Đọc truyện Cổ Thi Diễm Hậu – Chương 21
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Cầm lọ nước trong tay, Đồng Dao đã khẳng định được chắc chắn suy nghĩ của mình.Loại nước trắng bạc này thực ra chính là hống, cũng chính là thuỷ ngân. Trong sử sách đã ghi lại, thuỷ ngân được tìm thấy ở dưới đáy một hồ nước, từ 4000 năm trước, người Ai Cập đã bắt đầu sử dụng thuỷ ngân để lột da thú. Không thể tưởng tưởng ởTrung Quốc vào thời kỳ Lương Chử đã tìm ra chất này.
Thuỷ ngân có một đặc điểm lớn, là làm trắng. Chả trách phụ nữ nơi này hoà nó cùng với đồ trang điểm để dùng.
Đồng Dao cẩn thận mở hộp phấn, loại phấn ở thời kỳ này không so được với loại phấn ở thời hiện đại. Phụ nữ Chư Lương dùng loại bột phấn này, có lẽ chính là thạch cao hoặc là bột đất Cao Lĩnh mà thôi, cả mặt trắng toát tới dọa người, trông như đeo mặt nạ. Về sau pha thêm thủy ngân, thủy ngân có thể làm làn da trắng hơn,nhưng màu trắng này là trắng bệch, không có sinh khí.
Đồng Dao nhìn qua Mai Phi, trắng tới khác thường, nhưng nhìn qua luôn có bệnh, không khỏe mạnh. Thực ra thủy ngân rất độc, tuyệt đối không được sử dụng trong một thời gian dài.
Nhìn thấy bộ mặt có chút kỳ lạ của Đồng Dao, Mai Phi tò mò hỏi: “Làm sao thế? Có vấn đề gì?”
“Không, không có.”
“Công chúa A Mễ Na dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Bẩm nương nương, nàng vẫn khỏe. Đúng rồi, xin hỏi người có còn loại nước trắng bạc này không?”
“Nước trắng bạc? Ở đây ta còn một ít.”
“Công chúa là từ nước khác tới, trong phòng không có những thứ này, nô tỳ thỉnh cầu nương nương có thể cho công chúa một ít?”
“Đương nhiên.” Mai Phi cười, sảng khoái đáp ứng, xoay người từ trong ngăn tủ lấy ra một lọ bằng đá , “Đưa cái này cho công chúa dùng đi.Ta còn rất nhiều.”
“Tạ ơn nương nương.”
Đồng Dao cầm lọ thủy ngân nói cảm ơn với Mai Phi xong liền rời đi.
Khuôn mặt Mai Phi xinh đẹp thanh tú như vậy, tính tình thì ôn hòa nhã nhặn. So với những người khác trong cung này, nàng có thể xem là thiên sứ.
Trong lòng Đồng Dao vẫn nghĩ ngợi, Nhuận Ngọc chắc cũng rất thích nàng, còn ban thưởng cho nàng lư hương bạch ngọc, vì nó mà cô còn bị người ta đánh một roi. Có
lẽ là do cung nữ kia làm vỡ, sợ Mai Phi trách tội, cho nên đổ tội lên đầu cô.
Mai Phi nhìn qua là người dịu dàng tinh tế , thật sự không giống một người cố tình vu oan giá họa cho người khác. A Mễ Na ghét nàng, có thể là vì Nhuận Ngọc rất quan tâm tới Mai Phi, trong lòng cũng có vài phần ghen ghét đố kỵ, cũng là hợp lý thôi.
Đồng Dao về đến phòng mở tủ ra, bên trong có khung làm bằng trúc.Đồng Dao lấy ra, trên mặt nở nụ cười tươi.
Đúng rồi, chính là vật này. Lần trước vào lúc ban thưởng, ở dưới đáy khay có để một mảnh thạch anh, có cùng kích thước với khay, chi dùng để ngăn trang phục với thực phẩm.
Thứ Đồng Dao muốn tìm chính là vật này.Thạch anh gần giống như pha lê trong suốt gần như không có tạp chất. Đồng Dao nhìn lọ chứa đầy thủy ngân trong tay, nở nụ cười ranh mãnh.
“Đây…. Đây là cái gì?”
Phản ứng của A Mễ Na giống hệt như dự đoán của Đồng Dao.
“Đây là gương.” Đồng Dao cười, “Gương của người bị hỏng, ta tặng cho người cái này.” Bôi thuỷ ngân lên mặt sau của thạch anh, có thể đạt đến hiệu ứng gương.”
“Gương, trời ơi là của ta….” A Mễ Na xúc động gần như không kiểm soát được giọng của mình, “Ta… Ta chưa từng nhìn thấy mình rõ nét đến vậy.”
“Dùng nó là có thể.”
“Ngươi, ngươi làm như thế nào?”
“Ha ha, ta không nói cho người.”
“Ngươi…Ngươi thật là tài giỏi.” Hai tay A Mễ Na cầm tấm gương không chịu buông, “Là ta, đây là khuôn mặt của ta sao? Ta thật sự rất đẹp! A… Khuôn mặt của ta, trả trách bệ hạ lại yêu ta như vậy!”
Ai……
Đúng là phụ nữ, Đồng Dao bất đắc dĩ day hai bên thái dương.
Chiếc gương Đồng Dao mới làm rất tốt, A Mễ Na hướng về phía gương để trang điểm, nhìn không xót bất cứ khuyết điểm nhỏ nào trên mặt. A Mễ Na rất yêu thích chiếc gương, đặt nó như bảo bối.
Tên nô tài đẩy cửa vào, Nhuận Ngọc đã vào phòng, nhưng A Mễ Na vẫn chú tâm soi gương, cúi đầu không phát hiện ra.
Mãi cho tới khi ngửi thấy mùi hương hoa quế quen thuộc, nàng mới phục hồi tinh thần.
Nhuận Ngọc mặc một chiếc áo khoác màu vàng, đôi mắt đen dường như có thể hút hồn người. AMễ Na vừa nhìn thấy đã cuống cuồng lên, đến tiếp giá cũng quên.
Nhuận Ngọc không hề nhìn về A Mễ Na, chỉ thản nhiên nhìn quét qua phòng một lượt. Như là đang tìm gì đó, nhưng không tìm được.
Trong nháy mắt, ánh mắt lộ ra hàn ý, không nói gì xoay người rời đi.
A Mễ Na gấp đến mức không nói nên lời.
Bỗng nhiên, có một tia sáng chói xuất hiện bên hai má Nhuận Ngọc, ngay lập tức khiến hắn trở nên cảnh giác. Hắn chậm rãi xoay người trở lại.
A Mễ Na cảm thấy lòng mình như vừa rơi từ trên cao xuống, giờ đây lại từ từ lên cao.
Nhuận Ngọc chậm rãi đi tới bàn trang điểm của A Mễ Na, nhìn thấy chiếc gương trên mặt bàn. Đôi mắt đen dài lộ ra một tia kinh ngạc hiếm thấy.
A Mễ Na vừa thấy Nhuận Ngọc nhìn vào gương, lập tức ân cần, “Nếu bệ hạ thích, A Mễ Na tặng cho ngài!”
“Đồ của quý quốc, rõ ràng ta đã sai người mang về hết.”
“Không, không.” A Mễ Na sợ Nhuận Ngọc hiểu nhầm, vội vàng giải thích: “Đây không phải là đồ của nước thiếp, đây là Đồng Dao làm cho thiếp, là nàng tặng thiếp.”
“Vậy sao?”
Ánh mắt Nhuận Ngọc lạnh lùng, nhẹ nhàng cầm mặt kính thạch anh lên.
Thời điểm Nhuận Ngọc lộ ra vẻ mặt đó, trong lòng A Mễ Na cảm thấy mờ mịt.Vẻ mặt của Nhuận Ngọc rất phức tạp, căn bản A Mễ Na không rõ rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì, giây phút tiếp theo hắn sẽ vui vẻ hài lòng, hay sẽ lại nổi giận. Vì thế nàng bèn lui xuống một bên, không dám đi lên.
Đột nhiên hơi thở Nhuận Ngọc hoà nhã trở lại, nhẹ nhàng để chiếc gương xuống, nhếch miệng, cười rộ lên với A Mễ Na : “Có nhớ ta không?”
“Thiếp nhớ …” A Mễ Na đã không thể khống chế được bản thân, “Rất nhớ, mỗi ngày đều nhớ, ngày ngày nhớ tới…” Nàng chạy như bay tới, ôm chặt lấy ngực Nhuận Ngọc, thổ lộ nỗi nhớ thương đêm ngày.
Ở trong màn, A Mễ Na giống như chú mèo Ba Tư lười biếng rúc vào vai Nhuận Ngọc. NhuậnNgọc vuốt ve bờ bai trần mềm mại của nàng, ngón tay chơi đùa mái tóc của nàng.
“Đồ vật đó gọi là gương?”
“Dạ, Đồng Dao nói như vậy.”
“Nàng có thấy ả chế tác như thế nào không?”
A Mễ Na híp mắt lắc đầu: “Lúc đó thiếp ngủ say, tới khi tỉnh lại, nàng đã đưa cho thiếp.” Nàng quay đầu lại vui vẻ nhìn Nhuận Ngọc, trên mặt mang theo vẻ ngây thơ, “Chiếc gương này dùng rất tốt phải không! Ngài không biết, Đồng Dao rất lợi hại…”
Trong lòng Nhuận Ngọc cười lạnh, lợi hại…Làm sao hắn lại không biết chứ.
Thần sắc của A Mễ Na lại hoạt bát trở lại, mỗi ngày hứng thú lớn nhất của nàng ngoại trừ soi gương ra chính là mở tủ lấy toàn bộ trang phục ra, mặc vào rồi lại cởi ra so sánh. Tưởng tượng lần sau Nhuận Ngọc lại tới, nàng sẽ mặc như tiên nữ đứng trước mặt hắn, làm cho hắn thích nàng.
Đồng Dao nhìn cảnh hỗn loạn ở trong phòng, bắt đầu suy nghĩ về quy định khu vực kho ở trong phòng tiến hành sửa sang trên quy mô lớn.
Sau khi quyết định xong việc này, Đồng Dao bắt đầu phác thảo kế hoạch ở trong đầu. Sau đó trực tiếp đuổi A Mễ Na ra ngoài, tránh để cho nàng ở bên cạnh cản trở.
Lúc Đồng Dao khí thế ngất trời đang bận rộn chuẩn bị, bất thình lình ở phía sau “Ầm” một tiếng ở sau lưng, A Mễ Na vội vã trở về, dựa lưng vào cửa sắc mặt trắng bệch.
“ Đã xảy ra chuyện gì?”
Đồng Dao thấy vẻ mặt nàng không bình thường, để mọi thứ trong tay xuống đi tới.
Chạm vào A Mễ Na, nhưng lại cảm thấy toàn thân nàng cứng đờ, hai con mắt mở to.
“Công chúa, đừng doạ ta, rốt cuộc đã có chuyện gì thế? Sao sắc mặt người kém vậy.”
Đồng Dao kéo tay phải của nàng, chỉ thấy cánh tay nàng cứng đờ, trên ống tay áo màu xanh loang lổ nhiều vết máu.
Đồng Dao kinh ngạc, nắm chặt lấy tay nàng.
Tay A Mễ Na nắm chặt run rẩy dữ dội, tay nàng mở ra, trong tay nàng là trâm bạch ngọc, nhưng chỉ có một nửa.
“Làm sao vậy, A Mễ Na ? Tỉnh táo lại đi, nói cho ta biết rốt cuộc làm sao?” Đồng Dao dùng sức lay vai nàng.
“Ta…… Ta…… Ta đâm nàng, ta……”
“A Mễ Na , tỉnh lại đi, từ từ nói. Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nói ra, ta mới có thể giúp người!”
“Là nàng…… Là nàng trượt chân vào ta. Ta không phải cố ý. Thực sự……”
“Được rồi, nói cho ta biết, nàng là ai? Ai trượt chân ? Từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi ta gặp Mai Phi, ta căn phải không để ý nàng. Là nàng trượt chân…” A Mễ Na run rẩy cầm cây trâm có dính máu, “ Trâm gẫy… là trâm chàng tặng ta…”
“A Mễ Na…”
“Nàng ta cố ý! Nàng ghen tị với ta, cho nên cố ý làm gãy trâm của ta, muốn bệ hạ trách tội ta! Nàng là cố tình, cho nên…Cho nên…”
Đồng Dao hít một hơi thật lớn: “Nửa còn lại của cây trâm đâu?”
“Ta…Ta… Ta đâm vào mặt nàng!”
Đồng Dao lập tức cảm thấy bên tai mình nổ vang.
“Đồng Dao, Đồng Dao…” Tâm A Mễ Na vô cùng rối bời, nước mắt không ngừng rơi, “Nàng chảy rất nhiều máu, ta rất sợ. Ngươi nói nàng có chết không, có thể hay không…”
“Người đừng vội, ở yên trong phòng, ta đi ra ngoài xem thế nào.”