Bạn đang đọc Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa – Chương 212
Một người kéo mạnh tấm khăn trải bàn, chai rượu, cốc thủy tinh rơi xuống đất vang lên tiếng loảng xoảng, dưới đó là những ngăn lớn đựng đầy vũ khí.
Tất cả nhanh chóng cầm lấy vũ khí của mình.
Tiểu Hoa lập tức nhặt một khẩu súng trường và một khẩu súng ngắn, kéo tay Quân Dao.
Đúng lúc này, tiếng ầm ầm vang lên, kèm theo đó là tiếng súng nổ chát chúa.
Tiểu Hoa lập tức kéo Quân Dao ngồi xuống một tay che đầu Quân Dao, nói.
“Thiếu phu nhân đi sát tôi.”
Những người còn lại nhanh chóng phân chia đội hình, tiếng súng vang lên dữ dội trong đêm vắng.
Quân Dao theo Tiểu Hoa chạy vào trong một hành lang dài.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô hốt hoảng hỏi.
“Đưa thiếu phu nhân rời khỏi đây” “Thế những người còn lại” “Không phải lo, bọn họ tự có cách”
Chạy qua những khúc hành lanh uốn lượn, Tiểu Hoa mở cửa một căn phòng, kéo Quân Dao vào, sau đó cô ấy đi đến đây mấy thùng gỗ xếp chồng lên nhau ra, bên dưới có một tấm thép lớn.
Tiểu Hoa dùng hai tay lật tấm thép lên, là một đường hầm nhỏ.
“Nhanh!” Cô ấy giục.
Quân Dao lập tức theo bậc thang nhỏ đi xuống đường hầm tối tăm.
Tiếng súng đã vang lên trong hành lang.
Tiểu Hoa nhíu chặt mày, chửi thề một câu rồi quay qua nói với Quân Dao..
“Cô xuống đường hầm này, chạy thật nhanh ra ngoài rồi gửi vị trí cho thiếu gia đến đón.
Nhanh!”
“Còn cô?” Quân Dao hoảng hốt hỏi lại.
“Tôi ở đây chặn bọn chúng.
Đi mau nếu không không kịp.
Cô ở lại cũng không giúp được gì đâu.”
Quân Dao gật đầu, cô hiểu bản thân ở lại cũng chỉ làm vướng chân vướng tay mọi người mà thôi.Vì vậy lập tức đi thẳng xuống đường hầm.
Nhưng ánh sáng từ bên trên đột nhiên tối lại làm Quân Dao hoảng hốt ngẩng đầu nhìn.
Tiểu Hoa đã đậy tấm thép lại, cô ấy ở trên đó, tất cả mọi người ở lại, chỉ mình cô chạy trốn.
Trái tim Quân Dao trùng xuống, cô chính là kẻ hèn nhát chạy trốn duy nhất.
Chưa bao giờ cô thấy hận bản thân mình yếu đuối, kém cỏi như lúc này.
Nếu cô có thể mạnh mẽ như Tiểu Hoa, vậy có thể giúp đỡ mọi người rồi.
Âm thanh ầm ĩ bên ngoài vọng vào càng làm Quân Dao thêm lo lắng, nhưng cô vẫn cố gắng ổn định tinh thần, men theo đường hầm tăm tối chạy nhanh về phía trước.
Bởi cô biết, cô không chút năng lực phòng vệ, nếu quay lại đó không chỉ là tự đâm đầu vào chỗ chết mà còn gây nguy hiểm cho người khác khi phải bảo vệ cô.
Bảo vệ chính mình, cũng là một cách giúp đỡ họ.
Chạy một lúc lâu cô đâm sầm vào một vật cản khiến Quân Dao ngã bật ra đất, đầu hoa lên.
Lúc này ở trng bóng tối hồi lâu nên măt đã quen dần, Quân Dao đã có thẻ nhận ra trước mặt cô thì ra là bức vách, vừa rồi chạy quá nhanh nên không nhìn thấy.
Cô đưa tay ra sờ thử, quả nhiên ở bên canh có những bậc thang đi lên bằng những thanh sắt cắm sâu vào đất.
Quân Dao dùng hết sức đẩy tấm chắn bên trên lên.
Khó khăn lắm cô mới đẩy ra được đẻ bò lên trên.
Nơi này cách căn nhà kia không xa lắm, chỉ chừng hơn trăm mát, có có thể nhìn thấy căn nahf sáng rực giữa rừng cây cùng tiếng súng đạng chát chúa vô cùng đáng sợ