Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 90


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 90:

 
Chương 90: Hiện tại (cuối)
 
Nhờ một năm rưỡi học bồi dưỡng tại nước ngoài, Tần Khả thuận lợi thông qua phỏng vấn của đại học A, được giữ lại trường công tác.
 

Đối với giảng viên mới nhậm chức, đại học A quy định hai năm đầu chỉ được giữ chức vụ trợ giảng. Vì thế trừ hai tháng huấn luyện đầu tiên ra, thời gian còn lại Tần Khả chỉ làm công tác trợ giảng tương đối nhẹ nhàng, có thể gọi là nhàn nhã.
 
Điều duy nhất khiến cô phiền lòng chính là…
 
Buổi chiều, trước tiết học đầu tiên bắt đầu, Tần Khả đẩy cửa phòng làm việc.
 
Đây là phòng làm việc dành cho trợ giảng khoa Vật lý, bàn làm việc của Tần Khả nằm đối diện với cửa.
 
Cô vừa đẩy cửa vào, còn chưa kịp ngẩng đầu đã ngửi thấy hương hoa.
 
… Mùi hoa rất quen thuộc.
 
Tần Khả nhíu mày, ngước mắt nhìn lên bàn của mình.
 
Không ngoài dự đoán, một bó hoa với hai mươi mấy đóa hoa lớn đặt trên bàn, hơn phân nửa khoảng trống trên bàn bị nó chiếm mất.

 
“Ôi, hoa tiên tử của chúng ta cuối cùng cũng tới. Mau nhìn xem, lại là người ái mộ nào của cậu đưa tới kìa?”
 
Trong phòng có người trêu đùa.
 
Tần Khả thì không sao cười nổi.
 
Tần Khả nhíu mày đi tới trước bàn, cầm tấm thiệp trên bó hoa, lật lên xem.
 
[Kính tặng cô Tần Khả kính mến]
 
Lại nhìn những bông hồng tươi mơn mởn.
 
Tần Khả: “…”
 
Cô siết chặt nắm đấm, tự nhủ với chính mình, đạo đức của người làm thầy không cho phép cô mắng người.
 
Đối diện bàn Tần Khả là giảng viên cùng vào đợt năm nay với cô, người nọ vừa trêu đùa vừa đi tới bên cạnh Tần Khả.
 
“Mấy sinh viên của cậu bắt nạt cậu vì cậu không đủ nghiêm đấy, cứ vài ngày một bó lớn, đúng là hỗn quá.”
 
“Nè, Tiểu Trịnh, cậu nói thế hình như không đúng đâu?”
 
Bàn nghiêng phía đối diện lối đi, một trợ giảng nam kê tay sau gáy dựa người lên chiếc ghế trước bàn máy tính, trên mặt mang vẻ bỡn cợt. Người lúc trước dùng danh hiệu ‘hoa tiên tử’ trêu chọc Tần Khả cũng là anh ta.
 
“Tôi thấy có nghiêm hay không nghiêm cũng chẳng liên quan đâu, rõ ràng là do trị số hấp dẫn của cô giáo Tiểu Tần quá cao. Không tin cậu nhìn xem, văn phòng chúng ta người nghiêm với không nghiêm mỗi bên chiếm một nửa, nhưng trừ cô Tiểu Tần ra, tôi có thấy ai nhận được bó hoa lớn như vậy đâu?”
 
“…”
 
Nghe vậy Tần Khả không khỏi nhíu mày, quét mắt nhìn anh ta.
 
Mặc kệ là cố ý hay vô ý thì lời này của anh ta cũng khiến Tần Khả đắc tội với hầu hết người trong văn phòng.
 
Thế nhưng phòng làm việc là nơi luôn có một hai cái miệng quá quắt, Tần Khả quản không được, cũng khinh không thèm quản.
 
Cô dọn bó hoa đi, cười nói với giảng viên nữ bên cạnh.
 
“Cô Trịnh, không sao, tôi sẽ xử lý.”
 
“Cậu định xử lý thế nào?” Cô giảng viên kia lo lắng hỏi, “Hơn nữa tôi nghe nói, hình như thầy Tống đứng lớp của cậu tuần này phải ra nước ngoài tham gia hội thảo nghiên cứu quốc tế à? Vậy chẳng phải một mình cậu… có cần tôi giúp không?”
 
“Không cần đâu.” Tần Khả lắc đầu. Ngừng một lát, cô rũ mắt, thu dọn sách vở trên bàn, “Lúc trước đúng là tôi đã quá dung túng các em ấy, sau này không mềm lòng nữa là được.”
 
“Ừ, vậy thì thôi, nhưng có khó khăn gì cậu nhất định phải cho tôi biết đấy.”
 
“Ừ, cảm ơn cô Trịnh.”
 
“Không có gì. Chúng ta nhậm chức cùng đợt, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm mà.”
 
“…”
 
Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Khả đã thu dọn xong đồ đạc sách vở, cô tiện tay cầm bó hoa kia lên.
 
“Vậy tôi lên lớp trước đây.”
 
“… Hả? À, ừ…”
 
Cô giảng viên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tần Khả rời đi.
 
Qua mấy giây cô mới hoàn hồn, khó hiểu tự lẩm bẩm: “Cô Tiểu Tần định cứ như vậy mà lên lớp sao?”
 
Cô Tiểu Tần trước giờ là người đẹp ôn hòa vô hại, có điều nhìn khí thế cô cầm bó hoa hồng lúc này, có cảm giác thứ cô cầm không phải bó hoa mà là một thanh đao thì đúng hơn…
 
“Thầy Tống đi công tác, tiết ‘đại số tuyến tính’ của một tuần này sẽ do tôi dạy thay.”
 
Tần Khả mặc áo vest cùng chân váy vest trắng, mặt không cảm xúc đứng trên bục giảng nói.
 
Trong phòng học vang lên tiếng mấy nam sinh mừng rỡ khẽ hô lên.
 
Ngược lại nhóm sinh viên ngồi hàng đầu nhìn cô giảng viên mới vào trường đã có chút tiếng tăm, thấy sắc mặt cô không mấy dễ nhìn, bèn thông minh mà lựa chọn im lặng.
 
“Còn ba phút nữa tới giờ lên lớp, cũng đủ thời gian để tôi nói một chuyện.”
 
Tần Khả xách ngược bó hoa trong tay để lên mặt bàn. Cô cong khóe môi, ngẩng đầu lạnh lùng quét mắt khắp lớp.
 
“Đây là ‘món quà’ của một bạn học sinh trong lớp ta, bạn đó đề tên nặc danh, nhờ tôi mang tới tặng cho các em.”
 
Tiếng bàn tán xì xào bắt đầu nổi lên ở mỗi góc lớp.
 
Trên thực tế, trước khi Tần Khả vào lớp, có không ít sinh viên đã chú ý tới bó hoa bị xách ngược trong tay cô. Có điều khi đó giấy gói hoa rũ xuống che đi, bọn họ không nhìn rõ, bây giờ mới thấy rõ là hoa hồng, lại thêm lời ‘giải thích’ của Tần Khả, mọi người bắt đầu thì thầm với nhau.
 
“Tỏ tình hả, ai mà lớn gan thế?”
 
“Thế mà cậu không đoán ra? Hai ngày trước không phải lớp 3 có người tuyên bố, ai cũng đừng hòng tranh với cậu ta sao?”
 
“Tớ nghe nói không phải lần đầu tiên tặng hoa đâu… phỏng chừng cậu ta dám chắc cô Tiểu Tần không dám làm lớn chuyện, nếu lớn chuyện thật thì cũng chỉ ảnh hưởng tới công việc của cô thôi… Ỷ vào nhà có chút tiền rách, đúng là bắt nạt người ta quá đáng.”
 
“…”
 
Nghe thấy những lời bàn tán trong phòng, sắc mặt Tần Khả vẫn không hề biến đổi, cô im lặng đợi cho tiếng xì xào giảm bớt, rồi mới vỗ vỗ vào bó hoa:
 
“Cuối giờ mỗi người lên lấy một bông. Nếu còn dư thì lớp trưởng xử lý nốt.”
 
Cô vừa dứt lời, cả lớp ngây ra như phỗng.
 
Mãi sau các sinh viên mới lấy lại tinh thần, tiếng bàn tán lại nổi lên.
 
“Chuyện này…”
 
“Ác quá đi.”
 
“Ha ha ha, cậu nhìn Lâu Hạo lớp 3 kia, mặt mày xanh lét luôn rồi.”
 
“Cô Tiểu Tần nhìn thì hiền lành, thì ra cũng cứng lắm.”
 
“Lát nữa các cậu lấy thêm mấy bông cho tôi, tôi mang về tặng bạn gái.”
 
Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, rốt cuộc có một nam sinh không nhịn được nữa, đứng bật dậy.
 
“Cô Tần, đây không phải quà tặng cho cô sao? Cô lại lấy tặng người khác, hình như không được hay cho lắm đâu?”
 
“…”
 
Tần Khả thong thả ngước mắt nhìn.
 
“Cậu tên là gì.”
 
Nam sinh nọ bạnh mặt ra, sắc mặt hơi đỏ lên: “Lâu… Lâu Hạo ạ.”
 
“Ừ, bạn Lâu Hạo, trước hết bạn cho tôi biết, hoa này là bạn tặng sao?”
 
Tần Khả nhìn cậu ta, mặt không cảm xúc, ánh mắt lại lạnh lùng sắc bén chưa từng có.
 
Lâu Hạo bị ánh mắt ấy dọa sợ, từ ‘vâng’ đã tới bên miệng nhưng làm thế nào cũng không thốt ra được, cậu ta cắn răng, cười đáp: “Không ạ. Em chỉ… cảm thấy bất bình thay người tặng hoa thôi.”
 
“Xì…”
 

Không biết từ góc nào trong phòng vang lên một tiếng chậc lưỡi nho nhỏ.
 
“Ai!?”
 
Lâu Hạo giận dữ trừng mắt quay lại.
 
Những sinh viên kia người cúi đầu người nhìn sang chỗ khác, cậu ta chỉ có thể ngượng ngùng quay lên.
 
Trên bục giảng, sắc mặt Tần Khả vẫn không hề thay đổi.
 
“Nếu đã không phải hoa em tặng, em có tư cách gì nói đây không phải hoa tặng cho các bạn?”
 
“Em…”
 
“Trên thiệp viết rõ ràng nhờ tôi tặng lại cho các bạn trong lớp. Nếu em không thích thì đừng lấy, để cho các bạn khác hoặc lớp trưởng xử lý.”
 
Tần Khả không cho cậu ta cơ hội phản bác, nhanh chóng lạnh lùng nói xong, sau đó quét mắt khắp lớp.
 
“Còn bạn nào muốn nói gì không?”
 
“…”
 
Cả lớp im như thóc.
 
Tần Khả gật đầu.
 
“Vậy tôi nói nốt chuyện cuối cùng. Bắt đầu từ học kỳ này, có bạn sinh viên hỏi tôi đã có bạn trai chưa… Khi đó tôi nói đây là vấn đề cá nhân không tiện rêu rao, hôm nay tôi nói rõ.”
 
Tần Khả giơ bàn tay phải lên, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út.
 
“Tôi đã kết hôn.”
 
“…!”
 
Cả lớp sững sờ.
 
Tần Khả mở sách ra, “Được rồi, bây giờ bắt đầu vào học.”
 
Gần như cùng lúc, tiếng chuông báo ngoài lớp học cũng vang lên.
 
“Buổi hôm nay chúng ta học về phương trình tuyến tính…”
 
Tần Khả xoay người cầm phấn lên, chợt nghe tiếng cửa phòng học bị mở ra.
 
“Thưa cô.”
 
Tay Tần Khả khựng lại, cô nhíu mày quay sang:
 
“Bạn đến muộn mời…”
 
Giọng cô chợt im bặt.
 
Trước cửa phòng học, người mới tới đứng dựa lên cửa, cười như có như không, bộ đồ tây trang trên người hoàn toàn không ăn nhập với các sinh viên trong phòng.
 
“Mời gì cơ, thưa cô.” Người nọ cong khóe miệng, “Chẳng lẽ còn bắt phạt đứng?”
 
“…”
 
Tần Khả siết chặt viên phấn, trên mặt cố gắng duy trì nụ cười nhẹ.
 
“Mời bạn đến muộn mau chóng ngồi vào chỗ, đừng làm ảnh hưởng các bạn khác nghe giảng.”
 
Nói rồi, Tần Khả cứng ngắc xoay người trở về đối mặt với tấm bảng đen, mặt không cảm xúc mà trong lòng thì nổi điên vài giây, cuối cùng cô bình tĩnh lại, bắt đầu chính thức vào học.
 
Bốn mươi lăm phút sau.
 
Chuông hết tiết vang lên.
 
Hình thức dạy học của lớp chính quy đại học A là dạy theo ca, trong một ca sẽ chia thành ba tiết nhỏ, mỗi tiết 45 phút, giữa hai tiết sẽ có khoảng 5 đến 10 phút nghỉ giữa giờ.
 
Lớp ‘Đại số tuyến tính’ cũng không ngoại lệ.
 
Vì thời gian nghỉ giữa giờ rất ngắn nên các sinh viên ngoại trừ đi uống nước hay đi vệ sinh thì gần như đều không rời khỏi lớp, vì thế phút nghỉ giải lao cũng trở thành thời điểm náo nhiệt nhất trong lớp.
 
Tiết đầu tiên trải qua trong thấp thỏm, lòng bàn tay Tần Khả toàn là mồ hôi lạnh. Cô cất sách qua một bên, chuẩn bị đi xuống tìm ‘tên đầu sỏ’ kia tính sổ.
 
Nhưng chân chưa xuống khỏi bục giảng, vừa mới ngẩng đầu nhìn qua hàng đầu tiên, cô đã dừng bước.
 
——
 
Đúng là hạc giữa bầy gà.
 
Tần Khả khẽ nheo mắt lại.
 
Hoắc Tuấn ngồi sát mép ngoài hàng đầu, bị mấy nữ sinh xúm lại vây kín trước sau. Cách mấy mét Tần Khả vẫn có thể nghe rõ tiếng các nữ sinh hỏi ‘cậu là sinh viên lớp nào, sao trước giờ chưa từng thấy cậu’.
 
Tần Khả liếc mắt đánh giá Hoắc Tuấn.
 
Người nào đó lớn hơn cô hai tuổi, năm nay đã gần ba mươi, nhưng khuôn mặt thì cực kỳ ứng với cách nói ‘người đẹp không tuổi’. Nếu không mặc tây trang mà thay bằng bộ đồ trẻ trung hơn, bỏ qua khí chất trên người, hắn mà đi lại trong khuôn viên trường quả thực không có bao nhiêu cảm giác thiếu hài hòa.
 
Có điều hiện tại, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn không giống sinh viên…
 
Tần Khả đang miên man suy nghĩ, trước mặt bất ngờ xuất hiện một bóng người, vừa vặn chắn ngay tầm nhìn của cô với người nào đó.
 
Tần Khả ngẩng lên.
 
Lâu Hạo.
 
Cô nhíu mày.
 
“Bạn Lâu Hạo, em có vấn đề gì sao?”
 
“Thưa cô Tần, em không có vấn đề gì, chỉ là chuyện bó hoa kia, em nghĩ mình nên nói chuyện với cô.”
 
“…!”
 
Nghe Lâu Hạo nhắc tới bó hoa, trái tim Tần Khả giật thót một cái.
 
Rốt cuộc cô đã nghĩ ra, nguyên nhân khiến mình mơ hồ cảm thấy bất an suốt tiết học là gì.
 
——
 
Sao cô lại quên mất bó hoa kia chứ?
 
Thời gian một tiết học, hoàn toàn đủ cho cái người hay ghen nào đó đếm hết bó hoa có bao nhiêu cánh…
 
Tần Khả tức khắc cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
 
“Cô Tần??” Thấy người trước mặt làm lơ sự tồn tại của mình, cơn giận trong lòng cậu ta càng tăng lên, Lâu Hạo cười nhạt, giơ tay vẫy vẫy hai cái trước mặt Tần Khả: “Ban nãy không phải nói năng hống hách lắm sao? Bây giờ lại giả ngu rồi? Cô Tần…”
 
Cánh tay khua trước không trung của Lâu Hạo bất ngờ bị nắm lấy, ném sang bên cạnh, đập trúng cạnh bàn giáo viên.
 
Tiếng động không nhỏ khiến sinh viên trong lớp dừng cười nói, đồng loạt nhìn qua.
 
Lâu Hạo mới đầu sửng sốt, qua hai giây mới cảm thấy cổ tay truyền tới đau đớn, cậu ta kêu ‘au’ một tiếng, cuộn người ôm chặt cổ tay, vừa đau đớn nhe răng trợn mắt, vừa điên tiết ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
 
“Anh con mẹ nó bị điên à!?”
 
Người đàn ông cười nhạt, hắn cúi người xách lấy cổ áo sau của Lâu Hạo, không tốn bao nhiêu sức đã xách thẳng cậu ta lên.
 
Người đàn ông nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng lóa.
 
“Tôi không chỉ bị điên, mà còn điên không nhẹ… dù có đánh chết cậu cũng sẽ không phạm pháp. Cậu có muốn thử không?”
 
“……!”
 
Lâu Hạo bị ép phải ngẩng đầu, hô hấp nghẽn lại vì bị siết cổ áo, cả khuôn mặt đỏ gay lọt vào đôi mắt đen sậm điên cuồng, cậu ta sợ tới mức trợn trắng mắt.
 
Lâu Hạo liều mạng giãy giụa.
 
Nhưng càng giãy cổ họng càng bị siết chặt. Đến khi cậu ta gần như đã tuyệt vọng, bên tai bất ngờ vang lên một giọng nói…
 
“Hoắc Tuấn.”
 
Tần Khả hoàn hồn, vội vã mở miệng.
 
“Nơi này là lớp học, anh mau thả cậu ấy ra.”
 

“Nếu cậu ta không phải sinh viên, anh đã quẳng ra khỏi lớp từ lâu rồi.”
 
Hoắc Tuấn buông tay, chán ghét đẩy Lâu Hạo ra.
 
Lâu Hạo được cứu ngã lăn ra sàn, không còn sức bò dậy, ôm cổ ho khan như muốn nôn ra cả phổi, nước mắt nước mũi cũng sặc ra ngoài.
 
“Anh… anh đợi đó!”
 
Hoắc Tuấn cười lạnh, không thèm liếc mắt nhìn nam sinh dưới sàn lấy một cái. Hắn tùy tiện cầm lên bó hoa trên bàn giáo viên, ánh mắt lóe lên tia hung ác.
 
Hoắc Tuấn nhìn Tần Khả, cằm hơi nhướn lên: “Là nó tặng?”
 
Trong đôi con ngươi đen sẫm như bốc lên một ngọn lửa, viền lửa liếm lên đồng tử lạnh như băng.
 
Tần Khả lập tức lắc đầu.
 
“Không phải…”
 
“Là của ông đây tặng đó, làm sao nào!?”
 
Lâu Hạo thở hổn hển được bạn học đỡ dậy, vừa cố gắng chống đỡ đôi chân mềm nhũn vừa giận dữ hằn học cất lời, hòng lấy lại chút thể diện.
 
“Anh có biết tôi…”
 
Lời còn chưa dứt, ngực đã nhận một cú đạp, Lâu Hạo lại quỳ phịch một cái xuống sàn.
 
Tần Khả sững sờ, cô hoảng lên.
 
“Hoắc Tuấn…”
 
Hoắc Tuấn lại làm như không nghe thấy, xông tới dúi cả bó hoa vào mặt Lâu Hạo, nhóm sinh viên đại học A thấy đánh nhau vốn còn muốn tiến lên giúp, nhưng lại bị cảnh này dọa sợ lùi lại.
 
Hoắc Tuấn nhếch miệng, nụ cười khiến người ta kinh hãi.
 
“Hồi tao xưng ‘ông’ mày vẫn còn đang nghịch bùn đấy, muốn chết hả? Vậy để tao cho mày chết.”
 
Vừa dứt lời, Hoắc Tuấn giơ nắm đấm định nện xuống.
 
“Hoắc Trọng Lâu! Anh có thôi đi không!”
 
Cả phòng học im bặt, tiếng kêu gần như mất tiếng của người con gái khiến nhóm sinh viên đang hoảng loạn cùng người gây ra vụ hoảng loạn này đồng thời sững lại.
 
“… Coi như mày mạng tốt.”
 
Hoắc Tuấn lầm bầm một tiếng, ánh mắt thâm trầm trừng Lâu Hạo đã sợ ngu người, hắn buông tay đứng dậy.
 
Hắn nhìn về phía cửa, các sinh viên cũng lục tục nhìn theo.
 
——
 
Mấy người đàn ông mặc thường phục, nhìn vóc người và ánh mắt lại không hề tầm thường không biết đã đứng ở ngoài cửa từ bao giờ.
 
Hoắc Tuấn quét mắt.
 
“Mang nó đến phòng y tế.”
 
“Vâng, thiếu gia.”
 
Người dẫn đầu đáp. Không đợi nhóm sinh viên kịp hoàn hồn, Lâu Hạo đã bị xách như gà con ra khỏi lớp học.
 
Phòng học yên tĩnh giây lát, tiếng chuông ngoài cửa phòng lại vang lên.
 
Sinh viên vẫn còn đang ngơ ngác, nhưng cũng đã nhìn ra người đàn ông không chút thiện chí thậm chí là vô cùng khủng bố này có quan hệ với cô giáo của bọn họ, vì thế cả lớp lại lục tục quét mắt nhìn sang.
 
Cô trợ giảng ngày thường ôn hòa như ánh mặt trời, lúc này mặt lạnh như sương giá, cảm nhận được ánh mắt của các sinh viên, cô lạnh lùng khẽ nhúc nhích môi.
 
“Trở về chỗ ngồi, vào học.”
 
Trái tim toàn thể sinh viên trong lớp run rẩy.
 
——
 
Người nào lúc bình thường càng hiền lành, khi nổi giận sẽ càng đáng sợ, bọn họ không muốn hi sinh thân mình để dò thử xem cô ‘kinh khủng’ đến mức nào.
 
Đợi các sinh viên ngồi hết về chỗ của mình, trước bục giảng chỉ còn duy nhất người đàn ông mặc tây trang.
 
Cả lớp căng mắt nhìn, tò mò không biết Tần Khả sẽ xử lý người đàn ông thoạt nhìn không dễ chọc này thế nào.
 
Mà khi Tần Khả quay sang nhìn Hoắc Tuấn, trong đôi mắt như sắp bắn ra lửa.
 
Cô chống tay lên bàn giáo viên, ánh mắt âm trầm, đôi môi hồng khẽ cử động:
 
“Anh, làm loạn lớp học, gây sự đánh nhau… cút ra khỏi lớp.”
 
“…”
 
Biết hành động khi nãy đã chạm phải đường dây cao áp của Tần Tần nhà mình, Hoắc Tuấn không khỏi mỉm cười.
 
Hắn nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng, vừa cười vừa lùi ra khỏi lớp.
 
“Anh sai rồi. Anh sẽ phạt đứng.”
 
“…”
 
Cửa phòng học đóng lại, Tần Khả lặng lẽ hít sâu một hơi, quay trở lại.
 
Cô nhếch khóe miệng vạch lên một nụ cười nhẹ.
 
“Chúng ta tiếp tục học bài.”
 
Cả lớp im lặng như thóc.
 
Nhìn nụ cười này, bọn họ càng run hơn.
 

 
Cả giờ học sau đó y như trong hầm băng, các sinh viên có cảm giác như trải qua một năm dài đằng đẵng. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng chuông tan học, từ tận đáy lòng mỗi người không khỏi phát ra tiếng rên mừng rỡ như vừa sống sót sau tai nạn.
 
Tần Khả chờ sinh viên cuối cùng ra khỏi phòng rồi mới tắt máy chiếu, lấy chìa khóa ra khỏi phòng.
 
Vừa ra tới trước cửa, góc mắt cô liếc thấy một người đang đứng dựa lưng trong góc tường.
 
Trải qua hai tiết học, lửa giận cũng đã tan, Tần Khả nhìn người đối diện chỉ cảm thấy đau đầu.
 
“Cậu học sinh kia không có việc gì chứ?”
 
Hoắc Tuấn lúc này ngoan ngoãn khác thường.
 
“Không sao. Được trả về kí túc xá một cách lành lặn, hơn nữa qua cuộc trò chuyện thân tình khi nãy, cậu ta tuyệt đối sẽ không dám bám lấy em nữa đâu.”
 
Mặt Tần Khả cứng đờ, “Anh chỉ ước gì có thể làm lớn chuyện này để trường học đuổi em đi…”
 
“Sau đó anh có thể giấu em ở nhà.”
 
Hoắc Tuấn đứng thẳng dậy ghé tới sát tai cô, nói tiếp nửa câu sau. Còn cố tình làm giọng khàn khàn, thấp thoáng ý cười.
 
Tần Khả hơi bực, cô tránh sang bên cạnh một bước.
 
“Hoắc Tuấn.”
 
“Đã biết anh lúc nào cũng ôm mấy suy nghĩ tối tăm như vậy với em, tốt nhất em đừng cho anh cơ hội như ngày hôm nay…”
 
Hoắc Tuấn ghé lại, thừa dịp lúc này sắp vào lớp, hành lang không người, hắn thò mặt lại gần thân mật hôn lên khóe môi Tần Khả.
 
Hàng lông mi dài mảnh tạo thành cái bóng nhàn nhạt trên nước da trắng bóc, giọng người đàn ông cũng ép xuống khàn khàn trầm thấp.
 
“Anh ghét việc có kẻ mơ ước em… Tần Tần.”
 
Mặc dù đã quen thân mật với người nọ, nhưng hôn nhau ở tình huống thế này vẫn khiến Tần Khả có chút không tiếp thu nổi, cô đưa tay chặn miệng hắn lại, đẩy sang một bên:
 

“Anh đừng có trẻ con như thế được không Hoắc Tuấn…”
 
Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay đã bị hôn một cái.
 
Tần Khả: “…”
 
Tần Khả không chịu được nữa, dứt khoát quay đầu đi tới phòng thiết bị trả chìa khóa, ‘cái đuôi’ vẫn kè kè sau lưng:
 
“Anh đi công tác một tuần, mà em chẳng nhớ anh chút nào cả, Tần Tần.”
 
“… Hoắc Tuấn, hai năm nữa là anh ba mươi tuổi, chứ không phải ba tuổi, nói chuyện chú ý ngữ điệu.”
 
“Tần Tần, anh đã gửi thông tin chuyến bay cho em, em cũng không thèm tới đón anh.”
 
“… Anh thấy đấy, vì em có công việc, còn phải lên lớp nữa.”
 
“Hoa thằng nhóc kia tặng em cũng nhận, có phải em không cần anh nữa không Tần Tần?”
 
“…”
 
Tần Khả dừng bước, thở dài.
 
“Đừng giày vò em nữa. Nói đi, rốt cuộc hôm nay anh tới làm gì?”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn lóe sáng.
 
Sau đó, hắn thấp giọng bật cười.
 
“Em vừa mới nhậm chức, đồng nghiệp mới của em anh còn chưa gặp. Giờ em hết lớp rồi phải không? Anh cùng em tới văn phòng một chuyến.”
 
Tần Khả muốn từ chối.
 
Nhưng một giây trước khi cất lời, cô chợt nghĩ tới gì đó. Nhìn chằm chằm Hoắc Tuấn một lát, Tần Khả gật đầu.
 
“Được rồi.”
 
“Cô Tiểu Tần, hết tiết rồi hả?”
 
Tới cửa văn phòng dành cho giáo viên trợ giảng khoa Vật Lý, một trợ giảng vừa ra cửa thấy Tần Khả thì chào một tiếng, đang định vòng qua người cô, bất ngờ thấy người đàn ông cao ráo đĩnh bạt đi theo sau lưng Tần Khả.
 
Người nọ nghe thấy tiếng cô chào thì ngước tầm mắt, đôi đồng tử đen nhánh sắc bén, đường nét khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ.
 
“Vị này là…”
 
Cô trợ giảng ngây người, theo bản năng mà nhìn sang Tần Khả.
 
Văn phòng đang yên tĩnh, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, không ít giáo viên thò đầu khỏi máy tính ngóng về phía này.
 
Tần Khả không cất cao giọng, cũng không có ý định hạ thấp, giọng nói vẫn nhàn nhạt bình thản như cũ.
 
“Anh ấy là chồng tôi, họ Hoắc.”
 
“Chồng, chồng á?!”
 
Cô trợ giảng quá mức kinh ngạc, nhất thời không kiểm soát tốt âm giọng, còn hít ngược một hơi lạnh. Tiếng kêu kinh ngạc của cô cũng khiến mấy người còn lại trong văn phòng vốn không chú ý cũng bắt đầu lục tục sửng sốt quét mắt sang phía này.
 
“Cô Tiểu Tần thế mà đã kết hôn rồi?”
 
“Chưa từng nghe nói luôn!”
 
“Trước giờ chưa từng thấy người yêu đưa đón cô ấy bao giờ, tôi còn nghĩ là vì xinh quá, lắm người theo đuổi nên đến giờ vẫn chưa có đối tượng cơ…”
 
“Đó là chồng cô ấy hả? Đẹp trai quá, trông như minh tinh ấy.”
 
“Vợ chồng hai người này đúng là chẳng có người khác tí đường sống nào, ha ha…”
 
Cô trợ giảng đứng trước cửa rốt cuộc cũng hoàn hồn, “Ôi, thật ngại quá anh Hoắc, là tôi bất ngờ quá, không ngờ cô giáo Tiểu Tần còn trẻ thế này đã lấy chồng rồi.”
 
Cô lại quay sang trêu ghẹo Tần Khả.
 
“Cô Tiểu Tần, cô cũng thật là, có chồng đẹp trai thế này sao không sớm giới thiệu cho mọi người biết, lại còn giấu giếm?”
 
“Mấy ngày trước tôi đi công tác, không kịp tới chào hỏi, còn gây ra hiểu lầm, đây là lỗi của tôi.”
 
Hoắc Tuấn chợt tiếp lời.
 
Cô giáo nọ sửng sốt, “Hiểu lầm?”
 
Hoắc Tuấn cong khóe miệng.
 
“Phải. Tôi có vài người bạn ở đại học A, hôm nay vừa về nước đã nhận được điện thoại bọn họ gọi tới, nói là trong trường có người nặc danh tố giác vợ tôi có quan hệ không chính đáng với học sinh trong lớp.”
 
Hắn vừa dứt lời, cả văn phòng lặng ngắt như tờ.
 
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
 
“Chuyện này, hình như không phải đâu?”
 
Cô giáo đứng ngoài cửa ngây người, nụ cười thoáng cứng ngắc.
 
“Có phải anh hiểu lầm gì không?”
 
“Đúng là hiểu lầm thật.”
 
Hoắc Tuấn cười nhạt, ánh mắt quét khắp văn phòng một lượt.
 
“Cho nên vừa về nước, tôi nhà cũng không kịp về, vội tới trường một chuyến để làm rõ hiểu lầm với người tố giác kia.”
 
Tất cả mọi người im như thóc.
 
Có là đứa ngốc thì đến nước này cũng đã nhìn ra Hoắc Tuấn tới không phải vì thiện chí.
 
Ai cũng không muốn mở miệng làm kẻ gánh tội thay, chỉ liếc mắt với người mà mình thân thiết.
 
Thấy cả phòng im lặng, Hoắc Tuấn cũng không thèm để bụng, thấp giọng cười nói:
 
“Tuy nói là nặc danh tố giác, nhưng các cô thầy cũng biết đấy, thời buổi bây giờ chẳng có gì là bí mật chân chính cả. Ít nhất đối với tôi mà nói, muốn lấy được tên người tố cáo thật sự không khó. Có điều nếu đã là hiểu lầm, chúng ta ngầm hiểu trong lòng với nhau là được, không cần phải vạch rõ làm gì. Cuối tuần sau tôi và Tần Tần tổ chức lại lễ cưới, mời mọi người tới tham dự, đây là thiệp mời.”
 
Hoắc Tuấn nói xong, lấy từ trong tay người đứng sau một xấp thiệp mời, tiện tay đặt lên bàn.
 
“Mong mọi người bớt chút thời gian tới tham gia.”
 
Nói rồi, Hoắc Tuấn hơi cúi người, kéo tay Tần Khả xoay người rời đi.
 
Những người trong văn phòng dần lấy lại tinh thần. Vài người sắc mặt không mấy dễ nhìn.
 
“Làm quái gì thế không biết, dữ như ranh.”
 
“Vấn đề là… có phải chúng ta tố đâu.”
 
“Tôi thấy là cố ý tới đòi tiền mừng thì có, thật chẳng hiểu nổi, không đi thì lại bảo là chột dạ.”
 
“Ha ha, khéo đúng thế thật.”
 
“…”
 
Trong lúc mọi người bàn luận, người đứng cạnh cửa đã cầm thiệp mời lên xem, vừa đọc xong đã biến sắc.
 
Lát sau, cô chần chừ mở miệng.
 
“Mọi người đừng nói nữa.”
 
“Hả? Sao thế?” Thầy trợ giảng đứng cách cô gần nhất bĩu môi, “Chẳng lẽ chúng tôi nói không đúng? Rõ ràng là tới đòi tiền mừng.”
 
“…”
 
Cô giáo nọ dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh ta, sau đó đưa cho anh ta tấm thiệp mời trắng chất nhẵn mịn viền vàng.
 
“Ban nãy tôi đã có cảm giác chồng Tần Khả quen quen, giờ nhìn địa chỉ ghi trên thiệp mới nhớ ra…”
 
Trong lúc cô nói, tấm thiệp đã tới tay người kia.
 
Qua vài giây, người nọ kinh ngạc hô lên: “Má ơi, là, là nhà họ Hoắc kia ư!?”
 
“…”
 
Cầm tấm thiệp mời trên tay, nhớ lại câu ‘đòi tiền mừng’ mình vừa nói, không ít người đỏ bừng mặt.
 
Cùng lúc đó, bên ngoài tòa nhà.
 
Tần Khả bất đắc dĩ nói: “Hôm nay anh tới trường là vì muốn kéo thù hận cho em sao?”
 
Hoắc Tuấn: “Anh chỉ đưa thiệp mời mà thôi, có nói gì đâu, cũng chẳng ép bọn họ phải tới.”
 
Tần Khả giận dữ lườm hắn.
 
“Thiệp mời của Hoắc gia, ai lại không tới?”
 
“Thì đó là lựa chọn của họ, em đâu thể trách anh được, Tần Tần.”
 
“Nhưng từ nay trở đi, trong trường sẽ không ai dám lại gần em nữa, đây mới là kết quả anh muốn thấy phải không?”
 
Hoắc Tuấn cười nhạt: “Không thì phải làm sao? Tần Tần nhà anh, chẳng lẽ lại để bọn họ coi là người mới không bối cảnh, chỉ được cái xuất sắc hơn người khác mà tùy tiện bắt nạt?”
 
Tần Khả rũ mắt.
 
“… Trong số họ thật sự có người tố em sao?”
 
Hoắc Tuấn biết cô đang cảm thấy thất vọng, chần chừ giây lát, hắn đưa tay khẽ xoa đầu cô.
 
“Anh trước giờ chưa từng ngộ thương, cũng không trách oan người khác.”
 

“Em quen biết bọn họ đã bao lâu đâu…”
 
“Lòng người luôn là như vậy, Tần Tần, em cũng biết mà.” Hoắc Tuấn chậm rãi nắm lấy tay cô, “Trên đời không thiếu những kẻ tiểu nhân thích làm những chuyện hại người dù không được lợi ích gì. Họ không thấy được sự vô năng của mình, chỉ biết nhìn chằm chằm vào những người ưu tú hơn mình, thậm chí còn hao tâm tổn trí nghĩ cách kéo những người ấy xuống. Chỉ tiếc, những kẻ đó mãi mãi chỉ là đám giòi bọ lúc nhúc dưới bùn lầy, cho nên họ không hiểu… cho dù gấu trúc có rơi xuống bùn, địa vị của bảo vật quốc gia vẫn khác xa đám giòi đó.”
 
“…”
 
Tâm trạng Tần Khả vốn còn có chút nặng nề, cuối cùng vì một cái so sánh tức cười của Hoắc Tuấn mà bật cười.
 
Cô ngẩng lên nhìn hắn.
 
“Anh nói thì lẫm liệt lắm nhỉ, chẳng lẽ anh thật sự không ôm ấp chút lòng riêng nào?”
 
Hoắc Tuấn rũ mắt, thấp giọng cười.
 
“Tất nhiên là có. Em nói đúng, anh muốn em bị mọi người cô lập, tốt nhất là chỉ có mình anh mới có thể ở gần em, như vậy chỉ mình anh mới thấy được và có được tất cả của em.”
 
Hoắc Tuấn ôm cô vào lòng, cúi đầu đặt nụ hôn lên môi cô, khẽ giọng nỉ non.
 
“Đối với mọi thứ liên quan đến em, anh luôn là một kẻ điên cuồng, em biết mà, Tần Tần.”
 
Tần Khả do dự giây lát, cuối cùng buông tay để tình cảm cá nhân chiến thắng lý trí, cô không tránh, trái lại còn ngẩng lên đón nhận nụ hôn của hắn.
 
Giữa hai đôi môi thân mật tràn ra tiếng cười nhè nhẹ của cô.
 
“… Tất nhiên rồi.”
 
“Em vẫn luôn biết rõ, Hoắc Tuấn.”
 
Trước ngày hôn lễ chính thức, chỉ riêng việc thay thay thử thử áo váy cũng đã giày vò Tần Khả suốt một ngày.
 
Cuối cùng Tần Khả bị ép đến nóng nảy, trông thấy Hoắc Tuấn là gần như muốn nhào tới cắn. Cũng may còn có Ngôn An ở đây. Là người đi trước, từng trải qua cuộc giày vò y chang, Ngôn An trấn an Tần Khả, sau đó còn truyền thụ cho cô kinh nghiệm khi đang trang điểm ngủ gật vào lúc nào sẽ không chọc giận người trang điểm.
 
Cứ như thế, trải qua mấy ngày giày vò, ngày tổ chức hôn lễ cuối cùng cũng tới.
 
Thiệp cưới phát đi nhiều, phòng tiệc nhà họ Hoắc không đủ diện tích, bèn dứt khoát quyết định tổ chức ngoài trời, ngay trên bãi cỏ rộng vài trăm mét vuông trước nhà. Vô số bóng bay trắng hồng tím trang trí khắp nơi.
 
Người hầu Hoắc gia cũng đồng loạt thay sang lễ phục và tây trang trắng, đi qua đi lại như con thoi dẫn khách khứa vào nơi tổ chức tiệc.
 
Đúng chín giờ sáng.
 
Tất cả khách đều đã ngồi yên vị.
 
Đội nhạc công mời tới bắt đầu tấu lên khúc nhạc hôn lễ. Tần Khả mặc váy cưới được Ngôn An dẫn qua cổng vòm cắm đầy hoa tươi cùng lụa trắng, bước lên thảm đỏ, tiến vào giữa hội trường.
 
Những đứa bé mặc âu phục trắng tinh đứng dọc hai bên thảm đỏ, tung cánh hoa nhạt màu trong chiếc giỏ đeo trên tay lên trời, đón mừng cô dâu đi qua.
 
Khách đông, thảm đỏ cũng rất dài, từ hàng khách cuối cùng đi tới gần lễ đường, tiếng nhạc đã tấu đến khúc cao trào.
 
Hoắc Tuấn mặc tây trang đĩnh bạt đứng bên cạnh MC là Hoắc Cảnh Ngôn, rốt cuộc hắn không kiềm chế được nữa,
 
Hắn bước xuống bục, đi tới trước mặt Tần Khả.
 
“Ôi, lần đầu tiên thấy một chú rể nôn nóng thế này.”
 
Ngôn An đỡ tay Tần Khả, thấp giọng cười trêu chọc. Dưới chiếc khăn voan trắng như tuyết, hai gò má Tần Khả ửng đỏ, vừa thẹn vừa giận lườm Hoắc Tuấn một cái.
 
“Tại hôn lễ mà anh cũng…”
 
“Hôn lễ của chúng ta, lo mấy thứ quy củ cứng nhắc đó làm gì.”
 
Ý cười tràn đầy trong đáy mắt hắn.
 
Hắn đưa tay đón lấy bàn tay Tần Khả từ tay Ngôn An, một cách nhẹ nhàng cẩn thận, sau đó gắt gao nắm chặt.
 
Ngôn An nhỏ giọng nói: “Nè, chú rể ơi, nắm nhẹ thôi, lỡ nắm sưng tay cô dâu là lát nữa không đeo nhẫn được đâu, lúc đấy thì ngồi mà khóc.”
 
“Chị Ngôn An à…”
 
Trước mặt bao nhiêu khách khứa, da mặt Tần Khả mỏng tới cực điểm, thực sự không thể đỡ nổi mấy lời trêu ghẹo của Ngôn An, cuối cùng phải lên tiếng xin tha.
 
“Được rồi.” Ngôn An bật cười, “Nể mặt Khả Khả, chị tha cho chú rể không biết lễ nghĩa này đấy… cô dâu chú rể mau lên bục đi nào.”
 
“…”
 
Hoắc Tuấn cúi người nhẹ nhàng nhấc vạt váy giúp Tần Khả, hai người một trước một sau bước lên bục.
 
Hoắc Cảnh Ngôn đã dùng mấy câu giải thích cho hành vi ‘xuống bục cướp dâu’ của Hoắc Tuấn, trong lúc hai người bước lên bục, anh bắt đầu đẩy đến bước cha sứ tuyên đọc lời thề kết hôn.
 
“Anh Hoắc Trọng Lâu, cậu có đồng ý nhận cô Tần Khả làm vợ? Hứa sẽ yêu thương, thủy chung với cô ấy, cho dù cô ấy nghèo khó hay bệnh tật cũng mãi mãi không xa rời. Anh có đồng ý không?”
 
“Con đồng ý.”
 
Hoắc Tuấn nhấn mạnh từng chữ. Hắn hơi nghiêng người ghé lại gần tai Tần Khả:
 
“Cho dù với thân phận là Hoắc Tuấn hay Hoắc Trọng Lâu, anh đều đồng ý.”
 
“…”
 
Tần Khả lặng lẽ siết chặt bàn tay hắn.
 
Nụ cười trên mặt cha sứ cứng đờ. Đây là lần đầu tiên ông thấy có cặp đôi dám thân mật kề tai xì xầm to nhỏ trong khi cha sứ đang đọc lời tuyên thệ. Đợi Hoắc Tuấn lùi lại, ông mới vội vàng nhìn sang Tần Khả:
 
“Cô Tần Khả, cô có đồng ý nhận anh Hoắc Trọng Lâu làm chồng? Hứa sẽ yêu thương, thủy chung với anh ấy, cho dù anh ấy nghèo khó hay bệnh tật cũng mãi không xa rời. Cô có đồng ý không?”
 
Tần Khả gật đầu.
 
“Con đồng ý.”
 
“…”
 
Cũng may không xảy ra hành động bất thường gì nữa, cha sứ thở phào nhẹ nhõm.
 
“Mời cô dâu chú rể trao nhẫn.”
 
Tiếng nhạc hôn lễ một lần nữa cất lên, hai em bé mặc trang phục tiểu thiên sứ đi từ dưới bục lên, trong tay mỗi bé cầm một hộp nhẫn.
 
Hai bộp nhẫn mở ra, đôi nhẫn kết hôn lấp lánh dưới ánh mặt trời.
 
Tần Khả lấy chiếc nhẫn nam, đeo cho Hoắc Tuấn. Chuyện cũ như khói mờ vụt qua trước mắt, ngón tay Tần Khả run lên nhè nhẹ, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
 
“Hồi hộp sao.”
 
Bên tai vang lên giọng cười khàn thấp.
 
“…” Tần Khả hơi giận, cơ mặt cứng đờ, “Đã là vợ chồng già rồi, có gì mà phải… hồi hộp.”
 
“Em thật giỏi.”
 
Hoắc Tuấn cầm lên chiếc nhẫn dành cho nữ, ghé lại sát tới mức gần như muốn hôn lên vành tai cô, trong giọng nói mang ý cười khàn khàn.
 
“Anh hồi hộp chết mất, Tần Tần.”
 
“…!”
 
Vệt phiếm hồng trên má cô vì lời trêu ghẹo này của hắn mà rần rật kéo xuống cái cổ trắng nõn.
 
Tần Khả mở miệng định nói, chợt Hoắc Tuấn lùi lại nửa bước.
 
Chân phải chống ra sau, hắn gập gối, quỳ một chân xuống trước mặt Tần Khả.
 
Tần Khả sững người.
 
Hoắc Cảnh Ngôn bên cạnh cũng không kịp phản ứng, qua hai giây mới hoàn hồn, cầm micro nhìn hai người, nói: “Chú rể của chúng ta có phải hồi hộp quá nên quên mất mình đã qua giai đoạn cầu hôn rồi không? Cô dâu đã tuyên thệ, bây giờ cậu có thể ôm cô ấy vào lòng, danh chính ngôn thuận đeo nhẫn cho cô ấy rồi.”
 
Hoắc Tuấn cụp mắt, khẽ cười.
 
“Không, tôi chỉ muốn nói với cô dâu của tôi một điều.”
 
Hắn cầm nhẫn, giơ lên trước tầm mắt hai người.
 
“Đây là buổi hôn lễ mà anh nợ em, nhưng đối với anh, nó lại có ý nghĩa khác.”
 
“Em là người hiểu anh nhất, Tần Tần. Em biết tất cả mọi khuyết điểm của anh, kể cả những mặt xấu xa hung dữ nhất. Rất lâu trước kia, anh nhìn thấy em, giống như đứng trong góc bùn lầy dơ bẩn nhất nhìn thấy ánh mặt trời sáng trong thuần tịnh, hồi đó anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày này, anh có thể đứng trước mặt em, ôm em vào lòng, hôn em, có em.”
 
“Em tiến vào thế giới của anh, em biến tất cả những thứ không thể thành có thể, nhưng anh chưa từng, cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Anh vẫn cứ là kẻ điên cùng em lập ra quy ước ba điều nhưng chưa bao giờ tuân thủ, là kẻ điên vì em mà mặc kệ hết thảy, là kẻ điên cố chấp đáng ghét, dữ dằn đáng sợ.”
 
“Em có đồng ý ở bên một kẻ điên như vậy không?”
 
Một màn ‘tự mổ xẻ’ phân tích bản thân đến cặn kẽ khiến khách khứa trong hội trường đồng loạt sợ ngây người.
 
Cả hội trường dường như chỉ có cô dâu là không hề bất ngờ.
 
Cô mỉm cười, khóe mắt cong cong như vầng trăng non xinh đẹp. Cô đưa bàn tay tới trước nhẫn, khẽ nghiêng đầu hỏi:
 
“Thưa ngài ‘điên’, anh có cho em lựa chọn không?”
 
“…”
 
Hoắc Tuấn bật cười.
 
“Bắt đầu từ giây phút em bước chân vào thế giới của anh… thì đã không có lựa chọn nào khác.”
 
Hắn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
 
Khi Hoắc Tuấn đứng dậy, cô bước lên ôm hắn vào lòng.
 
“Bất kể có hay không, đáp án của em cũng chưa từng thay đổi.”
 
Tần Khả khẽ nói, tiếng nhịp tim hai người chậm rãi chồng lên nhau, vang lên bên tai…
 
“Em đồng ý.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.