Cổ Thiên Nga

Chương 9


Bạn đang đọc Cổ Thiên Nga – Chương 9


Trong vở kịch Hồ Thiên nga có hai nàng thiên nga.
Một thiên nga trắng, và một thiên nga đen.
Bọn họ gọi Kim Hề là Công chúa thiên nga, chính là thiên nga đen.
Về nguyên nhân sâu xa thì lại vô cùng đơn giản, bởi vì vào bữa tiệc sinh nhật của Hạ Tư Hành năm ấy, Kim Hề đã mặc lễ phục màu đen.
Hạ Tư Hành đưa Kim Hề đến chỗ ba cô liền đi ngay.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, mọi người đều quay về bên cạnh ba mẹ mình, chỉ có mỗi Giang Trạch Châu và Châu Dương cầm ly rượu trái cây mon men đến một góc vắng người, nơi Hạ Tư Hành đang đứng.
Chủ đề vẫn còn dừng lại ở món quà mà bọn họ tặng Hạ Tư Hành, Châu Dương đắc chí, “Ánh mắt tôi chuẩn không? Xe này toàn cầu chỉ có bốn chiếc thôi đấy.”
Hạ Tư Hành lắc ly rượu trên tay, vẻ mặt trông khá mệt mỏi.
Giang Trạch Châu bỗng đưa cùi chỏ khều Châu Dương.
Châu Dương bị huých suýt nữa là trượt tay, rượu trong ly sánh ra ngoài, anh ta giậm chân, “Đồ của tôi, cậu làm gì đấy hả!”
Giang Trạch Châu khẽ hất cằm về một phía trong sảnh tiệc, “Kia có phải là cô nàng cậu vừa mới đưa về không?”
Hạ Tư Hành ngước lên, nhìn theo phía Giang Trạch Châu chỉ.
Nghe cậu ta nói thế, Châu Dương cũng mặc kệ quần áo của mình mà đưa mắt nhìn sang.
Khách mời đến dự tiệc sinh nhật của Hạ Tư Hành ngoại trừ người thân, thì đa phần đều là bạn làm ăn của Hạ Thành.

Với lý do thân càng thêm thân, bọn họ đều mang con đến, nhưng con gái lại chiếm phần lớn.
Ý đồ ấy chỉ thiếu nước nói thẳng ra —
Muốn làm thân với Hạ gia, cách tốt nhất chính là làm thông gia.
“Nói cũng lạ, mấy cô gái trên bữa tiệc hôm nay cậu cũng đã gặp gần hết, chỉ có mỗi cô này…” Giang Trạch Châu nói, “Ba cô ấy hình như không muốn “thân càng thêm thân” với nhà cậu thì phải.”
“Mà ba cậu cũng ngộ, ai cũng giới thiệu cho cậu làm quen, chỉ có mỗi cô nàng xinh đẹp nhất bữa tiệc này thì lại không chịu gọi cậu tới.” Châu Dương sờ cằm ra chiều suy tư.
“Xinh nhất á? Con bé Cam nhà cậu mà nghe thấy chắc tức chết mất.”
“Tức chết thì sao? Sự thật mất lòng mà.”
“Nhưng đều học ba lê, sao tôi lại thấy khí chất của cô ấy khác hẳn với con bé Cam nhà cậu nhỉ?”
Châu Dương nghe mà phiền, “Cậu đừng có hở ra lại gọi “Cam nhà tôi” được không? Tôi với nó có thân thiết gì, con nhỏ đó suốt ngày đi theo sau mông hai người mở miệng là anh Châu Châu, ngậm miệng là anh A Hành, còn tôi thì sao? — Gọi thẳng tên tôi, thôi cho tôi xin, ngoại trừ quan hệ máu mủ ra thì chẳng còn gì, tôi với con bé ấy không thân.”
Hai người bọn họ ríu rít nói mãi, Hạ Tư Hành không xen vào một câu.
Một lúc sau, quản gia đi tới tìm anh, “Thiếu gia, sắp đến màn khiêu vũ mở màn rồi.”
Hạ Tư Hành đặt ly rượu lên mâm của nhân viên phục vụ, nhíu mày, “Chẳng phải đã nói hủy màn này rồi sao?”

Quản gia không trả lời, nghiêm mặt trong tích tắc, “Tiên sinh bảo tôi sang gọi cậu.”
Hạ Tư Hành cau mày.
Quản gia lại nói, “Thiếu gia đừng làm tôi khó xử.”
Anh nhìn ông ấy một lúc, khi đáy mắt dần dần kết sương, rồi sau đó cũng cất bước.
Giang Trạch Châu vịn quản gia lại, “Chú Trương à, A Hành khiêu vũ mở màn với ai thế ạ?”
Châu Dương chỉ biết câm nín với cái não cá vàng của cậu ta, “Chẳng phải đã nói rồi sao, nhảy với con bé Cam đấy.”
Giang Trạch Châu, “Không phải cậu ta từ chối rồi ư?”
Nói đến đây, cậu ta còn vui vẻ nói tiếp, “Vì chuyện này mà Cam nó khóc tới trưa, hai mắt sưng bụp như bị ai đấm.”
“Đúng thế.” Châu Dương khó hiểu hỏi quản gia, “Chú Trương, thế A Hành nhảy với…”
“Với đại tiểu thư nhà họ Kim.” Ánh mắt quản gia xuyên qua đám đông, rơi xuống cặp đôi đang sóng vai nhau cách đó không xa.
Hạ Tư Hành đứng giữa đám đông, phong thái đĩnh đạc.
Anh là nhân vật chính của ngày hôm nay, âu phục trên người là hàng đặt may riêng, làm tôn lên dáng người cao ráo, phần chỉ vàng bên ống tay áo khiến thiết kế thêm phần sang trọng và khéo léo.

Quần tây ôm trọn đôi chân dài, thân như tùng bách.
Không biết bọn họ bên đó nói gì, hai người chỉ thấy gương mặt Hạ Tư Hành hiện lên vẻ sốt ruột.
Nhưng anh vẫn đưa tay về phía cô gái đang đứng cạnh mình.
Ngọn đèn chùm chiếu sáng rực rỡ, mọi người đều đồ dồn ánh mắt lên hai người bọn họ.
Cuối cùng, chỉ còn mỗi một ánh đèn trên đỉnh đầu hai người.
Âm nhạc vang lên, Hạ Tư Hành khoát tay lên lưng Kim Hề, bắt đầu khiêu vũ theo điệu nhạc.
Dù chưa từng dợt qua, nhưng hai người lại vô cùng ăn ý, suốt điệu nhảy không hề có chuyện lỡ bước giẫm lên chân nhau.
Giang Trạch Châu, “Có phải tôi bị gì không nhỉ? Sao tôi lại có cảm giác hai người này như đang mặc đồ đôi thế này?”
Anh và cô đều mặc đồ đen.
Váy của Kim Hề không phải là loại gấm thông thường, mà được thiết kế bởi các lớp voan mỏng ghép lại với nhau, trong lớp voan còn xen kẽ chỉ vàng, khi nhìn dưới ánh đèn, chiếc váy lại càng giống những vì sao lấp lánh giữa bầu trời đêm.
Cô ngửa đầu, vẻ mặt hờ hững, không vì được khiêu vũ cùng Hạ Tư Hành mà vui vẻ.
Giang Trạch Châu nói, “Cậu có thấy cô nhóc này giống một nàng thiên nga không?”
Châu Dương không đồng ý, “Cậu cũng bảo con bé Cam giống thiên nga còn gì?”
Giang Trạch Châu, “Thì chẳng phải vì con bé múa ba lê, ngày ngày mặc váy trắng, lúc nào cũng nói mình giống thiên nga trắng.


Tôi đây phải hùa theo con bé thôi.” Anh ta đổi giọng, “Nhưng cô nàng này thì khác, nhìn đi, cô ấy tựa như một nàng thiên nga, nhưng mà là thiên nga đen.

Khác hẳn với cô nàng thiên nga phiên bản taobao ốm yếu gió thổi là bay nhà cậu.”
Ánh mắt kiêu ngạo, không đặt ai vào mắt, cũng không muốn lấy lòng bất cứ người nào.
Châu Dương ngẫm nghĩ một lúc, cũng đồng ý với bạn mình, “Đúng vậy, rất giống thiên nga đen.”
Điệu nhảy kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Hạ Tư Hành đứng đối diện với Kim Hề, anh rút tay lại.
Bọn họ rời khỏi sân khấu, quay về chỗ mọi người.
Hạ Tư Hành, “Tôi xin lỗi.”
Anh xin lỗi vì đã mời cô khiêu vũ.
Kim Hề sửng sốt, hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói xin lỗi.

Thanh niên trạc tuổi anh vây quanh cô không ít, nhưng bọn họ đa phần không coi ai ra gì, đừng nói là galant, ngay cả cách ứng xử cơ bản nhất mà họ cũng không biết, lúc nào cũng trưng cái mặt vênh váo, như cả thế giới phải nghe lời mình.
Người ở trên cao như Hạ Tư Hành ấy vậy mà lại biết quan tâm người khác như thế.
Lúc lấy lại tinh thần, Kim Hề va nhẹ vào người vừa lướt qua.
Chiếc nơ bướm trên đầu cô dần trượt theo suối tóc mượt mà, rồi rơi xuống đất.
“À…!không sao.” Cô hoàn toàn không biết gì, vừa dứt lời liền vội vã rời đi.
Hạ Tư Hành chợt dừng bước, nhặt chiếc nơ bướm rơi dưới đất lên, lúc đứng dậy thì Kim Hề đã không còn ở đây, chắc là cô đã quay lại chỗ ba mẹ mình.
Anh ngắm nghía chiếc nơ bướm trên tay, ánh mắt dần hiện lên ý cười.
Đúng là rất giống một món quà, còn có cả nơ bướm nữa chứ.
Vậy chuyện này thì tính là gì?
Mở quà ư?
Sau đó, anh quay lại chỗ Giang Trạch Châu và Châu Dương.
Giang Trạch Châu nháy mắt với anh, “Nào, xin hãy phát biểu cảm nghĩ khi được khiêu vũ cùng công chúa thiên nga?”
Hạ Tư Hành, “Công chúa thiên nga?”

Châu Dương hất cằm, “Vừa mới đặt dâdy, sao, thấy hay không?”
Hạ Tư Hành hừ lạnh, anh không nói nhiều, chỉ bật một câu, “Vô vị.”
Dù Hạ Tư Hành nói gì, kể từ hôm đó trở đi, mỗi khi nhắc đến Kim Hề, Giang Trạch Châu và Châu Dương sẽ thay bằng “Công chúa thiên nga”.
Về sau, khi Kim Hề quen với bọn họ, cũng từng hỏi vì sao lại gọi cô như thế.

Thật ra cô còn một câu chưa hỏi, chính là cùng múa ba lê, nhưng vì sao cô là công chúa thiên nga mà không phải là Châu Tranh.

Nhưng cô không hỏi, bởi vì có vẻ như bọn họ cũng không thân với Châu Tranh cho lắm, quen nhau đã mười năm mà vẫn không thân thiết, chỉ có mỗi quan hệ anh em họ, đúng là thú vị.
Hai người bọn họ không hề giấu diếm mà nói thẳng nguyên nhân cho cô biết.
Công chúa thiên nga đen, bọn họ cũng đã quen miệng gọi suốt mấy năm qua.
Nhưng không ngờ, hôm nay thiên nga đen đã hóa thành hắc kỵ sĩ.
Châu Dương đau lòng đến tim rỉ cả máu.
Mọi người hả hê xem kịch hay, ồ ạt kéo tới chế nhạo anh ta, “Khoác lác cho cố vào.”
“Trẻ con không hiểu chuyện, không biết xã hội hiểm ác.”
“Đây đâu phải xã hội hiểm ác, đây là do không biết tình yêu đáng sợ cỡ nào.”
“…”
“…”
Chỉ có mỗi Hạ Tư Hành và Kim Hề ngơ ngác không hiểu gì.
Nghe bọn họ nói chuyện, Hạ Tư Hành đã lờ mờ đoán ra bọn họ chế giễu Châu Dương có liên quan đến anh, “Có chuyện gì thế?”
Sắc mặt Châu Dương như ăn phải “shit”.
Giang Trạch Châu bèn kể lại vụ cá cược kia.
Hạ Tư Hành nhướng mày, cất giọng đều đều, “Lấy tôi ra cá cược?”
“Ặc…! chuyện này.” Châu Dương lách vào bên cạnh Kim Hề, ngồi xuống cạnh cô, “Cũng vì em đấy, thời buổi nào rồi mà còn chơi chiêu mỹ nhân cứu anh hùng, hại anh thua bao nhiêu là tiền.”
Anh ta nháy mắt ra hiệu, “Cứu anh, giải quyết cậu ta dùm anh đi.”
Kim Hề vô tội đáp lại, “Chiêu anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích rồi.”
Châu Dương trừng mắt nhìn cô, “Bà nội tôi ơi, xin em đó.”
Kim Hề không nhịn được cười.
Trên mặt bàn mạ vàng chất đầy ly rượu, giữa bàn còn đặt một đĩa trái cây, bên trên có một hộp nĩa.

Kim Hề bóc một cái nĩa, xiên một miếng dưa Hami đưa tới bên miệng Hạ Tư Hành.
Anh không nhúc nhích.

Kim Hề ngẩng đầu, trong khung cảnh lập lòe ánh sáng, cô xinh đẹp động lòng người, đôi mắt như hố đen, nhưng lại càng giống ngân hà.

Trong quán bar, mùi rượu và hương nước hoa như hòa quyện vào nhau không tài nào phân biệt được.

Nhưng Hạ Tư Hành có thể nhận ra hương thơm trên người cô chỉ trong tích tắc.
Một mùi hương dìu dịu.
Những thứ nồng nặc chỉ mang lại khoái cảm tức thì khi nó đột ngột ập tới.
Nhưng hương thơm dìu dịu sẽ mãi vấn vương trong làn gió bên tai, không thể xóa nhòa, khiến người ta không nỡ rời xa.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Kim Hề thở dài, “Anh có ăn không? Không ăn thì em ăn đấy.”
Hạ Tư Hành há miệng, ngậm lấy miếng dưa hami, hỏi, “Sao lại cản rượu cho anh?”
Không chỉ anh muốn biết, mà ngay cả Châu Dương ngồi bên cạnh cũng tò mò, rốt cuộc đã sai ở bước nào thế.
Kim Hề đáp, “Bác sĩ không được uống rượu.”
Không phải Hạ Tư Hành không được uống rượu, mà bởi vì tính chất công việc — có đôi khi bệnh nhân sẽ xuất hiện tình huống bất ngờ, anh phải buộc bản thân luôn trong tình trạng tỉnh táo.

Với tư cách là một bác sĩ, anh đã đặt ra giới hạn cho bản thân – chính là không uống rượu.
Hạ Tư Hành, “Nên em uống thay anh?”
Kim Hề, “Chỉ có ba ly rượu, uống cũng có sao đâu.”
Châu Dương, “Gì mà chỉ ba ly rượu? Em có biết rượu này mạnh cỡ nào không? Với tửu lượng của em…”
“Tửu lượng của em thế nào?” Ánh mắt Kim Hề đanh lại, giọng cô hờ hững nhưng không hiểu sao lại có cảm giác bễ nghễ, “Mười người như anh cũng không đấu lại em chứ đùa.”
“Chậc chậc, đúng là trẻ trâu nên mới ngông cuồng thế.”.

Ngôn Tình Sắc
Giang Trạch Châu chen mồm vào, “Đúng thế, tên trẻ trâu trước đã phải trả giá bằng một năm tiền rượu rồi.”
Châu Dương, “…”
***
Tác giả:
Kim Hề – queen bar, một chấp mười.
Hạ Tư Hành, anh chồng nhỏ trong quán bar, nhìn cô vợ đấu rượu với một đám người.
Hình như có gì đó sai sai, có phải cầm nhầm kịch bản rồi không?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.