Bạn đang đọc Cổ Thiên Nga – Chương 71
Đồng hồ điểm mười giờ sáng.
Kim Hề nhận được tin nhắn từ ekip chương trình, vì sự cố hỏa hoạn nên sân khấu tạm thời không thể sử dụng được, tiến độ tập luyện đành phải tạm dừng, lịch trình chi tiết hơn sẽ được thông báo trong hai ngày tới.
Cùng lúc đó, chuông cửa cũng vang lên.
Kim Hề bước đến trước cửa, ấn nút trả lời.
Trên màn hình hiện lên gương mặt của Giang Trạch Châu và Châu Dương.
Ở đây cần phải quẹt thẻ mới được đi lên, bọn họ không có thẻ phòng nên Kim Hề đứng trên nhà bấm mở cửa thang máy cho hai người.
Đúng lúc Hạ Tư Hành đi ra rót nước, “Ai đến thế em?”
Kim Hề, “Giang Trạch Châu với Châu Dương.”
Chưa được hai phút, hai người họ đã lên tới nơi.
Mặt người nào người nấy đều hầm hầm y chang nhau.
Châu Dương xị mặt là vì thức đêm, anh ta vừa bước vào liền đi thẳng về phía phòng ngủ dành cho khách, hai mí mắt díp lại, bước đi như người du hồn, “Tôi đánh một giấc trước đã, buồn ngủ quá.”
Còn Giang Trạch Châu là từ vẻ mặt đến hàng mày cau chặt đều không giấu được vẻ bực bội.
Hạ Tư Hành ra khỏi phòng bếp, rót cho anh ta một ly nước, “Sao thế?”
Giang Trạch Châu xoa hàng chân mày, “Còn gì ngoài vụ hỏa hoạn kia chứ.”
Phim trường xảy ra hỏa hoạn, bên chịu thiệt hại nặng nề nhất không phải là ekip chương trình, mà chính là nhà tài trợ rót không ít vốn nhưng vẫn chưa thấy lời đâu.
Giang Trạch Châu chưa từng gặp chuyện vừa khó giải quyết vừa phức tạp như thế này.
Hạ Tư Hành cũng cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói, “Tôi đi gọi điện thoại.”
“Tôi đã nói với chú Hạ rồi.”
Nghe thế, Hạ Tư Hành dừng lại, anh hỏi, “Ba tôi nói sao?”
Giang Trạch Châu, “Trước hết phải chờ xem kết quả điều tra nguyên nhân gây hỏa hoạn của bên cơ quan phòng cháy đã, xem có phải là do người làm hay không, nếu là do người gây ra thì dễ xử lý.
Còn nếu như không phải…” Anh ta hơi dừng lại, cầm lấy ly nước nốc một hơi nửa ly, ngước nhìn Hạ Tư Hành, “…!Thế thì đành chấp nhận số phận thôi.”
Nói tới nói lui vẫn phải chờ.
Hạ Tư Hành vỗ vai anh ta, nhìn thấy quầng xanh dưới mí mắt của anh ta thì hỏi, “Bao lâu không ngủ rồi?”
Giang Trạch Châu, “Mất ngủ cả đêm qua.”
Hạ Tư Hành chỉ về phía phòng dành cho khách còn lại, “Ngủ một giấc trước đi đã.”
Giang Trạch Châu, “Xảy ra chuyện thế này làm sao mà tôi ngủ nổi?”
Hạ Tư Hành đành chịu, lại hỏi anh ta, “Cậu ăn gì chưa?”
Đáp án nhận được là chưa.
“Trên bàn có chút đồ ăn sáng bọn tôi ăn không hết, còn dư lại cậu giải quyết hết đi?”
“Còn dư?”
Giang Trạch Châu híp mắt, “Cậu đúng là anh em chí cốt của tôi.”
Hạ Tư Hành cười, “Ừ, bữa sáng của Duyệt Giang Phủ.
Công nhận nhà cậu đổi đầu bếp món sáng kiểu Quảng lành nghề lắm, hiếm khi Kim Hề ăn sáng được nhiều như thế.”
Đồ nhà mình, nhưng anh ta chỉ có thể ăn mót.
Giang Trạch Châu sầm mặt, đảo mắt lườm Hạ Tư Hành.
Anh ta khẽ đe nẹt, “Tôi nên cám ơn cậu một tiếng nhỉ?”
Kim Hề cười, “Không có chi.”
Một thoáng im lặng, Giang Trạch Châu sầm mặt xoay người đi về phòng dành cho khách còn lại, đánh một giấc.
Hai người bọn họ xem nhà Hạ Tư Hành như nhà mình, vừa ngã đầu liền ngủ khì, ngủ dậy rồi thì réo tên Hạ Tư Hành, “Mang cho tôi một bộ đồ ngủ, cả đồ lót nữa.”
Phòng tắm trong phòng dành cho khách chỉ cách một bức tường.
Châu Dương nói, “A Hành, tôi muốn mặc sịp đỏ, năm nay là năm tuổi của tôi.”
Giang Trạch Châu bĩu môi, “Ai lại mặc sịp đỏ??”
Châu Dương hùng hồn đáp, “Cậu thì biết cái gì? Mặc sịp đỏ cản tai ương, cậu nhìn đi, vì không mặc sịp đỏ nên vốn liếng đầu tư của cậu đều đổ sông đổ biển cả rồi đó.”
Giang Trạch Châu hờ hững quăng ra một câu, “Đồ ngốc.”
Lần đầu tiên Kim Hề nghe Giang Trạch Châu mắng người, không kìm được bật cười thành tiếng.
Hạ Tư Hành đi tới xoa đầu cô, “Đặt cơm trưa chưa em?”
Kim Hề, “Em đặt rồi.”
Tối qua về đến nhà đã là hai giờ khuya, vì ngủ muộn nên hai người cũng dậy muộn, thế nên ăn sáng cũng trễ.
Giang Trạch Châu và Châu Dương đang ngủ, bọn họ định chờ hai người họ dậy rồi gọi người bên Duyệt Giang Phủ mang đồ ăn đến rồi bốn người ăn chung.
Hạ Tư Hành đi vào phòng dành cho khách, “Đồ để ngoài cửa, cậu tự ra mà lấy.”
Chưa đầy một phút, Câu Dương mừng rỡ reo lên, “A Hành, cậu có sịp đỏ thật hả!”
Hạ Tư Hành bất lực, “Mẹ tôi mua đấy.”
Giang Trạch Châu, “Quần này của cậu hơi chật, cậu có số lớn hơn không?”
Châu Dương trêu, “Giang tổng mông mẩy dữ ta.”
Giang Trạch Châu lại chửi tục thêm lần nữa, “Thằng đần này.”
Hạ Tư Hành lấy ra đồ bộ và đồ lót mới, tất cả đều là của Vu Tố mua cho anh từ rất lâu rồi, cũng vì thế mới có mấy cái sịp màu đỏ lạ kỳ như thế.
Size cũng sẽ khác bây giờ.
Anh đành vòng về tìm đồ lót mới cho Giang Trạch Châu, “Cậu thử cái này xem.”
“Ok.”
Thay đồ xong, đúng lúc nhân viên bên Duyệt Giang Phủ vừa mang đồ ăn đến.
Châu Dương không cách sáo, sà xuống bàn là ăn ngay.
Anh ta vừa ăn vừa hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Kim Hề, “Ba giờ rưỡi.”
Châu Dương ngạc nhiên, “Giờ này hai người mới ăn trưa hả?”
Kim Hề, “Chẳng phải chờ hai anh sao.”
Châu Dương cười, “Cám ơn hai người đã thu lưu bọn tôi, cảm tạ Hạ đại thiếu gia, cảm tạ Hạ thiếu phu nhân.”
Hạ thiếu phu nhân.
Danh xưng này lâu rồi mới xuất hiện lại.
Kim Hề cười khẩy, “Bổn thiếu phu nhân không muốn nói chuyện với anh, nín họng lại đi.”
Hai người bọn họ xưa nay gặp nhau là vui đùa ầm ĩ, đùa một hồi, Châu Dương hỏi, “Tối nay qua quán tôi ngồi không? Dù gì hai người cũng rảnh mà, còn cậu nữa…”
Anh ta khẽ hất cằm, chỉ về phía Giang Trạch Châu, “Mặt ủ chau ở đây làm gì, chi bằng ra ngoài làm vài ly.”
Nghe cũng có lý.
Giang Trạch Châu, “OK.”
Hạ Tư Hành và Kim Hề vốn cũng không có dự định gì, bèn gật đầu đồng ý.
“À đúng rồi, vụ cháy điều tra ra sao rồi? Rốt cuộc thì có phải do người gây ra không?” Nhắc đến chuyện này, lời Châu Dương mang cảm giác giáo điều sáo rỗng, “Tôi thấy chuyện này là có người gây ra.
Studio kia vừa dựng xong, đoán chừng thiết bị phòng cháy chữa cháy vẫn chưa lắp đặt đầy đủ, chưa kịp nghiệm thu công trình PCCC, thêm chương trình này của các cậu, hệ thống dây điện rối cả nùi.”
Hạ Tư Hành và Giang Trạch Châu nhìn nhau, trong mắt hai người đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hạ Tư Hành, “Cậu cũng rành phết.”
Châu Dương đáp, “Năm ngoái quán bar gần chỗ tôi cũng bị cháy như thế, còn nghiêm trọng hơn vụ này nhiều, lính cứu hỏa hi sinh cả mấy người.
Cậu nói xem, chẳng hiểu bọn họ nghĩ gì, bản thân gây họa còn làm lính cứu hỏa chịu tội thay, thanh niên bây giờ đúng là làm ăn sống nhăn.”
Vừa dứt lời, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh hẳn.
Châu Dương nhận ra điều khác thường, đôi đũa đang gắp miếng sườn xào yên lặng rụt lại.
Vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của cả ba người đều đổ dồn lên người anh ta.
“…”
“Tôi chỉ ăn sườn xào chua ngọt thôi mà, có cần phải dùng ánh mắt này uy hiếp tôi không?”
“Bình thường đâu thấy mấy người thích món này lắm đâu?”
“…!Ăn đi! Đấy ăn hết đi! Đừng có nhìn tôi như nhìn khỉ thế!”
Châu Dương không nhịn được nữa.
Kim Hề đáp, “Sao tự dưng em thấy anh quyến rũ thế nhỉ?”
Châu Dương vờ hoảng sợ, liên tục nhìn sang Hạ Tư Hành, “Toang rồi, công chúa thiên nga yêu tôi rồi A Hành ơi.
Cuối cùng em ấy cũng biết tôi đẹp trai hơn cậu, giỏi hơn cậu rồi.”
Hạ Tư Hành nhạt nhẽo nhếch môi, “Thế cơ à?”
Châu Dương nín thinh vài giây, cứ có cảm giác cái câu “Thế cơ à” như đang nói — Cô ấy yêu cậu, nên tôi cũng muốn f*ck cậu.
Anh ta không hiểu sai chứ?
Anh ta lắc đầu như trống bỏi, “Không, không, không, tôi nói bừa thôi.”
Bàn ăn lại rộn ràng tiếng cười.
Cơm no rượu say, mọi người bắt đầu quay trở lại sự cố hỏa hoạn ở phim trường.
Cả ngày hôm nay Kim Hề đều chú ý đến chuyện này.
Các nền tảng xã hội lớn đều đăng tin về nó.
Vốn dĩ chuyện phim trường xảy ra hỏa hoạn không gây chú ý mấy.
Nhưng không ngờ có phóng viên chụp được một tấm hình tại hiện trường hỏa hoạn, chính là ảnh nhân viên chữa cháy cõng một người ra ngoài, rồi lại được nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương.
Có người phóng to ảnh lên, kiểm tra lại thì phát hiện nhân vật chính trong tấm ảnh đó chính là Dư Diệm.
Dư Diệm.
Người từng đạt giải quán quân trong một cuộc thi hip hop nửa năm trước.
Phải nói giải thưởng của anh ta cực kỳ chất lượng, được fan bỏ phiếu bình chọn để được quán quân.
Fan trung thành, fan bạn gái nhiều vô kể, lượt theo dõi trên Weibo cũng trên chục triệu.
Trên top 10 hot search thì đã có năm hashtag liên quan đến sự cố lần này và Dư Diệm.
# Dư Diệm bị thương #
# Phim trường bị cháy #
# I dance Therefore I Am #
# Dư Diệm bị bỏng #
# Trả lại công bằng cho Dư Diệm #
Kim Hề bình tỉnh lướt qua, đang định đặt điện thoại xuống thì bỗng nhận được tin nhắn.
Là Kỳ nhiên.
Kỳ Nhiên, [Hôm qua bận thu âm bài mới nên anh không cầm điện thoại.]
Kỳ nhiên, [Anh vừa dậy, sao thế?]
Kim Hề cúi đầu gõ chứ, [Em có một người bạn muốn xin chữ ký của anh.]
Kỳ Nhiên, [Được thôi.]
Kỳ Nhiên, [Hôm nay em có bận gì không?]
Kim Hề, [Em rảnh.]
Kỳ Nhiên, [Cùng ăn một bữa nhé, tiện thể đưa chữ ký cho em luôn.]
Bàn tay đang gõ chữ của Kim Hề hơi khựng lại.
Bên kia như nhìn thấy dòng chữ “đối phương đang nhập tin nhắn” vẫn luôn hiện lên trên khung chat, song đợi mãi mà vẫn không thấy tin nhắn của cô, thế là hỏi, [Ăn cơm với anh đau khổ thế à?]
Kim Hề bật cười, [Không phải, tại hôm nay em có hẹn rồi.]
Kim Hề, [Anh chờ một lát, để em hỏi xem người ta có dời lịch được không.]
Vừa gửi tin đi, Kim Hề ngắt ngang cuộc nói chuyện của ba người kia.
“Tối nay có người bạn hẹn em ăn cơm, hay là các anh đến quan bar trước nhé? Em và Hạ Tư Hành đi ăn với người ta trước, xong rồi sẽ tới quán bar tìm hai người.”
Châu Dương và Giang Trạch Châu không bận tâm lắm, “Ok.”
Hạ Tư Hành hỏi cô, “Mạnh Ninh hả em?”
“Không phải.”
Kim Hề nói, “Là Kỳ Nhiên, anh từng gặp rồi ấy.”
Hạ Tư Hành mím môi, lạnh giọng, “Anh ta hẹn em ăn cơm à?”
Giọng anh không mặn không nhạt, Kim Hề không biết thái độ của anh ra sao, “Nếu anh không muốn vậy thì dời sang lần khác nhé? Chờ khi nào anh rảnh thì hẹn lại sau.”
“Anh ta hẹn em ăn cơm hay là hẹn cả hai chúng ta?” Hạ Tư Hành hỏi.
“Hẹn em.”
“Thế anh đi làm gì?”
“Nhưng em thấy có lẽ anh cũng nên đi.”
Hạ Tư Hành nhướng mày, như cười như không nhìn cô.
Kim Hề phớt lờ, “Dù gì thì cũng vì anh nên em mới đi ăn với anh ấy.”
Hạ Tư Hành, “Vì anh?”
Kim Hề giải thích lý do.
“Uông Húc xin chữ ký Kỳ Nhiên?” Anh như chợt nhớ ra chuyện gì, khẽ cười, “Chắc là xin cho Trịnh Lê rồi.”
“Trịnh Lê?”
“Một nữ thực tập sinh cùng khoa.”
Kim Hề hiểu ý cười, “Hóa ra là thế.”
Cô lại hỏi, “Vậy anh có đi không?”
Ánh mắt Hạ Tư Hành lóe lên một tia sáng, hờ hững đáp, “Anh thì chịu đi cùng em đấy, nhưng không biết bạn của em có hoan nghênh anh không?”
Kim Hề, “Có người thanh toán dùm, dựa vào đâu mà anh ấy không hoan nghênh chứ?”
Châu Dương nhảy vào, “A Hành này, từ khi nào mà cậu đổi tên tiếng Anh thành ATM thế?”
Kim Hề vờ không hiểu, “Chẳng phải tên anh ấy trước giờ là vậy sao?”
Cô vừa nói vừa cầm điện thoại ra nhắn tin cho Kỳ Nhiên.
Phía bên kia, Kỳ Nhiên vẫn đang chờ Kim Hề trả lời.
Ting một tiếng, điện thoại có tin nhắn đến.
Anh bấm vào, quả nhiên là tin nhắn của công chúa thiên nga.
Kim Hề, [Đến Duyệt Giang Phủ ăn nhé?]
Kỳ Nhiên wow một tiếng, ngậm điếu thuốc mỉm cười, tay thì gõ chữ, [Thiên nga nhỏ sộp quá ta.]
Kim Hề, [Bạn trai em khao.]
Nụ cười trên gương mặt Kỳ Nhiên phai đi, anh chầm chậm nhắn lại, [Thế thì anh phải ăn nhiều một tí mới được.]
Tin nhắn vừa được gửi đi, anh dụi mạnh tàn thuốc vào gạt tàn.
Anh ngửa đầu, ngả người lên sofa, cổ họng như bị cái gì đó chặn ngang.
Hình như thiên nga nhỏ kiêu ngạo rất thích cậu bạn trai kia.
Mà anh, lại chẳng thể làm được gì..