Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao

Chương 69: Dỗ Em


Bạn đang đọc Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao FULL – Chương 69: Dỗ Em


Giản Xuân Triều mệt cả thể xác lẫn tinh thần, vừa nằm xuống liền mơ màng ngủ, nhưng đứa nhỏ trong bụng lại không ngừng quậy phá, khiến hắn ngủ cũng không yên ổn.

Phương Minh Chấp ban đầu còn thăm dò tin tức rồi phân phó cho Từ Thành làm việc, nhưng lại thấy Giản Xuân Triều ngủ không yên, liền tạm thời đem công việc trên tay buông xuống, chuyên tâm trấn an Giản Xuân Triều.

Bụng Giản Xuân Triều to lên làm thắt lưng khó chịu, hắn chỉ có thể nằm nghiêng.

Phương Minh Chấp từ phía sau ôm hắn hoàn toàn che chở, tay đặt trên bụng xoa tròn.

Sau lưng vừa tin cậy vừa ấp áp, đứa nhỏ trong bụng cũng được Phương Minh Chấp vỗ về trấn an, nỗi lòng Giản Xuân Triều chậm rãi bị vuốt phẳng, hô hấp cũng dần dần đều đặn.

Phương Minh Chấp cũng không dám nghỉ ngơi, gần đây trạng thái của Giản Xuân Triều không tốt lắm, nhất là đêm nay nên y không dám không trông chừng hắn.

Hơn nữa y cũng bố trí bộ phận kỹ thuật giám sát mọi động tĩnh của Đồng Hoa, y đang đợi tin tức từ Từ Thành.

Ước chừng hơn 10 giờ tối, điện thoại Phương Minh Chấp rung lên, y nhìn thoáng qua Giản Xuân Triều đang ngủ say, cầm điện thoại nhẹ nhàng vào phòng tắm, xuyên qua kính thuỷ tinh nhìn vào phòng ngủ, nhận cuộc gọi: “Tôi đây.”
….!
Trong tay Giản Xuân Triều dắt theo một bạn nhỏ, ở cửa công viên chờ Phương Minh Chấp.

Bạn nhỏ không cao hơn đầu gối Giản Xuân Triều bao nhiêu, nhìn ra là một đứa con trai.

Bạn nhỏ ngẩng đầu, không rõ mặt, giọng nói trong vắt hỏi Giản Xuân Triều: “Daddy, sao ba ba còn chưa tới?”
Giản Xuân Triều nhìn đồng hồ, cũng thấy lại: “Lạ thật, ba ba đến trễ 10 phút rồi!”
Bạn nhỏ ôm chân hắn, cọ cọ, ngoan ngoãn hiểu chuyện, bi bô nói: “Ba ba lái xe bị tắc đường, hay là chúng ta gọi cho ba ba xem?”
Giản Xuân Triều cười: “Con lại giải thích thay ba ba.”
Bạn nhỏ thân thể mềm mại, ấm áp, lại vì thời tiết nóng mà chảy mồ hôi, như cái bánh nhỏ mới ra khỏi nồi.


Thời gian trôi mau, Giản Xuân Triều cùng bạn nhỏ chờ ở công viên không biết qua bao lâu, đến nỗi trời cũng tối, dòng người cầm bóng bay 5 màu cũng dần dần tan ra, Phương Minh Chấp vẫn chưa tới.

Bạn nhỏ chờ đến có chút mệt mỏi, Giản Xuân Triều khom lưng ôm nó vào lòng, đang chuẩn bị lấy điện thoại gọi cho Phương Minh Chấp thì một người đàn ông cao to trong đám người đi đến.

Giản Xuân Triều nhớ rõ người này, cũng nhớ rõ người kia tay đeo đầy nhẫn vàng, người này kiếp trước chính là người giết hắn.

Hắn không rảnh để sợ hãi, ôm đứa nhỏ xoay người liền chạy.

Nhưng cái người đeo nhẫn vàng kia thực sự có mục đích, càng ngày càng đến gần Giản Xuân Triều, hai ba bước đã đuổi kịp hắn: “Cậu là Giản Xuân Triều?”
Giản Xuân Triều vô cùng hoảng sợ phủ nhận, gắt gao che đứa nhỏ trong ngực lại, lùi về sau một bước: “Không phải, anh nhận nhầm người rồi.”
Người kia lặng lẽ cười: “Vậy tôi hỏi cậu một chút, cậu đừng sợ, tôi cho cậu xem thứ này.” Nói xong hắn lấy ra một cái điện thoại vỡ nát.

Cái này Giản Xuân Triều nhận ra, hắn thử gọi tên Phương Minh Chấp, nhưng vô luận thế nào cũng không phát ra âm thanh.

Hắn nhìn về phía người qua đường xin giúp đỡ, nhưng lại phát hiện tất cả mọi người không có ngũ quan, mặt trụi lủi, giống như mang lên mình từng trương mặt nạ khủng bố.

Người kia lấy ra dao nhọn, cưỡng bách hắn: “Mày nhìn đi, nhìn xem người Phương Minh Chấp thích là người như thế nào?”
Giản Xuân Triều mặt ngập tràn nước mắt, tí tách tí tách rơi xuống, hắn không nhìn thấy, nhưng hắn biết hình ảnh trong đó là gì.

“Người mày chờ, vĩnh viễn cũng không tới, mày còn chờ sao? Nó vĩnh viễn không thoát được, mày cũng vĩnh……”
Phương Minh Chấp thấy Giản Xuân Triều đang ngủ đột ngột động mạnh, nhanh chóng bỏ điện thoại chạy về bên người hắn, lại thấy sắc mặt hắn dường như không có chút máu, mười ngón tay nắm chặt lấy chăn, bất lực nắm chặt rồi lại buông ra.

“Xuân Triều, Xuân Triều.” Phương Minh Chấp quỳ bên cạnh Giản Xuân Triều, nhẹ nhàng đem hắn ôm vào lòng, mới phát hiện cả người hắn đã bị mồ hôi thấm ướt.


Phương Minh Chấp ảo não không thôi, hận chính mình để hắn một mình ở phòng ngủ.

Giản Xuân Triều trong cơn ác mộng nghe thấy giọng nói của Phương Minh Chấp, theo bản năng nắm chặt lấy y, nhưng trước sau vẫn không tỉnh lại.

Phương Minh Chấp đem đôi tay lạnh lẽo của hắn kéo vào trong ngực, đỡ hắn, nhẹ nhàng trấn an: “Xuân Triều, tỉnh lại, là anh, là Minh Chấp.”
Giản Xuân Triều giật mình, đầu đầy mồ hôi, tỉnh lại, lại phát hiện ra mình dựa vào lồng ngực Phương Minh Chấp, mê man nhìn y, trong ánh mắt ngập trần phòng bị cùng sợ hãi.

Phương Minh Chấp vô cùng đau lòng, đem Giản Xuân Triều ôm càng chặt, không ngừng vỗ về: “Không sao…!chỉ là mơ, Xuân Triều không cần sợ, anh ở đây, không sợ nữa, nhé.”
Ánh mắt Giản Xuân Triều dần dần có tiêu cự, nhưng nước mắt lại không ngừng tràn ra, hắn không khống chế được khóc thút thít, chỉ chích Phương Minh Chấp: ” Vì sao anh không tới? Vì sao lần nào anh cũng không ở đó? Vì cái gì lúc nào anh cũng để em lại một mình?”
Phương Minh Chấp cho rằng hắn còn chưa thoát khỏi giấc mộng, hoặc vừa rồi y không ở bên cạnh hắn, ngoan ngoãn nhận sai, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh sai rồi, sau này anh tuyệt đối không để em một mình, đừng khó chịu, được không?”
Cảm xúc của Giản Xuân Triều vốn không quá ổn định, tất cả sự việc của kiếp trước lẫn kiếp này hiện lên trong đầu hắn, hắn chưa từng nói cho Phương Minh Chấp biết hắn tủi thân, nhưng không phải không nói sẽ không thấy khổ sở.

Giản Xuân Triều khóc như một đứa trẻ, khóc đến mức không dừng lại được, Phương Minh Chấp sợ hắn khó chịu, ôm cả người hắn lên đùi mình, vỗ về: “Có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em.

Xuân Triều không khóc.” Y nhẹ nhàng dùng ngón cái lau đi nước mắt của Giản Xuân Triều.

Giản Xuân Triều nắm lấy áo Phương Minh Chấp, thanh âm nhỏ nhỏ có vài phần khổ sở: “Đừng,..

đừng rời xa em.”
Phương Minh Chấp cầm tay Giản Xuân Triều đặt lên bụng hắn, phát hiện bụng phập phồng không ngừng, rõ ràng là do ảnh hưởng bởi cảm xúc dao động.

Y che chở eo bụng Giản Xuân Triều, nhẹ nhàng xoa xoa: “Anh sẽ không rời bỏ em, Xuân Triều, đừng khóc, làm con chúng ta bị doạ sợ.” Phương Minh Chấp vừa đau lòng cho Giản Xuân Triều vừa an ủi hắn: “Có phải khó chịu lắm không? Có cần anh gọi Tôn Vĩ đến không?”
Giản Xuân Triều dần dần tỉnh táo, bây giờ đang ở bên ngoài nếu gặp Tôn Vĩ sẽ nguy hiểm, hắn không thể gây phiền phức trong thời điểm này được.


Hắn ấn tay Phương Minh Chấp: “Không sao, chỉ là con cứ đạp…!a…” Đứa nhóc như sợ Giản Xuân Triều lại nói dối, không hài lòng đạp thêm vài cái.

Phương Minh Chấp hiểu tâm tư của Giản Xuân Triều, cũng biết hắn không muốn khiến mình lo lắng, càng kiên nhẫn vỗ về: “Vậy không gọi Tôn Vĩ, em đừng gấp.”
Bóng ma của cơn ác mộng dần dần tan biến, sau khi khóc lớn, Giản Xuân Triều cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hắn còn an úi ngược lại Phương Minh Chấp: “Em đỡ hơn nhiều rồi…!Chỉ gặp ác mộng mà thôi.”
Phương Minh Chấp vô cùng áy náy: “Anh không nên ra ngoài nghe điện thoại, anh ở đây em sẽ không gặp ác mộng.”
Sắc mặt Giản Xuân Triều vẫn còn tái nhợt, lại bị Phương Minh Chấp chọc cười: “Anh nghĩ mình là thần mộng sao?” Ngay sau đó lại hỏi: “Là điện thoại của Từ Thành à?”
Phương Minh Chấp gật đầu: “Đồng Hoa đã thông báo tin tức cho Tri Lang, nội dung rất đơn giản, đại khái là anh có ý đồ che giấu tình cảm với em, còn nói anh rõ ràng mất khống chế.

Cô ta tiến bộ không ít, ông ngoại tin tưởng cô ta, có lẽ mấy ngày sau sẽ về nước.”
Giản Xuân Triều nheo nheo mắt: “Minh Chấp, anh sợ không?”
Phương Minh Chấp thành thật gật đầu: “Anh sợ, chỉ có người ngu xuẩn mới không biết sợ.

Nhưng có Xuân Triều ở phía sau, anh cảm thấy mình sẽ không thua.”
Trên người Phương Minh Chấp toả ra một loại tự tin không phát đơn thuần mà là do đã bày mưu tính kế khống chế cục diện.

Giản Xuân Triều nắm chặt ngón tay, rúc vào lồng ngực y, mặt dán vào cổ y, lộ ra bản chất yếu ớt của mình: “Minh Chấp, con cứ đạp, em không ngủ được.”
Phương Minh Chấp suy nghĩ: “Trước cửa có xính đu, anh mang em đi chơi xích đu được không?”
Giản Xuân Triều ngạc nhiên: “Bây giờ á? Đi chơi xích đu?”
Bình thường Phương Minh Chấp đối với việc ăn uống nghỉ ngơi của Giản Xuân Triều vẫn luôn cố chấp, lại tính toán nhiều, sẽ không cho hắn ngủ sau 11 giờ.

Mà bây giờ đã gần đêm khuya, Phương Minh Chấp vậy mà nguyện ý đứa Giản Xuân Triều đi chơi xích đu.

Hơn nữa cho đến bây giờ hắn vẫn luôn mệt mỏi, hoặc là quá mệt nên cũng không để ý nơi nào trong nhà có xích đu.

Phương Minh Chấp cuốn một cái chăn mỏng lên người Giản Xuân Triều, bế hắn lên khỏi giường, hôn nhẹ trán hắn: “Hôm nay Xuân Triều còn chưa tặng quà cho anh, không chúc anh sinh nhật vui vẻ sao?”
Giản Xuân Triều lúc này mới chợt nhớ ra, hôm nay trong lòng hắn vân luôn có một cục đá đè nặng, chỉ nghĩ muốn rũ bỏ, đã không còn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật Phương Minh Chấp nữa.

Hắn áy náy cọ cọ cằm Phương Minh Chấp: “Minh Chấp, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Phương Minh Chấp nhẹ nhàng cười, ôm Giản Xuân Triều ra ngoài.


Phương Minh Chấp đi đến cái y gọi xích đu, Giản Xuân Triều mới hiểu vì sao mình không để ý thấy.

Nói là xích đu nhưng chính xác là ghế treo hình vỏ trứng.

Bên ngoài dùng dây mây trắng bện thành, bên trong lót đệm mềm, rất sâu cũng rất rộng, có thể ngồi vừa 3 người.

Phương Minh Chấp đặt Giản Xuân Triều vào trong, sau đó cũng ngồi vào, lại đỡ hắn nằm xuống gối lên đùi mình: “Có cộm không?”
Eo Giản Xuân Triều không ngủ được đệm quá mềm, đệm này độ dày vừa phải, vô cùng thích hợp, gối chân Phương Minh Chấp cũng cực kỳ thoải mái, lắc đầu nói: “Khá tốt.”
Phương Minh Chấp lấy chăn mỏng đắp cho hắn, một tay đặt trên người Giản Xuân Triều, một tay kéo một cái dây trên đỉnh vỏ trứng, vỏ trứng liền lay động.

Giản Xuân Triều không khỏi buồn cười: “Minh Chấp, anh đang dỗ em hay là dỗ con chúng ta?”
Phương Minh Chấp nhẹ nhàng vỗ về hắn, thanh âm trầm thấp dễ nghe: “Dỗ em.”
Bên ngoài xích đu vỏ trứng là bóng đêm mênh mông, bóng dáng trúc bạch ở trong nước bị ánh trăng che phủ.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, Giản Xuân Triều lẩm bẩm: “Em không phải trẻ con, còn ngủ trong nôi.”
Phương Minh Chấp dỗ dành theo ý hắn: “Xuân Triều không phải trẻ con, đây cũng không phải nôi, đây là xích đu.”
Giản Xuân Triều bị mơ hồ vây kín, cảm thấy Phương Minh Chấp nói gì cũng đúng: “Vâng, là xích đu.” Nói xong liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Phương Minh Chấp thấy hô hấp của Giản Xuân Triều chậm lại, không dung đưa vỏ trứng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Giản Xuân Triều ngủ.

Lần này Giản Xuân Triều ngủ yên ổn, biểu cảm vẫn luôn thả lỏng.

Phương Minh Chấp mới yên lòng.

Đêm đã khuya, hơi thở đêm khuya càng thêm dày đặc.

Phương Minh Chấp nhẹ nhàng ôm người đã ngủ say trong lòng về phòng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.