Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao

Chương 18: Về Giản Gia


Bạn đang đọc Có Thai Thì Không Thể Ly Hôn Sao FULL – Chương 18: Về Giản Gia


Buổi sáng ở Thư Ba khách hàng không nhiều lắm.

Giản Xuân Triều tìm một góc liệt kê đồ vật muốn mua để chuyển nhà.

Vốn dĩ cảm thấy không có gì muốn mua, nhưng từ khi trọng sinh đến giờ hắn thật sự cũng chỉ được coi là duy trì sinh tồn.
Thư Ba thật ra cũng chỉ là chỗ ở tạm, sau này nếu ly hôn cũng cần có chỗ đặt chân, khả năng còn muốn ở lâu dài.

Hắn thì không sao cả, nhưng nếu ba mẹ cùng Giản Vân Đào đến thăm cũng không thể qua loa có lệ.
Giản Xuân Triều chưa giao đơn đặt hàng đến cái 27, Phương Minh Chấp đã đẩy cửa bước vào.

Y thay đổi một thân trang phục thường ngày, bên trong là áo xanh xẫm, bên ngoài là áo khoác xám nhạt có mũ.

Không có loại lạnh lùng sắc bén ngày thường, thêm một chút dáng vẻ thiếu niên bình thản, cũng không giống như xưa.
Nếu là kiếp trước, Giản Xuân Triều sẽ cảm thấy Phương Minh Chấp vì muốn cùng hắn về nhà mới ăn mặc như vậy.

Nhưng hiện tại hắn đã thấy rõ bộ mặt của y, biết rõ y chỉ muốn giả vờ làm con rể đúng mực.

Cũng không phải Phương Minh Chấp muốn ba mẹ vợ cùng Giản Xuân Triều vui, mà đoen giản là không muốn dùng bộ mặt trên cao nhìn xuống.

Mặt nạ này từ khi sinh ra đã có sẵn.

Giản Xuân Triều trong miệng còn ngậm túi sữa chua, hàm hàm hồ hồ nói: “Tới rồi.”
Phương Minh Chấp thấy miệng hắn còn ngậm sữa chua lạnh, há miệng thở dốc đang chuẩn bị nói gì đó.
Giản Xuân Triều dùng lực đem nửa túi sữa chua còn vào trong miệng, tiện tay ném vỏ vào thùng rác: ” Đi thôi.”
Hắn lười để ý đến ánh mắt Phương Minh Chấp, lấy áo lông vũ vắt trên ghế xong liền đi ra ngoài.
Maybach ở cửa còn chưa tắt mắt, Giản Xuân Triêug trực tiếp kéo cửa ghế sau lên ngồi.
Phương Minh Chấp đứng ở cửa ba giây, vòng ra phía sau kéo cửa, nói với Giản Xuân Triều: “Lên phía trước ngồi đi.”
Giản Xuân Triều ngửa đầu nhìn y: “Vì sao?”
Phương Minh Chấp ngẩng đầu híp mắt nhìn ra xa, thở một hơi, “Rầm” đem cửa sau đóng lại.
Giản Xuân Triều mờ mịt không đợi được một lời giải thích, lấy điện thoại tiếp tục đặt đồ.
“Tôi còn chưa nói với ba mẹ chuyện ly hôn, chờ đến khi làm thủ tục rồi nói.” Giản Xuân Triều còn bận kiểm tra danh sách mua sắm, không chút để ý mà dặn dò.
Phương Minh Chấp như không nghe thấy, không nói một tiếng, đến khi phía sau vang lên tiếng còi, y mới nhận ra đèn giao thông từ đỏ chuyển xanh từ lúc nào, theo bản năng đạp chân ga một chút.
Giản Xuân Triều phát hiện y lái xe có chút thất thần, ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu mới nhận ra mắt Phương Minh Chấp toàn tơ máu, tầm mắt cũng không có tiêu cự.

Người bình thường lúc tinh thần không tốt trông sẽ có vẻ già nua tiều tuỵ.

Phương Minh Chấp lại khác, ở y lộ ra một chút thông minh non mềm đúng với tuổi thực của mình.
Phương Minh Chấp tối qua vì hắn mà nghỉ ngơi không tốt, trong lòng Giản Xuân Triều hơi có chút áy náy, nhẹ nhàng nói: “Nếu không thì để tôi lái xe cho.”
Phương Minh Chấp bây giờ mới như hồi phục tinh thần, hơi hơi nhíu mày, tia yếu ớt nhỏ bé kia biến mất, khẩu khí bình đạm trả lời: “Không cần, sắp tới rồi.”
Giản Xuân Triều thấy trạng thái của Phương Minh Chấp không ổn lắm, không xem phần mềm mua sắm trên điện thoại nữa, tìm chuyện nói với y: “Lâm Dương cho tôi xem tin tức tối qua, Phương thiếu quả thật ăn ảnh nha.”
Phương Minh Chấp ngữ khí bình thản như cũ trả lời: “Vậy sao? Đêm qua còn có người nổi bật hơn Xuân Triều nữa à?”
Giản Xuân Triều căn bản không xem tin tức kia, chỉ thuận miệng nói, nghe Phương Minh Chấp nói như vậy có chút xấu hổ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi cũng chỉ là đi cùng anh tây trang giày da, cũng không phải đoá hồng, có gì khác biệt đâu chứ.”

Từ khi trọng sinh, Giản Xuân Triều đã sớm không còn để ý bất luận kẻ nào hai mặt, bao gồm cả Phương Minh Chấp.

Lời này vốn dĩ là lời nói thật, không mang theo bất cứ ý công kích nào cả.
Phương Minh Chấp không cho là như thế, y nắm chặt tay lái, có một tia tức giận xen kẽ bình tĩnh khó phát hiện: “Truyền thông cũng tốt, người xem cũng nhiều, bất kể ai nhìn bằng mắt cũng để ý thân ảnh của em.

Người chụp cũng nhắm vào em, em còn cảm thấy mình không phải là đoá hồng?”
Giản Xuân Triều không hiểu y không hài lòng điểm nào, nghĩ lại cũng không quá để ý, liền nói: “Tôi không phải hoa hồng, tối qua tôi là tiêu điểm, là con cưng của truyền thông.

Mong Phương thiếu tập trung lái xe đi.”
Phương Minh Chấp cũng không nói tiếp, môi mím thành một đường.
Giản Xuân Triều cảm thấy mình cùng Phương Minh Chấp căn bản không cùng một tần số, vốn dĩ thấy tinh thần y không tốt nên mới nói chuyện, không ngờ nói chuyện phiếm thôi cũng chán như vậy.

Vẫn là không nên uổng phí sức lực.
Hai người một đường trầm mặc tới nhà ba mẹ Giản Xuân Triều.
Tiểu khu so với thời điểm trong năm náo nhiệt hơn nhiều, giữa trưa tan tầm xe cộ còn có chút khẩn trương.

Hai người lòng vòng ở bên cạnh mấy vòng mới tìm được chỗ để xe.
Nhà Giản Xuân Triều ở tầng 19, hắn đi theo Phương Minh Chấp vào cửa chung cư, không nói một lời chờ thang máy.
“Ai nha, không phải Xuân Triều đây à? Lâu lắm rồi không thấy, sao gầy đi nhiều thế này?” Người nói chuyện là thím Vương tầng 11.
Trước khi kết hôn Giản Xuân Triều sống cùng ba mẹ, hàng xóm bốn phía đều quen thuộc.


Cả nhà thím Vương đều nhiệt tình, quan hệ với Giản gia đặc biệt tốt.

Giản Xuân Triều lớn lên gặp người người thích, tính cách ngoan ngoãn, trời sinh có duyên với người lớn.

Lúc vào đại học hắn thậm chí còn dạy thêm cho con trai thím Vương.
Người lớn thường có kiểu, cứ một thời gian dài không gặp đứa nhỏ mình yêu thương sẽ thấy bọn bọ gầy đi.

Hơn nữa Giản Xuân Triều lại thật sự gầy, trong đầu thím Vương tự hiện ra cảnh tượng sau khi hắn kết hôn với Phương Minh Chấp chịu nhiều uỷ khuất, sinh hoạt không như ý.
Cuộc hôn nhân của Phương gia cùng Giản gia cả Bắc Kinh ai ai cũng biết, có thể nói là trung tâm bát quái của mọi người.

Thím Vương đánh gia quần ái cùng khí độ của Phương Minh Chấp, trong lòng tự hiểu rõ, khoé miệng trầm xuống.
Giản Xuân Triều thấy thím Vương nhìn Phương Minh Chấp như kẻ thù, vội vàng cười nói: “Đâu có gầy đâu ạ? Mùa đông mặc nhiều đồ nên nhìn gầy thôi ạ.”
Thím Vương dùng sức vỗ vỗ lưng Giản Xuân Triều hai cái: “Xuân Triều, chúng ta không so sánh hơn kém, cháu không cần cảm thấy mình thua người ta.

Có một số người ỷ vào có người chống lưng phía sau chứ bản thân thì có bao nhiêu lợi hại.

Chú Vương nói xã hội bây giờ hiện đại rồi, biển người mênh mông, chuyện gì cũng có thể tìm luật sư, nếu cháu thấy cuộc sống này….”
“Dì à!” Giản Xuân Triều nhìn Phương Minh Chấp đỉnh đầu đầy khói đen, sợ bà chọc phải phiền phúc, liền cướp lời: “Dì xem con có gầy đâu? Con về nhà ăn nhiều một chút, lần sau gặp dì có thể béo lên rồi.”
Vừa lúc 11 giờ, thím Vương bị hắn noia đến miệng cười không ngừng, vừa xuống lầu vừa nói: “Thằng nhóc này nhiều năm rồi vẫn như vậy! Lần này về nhà ăn cơm a?”
“Vâng vâng.” Giản Xuân Triều liên tục đáp, chờ cửa thang máy đóng lại, không khỏi lau mồ hôi một phen.
Phương Minh Chấp đen mặt, Giản Xuân Triều thở dài nói: “Thím Vương không tim không phổi, chỉ là quan tâm tôi, anh đừng làm khó bà ấy.”
“Phải không?” Phương Minh Chấp không biết là mệt mỏi hay làm sao, bỏ lớp mặt nạ rách nát xuông, trầm thấp xem lẫn trào phúng nói: “Bà ấy không tim không phổi? Vậy em có không? Hay chỉ chờ tôi gật đầu đồng ý ly hôn, uy danh của em truyền xa mênh mông, nhân tiện gán tôi vào tội tử hình?”
“Minh Chấp.” Giản Xuân Triều nhìn thân ảnh hắn trên kính thang máy, bình tĩnh nói: “Anh không cần lo lắng, tôi sẽ lặng lẽ rời khỏi Phương gia.”

Phương Minh Chấp cúi đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tôi không cần nghĩ về em như vậy? Nhưng em lại có thể nghĩ gì về tôi cũng được?”
Thang máy “Đinh” mà một tiếng mở ra, Phương Minh Chấp bước ra cửa.
Giản Xuân Triều cảm thấy Phương Minh Chấp hôm nay có chút không tầm thường, sơ y nói lung tung, trong lòng có chút hoảng loạn, gắt gao đi theo sau y.
Hai người vừa mới tới trước nhà, cửa từ bên trong liền mở ra.

Mẹ Giản thân mật kéo tay Phương Minh Chấp, vừa đi vào trong vừa nói: “Ba con vừa nói sao hai đứa còn chưa tới, mẹ ở cửa chờ, nghe cái biết hai đứa tới rồi.”
Giản Xuân Triều biết Phương Minh Chấp nhiều tật xấu, không thích tiếp xúc tay chân với người khác, nhanh cầm lấy tay mẹ Giản: “Mẹ, ai mới là con ruột mẹ? Con là không khí à?”
Mẹ Giản ghét bỏ đẩy hắn ra: “Mẹ tháng nào cũng có thể gặp con, có gì đâu, Minh Chấp, nào uống chén nước.”
Giản Xuân Triều cười haha đi lấy nước: “Con mang theo ba chạy mất xem mẹ có quan tâm không?”
Mẹ Giản trừng mắt liếc hắn một cái: “Đồ không lương tâm, bạch nhãn lang.

Ba con ở phòng bếp đấy, mau vào giúp đi.”
Giản Xuân Triều lấy nước cho Phương Minh Chấp sau đó ngoan ngoãn vào bếp.

Kết quả hắn mới vừa đẩy cửa phòng bếp đi vào đã bị ba hắn liếc một cái ném ra ngoài: “Vào đây làm gì? Ba còn đang làm cá, bắn vào sẽ tanh.

Con không mang theo tạp đê, ra ngoài đi.”
Giản Xuân Triều nào có nghĩ mình lại không được ba mẹ yêu thích, tính trốn trong phòng bếp, nhưng lại lo lắng Phương Minh Chấp nói gì không nên nói, chỉ có thể giả vờ mang chén ăn cơm ra.
Phương Minh Chấp không biết nói gì với mẹ Giản, làm bà cười đến cong mắt nói: “Hai đứa vui vẻ là quan trọng nhất, Xuân Triều có chỗ nào không hiểu chuyện, con nói với nó, đừng mềm lòng.”
Phương Minh Chấp ngoan ngoan gật đầu, thật như con rể bình thường nghe mẹ vợ dạy bảo.

Mẻ Giản ý cười trong mắt càng đậm.
Giản Xuân Triều nhìn hình ảnh hoà hợp này, nghĩ Phương Minh Chấp tạm thời vẫn sắm vai thuộc về minh, cũng thoáng yên lòng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.