắng cho Tô Mạn Mạn.

Trong cái nhà này, đến cả ông nội cũng phải nể mặt cậu hai vài phần, cũng chưa từng có ai dám cãi tay đôi với cậu hai như vậy cả!
Người giúp việc vội vàng nói: “Cậu hai, mợ hai mới được gả vào đây, vẫn chưa hiểu quy củ…”
“Cô im miệng, tôi thấy cô ấy hiểu rất rõ là đằng khác!” Cố Đình Phong chế nhạo.


Cô gái này, vừa mới kết hôn với anh, bây giờ còn dám quản lý lịch trình của anh, thảo nào lúc đó anh đưa cho cô 100 triệu, cô rời đi mà chẳng vui vẻ gì.

Hóa ra là nghĩ đến quyền lực và tiền tài trong nhà anh!
Vì tiền, cô không ngần ngại bán đứng linh hồn và thể xác của mình.

Loại phụ nữ như này càng nhìn nhiều sẽ càng khiến anh thấy khó chịu.

“Tôi hỏi cô sáng nay cô làm gì?” Cố Đình Phong cho rằng sáng nay cô đi gặp người đàn ông khác nên nhất định phải hỏi rõ ngọn ngành.

Trong lòng Tô Mạn Mạn bắt đầu lo lắng.

Chuyện của Tô Mẫn Nhi nhất định không được để Cố Đình Phong biết.

“Tôi làm chút việc riêng.

” Cô cắn chặt môi.

Đôi mắt đen láy của cô sáng lên, cùng với lời khuyên ngăn của người giúp việc ở bên cạnh, Cố Đình Phong cũng dịu đi, không tiếp tục tra hỏi cô nữa.


Thay vào đó, anh trực tiếp kéo Tô Mạn Mạn vào phòng và đóng sầm cửa lại!
Trái tim Tô Mạn Mạn thắt lại, mặt cô cắt không một giọt máu.

Cô cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh… anh muốn làm gì?”
“Tô Mạn Mạn, tôi cảnh cáo cô, bây giờ tôi không đuổi cô ra ngoài là vì thể diện của anh cả và ông nội tôi.

Nếu để tôi biết cô đã làm sai điều gì thì cô thu dọn cút ngay đi cho tôi.


“Tôi… tôi biết rồi.


Từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, hung hãn đến vậy, lạnh đến mức cô không khỏi rùng mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.