Cổ Thiên Nga

Chương 82


Đọc truyện Cổ Thiên Nga – Chương 82


Nấu cháo điện thoại với Hạ Tư Hành xong, Kim Hề làm vệ sinh trước khi đi ngủ.
Từ nhà vệ sinh bước ra, điện thoại của cô lại vang lên, là Kỳ Nhiên gọi đến.
“Em ngủ chưa?” Kỳ Nhiên hỏi cô.
Kim Hề, “Em chuẩn bị ngủ, sao thế?”
“Tối mai là buổi thu âm cuối cùng của anh, mốt mấy giờ đến tìm em thì được?”
Hai người đã hẹn nhau ngày mốt sẽ về thăm ông cụ, vì công việc của Kỳ Nhiên không có lịch trình cụ thể, không chắc sẽ rảnh khi nào, bây giờ đã xác định được ngày nghỉ, thế là gọi điện hỏi cô.
Kim Hề đáp, “Tùy anh thôi, em thì ngủ dậy sẽ về nhà luôn, anh tranh thủ đến giờ cơm trưa hay cơm chiều cũng được.”
Kỳ Nhiên như cười như không, “Lần ăn trưa gần nhất của anh hình như là vào năm ngoái thì phải.”
Kim Hề ngớ người, rồi bật cười sang sảng, “Anh làm việc nghỉ ngơi lung tung quá đi.”
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất một hồi lâu.
Đêm dần buông, ngày mai Kim Hề có buổi biểu diễn, thế nên nhanh chóng kết thúc câu chuyện.

Thời gian trình diễn là tám giờ tối, nhưng 9 giờ rưỡi sáng cô đã đến nhà hát tập trung, bắt đầu tập dợt.
8 giờ rưỡi, Kim Hề mở cửa phòng.

Lúc vào thang máy, cô tình cờ gặp Lâm Sơ Nguyệt.
Chào nhau xong, Kim Hề chợt nhớ ra Hạ Tư Hành vẫn chưa trả lời cô chuyện anh và Giang Dã quen nhau lúc nào.
Cô bèn lấy điện thoại ra, phát hiện 1 giờ khuya hôm nay Hạ Tư Hành có nhắn tin cho cô.
Hạ Tư Hành, [Theo vai vế thì Giang Dã là chú út của Giang Trạch Châu.]
Hạ Tư Hành, [Em gặp anh ta rồi à?]
Kim Hề, [Dạ, anh ấy đang quen với Lâm Sơ Nguyệt.]
Quen nhau nhiều năm, Kim Hề biết rõ giờ là lúc Hạ Tư Hành rảnh rỗi nhất.
Quả nhiên, chưa đầy hai phút, Hạ Tư Hành đã trả lời lại.
Hạ Tư Hành, [Yêu nhau?]
Kim Hề, [Ừa.]
Hạ Tư Hành, [Lâm Sơ Nguyệt nói với em thế à?]
Kim Hề, [Cô ấy không nói, nhưng em cảm giác hai người họ đang yêu nhau.]
Nhưng hình như câu hỏi này của Hạ Tư Hành còn có ý khác.
Kim Hề, [Anh quen Giang Dã hả?]
Hạ Tư Hành, [Quen sơ sơ thôi.]
Kim Hề, [Ồ.]
Hạ Tư Hành, [Bớt tò mò chuyện tình cảm của người ta đi.]
Kim Hề tưởng anh đang trách mình lắm chyện, đang định giải thích, vừa nhắn được một nửa lại nhận được tin của anh.
Hạ Tư Hành, [Năng khoe chuyện tình của em trước mặt bọn họ nhiều vào.]
Đúng lúc thang máy xuống đến tầng một, cánh cửa bằng kim loại chầm chậm mở ra, Kim Hề vừa sải bước vừa cất điện thoại vào, khóe môi cong cong đầy vui vẻ.
Hai người đều đến nhà hát tập dợt nên đi cùng một chiếc xe.
Cả đoạn đường không ai nói gì.
Sau khi đến nhà hát, tuy còn mười mấy phút mới bắt đầu buổi tập, nhưng mọi người đều đã có mặt đông đủ, Lâm Sơ Nguyệt nghiêm mặt nói, “Bắt đầu tập thôi.”
Lâm Sơ Nguyệt là người phụ trách cho buổi biểu diễn ở Giang Thành.
Cô vừa dứt lời, mọi người đồng loạt đứng dậy, di chuyển ra sân khấu bắt đầu tập dợt.
Buổi tập kéo dài cả một ngày, chỉ được nghỉ một tiếng để ăn trưa.
Bảy giờ tối, nhà hát mở cửa bắt đầu soát vé.
Nhà hát Giang Thành không quy mô bằng nhà hát Nam Thành, hội trường chỉ có sức chứa 600 khán giả, từ hậu trường nhìn ra ngoài, mấy dãy ghế sau vẫn còn trống khá nhiều.
Lúc đang dặm lại lớp trang điểm, điện thoại Kim Hề đặt trên bàn chợt rung lên.
Cô mở máy, là tin nhắn của Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên, [Đang ở đâu đấy?]
Kim Hề, [Sắp đến giờ diễn rồi, em đang nghỉ ngơi trong hậu trường, sao thế?]
Kỳ Nhiên, [Ừ…!Người không phận sự có được vào phòng nghỉ trong hậu trường không?]
Kim Hề chợt hiểu ra, [Anh đang ở đây hả?]
Kỳ Nhiên, [Ừ.]
Kim Hề, [Đang ở đâu, em ra đón anh.]
Đối phương không trả lời lại ngay, vài phút sau Kỳ Nhiên mới nhắn lại, [Anh tới rồi, em đang ở phòng nào?]
Kim Hề báo phòng mình cho anh.
Gửi tin đi, cô lại cầm chì kẻ mắt cẩn thận tô lại nơi đuôi mắt.

Vì ánh đèn sân khấu mà lớp make up khi lên biểu diễn cũng phải đậm hơn so với bình thường.

Kẻ mắt cũng đậm hơn, khi nhìn qua gương thì trông hơi nặng nề, nhưng bên ngoài lại đẹp đến mê người.
Kỳ Nhiên gõ cửa ngay lúc cô vừa kết thúc nét vẽ cuối cùng.
“Anh vào bằng cách nào thế?” Kim Hề ngạc nhiên.
“Chặn bừa một staff lại, kéo khẩu trang xuống, “nhận diện” bằng gương mặt rồi vào thôi.” Anh ngả ngớn trả lời.
Kim Hề không tin, cũng không hỏi thêm.
Kỳ Nhiên nhìn cô đăm đăm một hồi, nói, “Em trang điểm thế này trông hơi giống mấy nữ ma đầu phản diện trong phim cổ trang ấy.”
Không trách anh nói thế, hôm nay Kim Hề mặc váy đen, thoạt nhìn rất có hơi thở của một nữ ma đầu.
Kỳ Nhiên, “Tên vở diễn hôm nay là gì thế?”
Kim Hề, “Carmen.”
Thật ra Kỳ Nhiên chỉ thuận miệng hỏi chơi, bởi vì anh chẳng biết gì về ba lê cả.

Nhận được câu trả lời, anh điềm tĩnh gật đầu rồi tìm chỗ ngồi xuống, một lát sau, anh bỗng bật cười.
Kim Hề khó hiểu, “Anh cười gì?”
Kỳ Nhiên nói, “Cảm giác như trở về hồi bé vậy.”
Hồi bé.
Kim Hề gần như đã quên mất mình bắt đầu tập múa từ khi nào, dường như ký ức tuổi thơ của cô đã bị lấp đầy bởi ba lê.

Và một phần khác có liên quan đến tuổi thơ của cô chính là Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên ngang bướng xưa giờ, nhưng chỉ khi đối mặt Kim Hề, anh lại biến thành một người cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời.
Anh hẹn bạn đi chơi net, Kim Hề nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, chậm rãi nói, “Kỳ Nhiên, anh vẫn chưa làm xong bài tập.”
Thế là Kỳ Nhiên lôi quyển bài tập không biết nhét vào xó nào ra, ngồi trên sàn tập múa của Kim Hề, cô tập múa, còn anh làm bài tập.
Kỳ Nhiên cúp học đi đánh bóng rổ, Kim Hề từ đâu lù lù xuất hiện, đứng bên ngoài sân bóng, ánh mắt lạnh nhạt, “Kỳ Nhiên, mau về lớp học đi.”
Thế là Kỳ Nhiên ném trả banh, lút cút theo sau Kim Hề về lớp.
Kỳ Nhiên rất kén ăn, không ăn rau thơm, không ăn rau cần, không ăn cà chua, Kim Hề nói, “Ông ngoại tự tay làm cho anh đấy.”
Thế là Kỳ nhiên lại cắm đầu cắm cổ ăn sạch.
Từng có một dạo mọi người đều nghĩ Kỳ Nhiên thích Kim Hề.
Nhưng Kỳ Nhiên vẫn luôn dùng một câu để chặn miệng tất cả mọi người, “Con bé là em gái tôi, tôi mà không nghe lời thì chẳng có cơm ăn đâu.”
Đúng là không có cơm ăn thật.
Ba mẹ anh không có ở nhà, mỗi tháng chỉ cần quăng cho anh một cọc tiền liền nghĩ đã tận chức ba mẹ.
Ba bữa của Kỳ Nhiên đều nhờ đi theo Kim Hề ăn chực của ông bà Thẩm.
Cũng giống như Kim Hề, hồi ức tuổi thơ của Kỳ Nhiên đều có sự hiện diện của đối phương.
Mà nơi Kim Hề thường xuyên ra vào nhất chính là phòng tập múa và các nhà hát lớn nhỏ.
Đặc biệt là nhà hát Giang Thành, gần như mỗi năm cô đều đến đây một lần, hoặc là biểu diễn, hoặc là thi đấu.
Mỗi lần cô đến đây đều có Kỳ Nhiên theo cùng.
Kim Hề múa trên sân khấu, còn anh thì ngồi dưới khán đài ngáy o o.
Kỳ Nhiên thấy ba lê rất hay, thôi miên rất nghệ.
“Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc đến chuyện hồi bé?” Kim Hề cũng nhớ đến chuyện kia, hừ lạnh, “Lần nào xem em biểu diễn mà anh không ngủ hả? Cả nhà hát chắc chỉ có mình anh ngủ thôi ấy.”
“Biết đâu còn có đóa hoa độc lạ nào giống anh thì sao?”
Lần đầu tiên Kim Hề thấy có người dùng từ “đóa hoa độc lạ” để hình dung bản thân.
Kỳ Nhiên lại nói, “Nhưng có một lần anh không ngủ nhé.”
Kim Hề nhướng mắt, xì một tiếng, vẻ mặt không chút tin tưởng.
“Thật đấy.” Kỳ Nhiên nhấn mạnh, “Em còn nhớ cái lần đầu tiên em đến nhà hát Nam Thành biểu diễn không? Anh đi theo em sang đó, ngồi ở hàng đầu, đang định ngủ mà bên cạnh cứ xì xầm mãi.

Còn có một người xem được một lúc đã rời đi, cậu ta vừa đi thì cả đám bên cạnh cũng về theo, mà anh ngồi ngay lối đi, phải nghiêng người nhường chỗ cho bọn họ.”
“Hình như em nhớ được mang máng.”
Vì sau khi xem xong, Kỳ Nhiên cứ lầm bầm làu bàu mãi suốt đường về.
“Đấy thấy chưa, anh không ngủ được một lần nhé.”
“Tự hào quá nhỉ.”
Nhìn thấy ý cười thoáng qua trên gương mặt cô, Kỳ Nhiên cau mày cam đoan, “Yên tâm đi, lần này anh cũng sẽ không ngủ, nghiêm túc xem hết buổi biểu diễn của em, được chưa?”
Kim Hề, “Để em chống mắt lên mà xem.”
Hai người nói chuyện đến quên cả trời đất, nhân viên đi tới nhắc nhở Kim Hề sắp đến giờ biểu diễn.
Kim Hề đến khu chờ biểu diễn, Kỳ Nhiên ra khán đài đợi buổi biểu diễn bắt đầu.

Buổi diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay như sấm rền.

Kim Hề trở về hậu trường, kiểm tra điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn của Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên, [Ặc, ngại quá, anh lại ngủ một giấc.]
Kỳ Nhiên, [Đỡ cái là anh chỉ ngủ có nửa tiếng thôi.]
Kỳ Nhiên, [Tiến bộ hơn xưa nhiều rồi.]
Kỳ Nhiên, [Diễn xong mình đi ăn nhé?]
Vũ đoàn thường xuyên tổ chức tiệc mừng công sau mỗi buổi biểu diễn, nhưng người phụ trách trạm Giang Thành là Lâm Sơ Nguyệt.

Mà Lâm Sơ Nguyệt xưa nay không thích các hoạt động tập thể.

Hiểu theo cách khác thì cô còn giống nhân vật qua đường hơn cả Kim Hề.
Lần liên hoan gần nhất cách đây cũng đã hơn một năm rồi.
Lần ấy là do trưởng đoàn tổ chức, hầu như tất cả diễn viên múa đều có mặt đông đủ, chỉ mỗi Lâm Sơ Nguyệt vắng mặt.
Nghe nói mỗi lần biểu diễn xong, Lâm Sơ Nguyệt đều sẽ đến quán bar.

Nhưng chưa có ai chứng thực chuyện này.
Nghĩ đến đây, Kim Hề đưa mắt nhìn sang Lâm Sơ Nguyệt – người đang dùng phòng nghỉ cùng mình.

Phòng nghỉ ở nhà hát Giang Thành khá nhiều, cơ bản là 2 người dùng chung một phòng.
Kim Hề hỏi cô, “Tối nay có liên hoan không?”
Lâm Sơ Nguyệt đang thay quần áo hơi ngớ ra, “Cô muốn liên hoan à?”
Kim Hề, “Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Tôi không có thói quen tổ chức tiệc liên hoan.”
Cô cầm đồ lên rồi kéo rèm trong phòng thay đồ, lúc đi ra, trên người cô là một chiếc váy dài trông cực kỳ đoan trang, nhưng…!một bên váy lại xẻ tà lên tận đùi, nếu đi mà bất cẩn một tí là sẽ lộ ngay.

Bắt gặp ánh mắt của Kim Hề, Lâm Sơ Nguyệt không đổi sắc mặt, “Đẹp không?”
Kim Hề ngẫm nghĩ, “Cô muốn nghe câu trả lời từ góc nhìn của đàn ông hay phụ nữ?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Cô còn biết cả suy nghĩ của đàn ông cơ à?”
Kim Hề nhếch môi, nhẹ nhàng đáp lại, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Nắm rõ suy nghĩ của đàn ông mới có thể tóm được bọn họ.
Lâm Sơ Nguyệt khẽ hất cằm về phía cô, “Góc nhìn đàn ông đi.”
Kim Hề nói, “Tối nay hẳn sẽ có rất nhiều đàn ông đến bắt chuyện với cô.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Còn phụ nữ thì sao?”
Kim Hề, “Có người thấy cô xinh đẹp, nhưng cũng sẽ có người chướng mắt cô.”
Nghe thấy thế, bờ môi Lâm Sơ Nguyệt nở nụ cười vui vẻ, cô nói, “Thế thì sao, tôi đâu có thích phụ nữ?” Dừng một chút, cô lại hỏi, “Cô là người Giang Thành, cô thấy quán bar nào được?”
Lâm Sơ Nguyệt vừa nói dứt câu, lờn đồn trước đó đã được chứng thực.
Kim Hề nói, “Tôi không đến quán bar.”
Lâm Sơ Nguyệt thở dài, “Tiếc ghê, mà chẳng sao, tôi đi dò đường trước vậy, nếu gặp trai đẹp tôi sẽ nói với cô.”
Bóng lưng xoay người rời đi của cô đầy yểu điệu, eo thon nhỏ như chỉ cần dùng một tay đã có thể siết chặt lấy nó.
Không hiểu sao, trong đầu Kim Hề lại hiện lên tin nhắn của Hạ Tư Hành trong thang máy.
Anh hỏi, “Lâm Sơ Nguyệt nói với em thế à?”
Lâm Sơ Nguyệt và Giang Dã yêu nhau, Lâm Sơ Nguyệt nói với em hả?
Không phải.
Là do cô tự nghĩ thế.
Mà dường như sự thật cũng không phải vậy.
Kim Hề và Hạ Tư Hành yêu nhau bao năm nay, dù cô từng nghĩ mình không thích anh, nhưng cô chưa bao giờ có suy nghĩ săn trai hay phản bội anh.

Một mối quan hệ dù mập mờ, dù không chắc chắn, nhưng ít ra đó là một mối quan hệ lành mạnh.
Nhưng Lâm Sơ Nguyệt…!có vẻ khác với Lâm Sơ Nguyệt mà cô nghĩ.
Trong lúc hoảng hốt, điện thoại rung lên kéo cô trở về thực tại.
Kỳ Nhiên, [Em đâu rồi?]
Kỳ Nhiên, [Trả lời một tiếng đi, có đi ăn không?]
Kim Hề trả lời anh, [OK.]
Kỳ Nhiên, [Xe anh đậu ở cửa sau, em ra là thấy ngay.]
Sợ anh chờ lâu, Kim Hề vội vàng tẩy trang.
Giữa mặt mộc không phấn son và trang điểm đậm, cô chọn vế trước.

Cô khi không trang điểm trông vừa trong sáng lại lạnh lùng, trông giống các đàn chị năm cuối.

Tóc đuôi ngựa được buộc cao, làm lộ ra vầng trán xinh đẹp, làn da trắng trẻo, vừa học giỏi, lại xinh đẹp, ưu tú, kiêu ngạo, được nhiều người theo đuổi, nhưng cô đều từ chối thẳng thừng.
Trợ lý mới của Kỳ Nhiên ngồi bên ghế lái phụ, trông thấy Kim Hề thì cảm thán, “Mấy chị học ba lê đều xinh thế hả anh?”
Kỳ Nhiên cười, “Không đâu, chỉ có cô ấy xinh thôi.”
Trợ lý, “Anh thích cô ấy hả?”
Kỳ Nhiên, “Đó là em gái tôi.”
Vẻ mặt của trợ lý trông rất khó nói, hình như còn mang theo chút thất vọng nữa?
Kỳ Nhiên lẳng lặng nở nụ cười.
Thấy Kim Hề đi gần tới, Kỳ Nhiên nhoài người lên ấn nút mở cửa.
Cửa xe chuyên dụng từ từ được mở ra, bên ghế phụ có người bước xuống cất va li giúp Kim Hề.
Cô lịch sự cảm ơn, “Cám ơn cô.”
“Không có gì ạ.”
Cô lên xe, hỏi Kỳ Nhiên, “Đi đâu ăn đây?”
Kỳ Nhiên nói, “Đến quán chúng ta hay ăn hồi còn đi học đi.”
Kim Hề ngạc nhiên, “Quán đó vẫn còn mở hả anh?”
Kỳ Nhiên, “Ừ.”

Quán ăn vẫn còn mở, nhưng ông chủ đã không phải là người ngày xưa.
Mấy quán ven đường là nơi tập trung đa phần tầng lớp bình dân đến ăn.

Thành phố này phồn hoa, xinh đẹp là thế, nhưng vẫn còn có người vì kiếm miếng cơm mà cực khổ muôn ngần.

Tuy là rapper hot nhất hiện nay, nhưng khi Kỳ Nhiên tháo khẩu trang, đi nghênh ngang khắp nơi mà chẳng có ai nhận ra anh.
Kim Hề cười mỉa, “Vậy là anh chưa đủ nổi tiếng rồi, phải cố hơn nữa đấy.”
Kỳ nhiên, “Là lỗi của anh, lỗi của anh.”
Phải chờ khá lâu mới có đồ ăn, Kỳ Nhiên như khách quen trò chuyện với khách ăn trong quán, rồi lại tám chuyện với ông chủ.

Trong lúc tám chuyện, anh đã biết ông chủ hiện tại chính là con trai của ông chủ cũ, cái quán hơn hai chục mét vuông này hóa ra đã trở thành “công ty gia đình”.
Lần này Kim Hề đồng ý với định nghĩa “công ty gia đình” này của anh.
Kỳ Nhiên nhìn cô, “Còn em thì sao, sau này cũng về tiếp quản sự nghiệp gia đình hay sao?”
Kim Hề lắc đầu, “Ngoại trừ múa ba lê thì em chẳng biết gì, công ty nhà em mà vô tay em thì chỉ có nước phá sản thôi.”

Kỳ Nhiên vui như được mùa, “Thế sự nghiệp chú Kim vất vả bao năm đổ sông đổ biển rồi?”
Kim Hề đáp, “Em còn có em trai nữa, công ty sau này hẳn là do nó tiếp quản.”
Dứt lời, nụ cười trên mặt Kỳ Nhiên khựng lại vài giây, anh hỏi lại với giọng không mấy chắc chắn, “Em trai em?”
Kim Hề, “Ừm.”
“Ơ, em có em trai khi nào?”
“Hồi em học năm ba.”
Kỳ Nhiên cau mày, “Em bao lớn, em trai em bao lớn, ba mẹ em nghĩ gì thế?”
Làm bạn thân bao năm nay, phản ứng của anh khiến mắt cô cay xè.
Nếu Kỳ Nhiên xuất hiện sớm hơn thì tốt rồi, lúc ấy cô sẽ trút hết lửa giận và mọi uất ức ra ngoài, vì cô biết, Kỳ Nhiên nhất định sẽ đứng cùng chiến tuyến với cô.
Kim Hề chưa từng nói với bất kỳ ai, em trai cô ra đời là một chuyện mà cô không tài nào chấp nhận được.

Người thông minh như Hạ Tư Hành có thể cảm nhận được suy nghĩ của cô, không cần cô nói, anh đã ôm cô vào lòng, khe khẽ dỗ dành, “Không sao cả, có anh đây rồi.”
Hạ Tư Hành quá chín chắn, cũng quá hiểu chuyện, cách xử lý của anh chính là luôn nói với cô rằng, anh chính là hậu thuẫn của cô.
Nhưng có đôi khi, Kim Hề không cần hậu thuẫn, mà cái cô cần chỉ là một người có thể cùng cô trút hết uất ức ra ngoài.
Nhưng mọi chuyện đều đã qua cả rồi.
Kim Hề cười lơ đễnh, “Bọn họ không nhúng tay vào chuyện yêu đương của em, sao em có thể có ý kiến với chuyện bọn họ đẻ thêm đứa thứ hai được?”
Đúng lúc này, chủ quán mang đồ ăn lên, ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Khi nhìn thấy Kim Hề, anh chủ vô cùng ngạc nhiên, “Cô có phải là minh tinh không?”
Kim Hề giật mình, “Không phải đâu ạ.”
Anh chủ, “Thật hả? Hình như tôi có thấy cô trên TV.”
Kim Hề chỉ sang Kỳ Nhiên phía đối diện, “Thế anh có thấy anh ấy trên TV không?”
Nghe thế, anh chủ quan sát Kỳ Nhiên thật kỹ, rồi đáp, “Chưa thấy bao giờ.”
Kỳ Nhiên vẫn còn rất điềm tĩnh, cà lơ phất phơ dựa ra phía sau, nhàn nhã cất giọng, “Ơ kìa anh chủ, tôi nổi tiếng lắm đấy.”
Anh chủ, “Thật à? Cậu tên gì?”
Kỳ Nhiên nói dối không chớp mắt, “Phó Vân Gián.”
Anh chủ cau mày, “Tôi biết cậu ta, cậu đừng có điêu, Phó Vân Gián đẹp trai lắm.”
Kỳ Nhiên tức muốn hộc máu, “Tôi không đẹp trai à?”
Anh chủ chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Trong quán đông khách, chẳng mấy chốc đã có người gọi anh ta, anh chủ không dây dưa chuyện Kim Hề có phải là minh tinh hay không, vội xoay người tiếp tục làm việc.
Kỳ Nhiên hết nói nổi, “Em nói đi, anh và Phó Vân Gián ai đẹp trai hơn?”
“Em chẳng còn nhớ mặt mũi của anh ta ra sao.”
“Tốt xấu gì cũng ghi hình với nhau bao lâu nay, thế mà em chẳng nhớ nổi mặt mũi cậu ta thế nào?” Kỳ Nhiên vuốt cằm, chợt vỡ lẽ, “Gương mặt đại chúng nên thế đó.”
Kim Hề bơ anh luôn.
“Đúng rồi, cái tên lần trước uy hiếp em trong nhà vệ sinh sao rồi?” Nhắc đến chương trình, Kỳ Nhiên chợt nhớ đến chuyện này.
“Bị phán năm năm tù.”
Kỳ Nhiên nhún vai, chẳng có mảy may chút đồng tình nào.
Anh mấp máy đôi môi, “Đôi lúc anh thấy anh chẳng phải thứ gì tốt, nhưng nếu so với đám người này thì anh cũng không đến nỗi, em nói xem có kỳ lạ không?”
Kim Hề không hiểu gì.
Im lặng vài giây, cô mới hỏi anh, “Anh cứ phải một hai dùng thứ gì đó để miêu tả bản thân sao?”
Kỳ Nhiên ngước mắt nhìn cô, chẳng mấy bận tâm, “Thế thì dùng gì?”
Kim Hề dùng lời anh nói trước kia trả lại anh, “Đóa hoa độc lạ.”
Kỳ nhiên, “…”
Trong quán ồn ào huyên náo, mấy bàn xung quanh đều đã kín chỗ, nhưng không một ai nhận ra bọn họ.
Kỳ Nhiên nói, “Tốt xấu gì em cũng từng lên top 1 hot search, thế mà sao chẳng ai nhận ra em vậy?”
Kim Hề ngẫm nghĩ rồi hỏi lại anh, “Anh xem pháo hoa bao giờ chưa?”
Kỳ Nhiên ỉu xìu đáp, “Em nghĩ sao?”
“Trong lúc pháo hoa bung nở trên không trung, mọi người đều cảm thấy nó rất đẹp, và khi nhắc đến pháo hoa thì người ta luôn nhắc đến khoảnh khắc ấy.

Đến giờ, chưa từng có ai nhớ đến thật ra nó từng là thuốc nổ nằm trong thùng giấy.” Kim Hề nói, “Em chỉ là một người bình thường may mắn bước vào giới giải trí, được người ta nhớ đến nhờ một sự kiện nào đó, và khoảnh khắc ấy chính là khoảnh khắc pháo hoa bung nở, nhưng sau khi pháo hoa nở rộ, bầu trời lại quay về vẻ yên tĩnh vốn có của nó.

Và em cũng thế.”
Kỳ Nhiên nhìn gương mặt ẩn ý cười nhàn nhạt của cô, gương mặt trẻ trung xinh đẹp lại mang theo sự tỉnh táo hiếm thấy.
Giới giải trí như một cái miệng tham ăn, nó nuốt hết sự lương thiện, ngây thơ của con người, chỉ cần lăn lộn trong giới một thời gian, người ta sẽ trở nên lõi đời hơn, cũng quan trọng tiền tài và danh vọng hơn.
Nhưng cô thì không.
Thủy triều lên rồi xuống để lại đầy bùn đất, nhưng cô vẫn là cô.
Kỳ Nhiên khó hiểu, không biết vì sao cô lại có thể giữ vững sơ tâm của mình như thế?
Ngẫm lại, có Hạ Tư Hành làm hậu phương vững chắc, dù cô làm gì thì vẫn có người làm chỗ dựa cho cô.
Có người vẫn luôn may mắn như thế, trong từng giai đoạn cuộc đời, họ đều có thể gặp được lương nhân.
Đêm hôm ấy, hai người không uống rượu, bởi vì đã hẹn hôm sau cùng uống với ông cụ.
Hai người từ nhỏ đã đi theo ông Thẩm, thế nên tửu lượng chẳng kém hơn ông là bao, từ khi ra đời đến nay, hiếm khi gặp được đối thủ trên bàn rượu.
Lịch làm việc và nghỉ ngơi của Kỳ Nhiên đúng như anh nói, không có khái niệm cơm trưa, anh ngủ đến hơn ba giờ chiều mới dậy.
Kim Hề ở nhà họ Thẩm nhận được tin nhắn của anh, bất lực gõ chữ, “Sang ăn cơm chiều đi, bà ngoại làm món gà quay sốt giấm anh thích đấy.”
Lúc cô nhắn tin, ông Thẩm ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm, “Nói chuyện với ai đấy?”
“Kỳ Nhiên ạ.”
“Thằng khỉ đó khi nào mới đến?”
“Chừng 4, 5 giờ ạ, anh ấy sang ăn cơm chiều luôn.”
“Chẳng có ngày nào ở nhà, y hệt hồi bé.”
“Anh ấy bận việc mà ông.”
“A Hành cũng bận việc đấy, thế mà thằng bé vẫn ở nhà ăn sáng đấy thôi?”
Tự nhiên nhắc đến Hạ Tư Hành, Kim Hề khó hiểu, “Ông ngoại, sao ông cứ nhắc đến Hạ Tư Hành mãi thế, anh ấy có phải cháu ngoại ông đâu?”
Không trách được cô, từ khi cô về nhà đến giờ, ông cụ cứ mở miệng là nhắc đến Hạ Tư Hành.
Ông cụ đáp một cách hùng hồn, “Nó là cháu rể của ông.”
Kim Hề, “Vẫn chưa kết hôn mà.”
“Chuyện sớm muộn thôi.”
“…” Cô lầm bầm, “Tự dưng chẳng muốn kết hôn nữa.”
Ông cụ Thẩm thính tai, nghe được câu này liền cất cao giọng, “Yêu đương mà không lấy kết hôn làm tiền đề đều là lưu manh, Thẩm gia ba đời không có lưu manh, sao, con định làm nữ lưu manh đúng không?”
Vấn đề có vẻ nghiêm trọng rồi.
Kim Hề cười lấy lòng, “Ông ngoại ơi, làm sao ông chắc bọn con sẽ kết hôn chứ.”

Mặt ông nghiêm lại, “Hai đứa cãi nhau à?”
“Dạ không.” Kim Hề chống cằm, đưa tay nghịch mấy quân cờ tướng, giọng ỉu xìu, “Hình như Hạ Tư Hành không muốn kết hôn với con.”
“Là sao?”
“Thì…! mỗi lần nhắc đến chuyện cưới xin, con chưa kịp nói gì thì anh ấy đã nói — Bọn con còn trẻ, lấy sự nghiệp làm trọng.

Tuy con cũng nghĩ thế, nhưng nghe anh ấy nói vậy con lại…!lại thấy khó chịu trong lòng.”
Giang Thành đã vào đông, ánh nắng ấm áp buông từng tia sáng xuống người Kim Hề, trông cô giống một chú mèo lông xù.
Ông Thẩm nhìn bé mèo nhà mình một hồi lâu, bật cười, “Con đang cáu kỉnh với ông đấy à? Người không chịu cầu hôn con đâu phải ông.”
Đúng là người từng trải, chỉ một câu đã bắt được trọng điểm.
Kết hôn, kết hôn, cũng phải cầu hôn trước chứ?
Nhưng đến giờ Hạ Tư Hành vẫn luôn nói lấy sự nghiệp làm trọng, đừng nói là kết hôn, có lẽ anh còn chẳng có kế hoạch cầu hôn nữa là.
Trước đây, Kim Hề chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng một khi đã nhắc đến, nó tựa như chiếc hộp Pandora, mở khóa dục vọng sâu trong nội tâm của cô.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn.
Nhưng cô chưa bao giờ nói với Hạ Tư Hành.
Thứ nhất, cô cảm thấy nếu mình nhắc đến chuyện này giống như đang giục cưới.
Thứ hai, cô quả thật không đoán được suy nghĩ của Hạ Tư Hành, không biết là anh có muốn kết hôn hay không.
Chuyện không biết rõ thì càng nghĩ càng phiền.
Kim Hề ném quân cờ trên tay lên bàn cờ, “Không chơi nữa.”
Ông cụ Thẩm, “Cái con bé này, có phải ông chọc con đâu mà ném lửa lên người ông?”
Kim Hề, “Cửa thành cháy họa đến cá trong ao mà ông.”
Ông cụ tức cười.
Kim Hề về phòng nằm không bao lâu thì nghe thấy tiếng Kỳ Nhiên đang tìm cô, “Thiên nga nhỏ đâu rồi ạ?”
Ông cụ, “Đang giận ở trong phòng.”
Kỳ nhiên, “Giận ông ạ?”
Ông cụ giơ tay, “Đâu ra, nó đang giận bạn trai cách đây ngàn dặm ấy chứ.”
“Ông ngoại…!” Kim Hề mở cửa phòng, vừa ngại vừa bất lực, “Ông đừng nói lung tung mà.”
“Ở xa thế mà còn giận được, đây gọi là cô nhóc đang chìm đắm trong tình yêu à?” Kỳ Nhiên trêu.
“Chẳng phải con từng có bạn gái sao, không biết à?” Ông cụ hỏi anh.
Sau khi trưởng thành, Kỳ Nhiên sợ nhất có người nhắc đến mấy chuyện yêu đương nhăn nhít hồi trẻ trâu của mình, nghe mà đau cả đầu, anh vội lảng sang chuyện khác, “…!Ông ơi con đói quá.

Bà ơi! Ăn cơm được chưa ạ?”
Bà đáp lại, “Được rồi, vào ăn nào.”
Thế là Kỳ Nhiên vội chạy đi, Kim Hề cũng theo anh vào phòng ăn.
Hiếm có dịp ba người tụ họp với nhau, tiếng ly chạm nhau lách cách liên tục vang lên.

Ông cụ đông con đông cháu nhưng chẳng ai ở bên, một mình uống rượu chẳng vui, hôm nay có hai đứa nhỏ ở đây, thế nên ông chưa từng để ly cạn, uống liên tục.

Không chỉ có ông mà Kỳ Nhiên và Kim Hề cũng thế.
Từ sáu giờ hơn uống đến chín giờ hơn.
Dù có là ngàn chén không say cũng không trụ nổi với cách uống này.
Ông cụ lớn tuổi, tay cầm ly rượu lắc lư, không trụ nổi nữa nên được tài xế trong nhà dìu về phòng.
Kim Hề một tay đỡ mặt một tay giơ chén rượu huơ huơ, giận dỗi mắng, “Vì sao mỗi lần nhắc đến chuyện cưới xin là Hạ Tư Hành lại trốn tránh thế, có phải anh ấy không muốn kết hôn với em không?”
Kỳ Nhiên tiếp lời, “Thế thì đừng lấy cậu ta nữa, đổi người khác đi, em thấy Phó Vân Gián thế nào? Bên cạnh anh có cậu ta là được nhất.”
Kim Hề dù say nhưng vẫn rất nghiêm túc, “Không được, Phó Vân Gián không đẹp trai bằng Hạ Tư Hành.”
Kỳ Nhiên chỉ vào mình, “Thế anh và Hạ Tư Hành ai đẹp hơn?”
Kim Hề lắc đầu, rủ mí mắt nhìn chằm chằm Kỳ Nhiên.
Ba giây sau, cô đáp, “Anh còn chẳng bằng Phó Vân Gián!”
Kỳ Nhiên gào lên, “Thiên nga nhỏ, em đúng là không có trái tim!”
Kim Hề cười hì hì, “Vì tim em đã dành cho Hạ Tư Hành mất rồi.”
“Hạ Tư Hành là ai thế?”
Kỳ Nhiên đã say, vừa hỏi xong đã gục đầu xuống bàn, ngủ thiếp đi.
Kim Hề vẫn còn mơ màng, nói tiếp, “Đó là bạn trai em, là anh của em, là…!hức…” Cô bỗng nấc cụt.
Khi mở mắt ra lần nữa, người trước mắt cô đã biến thành người khác.
Cô ngước lên, nheo mắt quan sát người vừa xuất hiện, kinh ngạc thốt lên, “Anh giống Hạ Tư Hành quá.”
Hạ Tư Hành đứng trước mặt cô, “Em nhìn kỹ lại đi, anh là ai?”
Kim Hề đưa tay lướt dọc theo sống mũi, rồi trượt xuống bờ môi anh.
“Mũi giống nè.”
“Miệng cũng giống nữa.”
Bàn tay dần dần lướt xuống yết hầu của anh.
“Ở đây cũng giống.”
Động tác của cô cực kỳ liền mạch, rõ ràng là đã say, nhưng động tác cởi cúc áo lại rất thuần thục, chỉ hai ba lần đã cởi được.
“Hạ Tư Hành có cơ bụng đấy, anh có không?”
Cô vươn tay vào áo anh, “Để tôi sờ thử nào.”
Người cô như ngâm trong cồn, nóng hôi hổi.
Đầu ngón tay cô như mang theo hơi nóng, vừa chạm vào da thịt anh như muốn nhấc lên từng đợt sóng trào.

Hạ Tư Hành vội ngăn cản, kéo tay cô lại, khàn giọng nói bên tai cô, “Đang ở bên ngoài, đừng sờ lung tung, về phòng rồi anh cho em sờ.”
Kim Hề bỗng kháng cự kịch liệt, giãy giụa khỏi lòng anh, “Tôi không về phòng với anh đâu, anh không phải là Hạ Tư Hành.”
Một con ma men thì chẳng có sức lực gì, cô giãy giụa cứ như đang gãi ngứa.
Hạ Tư Hành dở khóc dở cười, “Anh là Hạ Tư Hành đây.”
Kim Hề, “Anh là Hạ Tư Hành ư?”
Hạ Tư Hành, “Ừ.”
Bầu không khí yên lặng vài giây, sau đó Kim Hề ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh mang theo men say cực kỳ mê người.

Bình thường mỗi khi cô lộ ra vẻ mặt này chính là đang quyến rũ anh.
Nhưng lần này thì không.
Kim Hề đỏ mắt, cất giọng nghẹn ngào, “Hạ Tư Hành, có phải anh không muốn kết hôn với em đúng không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.