Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao

Chương 66: Em Tin Tưởng Anh


Bạn đang đọc Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao FULL – Chương 66: Em Tin Tưởng Anh


Sinh nhật Phương Minh Chấp năm nay vừa khéo trước tết Trung Thu một ngày, theo thường lệ, Phương gia sẽ tổ chức tiệc lớn.

Tiệc sinh nhật Phương Minh Chấp năm trước có thể so sánh như liên hoan phim cộng với tuần lễ thời trang, cổng lớn Phương gia đỗ đủ các loại xe cộ đắt tiền, còn đủ các nhân vật nổi tiếng tụ tập.

Vậy mà tháng 8 năm nay, toàn Bắc Kinh lại lưu truyền một tin mới, nghe nói Phương thiếu nói là vị kia nhà y không khoẻ, cũng không chịu được ồn ào nên sinh nhật năm nay chỉ mời bạn bè thân thiết tụ họp một chút, địa điểm cũng bí mật.

Người dân nghe được tin này cũng không khỏi bàn tán sôi nổi.

Sáng sớm tinh mơ, đầu đường cuối ngõ từ tiệm cơm nhỏ đã bắt đầu vây lại bàn tán.

“Phương Minh Chấp sao tự nhiên lại thay đổi thế? Năm nào Phương thị không dùng sinh nhật cậu ta để đem toàn bộ giới giàu có về dưới trướng, nào là ngọc tiên viên, kim cương hột xoàn trăm triệu,…!lễ vật đều không phải rơi vào túi Phương gia hay sao? Mọi người vẫn thường nói, sinh nhật Phương Minh Chấp một lần phải rơi vào từng này con số.” Vừa nói lão nhân gia vừa lấy ngón trỏ chạm vào ngón cái, khoa chân múa tay, sau đó lại nhai đậu phộng tiếp tục: “Lại nói Phương Minh Chấp kiếm được bao nhiêu?”
Mọi người vậy quanh hăng hái, mỗi người một câu phụ hoạ: “Bao nhiêu?”
Lão nhân gia lắc đầu: “Ai mà biết được chứ? Mỗi năm một tăng lên, mấy vạn lần, mấy trăm vạn lần đều không ngừng!” Lại nghe thấy có người không tin, nhanh chóng tiếp lời: “Bất quá, tôi còn biết một chuyện khác nữa.” Vừa ăn đậu phộng vừa úp úp mở mở.

Nhóm người nghe lại muốn tâng bốc, ha ha cười hỏi: “Ông lại biết cái gì nữa?”
Lão nhân gia lải nhải nói: “Tiệc sinh nhật Phương Minh Chấp, có bán vé.

Người có vé tuy nói rằng có thể vào được bên trong nhưng lại không chắc có thể thấy được Phương Minh Chấp, nhưng người nào có thể biết được cậu ta ăn sinh nhật ở đâu, lại có thể từ xa thấy được vợ chồng bọn họ, nghe nói vé kiểu đấy, mọi người tranh đoạt muốn điên rồi.”
Một người trẻ tuổi nghe chuyện rõ ràng cảm thấy thú vị, khắn quảng cổ che nửa mặt, chỉ lộ hai mắt to tròn trong trẻo, hứng thú bừng bừng hỏi: “Bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền?”
Lão nhân gia nói nghe vẻ có lý: “Tính xác suất, Bắc Kinh tổng cộng có bao nhiêu địa điểm.

Xác suất ít thì một nghìn, nhiều thì một hai vạn.”
Người trẻ tuổi có vẻ thất vọng: “À.”

Lão nhân gia lúc này mới chú ý đến hắn, cười ha hả nói: “Cậu, một người đàn ông, còn mang bầu, đừng đi xem náo nhiệt, người đi chơi toàn là mấy cô gái trẻ mười mấy tuổi, hiện tại còn gọi là….”
Ông còn chưa nói xong, một người đàn ông cao lớn mang khẩu trang vén rèm của bước vào tiệm cơm nhỏ, người nọ mặc âu phục đen cùng áo khoác mỏng, thoạt nhìn trời có sập xuống cũng không liên quan đến mình.

Chẳng qua trong tay y còn cầm hai cái bánh rán, cháo quẩy, tăng thêm một tầng không khí trên người.

Người đàn ông đi vào liền trực tiếp tới bên bàn lão nhân gia, đem bánh giò cháo quây đưa cho người trẻ tuổi vừa nói chuyện, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Không cho rau thơm, không ớt cay, còn bỏ thêm cho em ít bắp.”
Người trẻ tuổi vốn dĩ mang theo ánh mắt chờ mong liền ỉu xìu, nhỏ giọng lên án: “Tại sao anh lại không cho em ớt, em muốn ăn cay.”
Phương Minh Chấp ôm lấy vòng eo mập mạp lên không ít của Giản Xuân Triều, cẩn thận đỡ hắn đứng lên: “Chậm một chút.”
Trong tiệm ăn nhỏ toàn là các ông lão ngồi ăn đậu phộng nói chuyện thế giới, vậy mà lại lẫn một Giản Xuân Triều mặt búng ra sữa.

Nhưng sự xuất hiện của Giản Xuân Triều cũng không làm người khác thấy ngại, mọi người vốn dĩ hoà thuận vui vẻ.

Đến lúc Phương Minh Chấp tiến vào, mang theo chút không khí lạnh lùng hoà lẫn, mọi người mới bắt đầu tò mò đánh giá y, có người nửa đùa giỡn nửa chế nhạo: “Này, cậu bạn, cậu nhìn vị này nhà cậu xem, bụng có thai mà còn đòi mang theo đứa nhỏ tham gia tiệc sinh nhật của Phương thiếu đấy.”
Phương Minh Chấp kéo khăn quàng cổ của Giản Xuân Triều lên cao, cẩn thận ôm hắn vào lòng, nói với người vừa nói chuyện: “Việc em ấy muốn tham gia sinh nhật của Phương Minh Chấp, tôi biết.

Nhưng cảm ơn ông đã nói cho tôi biết, bàn này tôi mời.”
Bà chủ tai thính, từ phía sau quầy ăn gào to: “Bàn số 3, đậu phộng chiên một đĩa, bánh cam hai cái, bạch trà một ấm, tổng cộng 120 nghìn.”
Phương Minh Chấp nhìn mấy chén nước sôi để nguội trên bàn, sửng sốt: “Trà ở đâu?”
Giản Xuân Triều nghẹn cười, giải thích: “Bạch trà chính là nước sôi để nguội, gọi thế cho dễ nghe.”
Mọi người đồng loạt cười lớn, mặt Phương Minh Chấp đỏ lên, trả tiền, đỡ Giản Xuân Triều ra khỏi tiệm cơm nhỏ.

Người còn lại trong tiệm tiếp tục nói chuyện, một người đột nhiên như nhận ra gì đó nói: “Hai người vừa đi kia, mọi người không cảm thấy quen sao?”
Người xung quanh cũng bắt đầu sôi nổi: “Người con trai mang thái kia chỉ lộ có hai mắt, nhưng nhìn rất giống Giản Xuân Triều.”
“Đúng rồi, cái người cao to kia, còn không phải là Phương Minh Chấp sao?”

“Bọn họ như thế nào lại tới quán ăn nhỏ này?”
“Ai biết được! ha ha ha, vừa nãy ông còn muốn bán vé sinh nhật của Phương Minh Chấp cho Giản Xuân Triều đấy!”
Lão nhân gia vừa ngại vừa bực: “Tôi nói bán cho cậu ta lúc nào? Tôi chỉ nói có loại vé này, cũng bảo cậu ta đừng mua còn gì?” Ông nói xong, lại thêm một trận cười vang xung quanh.

Xe dừng ở gần đấy, Giản Xuân Triều cầm bánh giò chào quẩy, vừa vui vẻ ăn vừa nói những chuyện hắn vừa nghe ở tiệm cơm nhỏ với Phương Minh Chấp: “Nghe nói một tờ vé còn có thể bán những hai vạn, em muốn đi bán.”
Phương Minh Chấp biết hắn đang nói đùa, đỡ hắn ngồi vào phía sau xe, lấy chăn mỏng đắp lên bụng nhỏ.

Cái miệng nhỏ của Giản Xuân Triều không ngừng vừa ăn bánh vừa nói: “Em nói cho anh biết cái này, em ăn bánh rán cháo quẩy khắp cái Bắc Kinh này rồi, hương vị của tiệm này là chính thống nhất, tuyết đối không uổng công chúng ta dậy sớm đến đây.”
Phương Minh Chấp ngồi bên cạnh hắn ăn phần của mình, lại sợ Giản Xuân Triều lộn xộn nên cũng lấy phần giống hắn, không rau thơm, không cay.

Phương Minh Chấp lần đầu tiên đi mua bánh rán cháo quẩy, không ngờ đến nơi còn phải xếp hàng nhiều người như vậy, y lại sợ Giản Xuân Triều đứng lâu sẽ mệt nên tìm một tiệm ăn nhỏ gần đấy bảo hắn vào ngồi chờ.

Phương Minh Chấp từ trước tới nay chưa từng ăn bánh rán cháo quẩy nên cảm thấy khá mới mẻ, cắn một miếng, một loại hương vị nhân gian khảm trong đó như tan ra.

“Ăn ngon không?” Giản Xuân Triều ăn đến hai má đỏ hồng, nghiêng đầu hỏi Phương Minh Chấp.

Phương Minh Chấp dùng ngón tay lau tương ngọt trên khoé miệng hắn: “Em ăn chậm thôi, muốn uống nước không?”
Giản Xuân Triều ăn đến no, ngoan ngoãn gật đầu.

Từ sau khi mang thai, hắn luôn khát nước, cho nên trên chiếc xe nào của Phương Minh Chấp cũng sẽ để sẵn một chai nước cho hắn.

Đợi Giản Xuân Triều ăn no xong, Phương Minh Chấp cũng không lập tức lái xe đi, ôm hắn, lại đắp lại chăn mỏng cho hắn: “Dậy sớm như vậy có mệt không? Thật ra để anh mua về cho em là được rồi.”

Giản Xuân Triều hùng hồn đầy lý lẽ đáp lại: “Sinh mệnh của bánh rán chỉ có 5 phút, sau 5 phút coi như đã chết, em không ăn bánh rán đã chết.”
Phương Minh Chấp cũng muốn nói, y không dám để Giản Xuân Triều rời khỏi tầm mắt mình quá lâu, hay tự ý đi đến chỗ khác.

Đang chuẩn bị móc điện thoại ra, đã bị Giản Xuân Triều ngăn lại.

Giản Xuân Triều cảnh giác nhìn Phương Minh Chấp: “Anh muốn làm gì? Anh sẽ không kêu Từ Thành mua lại tiệm bánh kia đấy chứ?”
Phương Minh Chấp hơi hoang mang: “Không được sao?”
Giản Xuân Triều quả thực không còn gì để nói, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi lại: “Anh ăn bánh rán kia, cảm thấy có gì không giống đồ ăn bình thường không?”
Phương Minh Chấp không nói, do dự nửa ngày: “Vô cùng bình dân.”
“Đúng không?” Giản Xuân Triều miễn cưỡng vừa lòng: “Nếu anh mua lại nó, mùi vị kia sẽ không còn nữa.”
Phương Minh Chấp nghĩ nghĩ: “Anh sẽ đi học, vừa nãy nhìn qua cách làm, có thể học được.”
Giản Xuân Triều thoải mái dựa vào y, xoa xoa chóp mũi: “Phương Minh Chấp, sinh nhật anh, anh định làm gì?”
Giản Xuân Triều biết, đến sinh nhật Phương Minh Chấp sẽ phải đánh một trận rất ác liệt, nhưng chỉ cần có y ở bên cạnh, hắn liền chắc chắn, nên ăn thì ăn, uống thì uống, tâm thái vẫn luôn rất vững chắc.

Phương Minh Chấp ôm lấy hắn: “Anh đương nhiên chỉ muốn ở cạnh em.” Vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại mở ghi chú gõ chữ.

Giản Xuân Triều hiểu ý, hắn biết Phương Minh Chấp sợ có người nghe trộm, phối hợp trả lời: “Em mệt, anh ôm em ngủ một lát đi.” Trên thực tế lại đang xem Phương Minh Chấp viết gì.

[ Tiệc sinh nhật tính ra chỉ mời một số ít họ hàng gần, lần này Đồng Hoa lại trực tiếp bay trở về, hẳn là chúng ta đã khiến Tri Lang chú ý.

Ông ta vô cùng cần thận, sẽ không tự mình xuất hiện, mà đưa Đồng Hoa về trước.

Tuy rằng Đồng Hoa ngủ ngốc nhưng rất nghe lời, chuyện gì cũng tỉ mỉ kỹ càng báo cho Tri Lang, lại đủ đanh đá lớn mật, là công cụ kiềm chế anh vô cùng quan trọng của ông ta.

Lần sinh nhật lần này, anh muốn cho Đồng Hoa phát huy tác dụng lần cuối cùng.

Đồng Hoa nhất định sẽ nhân cơ hội này nỗ lực dò hỏi điều cô ta muốn biết, hơn nữa cũng sẽ tìm đủ mọi cách phá hư quan hệ của chúng ta, muốn thể hiện với Tri Lang.


Tri Lang rất cao ngạo, lại yêu quý thanh danh, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Ngược lại, đầu óc Đồng Hoa không được tốt, dễ dàng xúc động, hành sự ấu trĩ.

Anh không thể đoán trước hành động của cô ta, nên đến lúc đó em nhất định phải ở gần anh.]
Viết xong, Phương Minh Chấp liền ngẩng lên nhìn Giản Xuân Triều, ánh mắt mong chờ hắn xác nhận.

Giản Xuân Triều kiên định nhìn y gật đầu, vỗ tay bảo y yên tâm.

Phương Minh Chấp lúc này mới tiếp tục viết:
[ Sau lưng Đồng Hoa là Đồng gia.

Thế lực Đồng gia có vẻ hùng hậu, nhưng Đồng Hoa lại có người cha vô cùng rắc rối, hai ba ngày lại tới chỗ anh vay tiền, ỷ vào việc hai nhà thân thiết, nên thể lực bên ngoài chỉ là giả.

Chỉ cần anh rút vốn, Đồng gia liền sụp đổ.

Đồng Hoa lại chính là nanh vuốt của Tri Lang nhiều năm như vậy, cũng hiểu biết anh quá nhiều, nếu không loại bỏ cô ta, anh không an tâm.]
Sau khi Giản Xuân Triều ở bên Phương Minh Chấp, lần đầu tiên hắn nhớ lại cảnh bị bắt cóc ở kiếp trước.

Bởi vậy cái loại phương thức thô bạo thấp kém lúc ấy không giống Tri Lang – người tự cho mình rất biến thái sẽ không áp dụng, ngược lại loại có suy nghĩ ấu trĩ xúc dễ động sẽ hợp lý hơn.

Giản Xuân Triều lấy điện thoại của Phương Minh Chấp: [ Em rất sợ, nhưng em tin tưởng anh.]
Phương Minh Chấp nắm tay Giản Xuân Triều, mồ hôi thấm ướt có chút lạnh.

Y kiên nhẫn xoa xoa tay hắn, đem tóc mái che đôi mắt Giản Xuân Triều vén đến sau tai: “Đừng sợ, có anh ở đây.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.