Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 9


Bạn đang đọc Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa – Chương 9


“Vui lòng tránh ra một chút!”
Cố Khang Dật không chút khách khí đẩy mấy người phụ nữ vây quanh ra, kéo Quân Dao đi.

Có cần phũ vậy không?
Mấy người phụ nữ kia cũng đều xuất thân danh giá, bị Cố Khang Dật không chút nể mặt như thế thì đều tức đến đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ không làm gì được Cố Khang Dật, nhưng cô gái đi bên cạnh anh thì họ chắc chắn không thể bỏ qua.

Hừ, không biết là loại người gì mà có thể sánh vai bên cạnh Cố Khang Dật của bọn họ?
Quân Dao hoàn toàn không biết những suy nghĩ xấu xa trong đầu mấy người đó, cô còn cảm thấy hơi hơi thương họ, dù sao cũng là phụ nữ, bị đối xử như thế ai cũng sẽ thấy phiền lòng.

Nhưng những suy nghĩ ấy cũng rất nhanh bị Quân Dao quẳng ra sau đầu sau khi nhìn thấy bàn dài bày vô số món ngon.

Ừm, cô còn chưa ăn tối đã bị Cố Khang Dật lôi đi, giờ da bụng sắp dính vào da lưng rồi đây.

Mặc kệ Cố Khang Dật trò chuyện với mấy người khác, Quân Dao bắt đầu sà vào bàn ăn, toàn những món ngon.

Cô cũng chẳng quen biết ai ở đây nên cũng không cần phải tỏ vẻ e thẹn chỉ nhấm nháp chút ít như mấy vị tiểu thư khác.

Đang ăn món gan ngỗng béo ngậy thơm ngon thì “ầm” một tiếng.

Quân Dao giật mình quay đầu lại.

Chỉ thấy chiếc váy đuôi cá của mình loang lổ vết rượu vang và cả một miếng bánh ngọt đang chễm chệ nằm im trên vạt váy.

Một cô gái luôn miệng xin lỗi.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi bất cẩn quá và phải cô.

Cô không sao chứ?”
Quân Dao nheo mắt nhìn, là một trong số những người vừa rồi vây quanh Cố Khang Dật, trí nhớ cô tốt lắm đó.

Cô đang đứng im một góc mà lại có người ụp.

đống đồ ăn vào người, có quỷ mới tin là vô tình.

Lại là mấy trò vớ vẩn tranh giành đàn ông này à?
Quân Dao ngán ngẩm nhìn cô gái đang cố diễn nét ngây thơ vô số tội kia.

Lại nhìn vạt váy của mình.

Cô mỉm cười hòa nhã, nói, “Không sao?”
Vừa nói Quân Dao vừa ụp thẳng đĩa gan ngỗng vào ngực cô ta.

Chiếc váy trễ vai sexy của cô nàng lập tức trông thảm hại vô cùng.

Gan ngỗng chảy dài từ ngực áo xuống, lem luốc, thảm gấp mấy lần chiếc váy của Quân Dao.

Quân Dao vẫn giữ nụ cười trên môi, tiếp tục nói.

“Xin lỗi, tôi lỡ tay, cô không sao chứ?”
“Cô… cô cố ý” Cô gái kia tên Từ An An, lập tức hét lớn, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

“Tiểu thư à, tôi cũng lỡ tay giống như cô thôi, cô hét to như thế làm gì?”
Quân Dao không ngốc, cũng không phải kiểu người nhu nhược ai muốn ức hiếp thế nào thì ức hiếp, cô và cô
gái này vốn chẳng liên quan gì nhau, là tự cô ta gây sự trước, cô chỉ trả lại cho cô ta đúng những thứ như vậy thôi mà.

“Cô…”
Từ An An tức đến đỏ bừng mặt, không nói lại được liền vung tay, chuẩn bị giáng cho Quân Dao một bạt tai.

Quân Dao lập tức giơ tay bắt lấy tay Từ An An.

Cô bóp chặt cổ tay cô ta.

“Tiểu thư khuê các thì không nên động tay động chân như thế, mất hình tượng lắm.


Cô như vậy thì còn ai dám hỏi cưới nữa chứ?” Quân Dao mỉm cười, bình tĩnh nói.

Từ An An tức đến nghẹn họng, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.

“Cô làm gì?”
Đúng lúc này một tiếng hét vang lên.

Một người đàn ông cỡ ngoài năm mươi, dáng người bệ vệ, đầu hói, rẽ đám người bước vào.

Nhìn thấy người kia, Từ An An lập tức kêu lên.

“Bố, cô ta bắt nạt con”.

Vừa nói vừa vùng vẫy giằng tay khỏi tay Quân Dao.

Quân Dao nới lỏng tay, cô ta thoát được, lập tức nhào vào lòng cha mình, khóc nức nở.

“Cô ta bắt nạt con, bố phải đòi lại công bằng cho con.”
Ông Từ lập tức vỗ về an ủi con gái, rồi trừng mắt với Quân Dao.

“Cô làm cái gì vậy hả? Dám động vào con gái tôi, chán sống rồi hay sao?”
Cố Khang Dật đã bước tới từ lâu, anh đút tay túi quần, ung dung đứng ngoài xem.Vốn anh định lên tiếng ngăn cản từ đầu, nhưng không ngờ Quân Dao lại không chút sợ hãi khiến cô gái kia tức chết như thế.

Cố Khang Dật thấy hơi buồn cười, không ngờ cô nhóc ngày thường an tĩnh, hiền lành này thực ra cũng có bộ mặt đanh đá như vậy, cho nên anh liền đứng ngoài tiếp tục xem cô xử lí chuyện này ra sao.

“Tôi làm gì ư? Mọi người ở đây đều thấy cả, là vị tiểu thư này muốn động tay động chân với tôi, tôi cũng chưa làm gì cô ấy cả”
Thấy ánh mắt của những người xung quanh, sự hùng hổ của ông ta cũng trùng xuống chút ít.

“An An, cô ta làm gì con? Nói ta nghe, ta sẽ xử lí cho con.”
“Bố, cô ta hất đồ ăn vào váy con”
Nhìn bộ váy loang lổ gan ngỗng, ông Từ nhăn mặt, vừa trừng mắt định quát Quần Dao thì cô đã lên tiếng trước.

“Ông ả, mọi người nhìn váy của tôi đi, tôi đang đứng đây dùng đồ ăn, đứng đúng chỗ này, hoàn toàn không di chuyển hay chắn lối đi, tiểu thư đây vô tình đụng trúng người tôi, tôi quay lại chẳng may rơi đĩa đồ ăn trong tay vào cô ấy.

Mọi người nhìn váy của tôi thì rõ.

Tôi cũng đã xin lỗi cô ấy mà cô ấy còn muốn đánh tôi.Vậy xin hỏi quý vị ai là người đang ức hiếp người khác ở đây?”
Quân Dao đã sống ba năm trong tù, nơi đó chẳng khác nào địa ngục trần gian, ở đó những tù nhân kia vừa đông vừa mạnh còn không nói đạo lí, cô cũng từng phản
kháng nhiều lần nhưng cũng chỉ càng chịu khổ sở hơn.

Nhưng bữa tiệc này thì khác, chắc chắn những người có thể tới đây không giàu thì sang.

Bọn họ coi trọng nhất là mặt mũi.

Quân Dao dám chắc người đàn ông này sẽ không dám ra tay với cô, nếu không chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao? Ai dám hợp tác với người đàn ông đánh phụ nữ, lại còn đánh một cách vô lí nữa
chứ?
Chưa kể, Quân Dao cũng đã tính đến đường người đàn ông này thực sự vô sỉ tới mức dám ra tay với cô chỗ đông người thì cô cũng không sợ.

Một tay cô đã vòng ra sau, nắm vào một chiếc đĩa rồi.

Nếu ông ta dám ra tay, cô sẽ up cái đĩa này vào mặt ông ta, nhân cơ hội đó bỏ trốn.

Hừ, không sợ chạy không thoát.

Ngày tháng sau này cô cũng chỉ ở trong biệt thự Cố gia, rất an toàn.

Quân Dao trong đầu tính toán đủ đường, ngoài mặt vẫn mỉm cười ôn hòa, lời lẽ cứng rắn không chút nhượng bộ.

Ông Từ đỏ bừng mặt tức giận.

Ông ta rất qua kẽ răng.

“Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ không để có được yên đâu”
Ông ta thấp giọng đe dọa, âm lượng chỉ đủ để Quân Dao nghe thấy.

Quân Dao lập tức bày ra vẻ mặt trắng bệch, hốt hoảng kêu lớn.


“Ông nói sẽ không để cho tôi yên, muốn trả thù tôi? Ông này, rõ ràng con gái ông sai, sao lại đe dọa tôi như
thế.

Ông… ông…”
Tất cả những người xung quanh nghe thấy những lời này thì lập tức xì xào bàn tán, chê trách ông Từ ỉ thế ăn hiếp cô gái nhỏ.

“Cô…” Ông ta tức giận nghiến răng, nhưng ông ta cũng biết càng đôi co càng thiệt, nên chỉ đành dắt tay Từ An An rời đi.

Mọi người thấy ông Từ đã bỏ đi thì cũng tản ra.

Những người trong giới này là thế, máu lạnh tim lạnh, xem chuyện bao đồng cho vui chứ mấy ai quan tâm.

Quân Dao nhún vai, lấy giấy ăn trên bàn lau bánh kem ở vạt váy.

Cố Khang Dật chậm rãi bước tới, mắt ánh lên vẻ tán thưởng.

“Cũng cứng miệng đấy.

Cô không sợ ông ta trả thù
Quân Dao ngẩng đầu nhìn Cố Khang Dật, đôi mắt đen láy tròn xoe vô tội.

“Cô ta cố ý gây sự trước mà, tôi cũng đâu làm gì sai, huống hồ…” Quần Dao Cố ý kéo dài giọng, “huống hồ hôm nay tôi đi cùng Cố nhị thiếu gia, ông ta có muốn chặn đường đánh người cũng không đánh nổi.

Tôi sợ gì chứ?”
Cố Khang Dật bật cười trước sự lém lỉnh của Quân Dao.

“Về thôi.” Anh lên tiếng.

“Hả? Về sớm vậy à?”
“Ừm, tôi tới có mặt là được rồi.Với cả váy của cô bẩn hết như thế, ở lại làm gì nữa.”
Quân Dao liếm môi, cô mới ăn được một chút, còn chưa ăn no mà.

Cũng tại cái cô gái kia, muốn cua Cố Khang Dật thì đi tìm anh ta, tìm cô gây sự làm gì? Đúng là ăn no rỗi việc.

Hừ!
Cố Khang Dật thấy ánh mắt Quân Dao nhìn bàn đồ ăn lưu luyến không rời thì cong khóe môi, ngữ điệu cũng dịu dàng hơn vài phần.

“Đi thôi, về thay đồ rồi tôi dẫn cô đi ăn món ngon.” “Thật hả?”
Quân Dao lập tức vui vẻ trở lại, như con sóc nhỏ rời khỏi bữa tiệc, vừa mặc váy dài vừa mang giày cao gót mà đi còn nhanh hơn cả Cố Khang Dật.Anh chỉ có thể lắc đầu bất lực.

Thì ra vẫn là một cô nhóc ham ăn!
“Vui lòng tránh ra một chút!”
Cố Khang Dật không chút khách khí đẩy mấy người phụ nữ vây quanh ra, kéo Quân Dao đi.

Có cần phũ vậy không?
Mấy người phụ nữ kia cũng đều xuất thân danh giá, bị Cố Khang Dật không chút nể mặt như thế thì đều tức đến đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ không làm gì được Cố Khang Dật, nhưng cô gái đi bên cạnh anh thì họ chắc chắn không thể bỏ qua.

Hừ, không biết là loại người gì mà có thể sánh vai bên cạnh Cố Khang Dật của bọn họ?
Quân Dao hoàn toàn không biết những suy nghĩ xấu xa trong đầu mấy người đó, cô còn cảm thấy hơi hơi thương họ, dù sao cũng là phụ nữ, bị đối xử như thế ai cũng sẽ thấy phiền lòng.

Nhưng những suy nghĩ ấy cũng rất nhanh bị Quân Dao quẳng ra sau đầu sau khi nhìn thấy bàn dài bày vô số món ngon.

Ừm, cô còn chưa ăn tối đã bị Cố Khang Dật lôi đi, giờ da bụng sắp dính vào da lưng rồi đây.

Mặc kệ Cố Khang Dật trò chuyện với mấy người khác, Quân Dao bắt đầu sà vào bàn ăn, toàn những món ngon.

Cô cũng chẳng quen biết ai ở đây nên cũng không cần phải tỏ vẻ e thẹn chỉ nhấm nháp chút ít như mấy vị tiểu thư khác.

Đang ăn món gan ngỗng béo ngậy thơm ngon thì “ầm” một tiếng.

Quân Dao giật mình quay đầu lại.


Chỉ thấy chiếc váy đuôi cá của mình loang lổ vết rượu vang và cả một miếng bánh ngọt đang chễm chệ nằm im trên vạt váy.

Một cô gái luôn miệng xin lỗi.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi bất cẩn quá và phải cô.

Cô không sao chứ?”
Quân Dao nheo mắt nhìn, là một trong số những người vừa rồi vây quanh Cố Khang Dật, trí nhớ cô tốt lắm đó.

Cô đang đứng im một góc mà lại có người ụp.

đống đồ ăn vào người, có quỷ mới tin là vô tình.

Lại là mấy trò vớ vẩn tranh giành đàn ông này à?
Quân Dao ngán ngẩm nhìn cô gái đang cố diễn nét ngây thơ vô số tội kia.

Lại nhìn vạt váy của mình.

Cô mỉm cười hòa nhã, nói, “Không sao?”
Vừa nói Quân Dao vừa ụp thẳng đĩa gan ngỗng vào ngực cô ta.

Chiếc váy trễ vai sexy của cô nàng lập tức trông thảm hại vô cùng.

Gan ngỗng chảy dài từ ngực áo xuống, lem luốc, thảm gấp mấy lần chiếc váy của Quân Dao.

Quân Dao vẫn giữ nụ cười trên môi, tiếp tục nói.

“Xin lỗi, tôi lỡ tay, cô không sao chứ?”
“Cô… cô cố ý” Cô gái kia tên Từ An An, lập tức hét lớn, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

“Tiểu thư à, tôi cũng lỡ tay giống như cô thôi, cô hét to như thế làm gì?”
Quân Dao không ngốc, cũng không phải kiểu người nhu nhược ai muốn ức hiếp thế nào thì ức hiếp, cô và cô
gái này vốn chẳng liên quan gì nhau, là tự cô ta gây sự trước, cô chỉ trả lại cho cô ta đúng những thứ như vậy thôi mà.

“Cô…”
Từ An An tức đến đỏ bừng mặt, không nói lại được liền vung tay, chuẩn bị giáng cho Quân Dao một bạt tai.

Quân Dao lập tức giơ tay bắt lấy tay Từ An An.

Cô bóp chặt cổ tay cô ta.

“Tiểu thư khuê các thì không nên động tay động chân như thế, mất hình tượng lắm.

Cô như vậy thì còn ai dám hỏi cưới nữa chứ?” Quân Dao mỉm cười, bình tĩnh nói.

Từ An An tức đến nghẹn họng, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.

“Cô làm gì?”
Đúng lúc này một tiếng hét vang lên.

Một người đàn ông cỡ ngoài năm mươi, dáng người bệ vệ, đầu hói, rẽ đám người bước vào.

Nhìn thấy người kia, Từ An An lập tức kêu lên.

“Bố, cô ta bắt nạt con”.

Vừa nói vừa vùng vẫy giằng tay khỏi tay Quân Dao.

Quân Dao nới lỏng tay, cô ta thoát được, lập tức nhào vào lòng cha mình, khóc nức nở.

“Cô ta bắt nạt con, bố phải đòi lại công bằng cho con.”
Ông Từ lập tức vỗ về an ủi con gái, rồi trừng mắt với Quân Dao.

“Cô làm cái gì vậy hả? Dám động vào con gái tôi, chán sống rồi hay sao?”
Cố Khang Dật đã bước tới từ lâu, anh đút tay túi quần, ung dung đứng ngoài xem.Vốn anh định lên tiếng ngăn cản từ đầu, nhưng không ngờ Quân Dao lại không chút sợ hãi khiến cô gái kia tức chết như thế.

Cố Khang Dật thấy hơi buồn cười, không ngờ cô nhóc ngày thường an tĩnh, hiền lành này thực ra cũng có bộ mặt đanh đá như vậy, cho nên anh liền đứng ngoài tiếp tục xem cô xử lí chuyện này ra sao.

“Tôi làm gì ư? Mọi người ở đây đều thấy cả, là vị tiểu thư này muốn động tay động chân với tôi, tôi cũng chưa làm gì cô ấy cả”
Thấy ánh mắt của những người xung quanh, sự hùng hổ của ông ta cũng trùng xuống chút ít.

“An An, cô ta làm gì con? Nói ta nghe, ta sẽ xử lí cho con.”
“Bố, cô ta hất đồ ăn vào váy con”
Nhìn bộ váy loang lổ gan ngỗng, ông Từ nhăn mặt, vừa trừng mắt định quát Quần Dao thì cô đã lên tiếng trước.


“Ông ả, mọi người nhìn váy của tôi đi, tôi đang đứng đây dùng đồ ăn, đứng đúng chỗ này, hoàn toàn không di chuyển hay chắn lối đi, tiểu thư đây vô tình đụng trúng người tôi, tôi quay lại chẳng may rơi đĩa đồ ăn trong tay vào cô ấy.

Mọi người nhìn váy của tôi thì rõ.

Tôi cũng đã xin lỗi cô ấy mà cô ấy còn muốn đánh tôi.Vậy xin hỏi quý vị ai là người đang ức hiếp người khác ở đây?”
Quân Dao đã sống ba năm trong tù, nơi đó chẳng khác nào địa ngục trần gian, ở đó những tù nhân kia vừa đông vừa mạnh còn không nói đạo lí, cô cũng từng phản
kháng nhiều lần nhưng cũng chỉ càng chịu khổ sở hơn.

Nhưng bữa tiệc này thì khác, chắc chắn những người có thể tới đây không giàu thì sang.

Bọn họ coi trọng nhất là mặt mũi.

Quân Dao dám chắc người đàn ông này sẽ không dám ra tay với cô, nếu không chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao? Ai dám hợp tác với người đàn ông đánh phụ nữ, lại còn đánh một cách vô lí nữa
chứ?
Chưa kể, Quân Dao cũng đã tính đến đường người đàn ông này thực sự vô sỉ tới mức dám ra tay với cô chỗ đông người thì cô cũng không sợ.

Một tay cô đã vòng ra sau, nắm vào một chiếc đĩa rồi.

Nếu ông ta dám ra tay, cô sẽ up cái đĩa này vào mặt ông ta, nhân cơ hội đó bỏ trốn.

Hừ, không sợ chạy không thoát.

Ngày tháng sau này cô cũng chỉ ở trong biệt thự Cố gia, rất an toàn.

Quân Dao trong đầu tính toán đủ đường, ngoài mặt vẫn mỉm cười ôn hòa, lời lẽ cứng rắn không chút nhượng bộ.

Ông Từ đỏ bừng mặt tức giận.

Ông ta rất qua kẽ răng.

“Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ không để có được yên đâu”
Ông ta thấp giọng đe dọa, âm lượng chỉ đủ để Quân Dao nghe thấy.

Quân Dao lập tức bày ra vẻ mặt trắng bệch, hốt hoảng kêu lớn.

“Ông nói sẽ không để cho tôi yên, muốn trả thù tôi? Ông này, rõ ràng con gái ông sai, sao lại đe dọa tôi như
thế.

Ông… ông…”
Tất cả những người xung quanh nghe thấy những lời này thì lập tức xì xào bàn tán, chê trách ông Từ ỉ thế ăn hiếp cô gái nhỏ.

“Cô…” Ông ta tức giận nghiến răng, nhưng ông ta cũng biết càng đôi co càng thiệt, nên chỉ đành dắt tay Từ An An rời đi.

Mọi người thấy ông Từ đã bỏ đi thì cũng tản ra.

Những người trong giới này là thế, máu lạnh tim lạnh, xem chuyện bao đồng cho vui chứ mấy ai quan tâm.

Quân Dao nhún vai, lấy giấy ăn trên bàn lau bánh kem ở vạt váy.

Cố Khang Dật chậm rãi bước tới, mắt ánh lên vẻ tán thưởng.

“Cũng cứng miệng đấy.

Cô không sợ ông ta trả thù
Quân Dao ngẩng đầu nhìn Cố Khang Dật, đôi mắt đen láy tròn xoe vô tội.

“Cô ta cố ý gây sự trước mà, tôi cũng đâu làm gì sai, huống hồ…” Quần Dao Cố ý kéo dài giọng, “huống hồ hôm nay tôi đi cùng Cố nhị thiếu gia, ông ta có muốn chặn đường đánh người cũng không đánh nổi.

Tôi sợ gì chứ?”
Cố Khang Dật bật cười trước sự lém lỉnh của Quân Dao.

“Về thôi.” Anh lên tiếng.

“Hả? Về sớm vậy à?”
“Ừm, tôi tới có mặt là được rồi.Với cả váy của cô bẩn hết như thế, ở lại làm gì nữa.”
Quân Dao liếm môi, cô mới ăn được một chút, còn chưa ăn no mà.

Cũng tại cái cô gái kia, muốn cua Cố Khang Dật thì đi tìm anh ta, tìm cô gây sự làm gì? Đúng là ăn no rỗi việc.

Hừ!
Cố Khang Dật thấy ánh mắt Quân Dao nhìn bàn đồ ăn lưu luyến không rời thì cong khóe môi, ngữ điệu cũng dịu dàng hơn vài phần.

“Đi thôi, về thay đồ rồi tôi dẫn cô đi ăn món ngon.” “Thật hả?”
Quân Dao lập tức vui vẻ trở lại, như con sóc nhỏ rời khỏi bữa tiệc, vừa mặc váy dài vừa mang giày cao gót mà đi còn nhanh hơn cả Cố Khang Dật.Anh chỉ có thể lắc đầu bất lực.

Thì ra vẫn là một cô nhóc ham ăn!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.