Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 84


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 84:

Chương 84: Mộng hồi (cuối)
 
Nghe thấy giọng nói sau lưng, cả người Tần Khả cứng đờ, vội vàng xoay người lại.
 

Người vừa lên tiếng đang đứng dựa cửa, ánh đèn sát đất chiếu ra một cái bóng thật dài dưới sàn. Trong phòng ánh sáng nhập nhằng, khuôn mặt hắn nhìn không ra cảm xúc, chỉ mơ hồ thấy được đường cong chiếc cằm góc cạnh tựa hồ như đang bạnh ra.
 
Tần Khả buồn bực đưa tay lên gãi đầu.
 
“… Anh ‘theo dõi’ em.”
 
Hắn tiến vào, tiếng cười trầm thấp rét lạnh: “Em gạt anh lén giấu thằng nhóc mặt trắng này trước, giờ còn dám trách anh?”
 
“Anh đừng dạy hư trẻ con, nó vẫn còn nhỏ.”
 
Tần Khả không hài lòng với cách dùng từ của Hoắc Trọng Lâu, cô lườm hắn.
 
“Anh nói sai hả?” Vừa dứt lời Hoắc Trọng Lâu đã ghé sát người lại, không chút khách khí đưa tay vòng qua eo cô kéo cô vào lòng mình. Hắn nheo mắt, cúi đầu nhìn đứa bé đang đứng dưới ánh đèn một cách nguy hiểm, “Thằng nhóc mặt trắng này không phải định dẫn em bỏ trốn sao?”
 
Tần Khả: “…”

 
Tần Khả bất đắc dĩ kéo kéo cánh tay bên hông hắn, “Nó là đứa bé, anh cũng vậy hả… Ghen với một đứa bé mất hết cả hình tượng, anh thấy mình có ấu trĩ không hả Hoắc Trọng Lâu?”
 
Hoắc Trọng Lâu cười hừ một tiếng, đôi con ngươi đen sậm: “Anh lại thấy nó không hề coi mình là đứa trẻ.”
 
Đúng như hắn nói.
 
Ánh mắt dữ dằn của Hoắc Trọng Lâu bình thường đừng nói là đứa trẻ, cho dù là người lớn cũng ít ai chịu đựng được. Thế mà đứa trẻ lúc này đang hứng trọn cơn giận của hắn lại không hề nhân nhượng, khuôn mặt nhỏ bé căng lên, đối mắt với hắn.
 
Tần Khả bất đắc dĩ, giơ tay chắn trước mặt hắn.
 
Bàn tay trắng nõn che khuất đôi mắt Hoắc Trọng Lâu.
 
“Hoắc Trọng Lâu, anh càng ngày càng không có lề thói, bây giờ lại còn giận dữ với một đứa bé?”
 
“…”
 
Hoắc Trọng Lâu cũng biết hành vi của mình lúc này có hơi mất mặt, hắn nhíu mày kéo tay cô xuống, bất mãn hôn lên một cái.
 
“Em có ba phút trình bày rõ ràng chuyện này.”
 
Hai má Tần Khả đỏ lên, rút tay lại: “Vậy anh cứ đứng đây đếm đi, em đưa nhóc ấy ra ngoài ăn đã.”
 
Nói rồi Tần Khả bèn kéo đứa bé im lặng nãy giờ ra ngoài.
 
Vài phút sau.
 
Gian ngoài.
 
Đồ ăn trên bàn vẫn chưa được đụng tới. Phía bên kia mặt bàn, hai khuôn mặt một lớn một nhỏ không cảm xúc nhìn cô, khuôn mặt nhỏ trông như đúc từ một khuôn với khuôn mặt lớn, có điều đã được làm trẻ hóa.
 
Có khác chăng chính là, khuôn mặt lớn trông khá dữ, mà khuôn mặt nhỏ thì trông rất tội nghiệp.
 
Tần Khả: “…” Đau đầu.
 
Nghiêm túc suy nghĩ một lúc, Tần  Khả quyết định bắt đầu giải quyết từ ‘điểm mâu thuẫn’ có vẻ nghe hiểu được đạo lý.
 
Cô nhìn về phía Hoắc Trọng Lâu.
 
“Anh không cảm thấy nó lớn lên rất giống anh sao?”
 
“Vì thế cho nên em gạt anh?”
 
“… Em chỉ muốn nhờ Hoắc Cảnh Ngôn xác định quan hệ giữa hai người, sau đó mới nói cho anh biết.”
 
“Quan hệ? Quan hệ gì?” Hoắc Trọng Lâu khẽ nheo mắt, “Em hoài nghi anh?”
 
“… Em không có.”
 
“Ngoại trừ em ra anh không có hứng thú, cũng không sẽ không có hứng thú với kẻ nào khác, càng đừng nói đến chuyện chạm vào bọn họ.”
 
“… Ừm, nhưng quan hệ huyết thống, ngoại trừ cha con thì vẫn còn, khả năng khác.”
 
“Thế thì liên quan gì đến anh?”
 
“…”
 
Tần Khả hoàn toàn nghẹn lời.
 
Qua hồi lâu, cô mới bất đắc dĩ nói: “Đứa bé này có thể là em trai anh, chẳng lẽ anh không quan tâm chút nào?”
 
Hoắc Trọng Lâu lạnh nhạt nhìn lướt qua đứa bé bên cạnh, “Cho dù là thật, nó cũng là nợ phong lưu của ông già ở bên ngoài, liên quan gì đến anh?”
 
Tần Khả cạn lời, nửa ngày sau mới chán nản nói: “Được rồi, coi như em nghĩ nhiều. Em không nên giấu anh, xin lỗi.”
 
Hoắc Trọng Lâu nheo mắt nhìn cô, “Gạt anh giấu người trong phòng, một câu xin lỗi là xong sao?”
 
Tần Khả: “… Anh có thể đổi cách nói khác bớt gây hiểu lầm hơn không?”
 
“Có gì hiểu lầm sao, anh đang nói sự thật.”
 
“… Nó mới chỉ là một đứa bé.”
 
“Một đứa bé muốn em gả cho nó?”
 
Tần Khả: “…”
 
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Hoắc Trọng Lâu trở nên lạnh lẽo. Hắn liếc mắt nhìn đứa bé, như đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn hỏi: “Mấy buổi tối này nó ngủ cùng phòng với em?”
 
“Tất nhiên là không.”
 

Tần Khả phủ nhận không chút do dự. Cô rất rõ nếu câu trả lời này đáp chậm, người này không biết sẽ nổi điên đến mức nào.
 
“Một tuần này em vẫn ngủ trên giường sopha.”
 
Vẻ mặt Hoắc Trọng Lâu hơi thả lỏng.
 
“Từ tối nay để nó sang phòng dành cho khách.”
 
Tần Khả hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định không so đo với người nào đó đang bốc giấm ngập đầu. Cô gật đầu, “Anh về phòng trước đi. Đợi nó ăn tối xong em sẽ đưa nó sang phòng khách.”
 
Không đợi Hoắc Trọng Lâu mở miệng, Tần Khả đã lập tức bổ sung.
 
“Anh ngồi cạnh, khẳng định nó sẽ không đụng tới bữa tối.”
 
“…”
 
Hoắc Trọng Lâu nheo mắt nguy hiểm liếc sang đứa bé từ đầu tới giờ luôn cúi đầu một lát, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn vài giây rồi mới miễn cưỡng buông lỏng.
 
“Được.”
 
Tần Khả đứng dậy tiễn Hoắc Trọng Lâu ra ngoài cửa phòng, đang định đóng cửa, chợt thấy người trước mặt bỗng nhiên quay lại.
 
“Anh còn…”
 
Lời chưa nói hết đã bị cái hôn của hắn nuốt trọn.
 
Tần Khả rất bất ngờ, cánh tay phải đang buông thõng giơ lên theo bản năng, bám lấy cánh tay hắn. Động tác này khiến đôi mắt sẫm màu của hắn lóe sáng, Hoắc Trọng Lâu được một tấc lại tiến một thước, nụ hôn càng sâu thêm.
 
Bàn tay trái cô đỡ trên cửa vô thức siết chặt, đầu ngón tay nắm chặt cạnh cửa tới trắng bệch.
 
Trong phòng vang lên tiếng dao nĩa va trên mặt đĩa sứ giòn tan.
 
“…!”
 
Tần Khả sực hoàn hồn, nhớ tới trong phòng còn có một đứa bé bảy tám tuổi, cô nhăn mặt, duỗi tay đẩy hắn ra.
 
“… Hoắc Trọng Lâu!”
 
Cô vừa bực mình lại vừa không biết làm sao với hắn, chỉ có thể hạ giọng bất đắc dĩ lườm hắn.
 
“Ngủ ngon.”
 
Khóe môi hắn cong lên, đáy mắt xẹt qua tia thỏa mãn.
 
Cửa phòng bị Tần Khả bực bội đóng lại.
 
Cô dựng người lên cửa tự thôi miên bản thân mấy lần rằng ‘vừa rồi không xảy ra chuyện gì hết’, sau đó mới xoay người, cố gắng giữ nét mặt bình thường nói:
 
“Được rồi, tên đáng ghét đã bị chị đuổi đi rồi, giờ em có thể ăn…”
 
“Em không phải trẻ con.”
 
Đứa bé đang cúi đầu ngồi trên ghế đột nhiên mở miệng ngắt lời cô.
 
Đuôi tóc dài sau lưng được Tần Khả buộc gọn, lộ ra sườn mặt trẻ con non nớt không mang chút cảm xúc. Giọng nói cũng phẳng lặng như mặt hồ đã chết.
 
“Vì thế, chị đừng coi em như một đứa trẻ mà dỗ dành.”
 
Tần Khả dở khóc dở cười tiến lại gần.
 
“Năm nay em mới bao nhiêu? Bảy tuổi? Hay tám? Tóm lại chắc chắn vẫn chưa mười tuổi đúng không? Anh trai khi nãy và chị đều lớn hơn em mười mấy tuổi, đối với anh chị, em quả thực vẫn còn là đứa bé, chuyện này đâu có gì mất mặt.”
 
“Em không muốn làm trẻ con!”
 
Đứa bé bất ngờ rống lên.
 
Tần Khả giật mình dừng bước. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng vài giây, sau đó cô mới lấy lại tinh thần, khẽ nhíu mày.
 
“Vì sao?”
 
“…”
 
Đứa bé nhảy xuống sàn, đầu vẫn cúi, hai nắm tay buông thõng nắm chặt, có lẽ vì dùng lực quá lớn mà thân người nó cũng hơi run rẩy.
 
Nó cắn chặt răng, trong con ngươi đen láy giấu dưới tóc là một loại cảm xúc âm trầm hoàn toàn không phù hợp với vẻ bề ngoài của nó.
 
“Vì vô dụng.”
 
Nó gần như gằn từng chữ.
 
——
 
Vì chỉ là một đứa trẻ, nên cô không hề đặt nó vào mắt. Vì chỉ là một đứa trẻ, cho nên người đàn ông kia làm gì cô nó cũng không thể ngăn cản. Vì chỉ là một đứa trẻ, cô hoàn toàn không coi lời nó nói là thật!
 
“Sao lại nói là vô dụng được?”
 
Nghe không hiểu ẩn ý trong lời nó, cũng không nhìn thấy cảm xúc trong mắt nó lúc này, Tần Khả chỉ cảm thấy đau đầu mà đi qua.
 
Hiện tại, cô càng chắc chắn tên nhóc này có quan hệ huyết thống với Hoắc Trọng Lâu. Thế hệ này của nhà họ Hoắc có lẽ tiềm ẩn gen có thể nổi điên bất cứ lúc nào sâu trong xương cốt.
 
Cũng may đứa nhóc này tuổi còn nhỏ, chắc sẽ dễ uốn nắn.
 
Cô nghĩ mình nên bóp chết cái gen dễ nổi điên này từ trong trứng nước, đỡ cho nhóc con mai này hại người hại mình.
 
Nghĩ vậy, Tần Khả phát huy tính kiên nhẫn lớn nhất của bản thân, ôm gối bình tĩnh ngồi xuống trước mặt nó.
 
“Đừng sốt ruột, cậu bé, đến một ngày em sẽ trưởng thành thôi.”
 
Đứa bé cúi thấp đầu, lẩm bẩm nỉ non hỏi:
 
“… Chị có đợi em không?”
 

“Hừ?” Tần Khả không nghe rõ, “Em nói gì cơ?”
 
Đứa bé ngẩng đầu.
 
Đôi mắt rốt cuộc cũng lộ ra khỏi làn tóc, trong đó là tình cảm như khắc sâu tận xương cốt, khiến Tần Khả không khỏi giật mình…
 
“Chị, chị có đợi em lớn lên không? Tất cả những thứ anh ta cho chị em cũng có thể cho chị, bao gồm cả bản thân em.”
 
Đứa bé bước lên trước, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái nháy mắt hiện lên cảm xúc gần như hung dữ. Nó đưa tay túm lấy cổ tay người trước mặt vẫn còn chưa hoàn hồn.
 
“Đừng để anh ta hôn chị, đụng vào chị, đừng ở bên anh ta nữa… Chị hãy đợi em, em sẽ lớn lên mau lắm!”
 
Tần Khả thực sự bị đứa bé trước mặt dọa sợ. Thần thái này ánh mắt này, quen thuộc tới mức khiến cô thảng thốt.
 
Không kịp suy nghĩ, cô lùi lại sau nửa bước.
 
Gần như cùng lúc, di động của cô trên bàn bất ngờ rung lên.
 
Tiếng chuông điện thoại kéo hồn phách của Tần Khả trở lại, cô vội vàng đi qua lấy di động, nhìn cũng không nhìn lập tức bắt máy, hấp tấp đi vào phòng trong.
 
Cô theo bản năng mà đóng lại cánh cửa sau lưng.
 
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Tần Khả biết rõ, bản thân mình vừa rồi gần như là chạy trối chết… ngay trước mặt một đứa bé bảy tám tuổi.
 
Nhưng ánh mắt của nó khi nãy…
 
Thật sự rất giống Hoắc Tuấn.
 
Tần Khả không dám nghĩ tiếp.
 
Âm thanh quen thuộc bên tai một lần nữa lôi ý thức của cô trở lại.
 
“… Tần tiểu thư?”
 
Tần Khả đau đầu nhìn màn hình hiển thị, sau đó mới áp di động trở lại bên tai, cô bình ổn lại hô hấp: “Hoắc quản gia, thật ngại quá, vừa rồi không nhìn thấy… Làm sao vậy, muốn thế này rồi anh có việc gì sao?”
 
“Vâng, lúc trước không phải Tần tiểu thư kêu tôi điều tra thân thế đứa bé kia sao?”
 
Hai mắt Tần Khả sáng lên, cả cơ thể vô thức căng cứng: “Có kết quả rồi sao?”
 
“Coi như có, những cũng không tính là có.”
 
Tần Khả: “…?”
 
Hoắc Cảnh Ngôn ở đầu bên kia trầm mặc giây lát, rồi mới nói: “Đứa bé này giống như bất ngờ xuất hiện từ không trung vậy, tôi không điều tra ra bất cứ thông tin nào về lai lịch của nó, kể cả theo như lời Tần tiểu thư nói, một tuần trước nó xuất hiện trong nhà cũ Hoắc gia, nhưng gần một tháng này, tất cả các cổng ra vào Hoắc gia đều có camera giám sát, không hề phát hiện dấu vết đứa bé này từng đi qua.”
 
 “…!”
 
Hô hấp Tần Khả chợt thắt lại.
 
“Ý anh là, nó lặng lẽ không tiếng động bất ngờ xuất hiện trong Hoắc gia?”
 
“Không loại trừ khả năng còn bỏ sót gì đó. Nhưng ít nhất trong lần điều tra này, tôi không tra được bất cứ lai lịch nào của nó.”
 
“…”
 
“Tôi sẽ điều tra kỹ càng lại lần nữa. Có điều tôi nghe nói thiếu gia Trọng Lâu cũng biết đến sự tồn tại của nó rồi, với tình hình hiện tại, tôi sẽ cho người tới chỗ Tần tiểu thư đón đứa bé. Trước khi xác định được danh tính thật sự của nó, Tần tiểu thư cố gắng đừng tiếp xúc với nó thì hơn.”
 
“Nhưng…”
 
“Hôn lễ của cô và thiếu gia Trọng Lâu đã ở ngay trước mắt, chuyện này cứ giao cho tôi, cô chuyên tâm chuẩn bị cho hôn lễ đi.”
 
“Được.” Tần Khả dựa người lên cánh cửa, “… Tôi biết rồi.”
 
Kết thúc cuộc gọi.
 
Tâm tình Tần Khả lúc này phức tạp không sao tả xiết.
 
Lát sau, cô nghe ngoài phòng mơ hồ có tiếng người hầu.
 
Tiếng nói chuyện khe khẽ vang lên, Tần Khả muốn nghe nhưng lại không dám. Trước khi kiểm chứng suy đoán trong lòng, cô không dám đối mặt với đứa bé kia. Mặt khác, cô lại sợ là do bọn họ hiểu lầm, như vậy cô càng cảm thấy tội lỗi với đứa bé kia.
 
Mãi lâu sau, trong phòng rốt cuộc an tĩnh lại.
 
Tần Khả xoay người mở cửa. Gian ngoài đã không còn bóng người. Thức ăn trên bàn vẫn chưa được động tới, cánh cửa phòng ngoài cũng đóng chặt, giống như chưa từng có ai bước vào.
 
Trong không gian yên tĩnh, Tần Khả khẽ thở dài.
 
Hy vọng… không phải như cô nghĩ.
 
*
 
Ngày tổ chức hôn lễ cuối cùng cũng tới.
 
Bắt đầu từ ngày đó, Tần Khả không còn thấy đứa bé kia xuất hiện trước mặt mình nữa, mãi cho đến ngày cưới.
 
Hôn lễ của đại thiếu gia nhà họ Hoắc, khách khứa được mời tới đương nhiên không phải con số nhỏ, một phần trong đó là những người có giao tình với Hoắc gia hoặc bạn bè của Hoắc Trọng Lâu, còn đa phần là những kẻ tranh thủ cơ hội đeo bám danh tiếng Hoắc gia.
 
Tần Khả ghét nhất là mấy tiệc hội kiểu này, theo Hoắc Trọng Lâu đi tiếp rượu mấy bàn xong bèn lấy cớ hơi chếnh choáng say mà len lén chuồn khỏi đại sảnh, tránh người hầu đi ra hậu viện.
 
Từ nhà chính có một lối cổng vòm dẫn ra hậu viện, ra khỏi cổng vòm là con đường rộng lớn lát đá cuội, chính giữa con đường cách cô khoảng vài chục mét là một đài phun nước nhỏ.
 
Hôn lễ tổ chức long trọng, tất cả người hầu trong nhà gần như đều được điều động qua tiền viện, chỗ đài phun nước và hàng cây ngoài hậu viên vô cùng yên tĩnh. Thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng côn trùng rả rích kêu vang trong tán lá.
 
Đèn ngoài hậu viện cũng thiết kế theo phong cách châu Âu, bóng đèn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt màu đồng cổ, khiến mặt đài phun nước lấp lánh những đốm sáng vàng kim.
 

Tần Khả cầm lòng không đậu bước chân đi qua.
 
Khi còn cách đó vài mét, cô chợt khựng lại.
 
Phía sau đài phun nước là một chiếc ghế dài, vì nó nằm khuất trong lùm cây, lại đúng ngay điểm mù của cô nên trước khi đi qua Tần Khả không hề chú ý thấy nó.
 
Mãi đến lúc này, khi bóng của chiếc ghế xuất hiện trong tầm mắt, Tần Khả mới nhận ra mình đã bỏ sót mất sự tồn tại của chiếc ghế, cùng với đứa bé đang im lặng ngồi trên đó.
 
Có điều vị trí mà nó ngồi không phải ở mặt trước ghế.
 
——
 
Thân người nó ngồi cùng hướng với lưng ghế, nguy hiểm hơn nữa là, nó đang ngồi trên cạnh lưng ghế chỉ rộng bằng hai ngón tay.
 
Loại ghế dài đặc biệt này lưng ghế cao hơn hẳn so với mặt đất, bên dưới là đài phun nước quây bệ khảm thấp, dưới chân nó trống không, xuống khoảng mét rưỡi chính là đáy đài phun…
 
Tần Khả lập tức biến sắc.
 
Nếu thật sự ngã xuống, thực sự không biết sẽ xảy ra sự cố gì!
 
“Cậu bé, em ngồi trên đó làm gì vậy, mau xuống đây!”
 
“…”
 
Đứa bé cuối cùng cũng bị Tần Khả phát hiện, nó cúi thấp đầu, không biết đang nhìn nước trong hồ hay nhìn cái bóng của mình trên mặt nước, hoặc có lẽ cả hai đều không phải. Sau khi nghe tiếng Tần Khả, nó im lặng vài giây, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu.
 
Đôi đồng tử bị ánh đèn màu đồng cổ quét lên một tầng vàng sáng nhàn nhạt.
 
Tiếng côn trùng vang lên, đứa bé bỗng mỉm cười.
 
Đây là lần đầu tiên Tần Khả thấy nó cười, rất đẹp, nhưng không hiểu sao lại khiến cô lạnh run. Giây tiếp theo, suy nghĩ trong đầu cô được xác định, đứa bé đang ngồi trên cạnh lưng ghế cao cao ngoảnh đầu lại nói.
 
“Chị muốn em nhảy xuống không, Tần Khả?”
 
Vừa dứt lời, nó chống hai tay bên người, dáng vẻ như có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào.
 
Đồng tử trong mắt Tần Khả co rút.
 
“… Đừng!”
 
Thân người nó khựng lại ngay tại tư thế cúi người chuẩn bị nhảy.
 
Rũ mắt nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tần Khả, nó lặng lẽ nở nụ cười, đáy mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo.
 
“Em cho là chị căn bản không hề quan tâm em sống hay chết, thì ra chị vẫn lo lắng.”
 
Tần Khả: “…”
 
Hiện tại Tần Khả rất muốn biết, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Hoắc Cảnh Ngôn làm sao ‘trông nom’ đứa bé để nó trở thành như thế này…
 
Nhớ lại biểu hiện của nó buổi tối trước khi bị dẫn đi, Tần Khả chợt thấy chột dạ.
 
Hình như trước đó không phải cũng không có dấu hiệu.
 
“Hôn lễ thế nào rồi?” Đứa bé lơ đãng liếc nhìn về phía sảnh chính, “Có vẻ rất náo nhiệt.”
 
Tần Khả cố gắng gượng cười.
 
“Em đừng bắt chước theo kiểu nói chuyện của người lớn, nghe rất kỳ lạ…”
 
“Không phải em đang bắt chước, chỉ là không biết vì sao, dường như ngoại trừ không biết em từ đâu tới, không nhớ những chuyện trước kia… còn lại cái gì em cũng hiểu hết, chị à.”
 
Nụ cười trên mặt nó dần thu lại, cuối cùng khuôn mặt không còn chút cảm xúc.
 
“Cũng như em biết hôn lễ của hai người, biết sau ngày hôm nay, chị sẽ mãi mãi không thể là của em được nữa.”
 
Thật sự… càng lúc càng giống người nào đó…
 
Trái tim Tần Khả run rẩy.
 
Ngoài mặt cô vẫn gắng gượng giữ vững nụ cười, “Em nghe chị, bây giờ xuống khỏi ghế đã, được không?”
 
“Được.”
 
“?”
 
Nghe lời vậy?
 
Tần Khả chưa kịp phản ứng lại đã thấy đứa bé ngã người ra sau.
 
Giây tiếp theo, cả người nó biến mất khỏi tầm mắt cô.
 
“…!!”
 
Mặt Tần Khả thoắt cái trắng bệch.
 
Tiếng kêu thất thanh mắc nghẹn ở cổ họng, vì quá sợ hãi mà không thể thốt ra.
 
Cô sững sờ mất mấy giây sau đó mới sực lấy lại tinh thần, bước chân hốt hoảng lảo đảo chạy qua, bám lên phần tay đỡ của ghế…
 
Phía sau lưng ghế, đứa bé bình yên vô sự ngồi ngay ngắn trên ghế.
 
Hai chân Tần Khả chợt mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngồi bệt xuống đất.
 
Hoảng hốt chưa tan, khoang ngực cô phập phồng kịch liệt, hơi thở cũng dồn dập.
 
“Có phải em muốn… hù chết chị… không hả?”
 
Tần Khả vừa dứt lời, cổ tay đặt trên tay đỡ ghế của cô bất ngờ bị đè chặt.
 
Tần Khả ngẩng đầu, “Cậu bé à, em đừng quậy nữa, nếu không chị phải…”
 
“Tần Khả, em là của anh.”
 
“!?”
 
Thanh tuyến nhẹ nhàng đã quen thuộc đến không thể quen hơn bất chợt vang lên, khiến đầu Tần Khả muốn nổ tung.
 
Hoắc. Tuấn!
 
Cô mở to mắt muốn nhìn rõ bộ dáng người trước mặt, nhưng đúng lúc này tất cả ánh sáng tựa như bị thứ gì hút mất, xung quanh cô chỉ còn lại một khoảng không tối tăm, bóng tối nuốt trọn mọi thứ.
 
Trong bóng tối khiến người ta khiếp sợ, chỉ có giọng nói quen thuộc kia từ từ tiến lại gần.
 
Đôi môi lạnh lẽo phủ lên cánh môi cô.
 
“Ai cũng không thể cướp em khỏi anh, kể cả anh của quá khứ.”
 

“…!”
 
Tần Khả chưa kịp lên tiếng, mặt đường lát đá cuội cứng rắn dưới chân đột nhiên mềm nhũn, một thứ gì đó mềm oặt chầm chậm dâng lên bao trọn lấy ‘cơ thể’ cô, cuối cùng toàn bộ ý thức của cô bị bóng tối nuốt chửng.
 
Vài phút sau.
 
Người hầu đi ra tìm thoáng thấy một bóng người ngồi rũ trên ghế dài thì giật mình hốt hoảng, cuống quýt chạy qua…
 
“Tần tiểu thư? Tần tiểu thư!”
 
“… Ưm.”
 
Tần Khả chậm rãi đứng dậy, mờ mịt nhìn chiếc ghế dài trước mặt, lại nhìn người hầu đang dìu mình.
 
“Sao tôi lại… ở đây?”
 
“Tôi không biết, vừa rồi cô nói muốn ra ngoài đi dạo, tôi thấy cô đi hơi lâu nên ra ngoài tìm cô, lại thấy cô đang nằm rạp ở đây ngủ.”
 
“Hả…? Tôi ở đây ngủ sao?” Tần Khả lắc lắc cái đầu nặng nề, “Đúng là tôi hơi buồn ngủ… chắc do hôn lễ quá mệt mỏi.”
 
Người hầu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Cô không sao là tốt rồi, để tôi đưa cô vào nhé.”
 
“Ừ.”
 
Tần Khả đứng dậy, cùng người hầu trở lại sảnh chính. Mơ hồ nghe tiếng côn trùng vang lên trong lùm cây.
 
“Không rõ vì sao, tôi có cảm giác… hình như mình đã quên mất gì đó.”
 
“Í? Là chuyện rất quan trọng sao?”
 
“Chắc là không. Thôi, vậy không nghĩ nữa. À phải rồi, Hoắc Trọng Lâu thế nào rồi, vẫn đang có khách chúc rượu anh ấy à?”
 
“Còn không sao, thiếu gia Trọng Lâu sắp bị chuốc say mất thôi.”
 
“Mọi người cũng không ngăn anh ấy lại?”
 
“Ha ha, Tần tiểu thư, ngoại trừ cô, ai mà dám ngăn thiếu gia Trọng Lâu chứ? Cậu ấy chỉ nghe lời mỗi mình cô thôi.”
 
“…”
 
Tiếng trò chuyện dần chìm vào bóng đêm thăm thẳm.
 
Trời trong như nước, ánh trăng tĩnh lặng.
 
*
 
[Đến lúc thức dậy rồi, cô gái xinh đẹp.]
 
Ai?
 
Ai đang gọi mình…
 
Tần Khả cố gắng chống đỡ mi mắt nặng nề, ánh sáng một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.
 
“Đầu nặng quá…”
 
Cô vô thức nỉ non, đầu choáng váng nặng nề.
 
Cô có cảm giác hình như mình vừa ngủ một giấc, mơ một giấc mơ, hơn nữa còn là một giấc mơ rất dài. Dài như cách xa cả một đời, khiến cô nhất thời không nhớ rõ hiện tại là lúc nào.
 
“Tôi đang… ở đâu…”
 
Ý thức dần trở lại, Tần Khả theo bản năng nhìn xung quanh.
 
Đỉnh lều nhọn dựng tạm bợ, cái bàn vừa thấp vừa hẹp, quả cầu pha lê nhìn như hàng mua ngoài vỉa hè…
 
Đợi đã.
 
Cầu pha lê?
 
Một đoạn ký ức sực nhớ lại, đồng tử cô co rút, có chút không dám tin mà ngẩng đầu nhìn về phía trước.
 
Ông lão quen thuộc, nụ cười từ ái quen thuộc.
 
“Cô gái xinh đẹp này, cô cảm thấy thế nào?”
 
Tần Khả há miệng, nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói: “Là ông giúp tôi…”
 
“Ôi, lão chẳng làm gì cả.” Ông lão mỉm cười thu dọn đồ đạc một cách thong thả chậm rãi, “Lão chỉ cho hai người một chỗ nằm dễ chịu hơn mà thôi.”
 
“…”
 
“Còn về việc hai người mơ thấy gì, quyết định ra sao, đó đều là quyết định của hai người, không liên quan gì đến lão hết.”
 
Trong lúc nói, ông lão đã đứng dậy.
 
Tần Khả mờ mịt nhìn theo ông, dường như vì quá kinh ngạc, nhất thời không biết phải nói gì.
 
Mãi đến khi đại não phản ứng lại cách dùng từ của ông.
 
“Hai người.”
 
Tần Khả: “…”
 
Chẳng lẽ, đứa bé trong ‘mơ’, thật sự là…
 
Cả người Tần Khả cứng ngắc, vừa chuẩn bị quay sang bên cạnh, bất chợt thấy một người mặc áo sơ mi sạch sẽ, chậm rãi ngồi dậy sau chiếc bàn lùn.
 
Tần Khả cười cứng ngắc: “Anh ngủ… ngon không?”
 
“Cũng không tệ lắm.”
 
Hoắc Tuấn chậm rãi xoa xoa cổ, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng.
 
“…”
 
Tần Khả khẽ thở ra một hơi thật dài, nụ cười cũng chân thành hơn nhiều.
 
“Vậy chúng ta trở về…”
 
Bên tai chợt vang lên một tiếng cười âm trầm:
 
“Chị?”
 
Tần Khả: “…”
 
Tần Khả: “!!??”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.