Bạn đang đọc Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa – Chương 242
Nhưng người nào đó đúng là đáng chết, vẫn nhất quyết chà miết ngón tay, khiến cơ thể có giống như người khác nhìn thấy nước mà không được uống, bức bối muốn chết.
“Em chủ động đi.” Anh thì thầm bên tai cô, hơi nóng rực phả vào tai làm cơ thể Quân Dao càng gấp gáp.
Cô xoay người, vòng chân qua eo anh rồi trừng mắt nhìn anh.
“Hôm nay chị đây sẽ cho anh nếm mùi vị!”
Nhìn dáng vẻ trừng mắt phồng má đáng yêu
của cô, Cố Tư Bạch vô cùng thích thú, liền dựa lưng vào thành bồn tắm, bày ra tư thế sẵn sàng cho cô chà đạp.
Hai tay anh nhào vào nơi đầy đặn, trêu đùa để cô không chịu được mà phải chủ động.
Quần Dao kêu lên khe khẽ, cô chầm chậm ngồi xuống, cả người khẽ run lên vì có dị vật xâm nhập.
CỐ Tư Bạch cũng thở một tiếng nặng nề.
Trong làn nước ấm, ẩn hiện dưới những cánh hoa hồng xinh đẹp, cô gái của anh đẹp đến động lòng người.
Huống hồ thật hiếm khi cô chủ động thế này, đúng là muốn bức anh phát điện mà.
Phải có định lực lớn thế nào anh mới có thể ngồi im để mặc cô trêu đùa mình.
Mặc dù vẫn hơi vụng về, nhưng Quân Dao vẫn vòng hai cánh tay mảnh mai bám lấy cổ anh, bắt đầu lên xuống.
Càng ngày nhịp điệu chậm rãi ấy càng không đủ với cô, Quân Dao gia tăng tốc độ, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, hơi thở nặng nề cùng những tiếng kêu khe khẽ của Quân Dao.
Anh nâng cằm cô lên, đôi môi mỏng rơi xuống cánh môi anh đào, tham lam chiếm đoạt, khiến hơi thở của cô càng dồn dập, đứt quãng.
Tới tận khi cô đã đạt được cao trào, gục xuống vai anh, cô mềm mại như mảnh lụa đào kiều diễm dựa vào cơ ngực rắn chắc của anh.
Cố Tư Bạch mỉm cười, cắn nhẹ lên vai cô.
“Mèo nhỏ, đến lượt anh nhé!”
G
Anh ôm cô đứng dậy, cầm theo chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người có tránh để cô bị cảm lạnh.
Trong phòng bật điều hòa ấm áp, anh đặt cô lên giường, Quân Dao lười biếng mở mắt nhìn anh, vừa đạt đến cao trào, bây giờ cả người cô đều mỏi nhừ.
“Anh, chậm thôi nhé.”
Cố Tư Bạch mỉm cười, cúi đầu hôn lên mi mắt cô, nụ hôn vô cùng dịu dàng, nhưng phía dưới không dịu dàng chút nào, anh bắt đầu vận động rất nhanh, khiến cơ thể Quân Dao run lên.
Cô còn chưa nghỉ ngơi đủ đã bị anh bắt tiếp tục vận động, có chút hơi quá sức.
Nhưng rất nhanh, sự nồng nhiệt của Cố Tư Bạch cuốn theo Quân Dao vào nhịp điệu ấy, không khí nóng lên, hai cơ thể lấm tấm mồ hôi như ngọc trai.
Trong phòng vang lên những âm thanh ám muội.
Rất lâu sau anh mới thở dốc một hơi, phóng xuất tất cả vào cơ thể cô.Anh nằm xuống, đè lên người cô.
Quân Dao thở dốc mấy hơi, đẩy vai anh.
“Xuống đi, em mệt.”
Cố Tư Bạch chống tay khiến cơ thể Quân Dao nhẹ hơn hẳn, nhưng anh vẫn ở bên trong cô.Anh nhìn cô, mỉm cười.
“Nghe nói để như này sẽ dễ có thai hơn.”
Quân Dao hai mắt long lanh, gò má đỏ bừng, cô cắn môi, vừa muốn đấy anh ra lại vừa có chút luyến tiếc để mặc anh làm càn.
Nếu có thể dễ có thai hơn, cô dĩ nhiên rất sẵn lòng đồng ý, nhưng ai mà biết được người này có ý đồ bất chính gì khác không cơ chứ?
“Anh cứ nằm thế nặng lắm.”.
“Có muốn hết nặng không?” Cố Tư Bạch mỉm cười, khẽ động thân.Vừa mới xong sao người anh em của anh đã lại đứng lên mạnh mẽ như vậy rồi?
Hai chân Quân Dao mềm nhũn, cô cứ tưởng mình ghê gớm lắm, sẽ cho anh một bài học, vậy mà kết cục vẫn như mọi lần, đều phải khóc lóc xin tha.
Cô bày ra vẻ mặt đáng thương, trăm lần như một, dù vẫn còn ham muốn nhưng Cố Tư Bạch yêu thương cô hơn hết thảy, dĩ nhiên sẽ không ép buộc cô..