Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?

Chương 9: Ủy khuất


Đọc truyện Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không? – Chương 9: Ủy khuất

Từ khi bộ ảnh của Hạ Dương chụp ở vườn hoa cải được đăng trên mạng, Vũ Quân Thành lần đầu quyết định dùng mạng xã hội.

12 giờ đêm, anh đi xuống dưới nhà, bác quản gia đang chuẩn bị đi ngủ thì bị anh gọi lại. Lý do mà Vũ Quân Thành hỏi bác quản gia vì anh thỉnh thoảng sẽ thấy bác chụp vài tấm ảnh cây cảnh được cắt tỉa rồi đăng lên mạng, lúc rảnh rỗi còn nhắn tin với con cái ở bên nước ngoài, cho nên anh tin tưởng bác quản gia sẽ rất am hiểu vấn đề này.

-Có chuyện gì vậy chủ tịch?

-À…ừm, bác có biết dùng cái này không?- Vũ Quân Thành có chút lúng túng giơ điện thoại lên

-Cái này a, không khó. Đây là mạng xã hội phổ biến nhất nước ta. Cậu không dùng bao giờ sao?-Bác quản gia ngạc nhiên

Vũ Quân Thành hơi ngượng, anh cười cười

-Kỳ thực, về vấn đề công việc, mấy cái này đối với cháu không quan trọng lắm, nhưng là mọi người đều dùng, cho nên cháu cũng muốn thử dùng xem thế nào…

Vậy là bác quản gia vô cùng kiên nhẫn hướng dẫn Vũ Quân Thành cách dùng mạng xã hội, làm thế nào để theo dõi một người, nhắn tin cho người khác, hay là bình luận, nút like chỗ nào, cách đăng ảnh ra sao,…

1 giờ sáng, Vũ Quân Thành bừng bừng hưng phấn nhảy lên giường, người đầu tiên anh tìm là Hạ Dương, nhưng quan trọng là anh lại không nhớ lắm tên cậu.

Lướt linh tinh trên trang chủ, rốt cuộc lại dừng tại tiêu đề giải trí, tò mò ấn vào, màn hình hiện ra rất nhiều ảnh hot trong ngày của các diễn viên ngôi sao, anh lướt một lượt, rốt cuộc thấy tấm ảnh của Hạ Dương thì dừng lại, đúng là cậu rồi.

Vũ Quân Thành lập tài khoản đương nhiên không dùng tên thật, nhờ bác quản gia, rốt cuộc anh cũng có một tài khoản mang tên “Ngôi sao hướng về em”, tuy tên này có vẻ một chút là ướt át, nhưng dù sao cũng không ai biết, cho nên anh cũng không quan tâm lắm

Anh nhận ra đây là tấm ảnh lúc gặp cậu ở hầm đỗ xe, chiếc áo phông trắng quen mắt, nhìn tấm ảnh này không hiểu sao có chút giận. Gì mà cổ áo hơi trễ quá đi, xương quai xanh lộ ra như vậy hay sao?

Nhưng là vẫn ấn theo dõi, và ấn like một cái. Vũ Quân Thành ho một tiếng, vội vã cất điện thoại rồi đi ngủ.

Bộ phim The dream in heaven đã quay được một nửa chặng đường, cũng bắt đầu bước vào mùa đông.

Mùa đông ở thành phố A rất lạnh, bởi vì có tuyết rơi cho nên còn cảm thấy buốt. Đầu đông chưa lạnh hẳn nhưng thỉnh thoảng có gió lớn ùa về cũng phải rùng mình.

-Cắt! Hạ Dương, đoạn này là sự thay đổi lớn trong tâm lý của nhân vật! Sự ngạc nhiên của cậu đâu!


Hà đạo diễn từ trước đến nay vốn là người khó tính, một cảnh quay thực hiện nhiều lần đó là chuyện bình thường. Cũng vì Hạ Dương so với hai diễn viên chính kinh nghiệm diễn xuất đương nhiên chưa thể bằng, cho nên bị NG nhiều cũng là chuyện không khó hiểu.

Hạ Dương xin lỗi đạo diễn, xin 1 phút điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Cảnh quay này tổng cộng mất gần 1 tiếng, Hà Sâm mới hài lòng.

Trong phòng hóa trang, mọi người đều ở đây xem lại kịch bản, tiện để nhân viên trang điểm chỉnh trang lại.

-Có mỗi cảnh quay cũng phải gần 1 tiếng, để mọi người chịu lạnh như vậy!- Đào Miên đem áo khoác lông đến cho Bạch Nhất Thiên, cố tình nói to

Hạ Dương đã quen với thái độ như vậy của Đào Miên, cho nên cũng chỉ cười không nói gì. Hạ Dương thực chất cũng chẳng quan tâm lắm mấy lời nói như vậy. Cũng giống như lần đầu cậu đọc được bình luận của anti fans, ban đầu còn có chút mấy hôm suy nghĩ mãi, sau dần thành quen, mấy lời nói đó cứ bỏ ngoài tai là được. Hiểu Mẫn đem túi sưởi đến cho Hạ Dương, định nói lại nhưng bị cậu giữ tay, khẽ lắc đầu.

-Vũ tiên sinh biết anh chịu lạnh thế này chắc chắn sẽ đau lòng.- Đào Miên đưa Bạch Nhất Thiên ly cà phê nóng

Lúc này vừa dịp Trần Hy bước vào, cô cười nhìn Đào Miên

-Quả nhiên, chuyện đau lòng hay không mà cô cũng biết sao? Còn hiểu được cả tâm tình của Vũ Quân Thành?

Đào Miên tròn mắt, lúng túng không biết làm thế nào

-Tiểu Miên cũng chỉ nói vui như vậy, thực sự không có gì đâu chị Trần.- Bạch Nhất Thiên hướng Trần Hy cười nói

-Tối nay nghe nói Vũ chủ tịch mời cả đoàn làm phim đến nhà hàng mới của Vũ gia, mọi người nghe đạo diễn nói chưa?

-Vậy a,…em cũng chưa thấy nói gì.-Hạ Dương nói

Bạch Nhất Thiên mở điện thoại ra, nhìn một lát, bật cười rồi nói

-Em vừa thấy tin nhắn của Vũ tiên sinh…

-Dù sao Vũ chủ tịch cũng là nhà tài trợ lớn của bộ phim, mời đi ăn cũng là bình thường.- Đào Miên nói.- Tin quan trọng như vậy, là chị Trần và Bạch ca đều nhận được rồi.


Hạ Dương lắc đầu cười không cho ý kiến. Dạo này cậu hay thức rất khuya xem lại mấy cảnh quay của nhiều bộ phim lớn để lấy cảm xúc và học tập. Cuối tuần còn đều đặn tham gia lớp diễn xuất cho diễn viên mới của nhiều tiền bối trong nghề, kỳ thực tối nay vẫn muốn về nhà nghỉ ngơi.

Lúc mọi người đến nhà hàng, Vũ Quân Thành đã ngồi đợi sẵn. Vì trước nhiều người, cho nên Bạch Nhất Thiên phải hạn chế tiếp xúc thân mật với anh, cho nên để Trần Hy và Hà Sâm ngồi cạnh Vũ Quân Thành. Anh nhìn Hạ Dương, có chút khó chịu.

Người đã vốn gầy, lại còn mặc ít áo, không sợ lạnh hay sao, nhìn qua mọi người đều có áo lông ấm áp mặc. Vũ Quân Thành đau đầu, công ty Bình Nguyên đúng như mọi người nói, bắt ép nghệ sĩ làm việc nhưng lại ít quan tâm đến họ.

Vũ Quân Thành gọi nhân viên lại, nói nhỏ bảo cho tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút ở phía Hạ Dương ngồi.

Sau khi giới thiệu mọi người, tất cả đều vui vẻ ăn uống. Dạo gần đây, Hạ Dương ăn uống có chút không điều độ, cho nên ở đây toàn đồ ăn ngon, cậu hận mình không có thêm một cái dạ dày thật lớn. Sức ăn của Hạ Dương so với các nghệ sĩ khác có phần hơn, nhưng là cậu ăn mãi cũng rất khó mà tăng cân.

Vũ Quân Thành vừa nói chuyện với mọi người, vừa lén quan sát Hạ Dương. Thấy cậu hay ăn tôm, đậu phụ, thịt bò. Mực và cua lại rất ít động đến. Vũ Quân Thành cố gắng nhớ thật kỹ. Vốn muốn không để ý đến cậu, rốt cuộc lại không nhịn được mà lại càng chú ý hơn.

-Hạ Dương là diễn viên trẻ nhưng tôi đánh giá cao diễn xuất và sự ham học hỏi của cậu ấy.- Hà Sâm cười sảng khoái

Hạ Dương cười cảm ơn Hạ Sâm, nhìn thoáng qua Vũ Quân Thành thì cũng thấy anh đang cười nhìn mình. Cậu lại càng cười tươi hơn.

Hạ Dương bị ép uống một lúc mấy ly rượu, tuy không phải rượu nặng nhưng đối với Hạ Dương thì từng ấy cũng đủ để cậu có chút say rồi. Lúc mọi người ăn tráng miệng, Hạ Dương xin phép vào nhà WC vì dạ dày không ngừng biểu tình.

Rốt cuộc, Hạ Dương cũng nôn một trận, cậu mệt mỏi thở dốc, tựa vào bồn rửa mặt. Bước ra khỏi phòng đang có nhiệt độ điều hòa ấm áp, gió bên ngoài làm Hạ Dương có chút chống đỡ không nổi. Vì da vốn trắng, cho nên gương mặt vì say hồng lên rất dễ nhận thấy.

-Tôi ra ngoài một chút.- Vũ Quân Thành đứng dậy

Bạch Nhất Thiên cũng định đi theo nhưng bị Trần Hy giữ lại nói chuyện, cho nên không cách nào có thể cự tuyệt.

-Vũ Quân…Vũ tiên sinh?- Hạ Dương nhìn thấy anh trong gương thì có chút ngạc nhiên.- Ngại quá, để mọi người chờ lâu, tôi lập tức quay lại.

-Cậu…đang say, ra trời lạnh sẽ dễ cảm.- Vũ Quân Thành nói rất đơn giản

Hạ Dương cười rộ lên


-Cảm ơn Vũ tiên sinh, cảm ơn sự quan tâm của anh. Nhưng tôi có một câu hỏi…anh hiện tại còn nhớ tên của tôi không?

Vũ Quân Thành ngẩn người nhìn cậu.

-An Hạ Dương, họ An, tên Hạ Dương. Hạ trong hai từ mùa hạ, Dương tức là ánh nắng mặt trời. Vũ tiên sinh, có thể nhớ tên tôi được không…?

Hạ Dương nói bằng giọng mũi, có chút làm nũng cũng có chút ủy khuất làm Vũ Quân Thành sửng sốt, anh ho một tiếng gật đầu

-Hạ Dương. Kỳ thực không phải tôi không nhớ…

-Được rồi, anh gọi tên tôi như vậy là tốt rồi. Chúng ta nên quay lại, nếu không mọi người phải đợi lâu,

Vũ Quân Thành nhìn Hạ Dương, anh nén thở dài. Lúc ra ngoài, anh cố tình đi bên ngoài để tránh cậu bị gió lùa

Hai người đồng thời quay lại làm Bạch Nhất Thiên giận dữ. Trần Hy khẽ mỉm cười.

Đến 10 giờ tối, rốt cuộc cũng ăn uống xong, tâm tình mọi người đều vui vẻ. Hiểu Mẫn chạy từ trong xe ra đón Hạ Dương, thấy cậu có vẻ mệt mỏi

-Dương thái tử, anh uống nhiều rượu quá.

-Cũng không nhiều, ai cũng vui cho nên uống một chút.

-Mau vào xe, trời lạnh rồi sẽ cảm.

Vũ Quân Thành đứng xa nheo mắt nhìn Hạ Dương.

-Vũ tiên sinh, có thể đưa em về nhà được không, Đào Miên có việc phải về công ty trước rồi.- Bạch Nhất Thiên bước tới, che tầm nhìn của Vũ Quân Thành

Dạo này trước khi đi ngủ, Vũ Quân Thành hay lên mạng, tất nhiên không làm gì khác là vào trang cá nhân của Hạ Dương xem ảnh rồi đọc bình luận.

“Thiên hà rộng lớn”: xấu như vậy mà cũng chụp

Vũ Quân Thành có chút phẫn nộ, người này chắc chắn là anti fan của Hạ Dương, lần đầu Vũ Quân Thành bình luận

“Ngôi sao hướng về em”: @Thiên hà rộng lớn: Không thích thì ra chỗ khác. Chỗ này không chào đón người như cậu.


Sau đó một loạt bình luận bên dưới vừa chỉ trích tài khoản anti kia, vừa khen Vũ Quân Thành, anh đắc ý vô cùng.

Cất điện thoại đi, Vũ Quân Thành theo thói quen mở tủ, lại thấy cuốn sách đó, tấm ảnh của Lục Nhiên lại làm anh có chút phiền muộn.

Anh biết, bản thân đang đi sai hướng ban đầu, anh lẽ ra không nên quan tâm đến Hạ Dương nhiều như thế, không nên động tâm vì Hạ Dương đến thế. Anh không muốn phá bỏ đi quy định của mình, càng không muốn vì cậu cười lên, nụ cười ấy giống Lục Nhiên, làm anh xiêu lòng.

-Lục Nhiên…cậu ấy cũng cười rộ lên như em, cũng cho anh cái cảm giác thật sự yêu thích…Anh nên làm gì mới đúng đây?

Tâm tình con người vốn là thứ khó đoán nhất, giống như thời tiết mà không biết lúc nào nắng hay mưa, tâm tình như vậy, lúc muốn có bằng được, lúc lại buông xuôi ủ rũ…

Vũ Quân Thành sợ một điều, anh sợ chưa quên được Lục Nhiên mà lại dây dưa thật tâm với Hạ Dương, anh sợ nếu quan tâm cậu, sẽ càng không thể thoát khỏi sự mơ hồ này. Vũ Quân Thành kỳ thực, cũng không phải là người mạnh mẽ, ít nhất trong chuyện tình cảm.

Rốt cuộc tuyết cũng rơi. Thành phố nhuộm trắng trong tuyết, Hạ Dương tuy thích mùa đông nhưng thân thể vốn chịu lạnh kém, lại rúc trong chăn, thực sự không muốn dậy.

Không nhịn được mà nhớ đến lần hai người chạm mặt nhau, anh nói nếu ăn mặc ít, sẽ dễ cảm. Nhưng Hạ Dương biết, bên anh có Bạch Nhất Thiên, cậu cũng không biết phải làm sao với chuyện tình cảm này. Là bản thân thích anh đơn phương, mặc dù nhiều năm như vậy, biết anh có nhiều người bên cạnh, biết anh vốn lãnh đạm, nhưng không sao buông bỏ. Hạ Dương cười khổ, hóa ra uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo một đời là như vậy.

Hôm nay cậu có 2 cảnh quay buổi chiều, cho nên sáng vẫn muốn ngủ nướng thêm một chút. Nấu nướng bữa trưa, ăn vội vàng rồi đến phim trường.

Bạch Nhất Thiên kết thúc cảnh quay của mình, đang ngồi uống cà phê thì Vũ Quân Thành đến. Y cao hứng, vội vàng kéo anh vào phòng trang điểm.

-Trời lạnh quá, trong đây mới có điều hòa sưởi ấm…anh có lạnh không, dạo này ít thấy anh đến thăm em.- Bạch Nhất Thiên ôm chầm lấy Vũ Quân Thành

-Ừ, dạo này tôi nhiều việc….ngoài trời tuyết rơi như vậy mà Hà đạo diễn vẫn cho quay?- Vũ Quân Thành hỏi

-Cảnh chiều nay của Hạ Dương cần có tuyết mà.

Bạch Nhất Thiên nói rồi giật mình, lại nói ra mất rồi.

-Anh ăn trưa chưa?- Y cố tình chuyển chủ đề khác.

-Tôi ăn rồi, dù sao chiều nay cũng rảnh, cho nên ở đây xem mọi người quay một chút.

Hạ Dương đến phim trường, lúc đó thấy Bạch Nhất Thiên và Vũ Quân Thành đang ngồi cùng đạo diễn trò chuyện, cậu qua chào hỏi, Vũ Quân Thành lần này không nhìn Hạ Dương, vẫn quay sang nói chuyện cùng Bạch Nhất Thiên. Cậu mỉm cười đi vào trong.

Hình như là lần đầu, trái tim vì một người có tình cảm mà nhói lên một chút….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.