Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 46


Đọc truyện Cổ Thi Diễm Hậu – Chương 46

Chuyển ngữ: Cỏ dại

“Việc này…” Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn Vũ Quân, Đồng Dao lén véo vào người Vũ Quân.

“Hoàng huynh, nếu huynh không có việc gì quan trọng, thì ở lại đi.” Vũ Quân miễn cưỡng nói ra vài từ, lông mày cũng nhíu chặt lại, Đồng Dao nhìn thấy khẽ cười thế là tốt rồi.

Ánh mắt Bắc Minh Quân phấn chấn, không nói gì, nhanh chóng bước tới, ngồi bên cạnh Vũ Quân, Vũ Quân vô thức mà ngồi lui sang bên cạnh.

Đồng Dao cảm thán, hai huynh đệ này ngồi trước mắt này thật khiến người ta kinh ngạc —— khuôn mặt và lông mày giống hệt nhau, nhưng lại ở hai cực khác nhau: Vũ Quân giống như không nhiễm khói bụi trần gian, như gió trong lành xuyên thấu, mà Bắc Minh Quân thì đầy vẻ nam tính, là một người kiên cường. Trong mắt Đồng Dao, nếu Bắc Minh Quân sinh ra ở thời hiện đại, không phải đặc công thì là bộ đội đặc chủng.

“Đồng Dao, nàng hát cho ta nghe?” Vũ Quân ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vài tia chờ mong.

“A?” Đồng dao sửng sốt, thiếu chút nữa quên, “À, chuyện này, ta nghĩ muốn……”

Bắc Minh Quân nhíu mày: “Nghe nói Thất công chúa là ca nương của nước Chư Lương, hôm nay bản vương xem như đã được mở rộng tầm mắt.”

Đồng Dao nghe ra gai trong lời nói của Bắc Minh Quân, nhưng cũng chỉ cười trừ, lười tranh luận với hắn. Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười đi vào nơi ánh nắng mặt trời chiếu rực rỡ…

Ánh trăng trong mắt chàng, ánh dương ở lòng thiếp, giờ đây thiếp ca khúc này, chỉ vì chàng.

Muốn quên đi mọi muộn phiền, có thể làm được hay không.

Chàng có hiểu khát khao trong lòng thiếp, bởi vì chàng, bởi vì chàng, do chàng…

Những câu hát tình cảm, kết hợp với giọng hát trầm bổng của Đồng Dao, toả ra khí thế mê người. Mái tóc đen lay động mỉm cười giữa ánh nắng mặt trời, mang theo sự thoải mái cùng lười nhác. Đồng Dao quay về phía Vũ Quân khẽ mỉm cười, đôi mắt băng giá của Vũ Quân dường như tan ra, trong lòng ấm áp vô cùng.

Những lời từ sâu đáy lòng chàng nói thiếp đều muốn nghe, có thể tin được không,

Trong những giấc mơ của thiếp đều có chàng, có thể ngừng lại không?

Chàng sẽ không rời bỏ thiếp chứ, trong lòng chàng có bí mật gì không.

Thiếp không quan tâm, nghĩ về chàng, viết khúc ca này dành cho chàng,

Viết một khúc ca, dành tặng chàng…


Đồng Dao khẽ đưa tay hướng về phía Vũ Quân, dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả người Đồng Dao giống như tỏa ra một vầng hào quang. Mặt Vũ Quân chuyển hồng, thất thần…Bỗng nhiên ánh mắt Bắc Minh Quân trở nên rất nghiêm túc, cả người căng lại, ngồi một cách cứng nhắc.

Ánh trăng trong mắt chàng, ánh dương ở lòng thiếp, giờ đây thiếp ca khúc này, chỉ vì chàng.

Muôn quên đi mọi muộn phiền, có thể làm được hay không.

Chàng có hiểu khát khao trong lòng thiếp, bởi vì chàng, bởi vì chàng, do chàng…

“Của ta…… Đồng Dao……”

Vũ Quân âm thầm ghi nhớ, trong mắt chứa chan tình cảm bao trùm tất cả suy nghĩ, hai mắt dính chặt trên người Đồng Dao không khi nào rời khỏi.

Bắc Minh Quân hạ tầm mắt, nhìn cơ thể Đồng Dao khẽ chuyển động lắc lư, đôi mắt cũng đầy ý cười lan tỏa trong ánh mặt trời. Đôi mắt như con đại bàng lóe lên một tia sáng, quay đầu nhìn Vũ Quân đang đắm chìm trong không gian, phút chốc sắc mặt lại trở nên khó coi.

Khúc ca kết thúc, Vũ Quân đã chìa tay về phía Đồng Dao, Đồng Dao thuận theo cầm lấy tay hắn, đi tới bên cạnh hắn, Vũ Quân nắm chặt lấy tay cô. Cơ thể Bắc Minh Quân có chút rung động, có phần không thoải mái.

Vũ Quân đặt tay Đồng Dao ở trước ngực, cười hạnh phúc.

Đột nhiên Bắc Minh Quân khẽ ho: “Giọng hát của Thất công chúa rất hay.”

“Ha ha, xem như cũng xứng với hai chữ ca nương, đã để bệ hạ chê cười.”

“Làm sao, làm sao……” Khóe miệng Bắc Minh Quân co rút, ánh mắt quái dị liếc nhìn Đồng Dao.

“Vũ Quân hơi mệt, muốn trở về phòng nghỉ ngơi.” Vũ Quân nói.

Đồng Dao sửng sốt.

“Phải, đệ nghỉ ngơi cho khỏe, ta cũng có việc phải đi.” Bắc Minh Quân lập tức đứng lên.

“Cáo lui.”

Vũ Quân không nóng không lạnh hành lễ với Bắc Minh Quân, rồi kéo Đồng Dao đi. Trong lòng Đồng Dao cảm thấy có chút thiếu lịch sự, nhưng Bắc Minh Quân đã quay người đi, cô chỉ gượng gạo cúi người hành lễ về phía Bắc Minh Quân, vội vàng rời đi. Sắc mặt Bắc Minh Quân rất khó coi, trong mắt hiện ra thần thái khó hiểu.

“Này…… Vũ Quân, đi chậm lại một chút.”


“……”

“Ngươi làm sao vậy? Nói gì đi chứ? Không nói trước với ta một tiếng, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không sao.”

“Vậy ngươi đi nhanh vậy làm gì? Rốt cuộc làm sao vậy?”

Vũ Quân dừng lại đột ngột, Đồng Dao không dừng kịp, thiếu chút nữa đụng vào hắn.

“Này, ngươi làm cái gì vậy?”

“Nàng không phát hiện hôm nay hoàng huynh có gì khác thường sao?”

Đồng Dao nhíu mày: “Khác thường? Khác thế nào? Ta không biết.”

Vũ Quân nâng cằm nheo mắt lại nói: “Hơi thở không ổn định, ánh mắt không bình thường.”

“Không phải bệ hạ vẫn luôn như vậy sao.”

“Không, hôm nay khác.”

“Ta nói ngươi nha, cứ coi mình là thần tiên chắc, có thể nhìn thấu lòng người sao?”

“Tin ta đi, ta sẽ không để nàng rời khỏi ta. Về sau nàng nên ít tiếp xúc với hoàng huynh đi, nếu phải gặp, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng.” Nói xong, lại lập tức kéo Đồng Dao đi về phía trước.

“Vũ Quân, ngươi muốn đi đâu? Không phải nói mệt muốn trở về phòng sao?”

“Hôm nay, trời đẹp thế này, ta về phòng mới lạ đấy.”

“Sao? Vậy ngươi vừa rồi là?”


“Chẳng qua là muốn tách khỏi hoàng huynh mà thôi.”

Đồng Dao nghẹn lời, há miệng nhìn Vũ Quân, nửa ngày cũng không nói được gì… Hóa ra yêu tinh cũng có tâm tư đùa giỡn cơ đấy.

Hai người đi dạo trong rừng trúc, tuy trong lúc đó không có nói chuyện với nhau, nhưng ít khi Đồng Dao lại cảm thấy thoải mái dễ chịu đến vậy. Cô mơ hồ cảm thấy Vũ Quân và cây trúc rất giống nhau, cao ngạo, thanh tú, rời xa thế tục…

“Làm sao vậy?”

Nhưng Vũ Quân không nói một câu, sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, trán lấm tấm mồ hôi. Đồng Dao vừa nhìn thấy sắc mặt không bình thường của hắn, trong lòng có phần lo lắng.

“Làm sao vậy?”

Vũ Quân mím chặt môi không nói.

“Chắc Vũ Quân đã mệt rồi, nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi thôi.”

Vũ Quân dùng sức lắc đầu: “Không, không phải, ta ngửi thấy mùi lạ.”

“Mùi? Mùi gì?” Đồng Dao nhìn xung quanh, cũng không ngửi thấy mùi gì.

“Không biết, như là mùi khét. Ngửi, cảm thấy cả người lạnh toát, rất khó chịu.” Vũ Quân nhíu mày.

“Mùi khét?” Đồng Dao có chút khó hiểu.

Mùi này khiến Vũ Quân cảm thấy khó chịu? Nhưng cô lại không ngửi thấy gì cả? Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Vũ Quân, không giống như đang nói đùa.

Trong lòng cô thầm nghĩ, cũng có khả năng, Vũ Quân là người rất nhạy cảm, sự sống của hắn hoà vào thế giới thiên nhiên. Cảm nhận của hắn so với người bình thường càng thuần khiết hơn, cũng nhạy bén hơn.

“Chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này.”

Ánh mắt Vũ Quân mơ màng đánh giá xung quanh, có phần bắt an, gật đầu đồng ý.

Vừa mới xoay người dìu Vũ Quân, bỗng nhiên trước mắt một nhóm người đi tới, cầm chiếc túi đen trong tay, dường như rất nặng.

Bọn họ mang theo thanh đồng cùng dụng cụ để đào bằng gỗ đi sâu vào trong rừng trúc.

Sắc mặt Vũ Quân trở nên trắng bệch, Đồng Dao theo bản năng nắm chặt lấy tay hắn, tay Vũ Quân thật lạnh lẽo.

“Các ngươi đi đâu?” Vũ Quân lạnh lùng nói.

Đám người ngẩng đầu nhìn thấy Vũ Quân, dụng cụ trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.


“Hoàng tử!” Sau khi kịp phản ứng lại, họ lập tức quỳ xuống.

“Các ngươi đi đâu? Định làm gì?”

Toàn thân bọn họ run lên, nhìn lẫn nhau, cúi thấp đầu xuống, nhưng không ai trả lời.

“Trong túi này đựng cái gì? Mở ra!” Hô hấp của Vũ Quân trở nên dồn dập, giọng càng thêm cứng rắn.

Vẫn không có ai trả lời, Đồng Dao có thể cảm nhận được hít thở dồn dập của Vũ Quân.

Vũ Quân đi nhanh về phía trước, lấy huy hiệu đồng bên hông người đứng đầu, đang cúi đầu đứng trước mặt Vũ Quân.

Trong mắt Vũ Quân bắn ra những tia lửa màu xanh, lâu sau mới chậm rãi đến gần, đôi tay run rẩy nắm lấy Đồng Dao, rồi lại bước đi rất nhanh.

Dọc đường đi, Vũ Quân mải miết đi về phía trước, Đồng Dao theo không kịp. Vũ Quân đi thẳng một mạch vào phòng, yên lặng ngồi bên cạnh bàn, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Nắm chặt tay, đầu ngón tay  trắng bệch, Đồng Dao bê ghế đến ngồi bên cạnh hắn. Ánh mắt Vũ Quân có phần bất an hỗn loạn, Đồng Dao mơ hồ cảm nhận được có lẽ Vũ Quân đã phát hiện ra chuyện gì đó…

Định đem nước tới cho hắn, nhưng lại phát hiện nước trong bình đã nguội. Cô nhíu mày, Vũ Quân uống nước lạnh không tốt, chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, từ ngoài cửa một người hầu tiến vào, cung kính đem theo một bình nước ấm, thay cô rót nước vào chén, sau đó đổi bình nước đã nguội kia đi.

Mọi hành động vừa rồi rất kịp thời và chuẩn mực, không có chút lề mề chậm chạp. Đồng Dao sửng sốt, bắt đầu quan sát hắn, vừa nhìn mới phát hiện ra, hắn chỉ là một đứa bé hơn mười tuổi, trên mũi có mấy nốt tàn nhang, làn da vàng như nghệ, nhìn qua không phải người khoẻ mạnh, nhưng bộ dạng thật đáng yêu.

Đồng Dao gật đầu cười với hắn, đứa bé ngây ngốc, khuôn mắt đỏ bừng, lại nhanh chóng cúi đầu, cung kính đi ra ngoài, đi tới cửa còn thiếu chút nữa thì bị ngã.

“Huy hiệu kia là lệnh cấm của hoàng huynh.” Giọng Vũ Quân run rẩy phá vỡ sự yên tĩnh.

Vũ Quân nheo mắt lại.

“Lệnh cấm ban hành, không ai được chống lại, kể cả ta.”

“……”

“Mùi khét, còn có cả mùi máu tanh.” Nhìn qua khuôn mặt Vũ Quân rất thống khổ.

“……”

“Nước Cúc Lương xảy ra chuyện, hoàng huynh có việc giấu ta.”

“Vũ Quân……”

Vũ Quân nắm tay thành quyền, Đồng Dao không biết phải an ủi hắn thế nào mới phải.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.