Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao

Chương 33: Canh Gà


Bạn đang đọc Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao FULL – Chương 33: Canh Gà


Tâm trạng Giản Xuân Triều cả buổi chiều đều không vui, La Lâm Dương cũng không dám hỏi.

Chờ đến lúc đóng cửa tiệm, La Lâm Dương mới có gan lại gần: “Đàn anh?”
Tâm tình Giản Xuân Triều không tốt nhưng cũng không thích làm ảnh hưởng đến người khác, cho nên vẫn ôn hoà nói: “Mau tan ca đi, con gái nhà người ta ở đây đợi cậu cả một ngày, đi ra ngoài hẹn hò đi.”
“Không phải, đàn anh.” La Lâm Dương cẩn thận nói: “Tối nay chúng ta ăn lẩu đi, nhìn dáng vẻ của anh này, em không yên tâm.”
Giản Xuân Triều liền cười: “Cậu không yên tâm cái gì? Tôi lớn như vậy, không trêu trọc ai thì có thể xảy ra chuyện gì?”
La Lâm Dương thấy hắn có vẻ không tức giận, lớn gan: “Sau khi Phương thiếu về, anh vẫn luôn rầu rĩ không vui, em sợ anh không có ai nói chuyện, nghẹn ở trong lòng không thoải mái.”
Giản Xuân Triều biết bạn nhỏ quan tâm mình, nhưng hắn không có tâm trạng ra ngoài ăn cơm, hơn nữa hôm nay Hoắc Vân với La Lâm Dương cũng khá tốt, hắn không thèm làm bóng đèn.

Gian Xuân Triều cười trấn an La Lâm Dương: “Tôi không có chuyện gì, có cũng không thể nói với cậu vài câu là giải quyết được.

Hơn nữa tật xấu của đàn anh cậu vô cùng nhiều, cái này không ăn, cái kia không ăn, làm các cậu mất vui.”
Giản Xuân Triều mang đủ lý do, La Lâm dương uỷ khuất gật đầu: “Vậy nếu anh có chuyện gì thì gọi cho em, nhà anh em cũng biết, có gì em qua liền.”
Giản Xuân Triều vui vẻ gật đầu: “Cậu yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Chờ đến lúc Thư Ba đóng cửa, ban đêm ở Bắc Kinh cũng bắt đầu.

Giản Xuân Triều bước chậm rãi trên đường, nhớ lại chuyện ban sáng.

Kỳ thật ở một chỗ với Phương Minh Chấp, người giống như y, không nhất định có thể đạt được nhiều yêu thích.

Giống như ánh mặt trời rực rỡ tỏa ra hào quang vạn trượng, khiến mỗi người đều không tự chủ tới gần.

Nhưng người bình thường chỉ sợ xem nhiều sẽ loá mắt, càng không dám đến gần, ôm y.

Có lẽ Phương Minh Chấp cái gì cũng có, ngược lại cũng mất đi rất nhiều.

Cho nên y vĩnh viễn nghi ngờ điều mình có được phải chăng chỉ là mơ.


Kiếp trước Giản Xuân Triều mù quáng ôm lấy ánh mặt trời này, đổi lấy bản thân tan thành mây khói.

Có lẽ chính là số mệnh.
Chỉ là hôm nay lúc Phương Minh Chấp nắm lấy tay hắn, thấp giọng xin hắn một cơ hội, Giản Xuân Triều còn nhớ rõ tay Phương Minh Chấp lạnh ngắt.

Một chút cũng không giống ánh mặt trời ấm áp.

Giản Xuân Triều nhìn Phương Minh Chấp của hiện tại, có thể hiểu một chút kiếp trước.

Y có lẽ có nỗi khổ riêng, nhưng bất luận là vì nguyên nhân gì thì cũng không thay đổi được kết cục một thân hai mạng của Giản Xuân Triều.
Giản Xuân Triều không quan tâm đến nỗi khổ của Phương Minh Chấp, hắn chỉ muốn sống thật tốt.

Từ lúc trọng sinh tới nay, hắn không truy cứu kết cục của kiếp trước, bởi vì hắn cảm thấy chỉ cần rời ra nguyên nhân, rời xa Phương Minh Chấp, tất cả mọi chuyện sẽ không tái diễn nữa.
Chỉ là một đời trước Phương Minh Chấp chưa bao giờ biểu hiện ra chấp niệm như ngày hôm nay.

Giản Xuân Triều nhớ rõ kiếp trước, có tổ chức một buổi đấu giá long trọng ở Bắc Kinh, người tham gia toàn là thân thích hoàng gia, hậu duệ quý tộc cùng các ông trùm thương nghiệp.

Hàng đấu giá cũng là bảo vật từ khắp nơi trên thế giới.

Ở buổi đấu giá kia, Phương Minh Chấp nhìn trúng một cái đồng hồ quả quýt, y còn nói với hắn đây là đồng hồ mà nghệ nhân hí kịch y yêu thích nhất đeo lúc còn sống.

Trong nháy mắt trong mắt Phương Minh Chấp có ánh sáng, hắn còn cho rằng bất luận thế nào Phương Minh Chấp cũng lấy được nó.

Nhưng không!
Giản Xuân Triều nhớ rõ ràng, lúc đấu giá vượt qua 4000 vạn, chỉ còn lại Phương Minh Chấp cùng 2 người khác.

Lúc đó bọn họ thay phiên nhau trả giá, đến lúc chỉ còn lại hai người, Phương Minh Chấp từ bỏ.


Lúc đó Giản Xuân Triều hoang mang hỏi y, thực lực của y vượt xa hai người kia, tại sao không bắt lấy về tay.

Ngay bây giờ trong đầu hắn còn hiện ra hình ảnh Phương Minh Chấp lạnh nhạt cười: “Một món đồ mà thôi.”
Cứ như thế Giản Xuân Triều cảm thấy Phương Minh Chấp sẽ dùng lý trí khắc chế.

Lúc mới trọng sinh, Giản Xuân Triều cảm thấy Phương Minh Chấp lạnh lẽo khó dò.

Mà hiện tại hắn chỉ hy vọng, Phương Minh Chấp giống như kiếp trước, không chấp nhất với bất cứ thứ gì.
Nếu Phương Minh Chấp có thể coi hắn như món đồ kia thì tốt, lúc không cần liền chủ động từ bỏ.

Thời tiết Bắc Kinh hiện tại ấm áp, bên cạnh có rất nhiều người cơm nước xong sẽ đến công viên tản bộ.

Nhìn qua một chút, mọi người đều là gia đình bạn bè 5, 3 người, có người còn dắt chó đi dạo.

Giản Xuân Triều có chút hâm mộ, hắn hy vọng kiếp trước mình kết hôn với một người bình thường, cuộc sống bình thường dưa cà mắm muối, cũng có lẽ se cãi nhau vì chuyện lông gà vỏ tỏi, cũng sẽ buồn rầu vì chọn trường cho con, mà không phải giống như hiện tại, cuộc sống giống như một bộ phim cẩu huyết.

Giản Xuân Triều có chút không muốn về nhà, đúng lúc đói bụng, hắn liền đi mua hai trái cà chua cùng mấy quả trứng gà, thấy bánh bao cuộn cũng không tồi, lại mua thêm hai cái bánh bao cuộn.

Chờ đến khi hắn bò lên tầng 3, mới phát hiện đèn hành lang không sáng, chỉ có thể bám cầu thang mới miễn cưỡng thấy rõ bậc thang.

Giản Xuân Triều bò lên tầng, đang chuẩn bị mở flash điện thoại tìm chìa khóa, lại thấy ánh sáng dừng dưới chân mình, là mênh mông ánh sáng màu vàng ấm.
Hàng xóm đối diện đã chuyển đến, cửa không đóng hoàn toàn, bên trong còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng.

cặp vợ chồng mới chuyển đến rồi nhỉ? Người trẻ tuổi thật nhanh nhẹn.
Giản Xuân Triều về nhà bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.


Suy nghĩ vẫn là lần đầu tiên vào bếp, hắn tính đơn giản xào cà chua trứng.

Giản Xuân Triều cực kỳ tự tin nhớ lại dáng vẻ Giản Vân Đào vào bếp, đập trứng gà vào miệng bát một cái, không vỡ.

Hắn lại đập một lần nữa, kết quả vỏ trứng cùng trứng bay hết vào trong bát.

Hắn không nhụt chí, nhặt vỏ trứng ra, lại theo kinh nghiệm đập một quả trứng nữa.

Lần này thuận lợi thành công.

Khoảng một tiếng sau, Giản Xuân Triều mặt mày xám tro từ trong bếp đi ra, mặt không cảm xúc thả viên đường vào chén trà, lấy bánh bao mua ở siêu thị ra ăn.

Ăn xong bữa tối không có mùi vị, Giản Xuân Triều căng da đầu chui vào phòng bếp có chút sương khói lượn lờ, đem nồi bị cháy đen cùng đống đen xì không rõ hình dạng đổ vào thùng rác, xách rác chuẩn bị xuống lầu ném đi.

Kết quả vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm từ đồ ăn bay ra từ nhà hàng xóm, Giản Xuân Triều càng cảm thấy nội tâm bi thương, ngửi một chút, hẳn là nhà đối diện đang nấu canh.

Cảm giác uy khuất tích cóp cả một ngày cũng không bằng mùi vị chua xót trong lòng khi ngửi thấy mùi nhà hàng xóm nấu canh.
Hắn giận dỗi xuống lầu vứt rác, vứt xong lại giận dỗi về nhà.

Chính là hương vị kia mãi không tan, đến khi Giản Xuân Triều lên giường nằm, đầu có vẫn là mùi hương kia ngấm vào ruột gan.

Giản Xuân Triều vừa nỗ lực chìm vào giấc ngủ vừa đẩy hương vị trong đầu ra ngoài.

Ý thức đang từ từ tan biến khỏi cơn buồn ngủ, Giản Xuân Triều mơ mơ màng màng: Có lẽ…!là canh xương sườn sao?
Buổi tối hôm đó Giản Xuân Triều gặp ác mộng, trong mơ một con gà bị vặt sạch lông vừa chạy theo hắn vừa kêu ác ác: “Không phải canh xương sườn, không phải canh xương sườn, canh gà!”
Sáng hôm sau Giản Xuân Triều bị đói tỉnh, tâm phiền ý loạn mặc quần áo, uể oải đến hàng ăn sáng, nhìn cái gì cũng thấy vô vị.

Mùi vị kia như âm hồn không tan quẩn quanh trong đầu, Giản Xuân Triều muốn ăn canh.

Giản Xuân Triều bụng rỗng đến Thư Ba, mở cửa ra, nhưng trên cửa vẫn treo “Close”.
La Lâm Dương vừa thấy hắn, liền chạy đến: “Đàn anh, anh chưa ăn sáng đúng không?”
Trên đầu Giản Xuân Triều đầy khí đen: “Chưa ăn, không muốn ăn.”

La Lâm Dương lập tức lấy từ sau lưng ra hộp giữ nhiệt in hình iron man như vật quý dâng tới: “Hôm qua lúc về nhà em có nói với mẹ tâm trạng anh không tốt, mẹ em nấu cho anh một nồi canh gà, mẹ nói canh gà lành tính có thể bổ khí, bảo em mang cho anh, anh muốn nếm thử không?”
Nháy mắt mây đen trên mặt Giản Xuân Triều bay tan tác, nhấp môi ngượng ngùng: “Phiền cho dì quá.

Canh gà không phải phải hầm thật lâu sao?”
La Lâm Dương mang hộp giữ niệt đặt lên bàn, lót khăn lông mở ra, nói: “Vẫn còn nóng, anh nếm thử đi.”
Dạ dày Giản Xuân Triều đã sớm kêu gào, không chờ nổi mà múc một muống canh.

Có lẽ múi hương hôm qua ở thật sâu trong lòng hắn, hiện tại ăn canh gà này lại cảm giác mùi vị quen thuộc.

Giản Xuân Triều thổi thổi, uống từng ngụm nhỏ nhỏ.

“Thế nào?” La Lâm Dương khẩn trương hỏi, xong lại nói thêm: “Mẹ em…!tay nghề tốt không?”
Giản Xuân Triều nhấp môi, cười như mèo con được thoả mãn: “Dì nấu ăn ngon như vậy, cậu thật có phúc.”
La Lâm Dương nghe xong sửng sốt, lại cười rộ lên: “Ha ha ha, bà ấy nghe thấy nhất định sẽ rất vui.”
Canh gà tươi ngon cực kỳ, cũng không biết là quá đói hay sao mà Giản Xuân Triều cảm thấy đời mình chưa uống canh nào ngon như này.

Hắn ngòi xếp bằng ở một góc trong Thư Ba, ôm bát canh gà còn nóng, cảm thấy thư thái cả người, thế giới trước mắt đều trở nên tốt đẹp.

Uống xong canh gà, Giản Xuân Triều thoả mãn xoa xoa bụng, ngân nga vài câu hát sai nhịp.

Cả buổi sáng tâm tình Giản Xuân Triều cực tốt, khách hàng đến tiệm cũng nhận ra hắn khách bình thường.

Hôm nay Tần tỷ cũng tới, vốn còn đang lo lắng cho Giản Xuân Triều vì chuyện ngày hôm qua, không nghĩ tới trạng thái của hắn không tệ lắm, cười hỏi: “Gặp chuyện gì tốt hả? Vui vẻ như vậy.”
Giản Xuân Triều đang nằm trên bàn viết thư cảm ơn mẹ La Lâm Dương, ngẩng đầu lên trả lời Tần tỷ: “Phật nói vui vẻ hay không đều phải trải qua, không bằng vui vẻ thêm một chút.”
Tần tỷ nghe hắn nói, hiểu ý cười: “Nghĩ thông suốt là tốt.”
Giản Xuân Triều đem thư cảm ơn cho vào phong thư đẹp đẽ đưa cho La Lâm Dương, bạn nhỏ nghẹn họng trân trối nhìn hắn: “Đàn anh, đây là cái gì?”
Giản Xuân Triều vừa rửa sạch sẽ dụng cụ nấu ăn lau khô cho vào túi, vừa trả lời: “Dì tốt như vậy, tôi cũng không biết báo đáp thế nào, sau này nếu dì đến Thư Ba đọc sách, sẽ miễn phí.”
La Lâm Dương vừa gãi đầu vừa pha trò: “Bà ấy biết nhất định sẽ rất vui.”
Hai người đang nói chuyện, cửa Thư Ba mở ra.

La Lâm Dương còn chưa nói xong “Hoan nghênh quý khách”, đã thấy một cái đầu bạch kim, vừa mừng vừa sợ chào hỏi: “Anh Thành Bân, sao lại tới đây?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.