Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 58:
Chương 58:
Hoắc Tuấn nhíu mày.
Tính cả lần đi ăn lẩu với Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An, đây đã là lần thứ hai hắn xuất hiện ảo giác chân thực như vậy rồi.
Thậm chí nó không giống ảo giác… càng giống chuyện đã từng phát sinh hơn.
Hoắc Tuấn ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp.
Tần Khả vừa đứng cạnh cửa sổ sát đất giờ đã đi tới trước mặt hắn. Trên khuôn mặt trái xoan là sự lo lắng, hoàn toàn bất đồng với Tần Khả mà hắn thấy trong ảo giác.
Nếu đó thực sự là người con gái đang đứng trước mặt hắn, vì sao cô lại có dáng vẻ bất lực, bàng hoàng như vậy?
Tần Khả dừng trước người hắn, chần chừ giây lát, cô lên tiếng: “Hoắc Tuấn, nhìn sắc mặt anh không được khỏe, anh làm sao vậy?”
“… Không sao.”
Hoắc Tuấn ổn định lại cảm xúc, tiêu điểm một lần nữa rơi trên người cô, hắn lập tức nhíu mày.
“Bộ váy này ai chọn cho em?”
Tần Khả sửng sốt, “Em không biết, bọn họ trực tiếp mang tới… Không đẹp hả?”
Hoắc Tuấn nhìn chằm chằm hai giây, sau đó nhỏ giọng lầm bầm:
“Là quá đẹp.”
Tần Khả: “…”
Hoắc Tuấn: “Cẩn thận không em lại giành mất sự nổi bật của cô dâu, bị Ngôn An ghi thù.”
Tần Khả: “…”
Tần Khả mặt không gợn sóng bẻ ngón tay: “Thứ nhất, chị Ngôn An không phải người hẹp hòi như vậy. Thứ hai, trong hôn lễ chẳng ai quan tâm đến cô gái nào khác trừ cô dâu, người ta tới vì hai nhân vật chính của buổi lễ. Thứ ba, em xem váy cưới của chị Ngôn An trước rồi mới tới đây, chị ấy đẹp như tiên, làm gì có chuyện bị em giành mất sự nổi bật?”
Hoắc Tuấn hừ lạnh một tiếng:
“Chị ta làm sao đẹp được bằng em.”
“…”
Tần Khả quyết định không tiếp tục dây dưa ở cái chủ đề bào mòn IQ này nữa, cô bất lực nghiêng người, vòng qua cạnh sườn Hoắc Tuấn, tranh thủ lúc hắn chưa kịp phản ứng, lách người đi ra gian ngoài.
“Em muốn qua xem tạo hình cuối cùng của chị Ngôn An.”
Hoắc Tuấn nheo mắt.
“Em sang xem Ngôn An hay là Hoắc Cảnh Ngôn?”
“… Hôm nay trước khi ra ngoài anh lại quên uống thuốc à?”
“Không được đi.”
“.”
Tần Khả tỏ ra bất lực sâu sắc với người nào đó, cuối cùng quyết định không thèm nói chuyện với ‘tên điên’ này nữa, dứt khoát xoay người ra khỏi phòng.
Hoắc Tuấn đứng im tại chỗ, tâm tình bất ổn rối rắm một hồi, cuối cùng không cam tâm mà đuổi theo.
*
Trong sự kháng nghị vô thanh của Hoắc Tuấn, cuối cùng váy cưới chính thức được cả ba người cùng nhau quyết định.
Gần trưa, Hoắc Tuấn định đưa Tần Khả về nhưng Ngôn An không chịu. Sau một phen giằng co, kết quả Hoắc Tuấn đành phải thỏa hiệp, bốn người cùng ăn trưa ở nhà cũ, xong bữa Hoắc Tuấn và Tần Khả mới rời đi.
Thế nhưng không ngờ, Hoắc Thịnh Phong lại trở về ngay lúc này.
Dù đã trải qua đời trước, nhưng ấn tượng của Tần Khả về Hoắc Thịnh Phong không sâu. Trên thực tế, đời trước cô cũng chỉ được gặp Hoắc Thịnh Phong đôi ba lần ít ỏi.
Hồi đó cô chỉ biết quan hệ của Hoắc Tuấn và Hoắc Thịnh Phong không tốt, nhưng lại không biết nguyên nhân vì Hoắc Tuấn là con riêng của ông. Hơn nữa sau khi cô tới sống trong nhà cũ Hoắc gia thì mới biết, Hoắc Thịnh Phong đã chuyển về căn nhà dưỡng lão ở ngoại thành rồi. Ngày lễ tết cha con hai người cũng không qua lại, vì thế số lần Tần Khả tiếp xúc với ông chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Giờ nghe tin Hoắc Thịnh Phong trở về nhà cũ, phản ứng đầu tiên của cô là bất ngờ, theo bản năng nhìn sang Hoắc Tuấn đang đứng kế bên.
——
Không ngoài dự đoán, nét mặt hắn lạnh như băng.
“Anh nói cho ông già?”
Hoắc Tuấn lạnh lùng nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Ngôn rất bình tĩnh: “Trong nhà cũ xảy ra chuyện gì, có người nào tới, ông ấy nhất định phải biết từ một người cố định sao?”
“…” Cảm xúc nơi đáy mắt hắn thâm trầm u ám.
Nhưng hắn cũng biết Hoắc Cảnh Ngôn nói không sai. Thậm chí không chỉ ở đây, chỉ cần hắn ở trong địa phận Tứ Cửu thành, hắn làm gì, ở cùng ai, những việc này làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt Hoắc Thịnh Phong?
Nhưng càng biết vậy, Hoắc Tuấn càng không cam lòng.
Đứng cứng ngắc tại chỗ giây lát, cuối cùng hắn kéo cổ tay Tần Khả, dẫn cô rời đi.
Hoắc Cảnh Ngôn: “Cậu muốn đi đâu?”
“Tòa kế.”
Hoắc Tuấn đầu cũng không ngoái lại, vừa đi thẳng vừa trả lời.
Phía sau, Hoắc Cảnh Ngôn và Ngôn An hai mặt nhìn nhau đầy bất lực.
Khuôn viên nhà cũ Hoắc gia chiếm diện tích rộng lớn, nơi bọn họ đang đứng là tòa chính của cả khu kiến trúc. Hai bên tòa chính, mỗi bên có một tòa kế ba tầng, có điều khác với kiến trúc xây tòa kế của những nơi khác, ở đây muốn sang tòa kế phải đi qua một dãy hành lang kính nằm sát tầng triệt.
Bên ngoài hành lang kính của một trong hai tòa kế là một gian nhà kính trồng hoa, nhiệt độ và độ ẩm được điều chỉnh thích hợp, bốn mùa sắc hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Hoắc Tuấn kéo Tần Khả đi qua chính là lối này.
Mà sắc mặt Tần Khả hiện tại rất phức tạp.
——
Trên thực tế, so với tòa chính kia, cô càng quen thuộc với tòa nhà mà Hoắc Tuấn đang dẫn mình tới hơn.
Tòa nhà nghiêng về hướng Nam, là nơi cô sống ở đời trước, nhất là nhà ăn, cô vẫn nhớ nó là gian phòng kính nằm chênh chếch.
Sau giữa trưa, từng mảnh dương quang tràn vào, những hạt bụi nhỏ lấp lánh trong không khí cuộn lên…
Sau này, cô bị Hoắc Trọng Lâu nhốt trong căn phòng góc trong cùng tầng một của tòa nhà này.
Tất cả ánh dương quang, màu sắc, hy vọng,… tất cả những thứ ấy dần bong tróc khỏi sinh mệnh cô…
Tần Khả bất ngờ bị cơn đau ở cổ tay kéo hồn phách trở lại.
Cô cúi xuống nhìn, năm ngón tay Hoắc Tuấn siết chặt cổ tay cô. Mà hắn, không biết vì sao đột nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh thấu xương pha chút khó coi, nhìn chằm chằm phía trước.
Hành lang trống rỗng trải thảm hoa văn kéo dài, phía cuối lối đi đặt một cây đàn dương cầm ba chân đen bóng.
Cây đàn ấy nhìn hơi quen mắt.
Có lẽ đời trước nó cũng được đặt ở đấy, đặt rất nhiều năm, chỉ là khoảng thời gian sống ở nhà cũ Hoắc gia, Tần Khả chẳng khác nào một cái xác không hồn, rất nhiều chuyện đều không có ấn tượng, cũng không biết cảm giác quen thuộc ấy là từ đâu mà có.
“Hoắc Tuấn?”
Tần Khả phát giác cảm xúc của Hoắc Tuấn ngày hôm nay rất lạ, hiện tại giống y hệt như lúc cô quay lại thấy hắn đứng ở cửa phòng thử đồ. Sườn mặt hắn căng chặt, xương gò má khẽ run run, dường như đang cật lực kiềm chế cùng nhẫn nại một loại cảm xúc đang ở bên bờ vực bùng nổ.
“Hoắc Tuấn, có phải anh thấy trong người không khỏe không?”
“…”
Ánh mắt Hoắc Tuấn không thu lại, giọng nói của người con gái bên tai lúc xa lúc gần, tựa như từ thế giới khác vọng tới. Mà hắn bị ngăn cách trong mảnh hắc ám của thế giới ấy, trước cây đàn dương cầm đặt cuối hành lang trải thảm, hai bóng người một cao một thấp đan xen.
Bóng người đàn ông cao lớn mơ hồ đưa lưng về phía hắn, gần như hoàn toàn che kín người con gái nhỏ bé trước mặt. Anh ta gắt gao siết chặt cô tay cô gái, đè cô lên bề mặt dương cầm đen bóng, ánh trăng sáng tỏ lọt qua khung cửa sổ trên hành lang lát kính, rơi trên làn da trắng nõn trơn mềm như tuyết.
Mái tóc đen dài buông xõa tán loạn trên cây đàn, cô gái nức nở ngấn lệ, trong đôi mắt trống rỗng vô hồn là đau đớn khôn nguôi, nhiều lần muốn chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị người đàn ông nhìn không rõ dáng người kia thô lỗ kéo trở lại, đè cô lên mặt dương cầm đen bóng lạnh lẽo, sau đó cúi xuống hôn cắn như tàn sát…
Trong một khoảnh khắc, lọn tóc đen trượt xuống, phất qua cái cổ cùng sườn mặt trắng như tuyết.
Khuôn mặt mà hắn không thể quen thuộc hơn lộ ra, trái tim Hoắc Tuấn vang lên tiếng chấn động thật lớn.
Sắc mặt hắn tức khắc trắng bệch.
Tiếng gọi có chút nôn nóng của người con gái lại một lần nữa vang lên bên tai, Hoắc Tuấn giật mình, tất cả bóng đêm trước mắt ào ào rút khỏi, chỉ còn lại hành lang được ánh mặt trời chiếu sáng nhức mắt.
Hoắc Tuấn sắc mặt khó coi đứng yên tại chỗ.
“Em có thấy gì không?”
Thấy Hoắc Tuấn rốt cuộc cũng đáp lại mình, lo lắng dưới đáy lòng Tần Khả dần buông lỏng.
Thuận theo hướng cánh tay hắn chỉ, cô đưa mắt nhìn theo, ngoại trừ hành lang trống rỗng, nhà kính trồng hoa bên ngoài cùng cây đàn dương cầm ba chân thì không còn gì khác.
Tần Khả nhíu mày, quay đầu lại hỏi: “Thấy gì cơ?”
“…”
Nghe cô nói vậy, Hoắc Tuấn lại ngẩng lên nhìn, nhưng nơi ánh mắt nhìn đến ngoại trừ những tĩnh vật bình thường đến không thể bình thường hơn, thì không còn bất cứ thứ gì.
Mọi thứ rút nhanh như thủy triều, tựa như chỉ là ảo giác của một mình hắn.
Nhưng thế quái nào mà hắn lại sinh ra loại ảo giác chết tiệt ấy!
Gân xanh trên trán hắn giật giật.
Hắn theo bản năng siết chặt nắm đấm, người bị tên đàn ông thô bạo đè lên dương cầm hôn cắn bừa bãi, rõ ràng chính là Tần Khả!
Chỉ liếc nhìn cũng đủ khiến hắn phát điên… hắn sao có thể cho phép bản thân sinh ra ảo giác như vậy?!
Tần Khả nhìn ra cảm xúc của Hoắc Tuấn lúc này hết sức kỳ quái.
Cô mở miệng định nói gì đó, chợt thiếu niên trước mặt động đậy, năm ngón tay siết chặt cổ tay cô vẫn không buông lỏng, thân người hắn cứng ngắc kéo cô đi về phía trước.
Mới đầu bước chân còn chậm rãi, càng tiến lại gần cây đàn dương cầm, Tần Khả cảm thấy bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình đã cứng đờ như một chiếc còng sắt.
“Hoắc Tuấn, anh…”
Cô vừa mở miệng, còn chưa dứt lời, cổ tay chợt bị kéo mạnh một cái.
Giây tiếp theo, Tần Khả bất ngờ không kịp đề phòng, trời đất bất ngờ đảo lộn, lưng cô không nặng không nhẹ va lên mặt dương cầm.
Tần Khả bị đau, khẽ bật ra một tiếng rên rỉ.
“… Anh xin lỗi.”
Cô nghe thấy người trước mặt như tự lẩm bẩm mà nói câu ấy. Tần Khả ngơ ngác ngước mắt nhìn hắn, còn chưa bắt được đôi đồng tử đen sẫm quen thuộc, cổ tay lại bị siết chặt, mạnh mẽ áp lên nắm đàn.
Đôi con ngươi của người trước mặt tối tăm u ám, tiêu cự tán loạn, hắn giữ chặt cô rồi mạnh bạo hôn xuống.
Thanh tuyến khô khốc kiềm nén:
“Anh xin lỗi, Tần Tần…”
Anh không kiềm chế được.”