Cô Thành Bế

Chương 132: Ngoại Truyện 2 Túy Hoa Âm


Đọc truyện Cô Thành Bế – Chương 132: Ngoại Truyện 2 Túy Hoa Âm


5.

Nàng dâu Cuối cùng Phùng phu nhân cũng miễn cưỡng cho Nguyên Nguyên vào cửa, hoàn toàn là nhìn ở đứa trẻ trong bụng cô.

Trước ngày rước dâu, cứ nghĩ tới gia thế nghèo hèn của Nguyên Nguyên là bà lại lắc đầu thở dài, thi thoảng còn gạt lệ, mà Nguyên Nguyên sau khi vào cửa cũng liên tục có những hành động kinh người: Trời vừa sáng đã không thấy bóng dáng đâu, đến gần trưa mới trở lại, bưng một chậu quần áo mới giặt xong ở bờ sông; chân trần chạy tới chạy lui quét tước phơi phóng trong sân, thấy khát bèn chạy tới cạnh giếng múc một thùng nước ngửa mặt uống liền; vì bắt một con gà xổng chuồng mà có thể trèo lên tận nóc nhà…
Phùng phu nhân bèn uyển chuyển khuyên cô, nhưng cô hoàn toàn chẳng hiểu được có gì không ổn, chẳng hạn như khuyên cô đi giày, cô thẳng thừng xua tay: “Không sao, đất không lạnh!” Khuyên cô đừng uống nước lã, cô lại nói: “Nước đun rồi sẽ mất ngọt, thôi khỏi đun cho đỡ phí củi lửa thì hơn.”
Sau nữa, Phùng phu nhân lấy đứa con ra kiên nhẫn giải thích với cô, nói làm vậy không tốt cho trẻ nhỏ, cô mới sửa từng thói.
Ngoài ra, cô còn có rất nhiều tật xấu, chẳng hạn như húp canh quá to tiếng, thỉnh thoảng nói lời thô tục, thường xuyên khiến mẹ con Phùng thị trố mắt nhìn nhau, câm nín cạn lời.
Có điều, cô có một ưu điểm hàng đầu: Cô chân thành yêu chồng và mẹ chồng mình, hơn nữa còn luôn rất sẵn lòng biểu đạt điều đó.
Bởi thế nên Phùng Kinh và Phùng phu nhân cảm thấy rất vui, cô bằng lòng làm bất cứ việc gì cho họ, dầu cho thường hay lỡ tay làm quá: mài mực cho Phùng Kinh sẽ làm mực bắn lên mặt chàng, bóp vai đấm lưng cho mẹ chồng sẽ khiến Phùng phu nhân đau đến mức phải thầm nháy mắt với con trai, ra hiệu chàng bảo Nguyên Nguyên dừng lại…
“Nguyên Nguyên là một đứa bé ngoan,” Sau, Phùng phu nhân nói chuyện riêng với Phùng Kinh, thở dài, “Tuy có một vài thói hư tật xấu, nhưng con cứ từ từ dạy nó, để nó sửa sai là được.”
Phùng Kinh rất lấy làm mừng rỡ vì rốt cuộc mẹ mình cũng chịu tiếp nhận Nguyên Nguyên, từng bước chỉ dạy Nguyên Nguyên sửa lại thói quen trước kia, mà cô cũng thật sự học rất nghiêm túc, song, chung quy vẫn có một vài nội dung dạy mãi không thành, chẳng hạn như cách cô gọi chàng.
Đại khái là do ban đầu Phùng Kinh nói cho cô biết tên thật của mình nên sau đó, cô bèn gọi thẳng tên chàng, bất kể có người khác hay không, cứ thấy chàng là cô sẽ lập tức vui vẻ gọi: “Kinh!”

“Em không nên gọi ta như vậy,” Phùng Kinh cũng từng nói rõ với cô, “Vợ không thể gọi tên chồng mình.

Em gọi ta là ‘phu quân’, ‘lang quân’, hoặc gọi tên tự ‘Đương Thế’ của ta cũng được, nhưng đừng gọi ta là ‘Kinh’ nữa.”
“Đương Thế?” Cô như nghe được cái gì buồn cười lắm, lập tức ha ha bật cười, dáng vẻ hỉ hả hết sức ấy làm Phùng Kinh nhìn mà lần đầu tiên sinh lòng hoài nghi với tên tự của mình, nghĩ đi nghĩ lại xem trong đó có thật có chỗ nào buồn cười hay không.
Mà lý do của cô thì chỉ là: “Cái nhũ danh này của chàng khó nghe quá.”
Trải qua Phùng Kinh mãnh liệt yêu cầu, rốt cuộc cô cũng đồng ý không gọi chàng là “Kinh” trước mặt người khác nữa, nhưng sau đó, sự thật chứng minh, về mặt này, cô tương đối chóng quên.
Một ngày nọ, Phùng Kinh mời hai vị đồng xá trong châu học đến nhà làm khách, trước đó có dặn dò Nguyên Nguyên làm hai món thật ngon, cô gật mạnh đầu, hớn hở đi chuẩn bị.

Mà thức ăn rượu nhậu hôm ấy cũng nằm ngoài dự liệu của Phùng Kinh rất xa, cá thịt gà vịt đều có cả, gia cảnh họ lúc đó không dư dả lắm, Phùng Kinh thầm ngạc nhiên, chẳng biết sao Nguyên Nguyên có đủ tiền mua được những thứ này, nhưng bởi có mặt đồng xá nên cũng không tiện hỏi cô, chỉ mời hai người bạn vào tiệc, uống rượu nói cười.
Rượu qua ba tuần, Nguyên Nguyên bỗng ưỡn cái bụng to vọt từ buồng trong ra, bưng một đĩa cua hoan hỉ bày lên bàn, sang sảng cười với Phùng Kinh, nói: “Kinh, món này em mới làm xong, mau mời bạn chàng nếm thử đi!”
Hai vị đồng xá sửng sốt nhìn cô, nhất thời cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào.

Nguyên Nguyên thấy họ không động đũa ngay, bèn tự mình cầm hai con cua, bỏ vào bát họ mỗi người một con, cười nói: “Ăn đi, đừng khách khí!”

Mặc dù rất muốn lăn đùng ra đấm đất, nhưng Phùng Kinh vẫn gắng giữ cho mình vẻ mặt ung dung thản nhiên, mỉm cười với hai vị đồng xá đang trợn mắt há hốc, bảo: “Chuyết kinh trù nghệ thô thiển, để hai vị huynh đài cười chê rồi.”
Đồng xá cũng vội cười xòa, lễ độ khen: “Món ngon của tẩu phu nhân mỹ vị vô cùng, đời tôi hôm nay được thưởng thức, quả thực là vận may ba kiếp.”
Phùng Kinh chỉ mong Nguyên Nguyên mau mau lui đi, bèn nói với cô: “Mấy ngày nay mẫu thân ăn uống không được, xin nhờ nương tử vào trong bầu bạn, chiếu cố cho.”
Nguyên Nguyên đáp: “Mẹ ăn cơm tối từ sớm rồi, giờ đã về phòng nghỉ ngơi.”
“À…” Phùng Kinh ngẫm nghĩ, lại nói: “Nương tử mệt nhọc một ngày, cũng xin về phòng sớm nghỉ ngơi đi thôi.”
“Không mệt không mệt,” Nguyên Nguyên lắc đầu, luôn miệng bày tỏ mình rất có hứng thú với việc chiêu đãi khách khứa, “Hiếm lắm bạn chàng mới tới làm khách, sao em có thể trốn trong phòng làm biếng được… Lại nói, em chỉ sợ nhàn rỗi thôi, cả ngày hết ngồi lại nằm, sẽ mỏi eo đau lưng mất.”
Trong lòng Phùng Kinh cứng họng nghẹn lời, cũng chẳng tiện công khai tỏ ý bất mãn với cô, chỉ đành nghe theo cô, tự mình nâng chén chúc rượu, dời trọng tâm câu chuyện đi, cầu mong đồng xá đừng chú ý quá nhiều đến vị phu nhân này của mình.
Nhưng, biểu hiện của Nguyên Nguyên quả thực rất khó khiến người ta không chú ý tới cô.

Sợ khách ăn không đủ no, cô không ngừng qua lại giữa phòng bếp và phòng khách, thêm cơm thêm thức ăn cho họ.

Thấy cơm trong bát khách sắp hết, không đợi họ ngỏ lời đã chạy đi lấy thêm cho họ.


Khách vội vàng đứng dậy cảm ơn, cô cực kỳ mừng rỡ, cũng càng thêm ân cần, dứt khoát bưng một âu cơm lớn trong lòng, thấy bát ai bớt đi chút nào là tiện tay xới một muôi to đơm thẳng vào bát họ.
Hai vị đồng xá vốn là thư sinh nho nhã yếu ớt, nào ăn nổi nhiều thế, đến cùng chẳng khác nào đánh trận công thủ với Nguyên Nguyên, lấy tay che bát cơm dưới ánh mắt “lom lom như hổ” của cô, lại không dám thất thần, chỉ sợ vừa không cẩn thận, tay hơi hở ra là sẽ bị cô đắp cho một muôi đầy.
Khó khăn lắm mới cầm cự được đến khi bữa cơm kết thúc, hai vị đồng xá bỏ chạy hết rồi, Phùng Kinh mới cân nhắc câu từ, ra sức khuyên Nguyên Nguyên sau này không nên lộ mặt lúc nhà có khách nam.
Nguyên Nguyên cảm thấy rất khó hiểu: “Tại sao? Bạn cha em tới nhà làm khách, mẹ em cũng chiêu đãi họ vậy mà.”
Phùng Kinh đoán chừng nói với cô những đạo lí phép tắc lễ nghi và nam nữ đại phòng kia, cô cũng chẳng hiểu được, bèn tìm một lí do đơn giản: “Ta không thích đàn ông khác nhìn thấy em.”
“Ha ha, chàng keo kiệt thật đấy!” Cô cười lớn, “Sợ gì chứ, dù sao họ nhìn được cũng chẳng chiếm được!”
Phùng Kinh hoàn toàn buông xuôi, lau mồ hôi trên trán ngồi xuống, thầm thở dài.
Đối mặt với một bàn canh thừa thịt nguội, chàng chợt nghĩ đến nghi vấn mới đầu, bèn đem ra hỏi Nguyên Nguyên: “Sao hôm nay em mua được nhiều thịt thà thế? Mẹ đưa em nhiều tiền lắm à?’
Cô lắc đầu, cười nói: “Chàng đoán đi.”
Phùng Kinh suy nghĩ một lúc, vẫn không có câu trả lời: “Không đoán ra.”
Nguyên Nguyên càng cười vui vẻ hơn, đắc ý chìa hai bàn tay ra với chàng, không ngừng vẫy vẫy trước mắt chàng.
Chàng tức khắc để ý đến, cổ tay cô trống trơn, hỏi: “Em bán xuyến vàng đi?”
Cô ngẩn người rồi lại cười: “Đúng vậy, bán được không ít tiền đâu…”
Trong đầu chàng nổ vang, nhất thời không nói nổi bất kì một câu nào, nhưng cảm nhận được người mình khẽ run, máu huyết toàn thân đều như đang lạnh xuống.
Chàng nắm chặt cổ tay Nguyên Nguyên, vô thức tăng lực, mãi đến khi cô oai oái kêu đau, chàng mới căm phẫn buông tay, phất tay áo bỏ đi, khóa mình trong thư phòng, mặc Nguyên Nguyên gõ cửa khẩn cầu thế nào cũng không mở.

Đó là lần đầu tiên Nguyên Nguyên thấy chàng nổi giận, luôn miệng gọi cửa mà không thấy chàng đáp, cô bắt đầu nức nở, vừa khóc vừa đỡ cửa ngã trượt xuống đất, kinh động đến Phùng phu nhân đã đi ngủ.

Bà khoác áo đứng dậy, đi ra kiểm tra.

Lát sau, Phùng phu nhân hét lên một tiếng hãi hùng, đập mạnh cửa, kêu: “Mở cửa mau! Nguyên Nguyên không ổn rồi!”
Cửa ầm ầm mở bung, sắc mặt Phùng Kinh trắng bệch, nhanh chóng cúi xuống bế Nguyên Nguyên dưới đất lên.
Cô có dấu hiệu sinh non.

May mà cứu chữa kịp thời, mẹ con Phùng thị mời đại phu bà đỡ đến, sau một phen rối ren, tốt xấu gì cũng giữ được thai nhi.
Đợi mọi người rời đi rồi, Phùng Kinh ngồi trước giường Nguyên Nguyên, rầu rĩ xin lỗi cô: “Xin lỗi, chuyện hôm nay, là ta không đúng…”
Nguyên Nguyên lắc đầu, rưng rưng thò tay lần mò dưới gối, một chốc sau, móc ra sợi xuyến vàng Phùng Kinh quen thuộc, cho chàng xem.
“Em không có bán…” Cô khẽ khàng nói, “Em chỉ nói đùa chàng thôi… Sáng sớm nay em ra bờ sông bắt cua, bắt được rất nhiều, bán một ít đi, dùng tiền đó mua thịt cá… Bởi phải lao động, sợ đánh mất xuyến vàng, nên không đeo…”
Phùng Kinh rơm rớm nước mắt, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, trịnh trọng cam đoan bên tai cô: “Nguyên Nguyên, sau này ta sẽ đối xử với em thật tốt, sẽ không để em phải sống khổ cực như vậy nữa.”
Mà trong lòng chàng, cô thỏa mãn nhắm mắt, mỉm cười: “Em không khổ cực… Chỉ cần chàng cho em bên chàng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.