Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 71:
Chương 71: Hoàn chính văn
Cả căn phòng thoáng chốc chìm trong im lặng chết chóc.
Trong nháy mắt, vẻ mặt nhiều người phức tạp đến vặn vẹo.
——
Hoắc Tuấn.
Cái tên này đối với những học sinh từng học chung lớp chung trường với hắn thật sự rất khó quên.
Thực ra trong số những học sinh ở đây, nhiều người có thể hiểu được tâm lý vặn vẹo của Phương Tư Thành, bởi vì người kia thời niên thiếu thực sự quá mức chói mắt, coi trời bằng vung, một kẻ ngông cuồng như hắn đã khiến thời thanh xuân của tất cả bọn họ trở nên ảm đạm, vô vị, ngu muội, mà bọn họ biết, điều này là không thể thay đổi.
Bọn họ ngưỡng mộ, đồng thời khao khát trở thành người khí phách như hắn, nhưng lại làm không được.
Cho nên mới chỉ có thể hy vọng tương lai, tự an ủi bản thân rằng nam sinh với tính cách ngông cuồng thô bạo kia, đến cuối cùng sẽ có người dạy dỗ hắn thôi.
Bọn họ theo bản năng mà xem nhẹ mất một việc… Trừ bỏ tính cách kia, người nọ vốn dĩ cũng rất xuất sắc. Thành tích mà bọn họ phải tốn bao công sức dùi mài kinh sử, hắn lại có thể lấy được dễ như trở bàn tay, mà hắn thậm chí chỉ coi nó như đôi giày rách.
Cho nên khi thấy Hoắc Tuấn xuất hiện, vẫn ngông nghênh mà tùy tiện như năm xưa, rất nhiều người trong lòng đều có một loại cảm xúc phức tạp đến nặng nề.
Học sinh không ai nói lời nào. Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Nhưng cũng có người cảm thấy bất an cực độ.
——
Phương Tư Thành hốt hoảng nhìn về phía cửa. Ngay lúc này anh ta thực sự muốn quay trở lại mười phút trước, tát cho cái kẻ không sợ chết dám mở miệng nói nhăng cuội một cái cho tỉnh ra.
Anh ta vốn đinh ninh rằng Hoắc Tuấn sẽ không xuất hiện, cho dù sau này có biết mình nói những lời kia, đến lúc đó trời nam biển bắc anh ta cũng chẳng gặp lại Hoắc Tuấn đâu mà sợ.
Thế nhưng sự thật đã chứng minh anh ta thực sự không gặp may.
Mà bên kia, Hoắc Tuấn sau khi lên tiếng cũng không đứng im mà đi thẳng vào phòng.
Đi tới trước mặt Tần Khả mới dừng bước.
Tần Khả khẽ giọng hỏi hắn: “Sao anh lại lên đây?”
“Thì, bãi đỗ xe ngầm tối qua, anh sợ tối.” Hoắc Tuấn đáp rất hùng hồn, nói xong còn dùng ánh mắt cầu an ủi nhìn Tần Khả.
“…”
Tần Khả bất đắc dĩ lườm hắn.
Kiếm cớ cũng không kiếm cớ đàng hoàng.
Hai người không hề cố tình bày ra dáng vẻ thân mật, nhưng bầu không khí thân thiết tự nhiên như đã sớm quen này thực sự che đậy không nổi.
Rốt cuộc bàn bên cạnh có học sinh không nhịn được, lên tiếng hỏi:
“Tần Khả, hai người là…?”
Ánh mắt Tần Khả bình tĩnh, ngữ khí tự nhiên.
“Bạn trai tớ, Hoắc Tuấn.”
“……”
Trong phòng không ít người kinh hãi hít vào một ngụm khí lạnh.
Học sinh cấp ba dám trắng trợn đứng trước mặt mọi người nói toạc ra quan hệ bạn trai bạn gái… thực sự rất hiếm thấy.
Mọi người còn đang chưa biết phải phản ứng thế nào, Tống Kỳ Thắng ra ngoài gọi điện thoại đã quay về.
“Sao yên lặng thế?” Tống Kỳ Thắng vừa cất di động, vừa đi vào lập tức trông thấy Hoắc Tuấn đang đứng bên cạnh Tần Khả thì hơi sững người, nhưng sau đó lập tức mỉm cười: “Ban nãy tôi còn đang thấy lạ, sao chỉ thấy mỗi Tần Khả mà không thấy cậu?”
Vừa thấy Tống Kỳ Thắng vào phòng, Phương Tư Thành mặt như tro tàn như bất ngờ tìm được chỗ dựa vững chắc, vội vàng nặn ra một nụ cười trừ:
“Thầy Tống, thầy biết Hoắc… anh Hoắc à….”
Nghe thấy anh ta thay đổi cách gọi, nhiều người khinh bỉ nhìn sang Phương Tư Thành.
Tống Kỳ Thắng không nghe thấy mấy lời anh ta nói trước đó, cho nên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe anh ta hỏi thì gật đầu, “Ừ.”
“Vậy thầy có biết hai người họ là…”
“Bạn trai bạn gái?” Tống Kỳ Thắng hỏi, “Tôi biết rồi, nhưng mà mấy đứa không phải nghĩ nhiều, hai đứa này giờ lên đại học rồi, yêu đương là chuyện rất bình thường.”
“Đại học??”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tần Khả.
Tống Kỳ Thắng: “Tần Khả tham gia cuộc thi học sinh giỏi Toán đạt giải nhất, được cử đi học bồi dưỡng ở đại học A. Nói ra thì, Phương Tư Thành, sau này hai em là sinh viên cùng cấp rồi đấy.”
Vẻ mặt mọi người tức khắc biến đổi ngoạn mục.
Được cử đi học bồi dưỡng phải là người trâu bò thế nào, bọn họ biết rõ; Hơn nữa còn cử đi từ năm lớp 11…
Nói là cùng cấp, nhưng căn bản không cùng một cảnh giới.
“À, còn cả đàn anh Hoắc Tuấn của mấy đứa nữa, cậu ấy mới thật sự là truyền kỳ.” Tống Kỳ Thắng quay sang Hoắc Tuấn, nói đùa: “Hồi học ở Càn Đức cậu cứ cố tình chọc tức đám giáo viên chúng tôi, ôn tập nửa năm đã đạt thành tích như vậy, cậu muốn các em khóa dưới áp lực đến mức nào hả?”
Đám học sinh nghe vậy thì đã tò mò sốt hết cả ruột gan.
“Thầy Tống, đàn anh, đàn anh Hoắc Tuấn thi đỗ vào đâu ạ?”
Tống Kỳ Thắng: “Khoa nào điểm số cao nhất của đại học A, mấy đứa biết không?”
“…” Có người hít một ngụm khí lạnh, “Khoa kinh tế đại học A?!”
Tống Kỳ Thắng chỉ cười mà không nói gì.
Vài giây sau, hàng loạt ánh mắt phức tạp, đồng tình, thương hại, trào phúng, chế nhạo… rơi lên người Phương Tư Thành lúc này sắc mặt đã trắng bệch như giấy.
Mà Hoắc Tuấn và Tần Khả?
Đến khi các học sinh hoàn hồn lại, hai người đã sớm chào tạm biết Tống Kỳ Thắng và Cố Tâm Tình rồi rời đi mất rồi.
Thậm chí cả hai đều lười lãng phí thời gian với người nào đó.
*
Sau khi trở về từ Càn Thành không đến một tuần là chuẩn bị tới sinh nhật Hoắc Tuấn.
Hoắc Thịnh Phong cố ý muốn làm một bữa tiệc sinh nhật thật lớn cho đứa con trai duy nhất, lại bị một câu ‘tổn thọ’ của Hoắc Tuấn dập tắt ý định, chiếc siêu xe gửi tới làm quà sinh nhật sớm cũng bị Hoắc Tuấn ném vào gara tích bụi, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến.
Vậy mà buổi tối trước ngày sinh nhật, Hoắc Tuấn đã đeo sẵn một chiếc đồng hồ đẹp, ngồi bên cạnh Tần Khả, bắt đầu đếm ngược.
“Vẫn còn ba tiếng nữa.”
“?”
“Cách sinh nhật anh.”
“…”
Tần Khả bất đắc dĩ bật cười, đặt xuống giáo trình môn cơ sở đang cầm trong tay ôn tập, xoay người lại, ánh mắt rơi trên chiếc sopha con trong phòng.
“Hồi sáng trước khi tiễn Tâm Tình về, em có nhờ cậu ấy chọn giúp một món quà, nhưng cuối cùng vẫn chưa chọn được gì ưng ý. Anh có muốn thứ gì không?”
Ánh mắt Hoắc Tuấn rục rịch, đôi con ngươi đen chợt lấp lóe sáng lên.
“Anh có thể tự mình chỉ định hả?”
Tần Khả định đáp ‘có thể’, nhưng nhìn ánh mắt nguy hiểm của Hoắc Tuấn, cô nuốt lời định nói trở về. Suy nghĩ hai giây, cô mỉm cười bảo: “Anh nói trước đi.”
Hoắc Tuấn lộ rõ vẻ tiếc nuối.
“Thật ra anh khá thích em buộc ruy băng vào cổ tay rồi tặng mình cho anh.”
Tần Khả: “…”
Tần Khả sờ sờ gối ôm trên sopha, nheo mắt lại uy hiếp: “Em cho anh ba giây chạy ra khỏi căn phòng này.”
Hoắc Tuấn nhướn mày, không những không chạy mà còn dựa người vào sopha, gác tay sau gáy nhìn Tần Khả.
“Không chạy, anh thà ‘chết’ trong tay em.”
Nói rồi Hoắc Tuấn ngoắc ngoắc Tần Khả, lòng bàn tay hướng về phía trước, ánh đèn sát đất rọi lên ngón tay thon dài tinh tế.
“… Tới đi.”
Hắn cười cực kỳ ái muội.
Mặt Tần Khả bất giác nóng bừng.
Rút lại gối ôm đang chuẩn bị ném qua, cô ho nhẹ một tiếng, “Em còn phải ôn lại quyển hạ ‘Toán học cao cấp’.”
“…”
“Anh về phòng trước đi.”
“…”
Mặc kệ Tần Khả nói gì, đáp lại chỉ là sự yên lặng. Người nào đó vẫn ngồi dựa lên sopha, cánh tay giơ trên không trung cũng không nhúc nhích.
Tần Khả thở dài trong lòng.
Cô nhận ra mình càng ngày càng dung túng Hoắc Tuấn, mà Hoắc Tuấn cũng càng ngày càng học được cách biết dùng chính mình để khiến cô mềm lòng.
Giằng co một hồi, cuối cùng Tần Khả không thể không buông sách xuống, đứng dậy đi tới trước sopha con, đưa tay đỡ lấy bàn tay kia.
Tựa như cơ quan bẫy rập gì đó vừa bất ngờ khởi động, Hoắc Tuấn đang ngồi im chợt mở mắt, đồng thhời nắm ngược lại tay cô, kéo cô ngã thẳng vào lòng mình.
Sau đó hắn lật người lại, đè cô xuống sopha.
“Muốn quà, chẳng bằng ăn em.”
“…” Tần Khả vừa ổn định lại trái tim bất ngờ gia tốc vì mất trọng lực, sau khi hoàn hồn lại nghe thấy câu này của hắn, cô bất đắc dĩ ngẩng lên, khóe môi lại không nhịn được mà kéo lên một nụ cười, “Giờ còn chưa tới sinh nhật anh đâu.”
“Nhưng anh đã đợi suốt một ngày.” Hoắc Tuấn vùi đầu vào cổ cô, ấm ức cọ cọ, “Mấy ngày nay em toàn chơi với Cố Tâm Tình, rõ ràng anh mới là người sắp đón sinh nhật.”
“Ngày mai đưa anh đi chọn quà bù nhé?”
“…”
Người con trai đang đè phía trên càng ấm ức hơn, cúi đầu ai oán nhìn cô.
Tần Khả bật cười.
——
Rõ ràng muốn giả vờ làm con chó hoang tội nghiệp, nhưng lại giấu không được ánh hung như lang sói trong mắt.
Đúng là bản tính khó dời.
Tần Khả ra vẻ không hiểu, khẽ ho một tiếng, nhịn cười hỏi: “Thế anh muốn gì nào?”
Hai mắt Hoắc Tuấn sáng lên, há miệng định nói.
Tần Khả: “ ‘Em’ không được.”
Hoắc Tuấn: “…”
Hoắc Tuấn: Đáng thương tội nghiệp.jpg
Tần Khả vui không gì sánh được.
Nhưng bị đôi mắt buồn tủi ấm ức kia nhìn chằm chằm một hồi, cô cũng sắp không chống đỡ được nữa.
Tần Khả thu lại nụ cười, “Em có chuẩn bị quà cho anh thật, anh muốn nhận luôn bây giờ à?”
“…”
Hoắc Tuấn nghe cô nói vậy, đáy mắt nổi lên chút thất vọng, “Em đã chuẩn bị rồi à?”
Tần Khả: “…”
Cô híp mắt cười, “Anh thật sự hy vọng em chưa chuẩn bị, sau đó anh nói gì em cũng phải nghe theo, có đúng không?”
Hoắc Tuấn không chút chột dạ mà gật đầu.
“Ngoại trừ ‘muốn em’ ra, thực ra anh còn chuẩn bị thêm lựa chọn dự phòng nữa, em có muốn nghe không?”
“Không muốn.”
Tần Khả đáp không cần nghĩ.
“…”
Con mồi không cắn câu, Hoắc Tuấn chỉ có thể tiếc nuối thu lại răng nanh đã sắp cắn lên cổ con mồi.
Được thả ra, Tần Khả đứng dậy đi vào phòng thay đồ.
Rất nhanh cô lại đi ra, hai tay chắp sau lưng, có vẻ đang giấu giếm gì đó.
Hoắc Tuấn hơi tò mò.
“Rốt cuộc là gì?”
Tần Khả ngẫm nghĩ rồi nói, “Em khai báo trước, một thời gian nữa, chắc anh sẽ ngẫu nhiên trông thấy em trên bìa tạp chí đó.”
“…”
Hoắc Tuấn sững người. Lát sau, hắn nheo mặt, giọng hơi trầm xuống, “Em đi làm người mẫu chụp ảnh quảng cáo?”
“…” Tần Khả chột dạ, im lặng không đáp.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, người nào đó luôn nhạy bén đến đáng sợ.
Ánh mắt Hoắc Tuấn lại tối thêm, “Bởi vì muốn mua quà cho anh?”
Tần Khả dè dặt quan sát sắc mặt hắn, sau đó bắt đầu chậm rì rì nhích tới bên cạnh sopha, đồng thời lí nhí giải thích:
“Mặc dù có có học bổng cấp ba và học sinh bồi dưỡng, nhưng số tiền đó phải dùng để trả khoản tiền tài trợ của Hoắc gia. Cái này chúng ta đã nói trước rồi.”
Sắc mặt Hoắc Tuấn u ám, “Chúng ta đã nói là sau khi tốt nghiệp đại học mới bắt đầu trả.”
Tần Khả: “Ngày đó thầy Hoắc nói, anh từng hỏi thầy ấy sinh viên đại học muốn làm giấy đăng ký kết hôn phải cần thêm thủ tục gì.”
Hoắc Tuấn: “…”
Tần Khả: ‘Chẳng lẽ anh muốn sau khi tốt nghiệp em trả tiền cho chính mình?”
“…”
Hoắc Tuấn hết đường chối cãi, bởi vì đó là ý định ban đầu của hắn khi nhắc tới kế hoạch trợ cấp này.
Chỉ cần có thể kết hôn trước khi tốt nghiệp, tất cả tài sản của hắn và Tần Khả sẽ thành tài sản chung của vợ chồng. Đến lúc đó không còn cái gì gọi là vay với trả nữa.
Hoắc Tuấn rũ mắt, đứng dậy, giọng nói cũng có dấu hiệu khàn khàn.
“Rõ ràng em biết anh làm vậy vì không muốn em vất vả.”
“Em đâu có vất vả đâu.” Tần Khả lí nhí lẩm bẩm, “Chỉ làm người mẫu ảnh vài lần thôi… so ra, dỗ dành anh còn vất vả hơn.”
“…”
Hoắc Tuấn không còn lời nào để phản bác.
Vài giây sau, hắn rốt cuộc hắn vẫn không cam lòng, nhìn cô nói: “Sau này có thể đừng làm nữa không?”
“Ừ.”
Lúc này cô đã đi tới trước mặt hắn, hơi cúi người, món đồ kia giấu giữa hai lòng bàn tay, không đợi Hoắc Tuấn kịp nhìn rõ, cô đã vòng cánh tay qua ôm lấy sau cổ hắn.
Cô bật cười, hôn lên khóe môi mỏng của người trước mặt.
“Sau này không làm nữa, sinh nhật sau anh cũng không nhận được món quà đắt thế này nữa đâu.”
Hoắc Tuấn khẽ thở dài, ôm lấy vòng eo mảnh dẻ, để cô ngồi lên đùi mình.
“Vốn dĩ đã không cần, Tần Tần, sự tồn tại của em chính là món quà tốt nhất mà anh nhận được.”
Tần Khả không nói gì.
Vài giây sau, chợt vang lên một tiếng ‘cạch’ nhỏ.
Hoắc Tuấn sững người.
Thanh âm lọt vào tai hắn phát ra từ tay Tần Khả. Đối với hắn, thanh âm ấy rất quen thuộc, quen thuộc đến mức hắn ngay lập tức có thể tưởng tượng đến một thứ, nhưng lại không dám chắc chắn.
“Ừm, đây là quà em tặng.”
Tần Khả mở hộp đựng nhẫn, lấy chúng ra trước mặt Hoắc Tuấn.
Hai chiếc nhẫn trơn cực kỳ đơn giản một to một nhỏ nằm im lặng trong hộp nhung màu xanh nước biển.
Gương mặt Tần Khả đỏ lựng tự bao giờ, hơi mất tự nhiên mà hạ tầm mắt, đồng thời khẽ giọng nói:
“Chúng ta đính hôn đi, Hoắc Tuấn.”
“……!”
Khoảnh khắc nhìn thấy hộp nhẫn, lý trí Hoắc Tuấn đã trắng toát một mảnh, nghe cô nói xong thì triệt để nổ tung thành một đám khói hình nấm.
Không biết qua bao lâu, hắn mới luống cuống nhặt lại từng mảnh lý trí.
Ngước mắt lên, lăm lăm nhìn người con gái trước mặt, vài giây sau hắn mở miệng, giọng nói khàn đặc:
“Em… lặp lại lần nữa?”
“…”
Tần Khả nghẹt thở.
Vài giây sau hai má cô đỏ bừng, siết chặt hộp nhẫn đứng dậy, đồng thời nhỏ giọng lầm bầm giận dỗi:
“Con gái cầu hôn mà còn muốn nghe hai lần, quá đáng…”
Vừa nói cô vừa tính lùi về sau chạy trốn.
Nhưng Hoắc Tuấn lúc này đã hoàn hồn, làm sao có thể để con mồi đã dâng đến tận miệng chạy thoát?
Chưa đến hai giây, hắn đã tóm cả người lẫn nhẫn lại.
Sopha chật hẹp không tiện cho hắn phát huy, Hoắc Tuấn nghĩ cũng không nghĩ lập tức ôm thốc cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
Đến khi bị ném xuống chiếc giường mềm mại, Tần Khả mới thảng thốt hoàn hồn, cảnh giác lăn sang bên cạnh, kéo cả chăn cuộn thành một cục.
“Còn ba bốn tháng nữa em mới thành niên, anh ngồi cách xa ra.”
Ánh mắt cảnh giác của cô, thoạt nhìn chẳng khác nào con thỏ non mềm bị dọa chết khiếp.
Hoắc Tuấn cười khàn, quỳ bên mép giường.
“Không phải em muốn cầu hôn sao?”
“Em cầu hôn chứ không phải cầu…”
Từ cuối cùng bị Tần Khả nuốt ngược trở lại, sau đó càng cố gắng co mình thành một cục tròn vo.
“Em mặc kệ, anh còn như vậy nữa em sẽ lấy lại quà.”
“Em thật chẳng tin tưởng anh chút nào cả.”
Trêu đủ rồi, Hoắc Tuấn thả người nằm xuống giường, vỗ vỗ xuống phần đệm kế bên.
“Anh không làm gì hết. Lại đây.”
“…”
Hiển nhiên Tần Khả vẫn không mấy tin tưởng, cô ngờ vực nhìn hắn.
“Tần Tần.” Hoắc Tuấn bất đắc dĩ rũ mắt, thấp giọng gọi cô.
Lỗ tai Tần Khả bất ngờ nóng rực lên.
Do dự hai giây, cuối cùng cô vẫn chậm rãi nhích qua.
Hoắc Tuấn tháo chiếc nhẫn hình trái tim trên tay trái xuống.
“Đeo cho anh.”
Tần Khả ngập ngừng, “Bây giờ đã đeo sao?”
Hoắc Tuấn cười khàn: “Ừ. Không phải đã từ người yêu nâng cấp thành đối tượng đính hôn rồi sao?”
“…”
Tần Khả đỏ mặt, nghiến răng, khẽ lầm bầm: “Không được nhắc nữa.”
Tối nay tâm trạng hắn cực kỳ tốt, gần như cô nói gì cũng răm rắp nghe theo:
“Ừ, không nhắc nữa.”
Sau khi cặp nhẫn tình nhân được tháo xuống, thay thế vào đó là chiếc nhẫn trơn đơn giản, Hoắc Tuấn nắm lấy tay Tần Khả, nương theo ánh đèn mà ngắm nghía hồi lâu, sau đó chậm rãi luồn tay mình vào, mười ngón tay chặt chẽ đan xen.
Trong phòng yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, ngoài nhà loáng thoáng vang lên tiếng chuông đồng hồ.
Tần Khả khẽ nói: “Sinh nhật vui vẻ, Hoắc Tuấn.”
Hoắc Tuấn lật nghiêng người lại, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô.
Hắn khẽ mỉm cười.
“Không liên quan đến sinh nhật.”
“Hả?”
“Quãng đời còn lại có em anh sẽ hạnh phúc, Tần Tần.”