Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi

Chương 31


Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 31:

 
Chương 31:
 
Nghe nam sinh trong lớp tới nói ngoài cửa có Tần Yên tới tìm Hoắc Tuấn, Kiều Cẩn Kiều Du đang ngồi trên bệ cửa sổ nhìn nhau bật cười.
 

“Tuấn ca, xem ra mị lực của ông vẫn còn rất mạnh mẽ, lúc trước tôi còn tưởng Tần Yên đã đổi mục tiêu theo đuổi sang Hoắc Cảnh Ngôn rồi, không ngờ ẻm vẫn còn rình rập ông đấy?”
 
“…”
 
Hoắc Tuấn vừa mới ngủ dậy, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như sắp mưa, bầu trời âm u nặng nề ẩm thấp, vầng mây phía chân trời như làm bầu trời thêm trĩu nặng, thoạt nhìn khiến tâm tình người ta bức bách lạ thường.
 
Hoắc Tuấn nhíu mày, kéo chiếc balo trống không bẹp dúm ra.
 
“Không gặp.”
 
Nam sinh vừa tới nhếch nhếch miệng, không hề bất ngờ, hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du ngồi trên bệ cửa nhún vai, ý bảo mình cũng bất lực.
 
Nam sinh do dự chốc lát, gãi gãi sau đầu, nghĩ rồi vẫn nói ra câu mà Tần Yên bảo.
 
“Ờm, Tuấn ca, Tần Yên bảo có chuyện muốn nói với cậu… Em ấy còn bảo, chuyện mình muốn nói có liên quan đến Tần Khả học lớp tinh anh khối 10, với cả thầy giáo mới tới dạy lớp thưởng thức nghệ thuật nữa.”

 
Thân người Hoắc Tuấn chợt khựng lại.
 
Lát sau, hắn lười biếng nâng mí mắt, đôi đồng tử đen sẫm sắc bén liếc qua khuôn mặt nam sinh nọ.
 
Nam sinh kia vẻ mặt cứng ngắc.
 
——
 
Có lẽ do vẻ hung tàn trong đôi mắt ấy quá mức dọa người, khiến sau lưng cậu ta tê rần, hối hận bản thân chỉ bị hai ba câu của Tần Yên dỗ ngon dỗ ngọt mà nhận lời chạy vào chuyển lời cho Hoắc Tuấn. Tính tình Hoắc Tuấn vui giận thất thường, tuy là học kỳ này không biết vì sao Hoắc Tuấn lại yên phận hơn, nhưng vẫn không phải người mà cậu ta có thể trêu chọc được…
 
Nam sinh nọ còn đang chột dạ, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi, thầm hối hận trong lòng, chợt nghe thấy giọng Hoắc Tuấn pha lẫn chút khàn khàn của cơn ngái ngủ, còn nhiễm chút cảm xúc trầm thấp không rõ vì sao.
 
“Cô ta còn nói gì nữa.”
 
Nam sinh cắn răng bày ra nụ cười cứng ngắc, “Hết, hết rồi… Em ấy đang đứng đợi ngoài hành lang.”
 
Thấy cậu ta run như cầy sấy, Kiều Cẩn ngừng cười, hất cằm, “Được rồi, không còn chuyện của cậu nữa, lăn đi.”
 
“Ừm.”
 
Nam sinh kia trông như được xá tội, vội vã bỏ chạy lấy người.
 
Nhìn nam sinh chạy khỏi, Kiều Cẩn thu lại tầm mắt.
 
Lúc này trong phòng học đã không còn mấy người, đa số học sinh đều đã tan học về nhà.
 
Nhìn mấy học sinh lác đác còn lại trong lớp, Kiều Cẩn im lặng hai giây, chần chừ mở miệng:
 
“Tuấn ca, ông muốn ra gặp không?”
 
“…”
 
Mới đầu Hoắc Tuấn không nói chuyện.
 
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có tiếng sấm ì ùng từ xa vọng lại. Bầu trời âm u, chỉ mấy phút ngắn ngủi, bầu trời đã tối sầm hẳn.
 
Chắc sắp mưa to.
 
Kiều Cẩn Kiều Du quen biết Hoắc Tuấn đã lâu, cả hai đều biết, Hoắc Tuấn ghét nhất chính là những ngày mưa gió mù mịt như thế này.
 
Mỗi lần tới thời điểm này, tâm tình hắn luôn ở ranh giới bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
 
——
 
Cố tình vào cái lúc thế này, Tần Yên lại mang mấy từ vừa mẫn cảm vừa chán sống tới chọc vào đường dây cao áp Hoắc Tuấn. Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định chẳng phải tin tức khiến người ta vui vẻ gì…
 
Kiều Cẩn Kiều Du bất an nhìn nhau vài giây.
 
Cả hai không biết Hoắc Tuấn định làm gì, nhưng lại không dám hỏi.
 
Bầu không khí đang chìm trong tĩnh mịch, chợt thấy Hoắc Tuấn dời tầm mắt khỏi cửa sổ, quay sang hỏi một câu.
 
“Hôm qua dự báo thời tiết có nói hôm nay trời mưa hả?”
 
Kiều Cẩn Kiều Du: “…??”
 
Mạch não đột nhiên đổi hướng kiểu này, anh em hai người xém chút nữa trượt tay chết ngắc giữa đường.
 
Trong hai anh em, Kiều Du phản ứng tương đối nhanh, cậu ta lắc đầu.
 
“Không nhắc tới một chữ, chắc là mưa rào sấm bất ngờ.” Nói xong, Kiều Du còn cố ý thoải mái đùa vui một câu, “Kiểu này không biết có bao nhiêu học sinh chen chúc ở trường, xe phụ huynh tới đón thể nào cũng tắc cứng ngoài cổng trường cho xem.”
 

Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Dưới sắc trời âm u vần vũ, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú dưới ánh đèn phòng lại tăng thêm vẻ tái nhợt, thoạt nhìn càng thêm sắc bén.
 
Đôi môi mỏng khẽ mím, Hoắc Tuấn bật ra tiếng cười nhạt.
 
“Cũng không phải ai cũng có người nhà tới đón.”
 
“…”
 
Kiều Du rụt cổ lại, không dám nói tiếp vụ này nữa.
 
Kiều Cẩn ngờ nghệch hơn ông em nhiều lắm, nghe hắn nói vậy thì trực tiếp nói thẳng: “Tuấn ca, không phải ông có một cây dù dự phòng à? Cần gì ai tới đón.”
 
Khóe miệng Hoắc Tuấn cong lên.
 
Chỉ là cảm xúc trong đôi mắt đen sẫm kia vẫn rất lạnh nhạt, hắn đứng dậy ra khỏi lớp học.
 
“Tôi đi gặp Tần Yên.”
 
“…”
 
Vốn tưởng Hoắc Tuấn đã quên mất chuyện này, Kiều Cẩn Kiều Du nghe thế thì sửng sốt, vẻ mặt do dự muốn nói gì đó.
 
Chỉ là không đợi hai người mở miệng, nam sinh đang đi thẳng ra cửa bỗng nói thêm một câu:
 
“Giúp tôi đưa cái ô cho Tần Khả.”
 
Trong phòng.
 
Kiều Cẩn Kiều Du đồng loạt ngẩn người.
 
Không biết qua bao lâu, cả hai mới chậm rãi hoàn hồn.
 
Kiều Cẩn thở dài một cái đầy sâu kín.
 
“Rốt cuộc Tần Khả kia có cấu tạo thế nào? Trời sinh thể chất tự mang mê dược à? Tao thấy, còn tiếp tục thế này, hồn phách Tuấn ca sắp bị câu tới bên người ẻm luôn rồi.”
 
Kiều Du cũng híp mắt, “Không cần phải tiếp tục.”
 
“?”
 
Kiều Du: “Hồn phách sớm đã chả còn rồi.”
 
Kiều Cẩn: “…”
 
*
 
Ngoài cửa lớp tinh anh khối 12, Tần Yên đứng lâu tới mức hai chân tê rần, rốt cuộc cũng đợi được bóng dáng ai đó lững thững đi ra.
 
Cô thầm cắn răng nghĩ, trong lòng Hoắc Tuấn, Tần Khả cũng chỉ đến thế mà thôi, đồng thời cố gắng ép mình nở nụ cười ôn hòa không lộ vẻ uể oải.
 
“Anh Tuấn, em không quấy rầy anh chứ?”
 
Hoắc Tuấn lạnh nhạt liếc nhìn cô, tầm mắt dừng lại chưa đến một giây đã dời đi.
 
“Bớt phí lời… nói thẳng.”
 
Giọng nói so với biểu cảm càng lạnh lẽo thấu xương.
 
Nụ cười trên mặt Tần Yên cứng ngắc.
 
Cô ta phẫn hận cúi đầu, lôi di động của mình ra, ấn mở bức ảnh tối qua mình đã chụp.
 
Sau đó Tần Yên ngẩng đầu lên, tay nắm chặt di động.
 
“Em muốn cho anh em bức ảnh này. Đáng lẽ em không muốn nói ra, suy cho cùng chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới em.”
 
Vừa nói, Tần Yên vừa cúi thấp đầu, giọng nói cũng càng lúc càng khẽ:
 
“Nhưng mà, anh Tuấn, chắc anh cũng biết, em… em vẫn luôn rất thích anh. Cho dù anh không thích em, em cũng không muốn thấy anh bị Tần Khả đùa giỡn mà chẳng hay biết gì, không muốn thấy anh bị tổn thương… Cho nên em mới cố ý tới tìm anh, muốn cho anh xem cái này.”
 
Nói xong, Tần Yên chìa tay đưa trước điện thoại trong tay tới trước mặt Hoắc Tuấn.
 
Độ sáng màn hình được chỉnh lên mức sáng nhất.
 
Trong hành lang bị sắc trời bên ngoài đè sầm sập tối, ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại càng thêm nhức mắt.
 
Mà trong ảnh chụp hiện trên màn hình, hai đoạn tin nhắn với ngữ khí không có chút gì là xa lạ nhảy ra trước mắt.
 
Hoắc Tuấn liếc mắt nhìn.
 
Hắn hơi sững người. Vài giây sau, hắn cầm lấy chiếc điện thoại trên tay Tần Yên.
 

Lòng bàn tay bị đầu ngón tay hắn vô ý cọ qua khi lấy đi chiếc di động, lưu lại chút hơi lạnh nhàn nhạt.
 
Tần Yên đỏ mặt, thấy Hoắc Tuấn một mực chú ý tới chuyện mình nói, vẻ mặt nặng nề, trong lòng cô không khỏi mừng thầm.
 
——
 
Cô không tin, với tính tình của Hoắc Tuấn có thể nhẫn nhịn được chuyện Tần Khả, người mà hắn coi như trân bảo không cho phép kẻ khác động vào lại có quan hệ mờ ám với Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Chỉ là không biết Hoắc Tuấn sẽ trừng trị Tần Khả thế nào, Tần Khả sẽ có kết cục ra sao…
 
Tần Yên đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, bất chợt bên tai vang lên giọng nói lạnh băng nhạt nhẽo của nam sinh:
 
“Có bản lưu khác?”
 
“… Dạ?” Tần Yên giật mình sực tỉnh, theo bản năng đáp, “Không có…”
 
Lời còn chưa dứt, cô không thể tin nổi mà trợn tròn hai mắt.
 
——
 
Ngón tay thon dài khẽ động, rất nhẹ nhàng mà trực tiếp ấn chọn xóa vĩnh viễn bức hình.
 
“Anh Tuấn, anh…”
 
Tần Yên sắc mặt trắng bệch ngẩng phắt đầu lên, đúng lúc đối diện với đôi đồng tử âm trầm pha lẫn hơi thở hung ác.
 
Hoắc Tuấn mặt không cảm xúc liếc cô một cái, sau đó, hừ lạnh một tiếng.
 
“Sợ tôi bị tổn thương?… Ai tổn thương tôi, Tần Khả ấy à?”
 
Vừa nói, hắn vừa tiến lên một bước, bức Tần Yên tới chỗ góc tường không thể lùi được nữa.
 
Mặc dù ở khoảng cách sát gần tới mức ám muội, trong đôi mắt hắn lại chỉ có sự hung ác thâm trầm khiến người ta khiếp đảm.
 
“Cô chỉ đang lo tôi không làm tổn thương Tần Khả, phải không?”
 
Dứt lời, tay hắn siết thành nắm đấm, chặt tới mức chiếc di động trong tay vang lên tiếng rắc rắc. Trước mặt Tần Yên mặt mũi trắng bệch, hắn giơ tay nện mạnh xuống mặt tường ngay sát tai cô.
 
‘Rầm’ một tiếng.
 
Di động trực tiếp bị đập nát, dính máu, rơi lả tả xuống mặt đất.
 
“Giở trò châm ngòi ly gián giữa tôi với cô ấy, Tần Yên, cô nghĩ mình là cái thá gì?”
 
Giọng hắn rất nhỏ, ánh mắt lại đáng sợ tới cực điểm.
 
“Anh… Anh Tuấn…”
 
Tần Yên không còn lòng dạ nào mà tiếc rẻ đau lòng cho cái di động của mình nữa, cô nhìn người con trai trước mặt, thân người không kiềm được mà run rẩy, ngay cả đôi môi cũng run run sợ hãi.
 
——
 
Người con trai trước mặt cô, Hoắc Tuấn thật sự giống như một tên điên, một kẻ thần kinh… tóm lại không phải người bình thường!
 
Tần Yên có cảm giác bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị hắn giết chết ngay tại đây!
 
Tần Yên sợ tới mức hai chân mềm nhũn, mặt cắt không còn giọt máu, vành mắt đỏ bừng như sắp khóc tới nơi.
 
“Em… em xin lỗi… em xin lỗi Anh Tuấn…” Cô lắc đầu thật mạnh, cả người căng chặt, “Em không dám nữa, lần sau… không, không có lần sau nữa, em đảm bảo sẽ không có lần sau nữa đâu Anh Tuấn…”
 
Ánh mắt Hoắc Tuấn âm trầm tàn ác.
 
Hắn chậm rãi thu tay lại, rũ mắt.
 
“Đây là lần cuối cùng.”
 
“Nếu để tôi biết cô còn giở trò tính kế cô ấy… tôi sẽ giết cô, không tin cứ thử xem.”
 
Đôi môi mỏng khẽ nhếch, phía chân trời kéo tới tiếng sấm rền, giọng hắn vang lên, khàn khàn mà trầm thấp.
 
“Cút!”
 
“…!”
 
Tần Yên ngay cả di động cũng không kịp nhặt, sợ hãi bật khóc nức nở chật vật chạy xuống lầu.
 
Tia chớp đầu tiên rạch ngang chân trời.
 
Dư âm ầm ầm như muốn đem thế giới này cùng hủy diệt.
 

Cánh cửa sổ chưa đóng, mùi mưa bị gió đêm gào thét đẩy ập vào, hơi nước ẩm ướt tạt thẳng vào mặt.
 
Hoắc Tuấn nhắm mắt.
 
Gân xanh gồng lên hai bên thái dương chậm rãi ép xuống.
 
Phòng học sau lưng và hành lang dài hun hút không biết từ khi nào đã không còn một bóng người.
 
Yên tĩnh tựa như chết chóc.
 
Hoắc Tuấn chậm rãi xoay người, cuối cùng theo cầu thang lộ thiên từng bước đi xuống dưới.
 
Cơn mưa càng lúc càng mạnh, càng lúc càng lớn tạt lên người hắn, mà hắn tựa như đã mất hết mọi cảm giác.
 
Nhìn từ góc nghiêng, khuôn mặt thanh tuấn lúc này gần như tái nhợt, vẻ sắc bén cũng tiêu tán sạch sẽ.
 
Nếu Tần Khả thích Hoắc Cảnh Ngôn.
 
Hắn cũng sẽ không bất ngờ.
 
Hoắc Cảnh Ngôn dịu dàng, nho nhã, điềm đạm, hài hước… Hoắc Cảnh Ngôn hoàn toàn khác biệt với hắn.
 
Từ nhỏ, người phụ nữ sinh ra hắn đã nói: Mày với người cha đã vứt bỏ mày giống nhau như đúc, đều là thứ quái vật không có lương tâm.
 
Không, so với ông ta, mày càng quái đản.
 
Mày giống như một tên điên, là gánh nặng, là sự giày vò đối với tất cả mọi người.
 
Nói ra những lời này là người phụ nữ đã sinh ra hắn, trong một buổi tối mưa giông vần vũ, bà ta vứt bỏ hắn tại giao lộ lầy lội trên con đường cao tốc đi về hướng nông thôn.
 
Hắn không còn nhớ đêm đó mình đã sống sót thế nào dưới cơn mưa như trút nước với cái đầu chảy máu, làm thế nào giành giật được sự sống trong cái lạnh và cơn đói khát…
 
Hắn chỉ nhớ tất cả mọi lời mà người phụ nữ đó đã nói.
 
Ngay đến người sinh ra hắn cũng không cần hắn.
 
Ai cũng không dám lại gần hắn.
 
Mỗi khi gặp trời mưa, Kiều Cẩn, Kiều Du, Vệ Thịnh… đứa nào cũng sẽ cố gắng tránh khỏi hắn thật xa.
 
… Cho nên…
 
Ai mà thích nổi một tên quái vật chứ.
 
Đáy mắt không chút cảm xúc, hắn cười nhạt.
 
Nghe trong tiếng gió rít, có người bật ra tiếng cười lạnh lẽo.
 
——
 
Hắn đã sớm quen rồi.
 
Hoắc Tuấn mặt lạnh tanh bước xuống bậc thang cuối cùng.
 
Nước mưa không còn bị cản trở hắt hết lên người hắn, trong nháy mắt cả người hắn ướt sạch sẽ.
 
Dưới lầu còn lác đác vài học sinh vẫn chưa về quay sang nhìn hắn, thấy rõ là Hoắc Tuấn, cả đám y như thấy quỷ mà lũ lượt cúi đầu, tăng nhanh cước bộ tránh đi.
 
Hoắc Tuấn nhếch khóe môi.
 
Ý cười nơi đáy mắt vừa mang vẻ diễu cợt lại vừa trống rỗng.
 
Hắn cất bước chuẩn bị tiến vào màn mưa.
 
——
 
Trước mắt chợt tối sầm.
 
Một cây dù đen đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.
 
Hoắc Tuấn dừng bước.
 
Qua vài giây, hắn cứng ngắc ngoái lại nhìn, trông thấy người con gái thân thể nhỏ gầy khó khăn cầm cây dù so với thân người cô còn có chút lớn, cánh tay mảnh khảnh tưởng chừng khẽ bổ xuống sẽ gãy làm đôi đang cố gắng giương cây dù tới trước mặt hắn.
 
Tần Khả chỉ đứng đó gian nan giương dù.
 
Trên khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn phủ lên chút cảm xúc không tán đồng nhàn nhạt.
 
Đôi mày thanh mảnh khẽ nhíu, ấn đường kết thành một đóa hoa nhỏ xinh đẹp.
 
“Nếu chỉ có một chiếc dù, việc gì phải đưa cho tôi?”
 
“…”
 
Đôi đồng tử trong mắt hắn co rút.
 
Giống như tới lúc này hắn mới bị câu nói kia lôi trở về hiện thực.
 
Đáy mắt xẹt qua tia cảm xúc âm trầm gần như dữ tợn.
 
“Em đến làm gì?”
 
Hắn gằn từng chữ, mỗi một chữ đều lộ ra sự đe dọa cấm người sống tới gần.
 
Tần Khả không hề có vẻ sợ hãi hắn.
 
Thậm chí ánh mắt nhìn hắn còn mang theo chút bất lực, chính là ánh mắt khiến Hoắc Tuấn trầm mê nhất, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ, như dung túng hết thảy, nhẫn nhịn, cam chịu để hắn thích gì làm nấy với mình.
 

Hoắc Tuấn cắn răng, xương gò má khẽ phát run.
 
Hắn bỗng giơ tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trước mặt, động tác có chút hung hăng đẩy cô lùi về sau một bước, tránh vào trong hành lang.
 
Lưng Tần Khả bị ép lên tường, cô nhíu mày ngẩng đầu nói, “Hoắc Tuấn, chúng ta đã giao hẹn trước rồi, anh không được nổi điên.”
 
Nhưng giờ phút này trong mắt Hoắc Tuấn đã không còn lấy chút lý trí nào nữa.
 
Đôi mắt hắn tối đen, do ngâm lâu dưới mưa mà giọng nói vừa khàn vừa nghẹn:
 
“Bây giờ em lập tức rời khỏi đây còn kịp.”
 
“?”
 
Tần Khả khó hiểu nhìn hắn.
 
“Tôi đi rồi, anh lại dầm mưa về nhà?”
 
Bốn mắt nhìn nhau.
 
Hoắc Tuấn nhìn ảnh ngược của chính mình phản chiếu trong đáy mắt cô cũng thấy sợ hãi kinh khủng, vậy mà đôi mắt cô lại trong suốt sạch sẽ, không hề có lấy một tia tránh né.
 
Hoắc Tuấn gần như muốn phát điên.
 
Hắn nghiến răng nghiến lợi:
 
“Em không hề sợ tôi?”
 
“…”
 
Tần Khả thở dài.
 
Khi phát điên sẽ ảnh hưởng tới trí lực sao? Bằng không quen biết đã lâu, vì sao Hoắc Tuấn vẫn còn rối rắm về vấn đề này?
 
“Ừm.” Cô kiên nhẫn dỗ dành hắn, lắc đầu, “Tôi không sợ, anh cũng đâu phải mãnh thú ăn thịt người, vì sao tôi phải sợ?”
 
Hoắc Tuấn tức giận đến cực điểm.
 
Giống như sói hoang đụng phải một con thỏ ngốc, chính nó cũng cảm thấy con thỏ kia tính mạng khó dữ, mà con thỏ thì lại cứ cố tình ghé cái cổ trắng nõn mềm mềm tới trước mũi sói, còn mềm giọng khiêu khích: Anh cắn đi?
 
Sói hoang khẳng định sẽ tức chết.
 
Hoắc Tuấn nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ.
 
Hắn bất ngờ giơ tay giật lấy chiếc ô khỏi tay Tần Khả, ném sang một bên.
 
“Ối…”
 
Tần Khả hốt hoảng, vừa định cúi người xuống nhặt, chợt lại bị kéo trở về, đè lên tường.
 
——
 
Hắn cúi người xuống vị trí cổ cô.
 
Đến tận lúc này, Tần Khả mới giật mình nhận ra hơi thở của hắn nóng rẫy gần như phát bỏng.
 
Rốt cuộc Tần Khả cũng muộn màng cảm nhận được một loại nguy hiểm đang từ từ tiếp cận.
 
Do dự một lát, cô quyết định cố gắng dùng lời lẽ khuyên bảo đối phương.
 
Chỉ là không đợi cô kịp mở miệng, bên tai đã vang lên giọng nói khàn khàn khô khốc:
 
“Giờ thì sao… vẫn không sợ?”
 
Tần Khả: “…”
 
Người này thật sự ấu trĩ vô cùng.
 
Giống con chó lớn đi lạc dưới trời mưa.
 
Trái tim Tần Khả thoáng buông lỏng. Cô do dự 0.1 giây, lớn gan đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc đen do dầm mưa mà ướt quá nửa của hắn.
 
Thân người hắn vì được cô vỗ về mà thoáng cứng ngắc.
 
Lát sau, đôi mắt đen sậm âm trầm bực bội ngẩng lên, nhìn cô từ đỉnh đầu nhìn xuống.
 
Tần Khả rất vô tội mà ngẩng đầu nhìn lại.
 
“Mưa nhỏ hơn rồi, Hoắc Tuấn, chúng ta về nhà thôi.”
 
“…”
 
Hắn nhìn xoáy sâu vào cô hồi lâu.
 
Lát sau.
 
Hắn hừ lạnh, vừa không cam lòng vừa chật vật hạ tầm mắt, thấp giọng uy hiếp:
 
“Coi như em thoát được một lần.”
 
“?”
 
Hoắc Tuấn không nói gì, bất ngờ cúi xuống, mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
 
“Còn có lần sau… tôi sẽ làm cho em khóc không thở nổi.”
 
Tần Khả: “.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.