Bạn đang đọc Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa – Chương 39
“Sao cái bàn này bé thế?” Không nhịn nổi tò mò, cô lên tiếng hỏi.
“Bàn bé để ăn một mình đỡ cô đơn, ăn hại mình sẽ càng ấm cúng” Cố Tư Bạch trả lời.
Quân Dao không dám hỏi thêm gì nữa, sao chủ đề gì anh cũng có thể lái về chuyện tình cảm như vậy cơ chứ? Cô cứ có cảm giác Cố Tư Bạch đang ra sức theo đuổi mình.
Hay là cô tưởng tượng ra?
CỐ Tư Bạch gắp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt.
Quân Dao cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Sau khi ăn tối xong, Cố Tư Bạch tiếp tục có việc cần giải quyết, mặc dù có rất nhiều phòng, cũng có thư phòng riêng để làm việc nhưng anh không muốn đến đó.
Anh thích làm việc trên chiếc bàn ngay phòng ngủ, bàn học của Quân Dao kề sát bên.
Hai người im lặng ai làm việc người ấy, không khí vô cùng hòa hợp.
Nhưng học chưa được bao lâu, Quân Dao thấy hơi chóng mặt, những con chữ cứ nhảy nhót trước mặt cô, không cách nào tập trung được.
Cô thấy người lâng lâng, đầu óc thì càng ngày càng nặng trĩu.
Quân Dao gấp sách vở gọn gàng, trèo lên giường.
Cố Tư Bạch nhìn thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, vì anh biết cô rất chăm chỉ, ngày nào cũng học tới đêm mới chịu đi ngủ, sao hôm nay mới hơn tám giờ đã trèo lên giường rồi?
Nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi rúc vào trong chăn của
cô, Cố Tư Bạch hơi lo lắng, đi đến bên giường.
“Sao thế, em mệt à?”.
Quân Dao rụt người vào trong chăn, cổ họng cô khô khốc, không muốn mở miệng nói nên chỉ gật đầu.
Cố Tư Bạch nhíu mày, đưa tay sờ trán cô.Vừa chạm vào hàng lông mày của anh càng nhíu chặt.
Trán cô nóng như lửa, hai gò má cũng ửng hồng, có lẽ là do lúc chiều ngâm nước lạnh, sau đó lại đi chơi quá lâu nên bây giờ cảm rồi.
Anh lập tức cho gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ Trịnh là bác sĩ riêng của Cố Tư Bạch, ông ấy đã ngoài năm mươi, rất giỏi chuyên môn.
Sau khi khác cho Quân Dao xong, bác sĩ Trịnh nói.
“Cố thiếu gia, thiếu phu nhân không sao, chỉ bị cảm thông thường, tôi sẽ kể ít thuốc cho thiếu phu nhân, uống thuốc rồi nghỉ ngơi một hai hôm là sẽ khỏe.”
Cố Tư Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cơ thể thiếu phu nhân hơi suy nhược, nên tránh để bị nhiễm lạnh, nếu không sức khỏe sẽ càng kém hơn.”
Cố Tư Bạch gật đầu, đây cũng là lí do anh chọn nơi này xây Dao Uyển, vì ở đây có mạch nước nóng tự nhiên, rất tốt cho Quân Dao.
Sau khi tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, Cố Tư Bạch đi tới, dán miếng hạ sốt lên trán cho Quân Dao.Anh hơi lay vai cô.
“Em cố gắng uống chút thuốc, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Quân Dao mơ màng nhìn Cố Tư Bạch, cô gật đầu.
Anh cúi người đỡ cô dậy, ngồi dựa vào giường.
Nhìn chén thuốc đen ngòm, bất giác Quân Dao chun mũi ghét bỏ.
Cô không sợ tiêm, nhưng sợ vị đắng nghét của thuốc.
“Yên tâm, tôi đã bảo bác sĩ đặc biệt chọn loại siro, vị ngọt lắm, không đắng đầu”.
CỐ Tư Bạch nhẹ giọng dỗ dành, hệt như dỗ một đứa trẻ.
Quân Dao liền nếm thử một ít, đúng là khá ngọt, còn có mùi bạc hà ấm nóng.
Cô uống một hơi hết chén thuốc, hơi nhăn mặt, nhưng không hề có cảm giác đắng nghét khó chịu.
Cố Tư Bạch xoa tóc cô, khen, “Giỏi quá!” sau đó đỡ cô nằm xuống.
Rất nhanh, Quân Dao đã chìm vào giấc ngủ mê mệt, cô mơ thấy năm ấy, mẹ của cô sau khi phát hiện chồng mình không những ngoại tình mà còn có con riêng thì vô cùng đau khổ, đã đi uống rượu rồi đi lang thang giữa đêm mưa gió sấm chớp.
Quân Dao vẫn nhớ như in cô chạy theo gọi mẹ, nhưng bà dường như không nghe thấy tiếng cô, cứ đi thẳng vào màn mưa tối thẫm.
Quân Dao lúc ấy còn rất bé, cô đứng một mình trong sân nhà, khóc òa lên vì sợ hãi.
Hôm ấy cha cô ở chỗ Trương Như Ngọc, mẹ cô thì bỏ đi trong đêm, cô một mình có người ngồi ở góc nhà, sợ hãi, hoảng hốt, ám ảnh.
Đến tận sáng ngày hôm sau mẹ cô mới trở về, tóc tai rũ rượi, quần áo tả tơi, bà im lặng không nói gì, cũng không ôm cô vào lòng vỖ về như mọi khi.
Khi Quân Dao chạy tới ôm lấy chân bà, bà cái nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn, rồi đột nhiên đây cô ra, hét lên.
Người ta nói mẹ cô bị điên, phải uống rất nhiều thuốc.
Quân Dao nhỏ bé thường ôm con gấu bông lén đứng ngoài cửa phòng nhìn vào, cô thèm khát hơi ấm và sự dịu dàng của mẹ, nhưng không thể.
Kể từ buổi tối ấy, mẹ cô đã không còn là người trước đây nữa rồi.
Bà thường hay la hét hoặc có người vào một góc, lẩm bẩm một mình.
Một ngày ba lần bà phải uống đủ loại thuốc xanh đỏ.
Sau đó Quân Dao được Quân Khải đưa tới nhà bà ngoại, cô sống cùng bà ngoại một năm, tận tới khi mẹ cô mất, Quân Dao mới được Quân Khải đón về.
Lúc đó Quân Khải cũng ăn lên làm ra, ông ta chuyển tới sống tại biệt thự bây giờ, còn căn nhà cũ đó đóng cửa bỏ hoang, vì có người điên từng treo cổ tự vẫn nên không ai muốn mua.
“Sao cái bàn này bé thế?” Không nhịn nổi tò mò, cô lên tiếng hỏi.
“Bàn bé để ăn một mình đỡ cô đơn, ăn hại mình sẽ càng ấm cúng” Cố Tư Bạch trả lời.
Quân Dao không dám hỏi thêm gì nữa, sao chủ đề gì anh cũng có thể lái về chuyện tình cảm như vậy cơ chứ? Cô cứ có cảm giác Cố Tư Bạch đang ra sức theo đuổi mình.
Hay là cô tưởng tượng ra?
CỐ Tư Bạch gắp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt.
Quân Dao cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Sau khi ăn tối xong, Cố Tư Bạch tiếp tục có việc cần giải quyết, mặc dù có rất nhiều phòng, cũng có thư phòng riêng để làm việc nhưng anh không muốn đến đó.
Anh thích làm việc trên chiếc bàn ngay phòng ngủ, bàn học của Quân Dao kề sát bên.
Hai người im lặng ai làm việc người ấy, không khí vô cùng hòa hợp.
Nhưng học chưa được bao lâu, Quân Dao thấy hơi chóng mặt, những con chữ cứ nhảy nhót trước mặt cô, không cách nào tập trung được.
Cô thấy người lâng lâng, đầu óc thì càng ngày càng nặng trĩu.
Quân Dao gấp sách vở gọn gàng, trèo lên giường.
Cố Tư Bạch nhìn thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, vì anh biết cô rất chăm chỉ, ngày nào cũng học tới đêm mới chịu đi ngủ, sao hôm nay mới hơn tám giờ đã trèo lên giường rồi?
Nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi rúc vào trong chăn của
cô, Cố Tư Bạch hơi lo lắng, đi đến bên giường.
“Sao thế, em mệt à?”.
Quân Dao rụt người vào trong chăn, cổ họng cô khô khốc, không muốn mở miệng nói nên chỉ gật đầu.
Cố Tư Bạch nhíu mày, đưa tay sờ trán cô.Vừa chạm vào hàng lông mày của anh càng nhíu chặt.
Trán cô nóng như lửa, hai gò má cũng ửng hồng, có lẽ là do lúc chiều ngâm nước lạnh, sau đó lại đi chơi quá lâu nên bây giờ cảm rồi.
Anh lập tức cho gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ Trịnh là bác sĩ riêng của Cố Tư Bạch, ông ấy đã ngoài năm mươi, rất giỏi chuyên môn.
Sau khi khác cho Quân Dao xong, bác sĩ Trịnh nói.
“Cố thiếu gia, thiếu phu nhân không sao, chỉ bị cảm thông thường, tôi sẽ kể ít thuốc cho thiếu phu nhân, uống thuốc rồi nghỉ ngơi một hai hôm là sẽ khỏe.”
Cố Tư Bạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cơ thể thiếu phu nhân hơi suy nhược, nên tránh để bị nhiễm lạnh, nếu không sức khỏe sẽ càng kém hơn.”
Cố Tư Bạch gật đầu, đây cũng là lí do anh chọn nơi này xây Dao Uyển, vì ở đây có mạch nước nóng tự nhiên, rất tốt cho Quân Dao.
Sau khi tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, Cố Tư Bạch đi tới, dán miếng hạ sốt lên trán cho Quân Dao.Anh hơi lay vai cô.
“Em cố gắng uống chút thuốc, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Quân Dao mơ màng nhìn Cố Tư Bạch, cô gật đầu.
Anh cúi người đỡ cô dậy, ngồi dựa vào giường.
Nhìn chén thuốc đen ngòm, bất giác Quân Dao chun mũi ghét bỏ.
Cô không sợ tiêm, nhưng sợ vị đắng nghét của thuốc.
“Yên tâm, tôi đã bảo bác sĩ đặc biệt chọn loại siro, vị ngọt lắm, không đắng đầu”.
CỐ Tư Bạch nhẹ giọng dỗ dành, hệt như dỗ một đứa trẻ.
Quân Dao liền nếm thử một ít, đúng là khá ngọt, còn có mùi bạc hà ấm nóng.
Cô uống một hơi hết chén thuốc, hơi nhăn mặt, nhưng không hề có cảm giác đắng nghét khó chịu.
Cố Tư Bạch xoa tóc cô, khen, “Giỏi quá!” sau đó đỡ cô nằm xuống.
Rất nhanh, Quân Dao đã chìm vào giấc ngủ mê mệt, cô mơ thấy năm ấy, mẹ của cô sau khi phát hiện chồng mình không những ngoại tình mà còn có con riêng thì vô cùng đau khổ, đã đi uống rượu rồi đi lang thang giữa đêm mưa gió sấm chớp.
Quân Dao vẫn nhớ như in cô chạy theo gọi mẹ, nhưng bà dường như không nghe thấy tiếng cô, cứ đi thẳng vào màn mưa tối thẫm.
Quân Dao lúc ấy còn rất bé, cô đứng một mình trong sân nhà, khóc òa lên vì sợ hãi.
Hôm ấy cha cô ở chỗ Trương Như Ngọc, mẹ cô thì bỏ đi trong đêm, cô một mình có người ngồi ở góc nhà, sợ hãi, hoảng hốt, ám ảnh.
Đến tận sáng ngày hôm sau mẹ cô mới trở về, tóc tai rũ rượi, quần áo tả tơi, bà im lặng không nói gì, cũng không ôm cô vào lòng vỖ về như mọi khi.
Khi Quân Dao chạy tới ôm lấy chân bà, bà cái nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn, rồi đột nhiên đây cô ra, hét lên.
Người ta nói mẹ cô bị điên, phải uống rất nhiều thuốc.
Quân Dao nhỏ bé thường ôm con gấu bông lén đứng ngoài cửa phòng nhìn vào, cô thèm khát hơi ấm và sự dịu dàng của mẹ, nhưng không thể.
Kể từ buổi tối ấy, mẹ cô đã không còn là người trước đây nữa rồi.
Bà thường hay la hét hoặc có người vào một góc, lẩm bẩm một mình.
Một ngày ba lần bà phải uống đủ loại thuốc xanh đỏ.
Sau đó Quân Dao được Quân Khải đưa tới nhà bà ngoại, cô sống cùng bà ngoại một năm, tận tới khi mẹ cô mất, Quân Dao mới được Quân Khải đón về.
Lúc đó Quân Khải cũng ăn lên làm ra, ông ta chuyển tới sống tại biệt thự bây giờ, còn căn nhà cũ đó đóng cửa bỏ hoang, vì có người điên từng treo cổ tự vẫn nên không ai muốn mua..