Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 40:
Chương 40:
Vừa tới nhà hát, việc đầu tiên Tần Khả làm chính là xác nhận hai vé ghế VIP mà mình tặng cho Hoắc Cảnh Ngôn. Trông thấy Hoắc Cảnh Ngôn và cô gái trẻ ngồi kế bên anh, Tần Khả mới thở phào một hơi thật dài.
Cô từng thấy ảnh cô gái kia, đời trước Hoắc Cảnh Ngôn bỏ nó trong chiếc đồng hồ quả quýt cũ kỹ, lúc nhàn rỗi sẽ mang nó ra đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía.
Hòn đá vẫn treo lơ lửng trong lòng cô rốt cuộc cũng được bỏ xuống. Cô đi tới khu ghế ngồi bình thường của mình.
Chỉ là vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Tần Khả đã thấy một nhân viên an ninh bước nhanh tới. Anh ta dừng lại trước mặt cô, lễ phép cười nhẹ.
“Cô bé, chào em.”
“… Chào anh.”
Tần Khả chưa hiểu gì, nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào lại.
“Rất xin lỗi đã làm phiền em, là thế này, ghế ngồi của em trong đợt kiểm tra định kỳ trước có dấu hiệu bị lung lay, để đảm bảo an toàn, mời em chuyển chỗ ngồi khác vậy.”
Tần Khả sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn ghế ngồi của mình.
“Lung lay? Hình như tôi không cảm thấy gì cả.”
“Nhưng để an toàn thì mời em chuyển chỗ ngồi khác vậy…”
Nói đoạn, nhân viên bảo an đưa tấm vé trong tay cho Tần Khả, mỉm cười bảo:
“Đây là chỗ ngồi mới bồi thường cho em, mời em qua đó.”
Nói xong, anh ta gập người, hướng tay sang một bên.
Tần Khả cúi đầu nhìn chiếc vé mới trong tay, không khỏi sửng sốt: vé trong tay không ngờ lại là vé ghế VIP.
Loại may mắn như đi máy bay được miễn phí ngồi khoang VIP, thuê khách sạn được miễn phí vào phòng VIP, ấy vậy mà cũng rơi trúng người cô?
Trong lòng Tần Khả thấp thoáng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Nhưng hiện giờ cô đang ở bên trong nhà hát, lại phải giám sát Hoắc Cảnh Ngôn cùng bạn gái anh, nhất thời cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài nghe theo lời bảo an.
Nghĩ vậy, Tần Khả đứng dậy, đi theo nhân viên bảo an tới khu ghế VIP.
Công tác tuyên truyền của buổi nhạc hội không mấy rầm rộ, độ nổi tiếng của nghệ sĩ biểu diễn cũng không cao, thế nên mặc dù cách giờ mở màn chỉ còn năm phút nhưng trong phòng hòa nhạc vẫn còn không ít chỗ trống.
Khu VIP cực kỳ trống trải.
Tần Khả ngồi ghế đầu, trước hết đánh mắt quan sát kết cấu ghế ngồi ở khu VIP. Sopha đôi kiểu dáng phục cổ, từ hiệu quả thị giác có thể thấy vô cùng mềm mại thoải mái, giữa sopha là một khoảng trống, có thể bày một chiếc bàn gập làm bằng đá cẩm thạch, vừa có thể nâng lên làm mặt bàn, cũng có thể hạ xuống làm mặt phẳng sopha.
Mà phía sau sopha đơn là một khoảng trống kín đủ để đặt tấm phẳng, quả thật tính bảo mật vô cùng tốt.
Thấy vị trí kế bên mình không có ai cả, Tần Khả âm thầm thở phào. Cô dựa theo số ghế trên vé mình nhận được, ngồi vào phía bên trái sopha.
Không lâu sau, ánh đèn tối lại.
Âm nhạc bắt đầu nổi lên.
Tần Khả nhìn lên hàng ghế phía trước.
Đổi ghế ngồi có một ưu điểm, đó là thuận tiện hơn trong việc quan sát xem Hoắc Cảnh Ngôn và bạn gái có còn ở trong phòng hay không.
Chỉ là ánh mắt cô vừa hướng đi, chợt cảm thấy sopha mà mình đang ngồi lún xuống.
Quay đầu nhìn sang phía bên tay phải mình – nơi truyền tới động tĩnh.
——
Bị bệnh quáng gà nhẹ, lại thêm xung quanh tối đen, cô chỉ có thể mơ hồ đoán được phía đầu kia của sopha đôi mình đang ngồi có người vừa ngồi xuống.
Còn người kia nam nữ già trẻ dáng vẻ ra sao… cô hoàn toàn không nhìn rõ.
Tần Khả nhích người sang bên mép.
Do ảnh hưởng của Hoắc Trọng Lâu ở đời trước mà cô đã hình thành thói quen không tiếp xúc quá gần với người lạ khi ở trong không gian riêng. Dù chỉ hơi chen chúc trong khoang thang máy cũng khiến cô cảm thấy bất an.
Càng khỏi nói lúc này.
Chợt nhớ ra mặt bàn giữa hai người đang hạ ở mức thấp nhất, cô bèn chủ động đưa tay định nâng mặt bàn lên, chỉ là tay còn chưa chạm đến chốt mở, cổ tay đã bị người kế bên nắm lấy.
Khuôn mặt Tần Khả đanh lại lạnh lùng, cô ngẩng lên định làm gì đó, đột nhiên ngừng lại.
——
“Hoắc Tuấn?”
“…”
Bóng người trong bóng tối hơi cứng ngắc, hiển nhiên không nghĩ mình vừa mới chạm vào mà đã bị Tần Khả nhận ra.
Giây lát sau, bên tai vang lên tiếng cười xùy trầm thấp của thiếu niên.
“Em nhạy cảm thật.”
Nghe được lời xác nhận từ đối phương, thân người Tần Khả mới thả lỏng. Trong nháy mắt, cô dường như đã hiểu ra điều gì.
Cô hạ giọng xuống thật khẽ.
“Chuyện đổi chỗ ngồi là do anh sắp xếp?”
“Ừ.”
Người con trai bâng quơ đáp, nụ cười càng thêm tùy hứng.
“Em biết thì cũng đã muộn. Nhạc hội bắt đầu rồi, em không đi được đâu.”
“…”
Tần Khả lặng thinh không đáp, rút cánh tay đang bị hắn nắm lại.
Như nhận ra ý đồ của cô, Hoắc Tuấn cười nhạo một tiếng, năm ngón tay thon dài càng dùng sức nắm chặt hơn.
Tần Khả bất đắc dĩ, thấp giọng nói, “… Hoắc Tuấn.”
“Những lúc thế này tốt nhất em đừng gọi tên.”
Tần Khả: “?”
“Không tin, em thử gọi một tiếng nữa xem?” Trong bóng tối, một luồng hơi thở trầm thấp bất ngờ bổ ập tới.
Tần Khả: “…”
Tần Khả tự giác im miệng, coi như cổ tay kia không phải của mình, để mặc cho người ta cầm nắm.
Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng đàn dương cầm đã vang lên, đoàn phối nhạc violin cũng theo sát ngay sau, cả thính phòng rộng lớn thoáng chốc bị âm thanh nhạc cụ lúc chậm lúc gấp lấp đầy.
Tần Khả không rảnh để thưởng thức buổi thịnh yến âm nhạc này. Tất cả lực chú ý của cô đều tập trung ở khu VIP hàng đầu tiên, cũng là vị trí mà cô đặt vé giúp cho Hoắc Cảnh Ngôn và bạn gái. Cô thậm chí còn không dám chớp mắt, chỉ sợ một tích tắc lơ đễnh để hai người rời đi, không thể ngăn cản vận rủi kia tới, vậy nhất định cô sẽ hối tiếc cả đời.
Tập trung hoàn toàn lực chú ý cũng khiến cô không có cách nào nhận ra cảm xúc thay đổi của người ngồi kế bên mình.
Vì thế tới một nhịp tiết tấu nào đó, Tần Khả đột nhiên bị người bên cạnh túm lấy đè xuống sopha, cô hốt hoảng chưa kịp lấy lại tinh thần, hai mắt ngây ngốc nhìn người phía trên.
“Hoắc, Hoắc Tuấn?”
Người con trai phủ trên người cô đè giọng nói khàn khàn trầm thấp:
“Lực hấp dẫn của Hoắc Cảnh Ngôn đối với em lớn như vậy sao, đến mức khiến em nhìn anh ta chăm chú không rời suốt buổi nhạc hội?”
Giọng hắn không cần nói cũng biết lạnh tới mức nào.
Trong lòng Tần Khả khẽ run lên.
Cô dốc sức ổn định thanh tuyến, để giọng nói mình nghe qua không quá mất bình tĩnh, “Đây là nơi tổ chức nhạc hội, Hoắc Tuấn, anh…”
“Tất nhiên tôi biết đây là chỗ nào.”
Giọng hắn át cả đi tiếng nhạc bên tai, hắn bật cười, sự lạnh lẽo từ thanh tuyến truyền lên cổ tay đang bị nắm chặt áp trên đỉnh đầu cô, từng chút một len lỏi khắp người cô.
Hô hấp gần sát, mỗi câu mỗi từ đều tràn ra hơi thở ái muội.
“Nếu em coi trọng Hoắc Cảnh Ngôn như thế, chắc em không muốn để anh ta nhìn thấy…” Ngừng một lúc, hắn tiếp tục, “Dáng vẻ của chúng ta hiện giờ đâu nhỉ?”
Thanh âm hắn đặc mùi ghen tuông, ngay cả nụ cười tựa hồ cũng có vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng có mùi uy hiếp nồng nặc.
Ánh mắt Tần Khả khẽ run rẩy. Lát sau, cô thấp giọng lên tiếng: “Anh sẽ không làm gì tôi đâu.”
Hoắc Tuấn giống như vừa được nghe một câu chuyện cười.
“Ngay chính tôi còn không biết tôi sẽ làm gì… Vậy mà em lại biết?”
“…”
Không đợi Tần Khả mở miệng, hắn đã ép người xuống, ghé vào bên tai cô chậm rãi mở miệng:
“Thiên thời, địa lợi, nhân hòa… tôi đều có cả. Đừng nghĩ tới chuyện phản kháng, bây giờ em ngay cả làm ra tiếng động lớn cũng không dám nhỉ?”
Tần Khả hít sâu một hơi, lấy dũng khí quay đầu lại, vừa vặn đối diện với khuôn mặt của thiếu niên trong bóng tối. Cô nghe thấy giọng nói mình bị chôn vùi giữa dàn hòa tấu, tựa như ánh sáng đom đóm leo lét giữa trời đêm.
“Tôi biết, anh sẽ không cưỡng bức tôi. Vì anh là Hoắc Tuấn, cho nên anh sẽ không làm vậy.”
“…”
Người con trai gằn giọng, “Vậy sao? Vậy xem ra em vẫn chưa hiểu hết về tôi rồi, Tần Khả. Nếu đã không có được em, vì cớ gì tôi phải trân trọng em?”
Tần Khả mím môi, không đáp lời.
Trong bóng tối, đôi đồng tử cô nghênh đón ánh đèn từ sân khấu chiếu tới, lóe lên ánh sáng rạng rỡ, tựa như ngọn lửa duy nhất trong đêm trường lạnh lẽo.
Xương gò má của Hoắc Tuấn nhẹ run lên, hắn rút tay về đặt dưới cằm cô khẽ vân vê, sau đó ép cô phải ngửa cằm.
Đối diện với cánh môi đỏ tươi do khẩn trương mà mím chặt.
Hoắc Tuấn cúi người xuống.
Hô hấp hai người kéo sát đến gần nhất, nóng rẫy như phải bỏng, hơi thở khiến hắn phát cuồng đang ở gần trong gang tấc.
Hắn cúi đầu là có thể hôn tới.
Thế nhưng ngay khi khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, thân người hắn chợt khựng lại giữa khoảng không.
“Ha…”
Lát sau, cô nghe tiếng cười khàn thấp của thiếu niên, những ngón tay đang siết chặt cổ tay cô cũng dần buông lỏng.
Hắn chậm rãi ngồi thẳng lại, giọng nói mang ý cười, càng nhiều hơn là sự tự giễu.
“Tôi đã thua từ lâu rồi.” Hắn nói, như một con thú bị vây nhốt đã sớm nản lòng, gần như sắp phát điên, mỗi hơi thở đều đè nén tiếng gào thét nơi lồng ngực, “Tôi vốn nghĩ ánh mắt em nhìn tôi là sự bất đắc dĩ, là tôi có thể thích gì làm nấy với em, nhưng không, hoàn toàn ngược lại…”
Hắn chợt ngừng lại, lát sau, trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn đặc.
“Tần Khả, có phải mỗi lần nhìn những con chó điên bị em thuần phục, mặc em đùa giỡn, em đều dùng loại ánh mắt này?”
“…”
Đồng tử trong mắt Tần Khả co rút.
Đây là lần đầu tiên, cô nghe được sự đau đớn không che đậy trong giọng nói của hắn… giống như dã thú toàn thân đều là thương tích cùng máu tươi lết tới trước mặt cô, mặc dù chính nó đã sắp không chống đỡ được, nhưng vẫn cố chấp xé toạc vết thương trên người cho cô xem.
Mặc kệ là cố ý hay vô tình, nó đang ép cô phải thương hại, ép cô phải mềm lòng.
——
Mà hắn đã làm được rồi.
Nếu vạch giữa Hoắc Tuấn và Hoắc Trọng Lâu một dấu bằng.
Vậy đời này, hắn chính là người mà cô không thể bỏ mặc làm ngơ nhất.
“Những con?”
“…”
“Anh tưởng trên đời này có nhiều người giống anh lắm sao… ‘chó điên’?”
Trong đêm tối, Tần Khả buông tiếng thở dài, giọng nói thấp mà mềm mại.
Hoắc Tuấn quay người lại, không đợi hắn lên tiếng, hơi ấm vừa rời khỏi một lần nữa lại phủ lên mu bàn tay hắn, hơi thở ấm áp dần sát lại…
Môi cô nhẹ hôn lên đôi môi hắn.
“…!”
Âm thanh dàn hòa tấu kết thúc.
Đèn lại sáng lên, tựa như ánh sáng từ trên trời rọi xuống.
*
Đan xen vài lần nghỉ ngơi sau các bài hòa tấu, nhạc hội chính thức kết thúc.
Ghế ngồi trong khu VIP cách nhau khá xa, người xem lại có hạn. Hoắc Cảnh Ngôn và bạn gái ngồi ở hàng trước vừa mới đứng dậy xoay người lại, chợt trông thấy Tần Khả và Hoắc Tuấn ở hàng sau.
Hai bên đồng thời khựng lại.
Hoắc Cảnh Ngôn lấy lại tinh thần, hơi bất ngờ mà cười rộ lên, “Thì ra hai người cũng tới?”
“Sinh nhật vui vẻ, thầy Hoắc.”
Gương mặt Tần Khả ửng đỏ, lúc này mới hấp tấp hoàn hồn, vội vàng đứng dậy.
Cô gái trẻ đứng kế bên Hoắc Cảnh Ngôn kéo cánh tay anh, ngẩng đầu cười nói:
“Đây là cô bé học sinh tặng anh vé xem nhạc hội còn kêu anh nhất định phải đưa em tới mà anh nói?”
“Ừ, là học sinh tâm đắc của anh bị lão Tống cướp mất.” Hoắc Cảnh Ngôn và cô gái trẻ nói xong, lại quay sang nhìn Tần Khả và Hoắc Tuấn, “Giới thiệu với hai người, đây là bạn gái của thầy, Ngôn An.”
“…”
Cảm nhận được ánh mắt Hoắc Tuấn ập tới, Tần Khả coi như không có lực sát thương, mỉm cười với Ngôn An, “Em chào chị.”
Ngôn An gật đầu, cảm thán: “Học sinh vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, thành tích học tập lại tốt, đừng nói lão Tống, đổi lại là em em cũng sẽ tranh với anh.”
“…”
Hoắc Cảnh Ngôn nhìn cô đầy bất đắc dĩ, sau đó mới giải thích với Tần Khả, “Em ấy cũng là giáo viên cấp ba, chỉ là không ở Càn Thành.”
Tần Khả sửng sốt.
Cô chợt nghĩ, đời trước Hoắc Cảnh Ngôn luôn mong muốn trở thành giáo viên, có lẽ một phần cũng là vì Ngôn An.
Hoàn hồn lại, Tần Khả chợt thấy Ngôn An buông tay Hoắc Cảnh Ngôn, mỉm cười tiến về phía mình, nói: “Đương nhiên là không cùng thành phố. Nếu không phải vì cô bé học sinh dễ thương này, em cũng chẳng tới đón sinh nhật với anh đâu.”
Nói đoạn, Ngôn An dừng lại, nhìn cô cười khẽ.
“Em tên Tần Khả, phải không?”
Tần Khả gật đầu.
Kế đó ánh mắt Ngôn An nhìn tới người bên cạnh cô với chút vi diệu, từ lúc Hoắc Cảnh Ngôn tới, cậu con trai này không nói một lời, ánh mắt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn thì lại lồ lộ địch ý.
Ngôn An nhìn một lát, sau đó thân mật ghé sát bên tai Tần Khả hỏi:
“Đây là bạn trai em hả?”
“…”
Tần Khả sửng sốt.
Âm lượng Ngôn An không cao, nhưng tai Hoắc Tuấn lại rất thính.
Giọng Ngôn An bên kia còn chưa dứt, người con trai đứng kế bên Tần Khả đã phụt cười thành tiếng.
“Không phải.” Ánh mắt hắn đen nhánh mà thâm trầm, nhìn chằm chằm vào cô, qua giây lát hắn mới lười nhác di dời tầm mắt, cười nhạt nói: “Chỉ là con ‘chó điên’ không cột chắc dây xích thôi.”
Ngôn An ngây người mất mấy giây mới phản ứng lại, cô giương ánh mắt vô tội nhìn Tần Khả, rồi lại nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
Hoắc Cảnh Ngôn rũ mắt nhìn cô đầy bất đắc dĩ.
“A.” Ngôn An bất ngờ bật cười, xoay người lại nói: “Em là Hoắc Tuấn phải không. Chị nghe thầy Hoắc các em nhắc tới rồi, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“…”
Hoắc Tuấn không nói gì, lạnh nhạt liếc về phía Hoắc Cảnh Ngôn.
Ngôn An cũng không để bụng, vỗ nhẹ tay một cái nói:
“Tần Khả đã mời chúng ta xem nhạc hội, vậy bữa tối này chị mời, hai em hẳn là có thời gian chứ nhỉ?”
Tần Khả nghe vậy thì bất ngờ ngẩn ra.
Cô vốn định từ chối, nhưng ngẫm lại ngày hôm nay còn chưa qua, do dự vài giây rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý.
“Cảm ơn chị.”
“Nên mà, coi như đáp lễ.” Ngôn An có chút tự tung tự tác, nhưng lại không hề khiến người ta phản cảm. Nhận được câu trả lời của Tần Khả rồi, cô lại quay sang nhìn Hoắc Tuấn, “Em thì sao, Hoắc Tuấn?”
“…”
Ban đầu Hoắc Tuấn không nói gì, chỉ nhìn Tần Khả cười như có như không, trong ánh nhìn lại thoáng chút lạnh lẽo.
Đến khi Tần Khả không chịu được nữa, nhìn hắn đầy vẻ bất đắc dĩ, hắn mới lên tiếng.
“Tất nhiên phải đi rồi.” Cảm xúc sâu thẳm trong đôi đồng tử cuộn trào, nhưng rất nhanh đã chuyển thành ý cười nhàn nhạt, “Không cắn cổ con mồi tha về tổ trước, ‘chó điên’ sao có thể bỏ đi?”
Tần Khả: “…”
Ôi.
Cổ thật lạnh.
……
Đời trước Tần Khả từng có ít nhiều suy đoán về Ngôn An, hôm nay được gặp, có cảm giác cô gái này tao nhã mà không mất đi vẻ tinh nghịch, thục nhã nhưng vẫn mang theo chút hoạt bát, vô cùng xứng đôi với Hoắc Cảnh Ngôn.
Thế nên lúc Ngôn An nói muốn mời hai người ăn tối, Tần Khả còn cho rằng bọn họ sẽ tới nhà hàng Tây nào đó.
Thế nhưng.
Mười mấy phút sau, Tần Khả ngơ ngác đứng ngoài cửa một quán lẩu.
Chú ý thấy Tần Khả ngây ra, Ngôn An ở bên cạnh chớp chớp mắt, sau đó dè dặt khẽ giọng hỏi: “Tiểu Khả không thích ăn lẩu sao?”
“… Dạ, không, không ạ.” Tần Khả hoàn hồn, vội vàng đáp lời, “Em rất thích ăn lẩu.”
“Vậy thì tốt.”
Ngôn An thở phào một tiếng. Một đường tới đây hai người tán gẫu không ít, Ngôn An đã quen thuộc với Tần Khả hơn nhiều, cô nhanh nhẹn kéo tay Tần Khả vào tiệm.
Hôm nay là cuối tuần, khách trong tiệm rất đông.
Bốn người chỉ có thể cầm bảng số xếp hàng chờ.
Bốn người chia làm hai tốp – Tần Khả và Ngôn An vừa kết thành bạn mới, trò chuyện sôi sục, mà Hoắc Cảnh Ngôn và Hoắc Tuấn tự nhiên trở thành hai người bị ‘vứt bỏ’.
“Chúng ta cách hai tên đàn ông thúi này xa một chút.”
Ngôn An cười kéo Tần Khả ngồi vào góc bàn nhỏ phía trong cùng.
Tần Khả rất thích tình cách thoải mái tự nhiên này của cô, cũng không từ chối, bèn ngồi xuống cạnh Ngôn An.
“Hôm nay chị còn nghe Cảnh Ngôn kể chuyện hai đứa nữa nhé.” Ngôn An nói.
Tần Khả sửng sốt, ngước mắt nhìn cô, “Chúng em ạ?”
“Ừ,” Ngôn An cười cười, lấy tay chọt chọt cô, sau đó lại chỉ vào thiếu niên cách đó không xa, “Em với Hoắc Tuấn đó. Hồi trước chị hay nghe Cảnh Ngôn kể về Hoắc Tuấn, biết cậu thiếu gia này khó chơi lắm. Khi đó chị còn nói đùa với Cảnh Ngôn, giả dụ sau này Hoắc Tuấn thích một ai đó, chắc chắn sẽ càng đáng sợ.”
Tần Khả: “…”
Ngôn An nhún vai, trêu chọc: “Không phải bị chị đoán trúng phóc rồi sao?”
Tần Khả chần chừ giây lát, vẫn quyết định nói đỡ Hoẵc Tuấn một câu.
“Thực ra anh ấy cũng tốt lắm, chỉ là… hơi cố chấp.”
“Cố chấp là đáng sợ rồi, biết không em gái nhỏ?” Ngôn An bất đắc dĩ cười nói: “Chị nghe Cảnh Ngôn nhắc tới chuyện xảy ra ở trường hôm thứ hai rồi, hẳn là em bị dọa không nhẹ nhỉ?”
Tần Khả thoáng ngập ngừng.
Nếu không tính chuyện thân phận Hoắc Trọng Lâu bất ngờ bị vạch trần gây cho cô một cú sốc lớn thì…
“Thực ra em…” Tần Khả ngượng ngùng cười, “Em đã quen rồi.”
“Chậc, em đúng là rộng lượng.”
Ngôn An vỗ vai cô, nói: “Nghe Cảnh Ngôn kể chị đã rất thích em rồi, hôm nay gặp mặt quả nhiên không sai, đúng là thần kỳ, chị vừa gặp em đã cảm thấy có hảo cảm, đây chắc là vận mệnh an bài ha? Ha ha.”
“…”
Tần Khả giật mình, nhưng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Lát sau, Ngôn An lại thở dài: “Cũng vì thích em, cho nên chị thật sự không nhẫn tâm nhìn em nhảy vào cái lò lửa Hoắc gia kia.”
“?”
Tần Khả ngạc nhiên nhìn cô.
Ngôn An: “Nhưng mà giờ chị nói cái này, chắc đã muộn rồi nhỉ?”
“Dạ?”
“Cảnh Ngôn nói em với Hoắc Tuấn chỉ là quan hệ bạn học, nhưng chị không thấy giống chút nào.”
“…” Tần Khả chột dạ mà trầm mặc.
Ngôn An tỏ vẻ hiểu rõ mà bật cười, sau đó chỉ vào góc môi mình, “Lúc nhạc hội vừa tan, khóe môi Hoắc Tuấn bị rách một ít, là em cắn phải không?”
“…”
Chỉ một câu đã làm mặt Tần Khả đỏ tưng bừng.
Ngôn An thấy phản ứng của cô thì thở dài.
“Em đã nhảy vào rồi, chị cũng không có cách nào khuyên nữa. Nhưng mà có thể nhìn ra, Hoắc Tuấn là thật sự thích em. Ngày đó cậu ấy nổi điên trên sân thượng, em có biết Cảnh Ngôn đã nói gì mới ngăn được cậu ấy lại không?”
Tần Khả ngây người, ngước mắt lên.
“Thầy Hoắc chưa từng nói với em.”
“Thế chị lén nói cho em, em không được mách với anh ấy nhé.” Ngôn An cười, khẽ nói: “Lúc đó Cảnh Ngôn đã hỏi Hoắc Tuấn, ‘Cho dù cậu không nghĩ cho bản thân cậu, chẳng lẽ cậu muốn bắt Tần Khả đời này phải nhận lấy tội lỗi cậu vì em ấy mà giết người sao?’ ”
Tần Khả ngây người.
“Trong tim cậu ấy, em còn quan trọng hơn bản thân cậu ấy nữa.” Ngôn An khẽ vỗ bàn tay cô, “Bị một ‘kẻ điên’ như cậu ấy thích, đối với em, cũng không biết là xấu hay tốt nữa?”
“…”
Cách đó mấy mét.
Hoắc Tuấn đứng sau nhíu mày nhìn Ngôn An kéo tay Tần Khả, trừng mắt mất giây, sau đó mặt không cảm xúc dời tầm mắt, nhìn về phía Hoắc Cảnh Ngôn.
“Có thể bảo bạn gái anh cách xa Tần Khả một chút không, thấy sang bắt quàng làm họ à?”
Hoắc Cảnh Ngôn nghe thế thì dừng bước.
Lát sau, anh quay đầu lại, dùng anh mắt ý tứ sâu xa nhìn Hoắc Tuấn.
Hoắc Tuấn lạnh mặt, “Anh nhìn tôi làm gì?”
Hoắc Cảnh Ngôn bật cười.
“Dục vọng chiếm hữu của cậu đối với Tần Khả lúc nào cũng cao như vậy?”
Ánh mắt Hoắc Tuấn lóe lên, hắn không nói gì.
“Cậu hình dung về bản thân quả thực không sai, đúng là chẳng khác ‘chó điên’ là bao.” Có vẻ tâm trạng Hoắc Cảnh Ngôn đang rất tốt, nói chuyện với Hoắc Tuấn cũng có thể trêu đùa, “Trước kia tôi còn tưởng Tần Khả sợ hãi cậu, giờ xem ra…”
“Xem ra cái gì?”
Hoắc Tuấn lạnh lùng liếc nhìn anh, giọng điệu đã có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng dưới chân lại như mọc rễ không chịu đi, một mực chờ anh nói tiếp.
Hoắc Cảnh Ngôn đã sớm nhìn ra hắn sốt ruột, nhưng cũng lười vạch trần, cười nói: “Phàm là người bình thường, ai lại đi thích bị một kẻ có dục vọng chiếm hữu đáng sợ thích chứ? Bây giờ cậu đã không chịu được em ấy bị bạn đồng giới chạm vào, sau này thì sao? Cậu định nhốt em ấy trong nhà, chỉ mình cậu có thể thấy, mình cậu có thể chạm vào?”
“…”
Gân xanh trên thái dương hắn nảy lên.
Mặc dù không muốn nhưng hắn không thể không thừa nhận, lời Hoắc Cảnh Ngôn quả thực không sai.
“Đừng ép em ấy quá đáng.” Hoắc Cảnh Ngôn xoay người đi vào trong, “Chỉ cần cậu không dọa em ấy bỏ chạy, hoặc là nổi điên đến mức không thể khống chế, khiến cậu vĩnh viễn mất đi em ấy.”
“…!”
Hoắc Tuấn bất giác nhíu mày.
Vừa rồi khi Hoắc Cảnh Ngôn vừa dứt lời, trái tim hắn chợt hoảng hốt. Nỗi đau cùng sự tuyệt vọng không lời lẽ nào diễn tả bất chợt xẹt qua trong lòng, giống như…
Giống như kết cục mà Hoắc Cảnh Ngôn nói, đã từng xảy ra.
Từng mảng hình ảnh rời rạc ào ào xẹt qua trước mắt, tựa như hoa trong gương trăng trong nước, hư vô như ảo ảnh, thậm chí không hề lưu lại chút vết tích gì trong trí nhớ.
Chỉ duy nhất hình ảnh cuối cùng dừng lại.
Ánh trăng, cửa sổ sát đất, sàn nhà lạnh băng, căn phòng rộng, chiếc giường lớn,…
Tấm chăn mỏng manh đắp trên người cô gái…
Cô lặng lẽ ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, không nghe được chút hơi thở nào.
Tựa như con búp bê đã mất đi sinh mệnh.
Cô quay đầu lại.
Đôi đồng tử đen nhánh mà hắn thích nhất, giờ đây trống rỗng không chút ánh sáng.
Anh giết tôi đi, Hoắc Trọng Lâu.
“!!”
Thân người hắn chấn động.
Hắn theo bản năng lùi về sau nửa bước, tất cả ảo giác rút đi như thủy triều.
Bao trùm võng mạc lại là tiệm lẩu với tiếng nói cười rộn rã, ồn ào náo nhiệt.
——
Hết thảy hoàn toàn tương phản với cảnh tượng vừa hiện ra trước mắt hắn như một giấc mơ.
Cuối tầm nhìn, người con gái trở thành búp bê không có sinh mệnh trong giấc mơ của hắn, lúc này đang cúi đầu, mái tóc đen dài xõa xuống vành tai.
Không biết cô nói gì với Ngôn An ngồi kế bên, đôi mắt hạnh khơi lên một độ cong dịu dàng.
Sống động như thế, hấp dẫn như thế.
Ánh mắt hắn từ từ trầm xuống.
——
Hắn không biết cảnh tượng khiến người ta tuyệt vọng vừa xẹt qua trong đầu kia là gì.
Tựa như một đoạn hồi ức, hoặc như… một giấc mộng.
Nếu là mộng.
Vậy đó chắc chắn là cơn ác mộng đáng sợ nhất.