Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 2:
Chương 2: Cứu Hoắc Tuấn (1)
Trước khi trời tối hẳn, Tần Khả rốt cuộc cũng tìm được Hell bar ở cuối con phố phía sau trung học Càn Đức.
Đang chuẩn bị đi vào, chợt trông thấy từ góc phố đối diện có ba bốn nữ sinh rẽ sang phía này.
Thấy rõ người đi đầu là Tần Yên, Tần Khả khựng lại, sau đó nghiêng người trốn sau tấm biển dựng bên cạnh.
“Cuối cùng cũng tới nơi, là chỗ này nhỉ?”
“Ừ. Lần trước tớ đến, bảo vệ ngoài cửa còn không cho vào, lần này thì không còn ai ngăn cản nữa.”
“Mau vào thôi, nghe nói Hoắc Tuấn đã tới rồi!”
“Yên Yên, tối nay cậu mặc đẹp ghê, Hoắc Tuấn nhất định sẽ chú ý tới cậu.”
“Phải đó, ngưỡng mộ chết đi được, nếu tớ cũng xinh như cậu thì tốt biết bao!”
“Phải rồi Yên Yên, bên phía Tần Khả sao rồi, cậu thuyết phục được nó chưa?”
Nghe thấy tên mình, hai mắt Tần Khả thoáng rục rịch. Sau đó cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tần Yên vang lên, mang theo ý tứ trào phúng.
“Nó á? Tớ nói dăm ba câu là dỗ được nó đi sửa nguyện vọng rồi. Mấy cậu yên tâm, khi nào vào học, sẽ không còn trông thấy thứ chướng mắt đó trong trường nữa.”
“Vậy xem ra, trong trường không ai có thể tranh Hoắc Tuấn với cậu được nữa rồi…”
Tiếng cười nói của mấy nữ sinh biến mất sau cánh cửa.
Kiên nhẫn đợi thêm một phút, Tần Khả mới chậm rãi từ sau tấm biển đi ra.
Dưới ánh đèn led loang lổ, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp mà lạnh lùng, đôi đồng tử đen láy dần trầm xuống.
Tần Khả do dự giây lát rồi mới cất bước vào Hell.
Hai phút sau.
Đứng giữa đám học sinh đang nhảy nhót cực high, Tần Khả nhíu đôi mày thanh tú, buông tiếng thở dài. Tiếng thở dài rất nhanh bị âm thanh ồn ào náo nhiệt trong phòng nuốt trọn.
Cẩn thận lách qua nữ sinh trông như đang mò mẫn công tắc đèn trước mặt, Tần Khả tránh qua một bên, rốt cuộc cũng coi như trốn vào một góc trống tương đối yên tĩnh.
Cô ngước mắt nhìn bốn xung quanh một vòng, đầu mày càng nhíu chặt.
Tần Khả mắc chứng quáng gà nhẹ, khó chịu nhất là phải đứng dưới ánh đèn nhập nhằng chênh tối chênh sáng thế này. Ngoại trừ ánh đèn sặc sỡ nhức mắt lắc lư trên đỉnh đầu, cô gần như không thấy rõ được bất cứ ai hay bất cứ thứ gì nằm ngoài bán kính một mét.
Ngay cả mở miệng ‘a’ lên một tiếng cũng không nghe thấy giọng mình.
… Thế này thì sao tìm được Hoắc Tuấn?
Tần Khả đang sầu não, chợt cảm thấy sàn nhà nơi mình vừa dẫm lên hơi khang khác.
Vừa hay có ánh đèn chiếu tới, cô nương theo ánh đèn nhìn rõ dưới chân mình— là sàn nhà được trải thảm lông màu đỏ rượu.
Hai mắt Tần Khả sáng lên.
Cô nhanh chóng quay người, mò mẫm đi về phía trước hai bước, quả nhiên sờ thấy vật thể màu đen lạnh lẽo trơn nhẵn trong bóng tối.
Đó là một cây đàn dương cầm ba chân.
Tần Khả nhớ, nữ sinh tên Tống Lệ Lệ kia có nói, tối nay Hoắc Tuấn sẽ đánh đàn. Vậy chỉ cần cô đợi sẵn ở đây, không cần chạy đi tìm cũng có thể đợi được Hoắc Tuấn xuất hiện!
Tần Khả yên tâm hơn, tâm tình bực bội vì tiếng nhạc đinh tai nhức óc cũng khá lên không ít.
Cô lê chân, mò mẫm ngồi xuống chiếc ghế cạnh đàn.
…
Trong góc đối diện với sàn nhảy.
Căn phòng được xây cao lên mấy bậc thềm, nhờ địa thế mà có thể phóng tầm nhìn bao quát cả bar, bên trong đặt một dãy ghế sopha quây tròn, trên mặt bàn thủy tinh kê trước sopha là mấy chai rượu ngoại đủ loại màu sắc.
Người thường tới Hell bar đều biết đây là chỗ ngồi chuyên dành riêng cho đám người Hoắc Tuấn. Cho dù bình thường bọn họ không tới cũng không ai dám động tới chỗ này.
Thế nên đa số thời gian sopha toàn để trống, nhưng tối nay thì khác.
Tại đầu kia của sopha, có hai nam sinh tay cầm ly rượu, thi thoảng lại cụng ly với nhau. Mà đối diện hai người, có một bóng người đang nằm dựa trong góc sâu nhất của sopha.
Áo khoác đen mỏng chụp trên đầu che đi nửa thân trên. Áo T-shirt vì tư thế ngủ không ngay ngắn mà hơi vén lên, lộ ra vòng eo rắn rỏi, đường cong cơ bụng săn chắc đẹp đẽ kéo dài tới lưng quần, khiến tâm trí người ta không khỏi bay xa.
Đôi chân thon dài xỏ bốt, tùy tiện gác lên mặt bàn đối diện, quần đen ôm gọn càng làm nổi bật cặp chân dài thẳng.
Vũ trường dưới bục không biết có bao nhiêu cặp mắt vờ như vô ý nhiều lần liếc mắt về phía này.
Dù xung quanh ồn ào tiếng nhạc, người này vẫn nằm ngủ như hoàn toàn không hề cảm thấy phiền nhiễu.
Cho tới khi có người bước lên bục, tiến lại gần sopha, cúi người xốc chiếc áo khoác che trên đầu hắn xuống.
“Hoắc thiếu gia, vẫn đang ngủ à?”
“…”
Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng lộ ra dưới ánh đèn led sặc sỡ.
Môi mỏng, mũi thẳng, mắt hoa đào.
Dưới mí mắt, hàng lông mi tinh xảo khẽ rung, hé mở, lộ ra đôi đồng tử đen sẫm vẫn còn lẫn chút ngái ngủ.
Người con trai chậc lưỡi, đè xuống sự khó chịu trong lòng.
Đẩy ly rượu người nọ đưa tới ra xa, hắn rút chân đặt xuống sàn, sau đó bóp vai xoa xoa ấn đường.
Người nọ bị hất tay ra cũng không giận, ngược lại cười hì hì đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Hoắc thiếu gia, tối qua ác chiến ở ‘ải mỹ nhân’ cả đêm à? Nếu không sao lại uể oải mệt mỏi thế này?”
Hoắc Tuấn không nói gì. Hai anh em nhàm chán cả buổi tối ngồi cụng ly với nhau nghe thế thì ngẩng đầu lên, một trong hai người bật cười khanh khách.
“Lại chẳng không? Ông cụ Hoắc nửa đêm triệu gấp, gọi thằng con bất hiếu về Tứ Cửu thành(*), đúng thật là ‘ác chiến một đêm’.”
(*) Tứ Cửu Thành (四九城) : Tên gọi chung của bốn cổng ngoại thành và chín cổng nội thành của hoàng thành tại Bắc Kinh. Bốn cổng ngoại thành lần lượt là Thiên An môn, Địa An môn, Đông An môn, Tây An môn; chín cổng nội thành lần lượt là Chính Dương môn (Tiền Môn), Sùng Văn môn, Tuyên Võ môn, Triều Dương môn, Phụ Thành môn, Đông Trực môn, Tây Trực môn, An Định môn, Đức Thắng môn.
“Kích thích vậy?”
Người vừa lật áo hắn tên Vệ Thịnh, nghe vậy thì bật cười vui sướng khi người gặp họa.
“Hoắc thiếu gia, cậu đã sắp thành niên rồi, ông già nhà cậu vẫn chưa chịu buông tha, vẫn bắt cậu cải tà quy chính à?”
“…”
Nhớ tới vụ lùm xùm tối qua, Hoắc Tuấn cũng cười xùy một tiếng.
Hắn hờ hững nâng mắt, ngón tay thon dài nhấc ly rượu. Đang định nói gì đó, từ vũ trường phía dưới đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
Người đi trước mặc váy cúp ngực đỏ tươi, lấp lánh lòe lòe dưới ánh đèn.
Chính là Tần Yên.
“Anh Tuấn.” Cô ta cầm một ly rượu đế dài, vẻ mặt ngượng ngùng lại mang theo chút lớn gan, “Nghe nói hôm nay là sinh nhật anh, em có thể mời anh một ly không?”
“…”
Ngón tay Hoắc Tuấn đang vân vê mép chăn chợt khựng lại.
Vệ Thịnh ngồi kế bên cười khanh khách, ghé lại gần hắn, hạ thấp giọng nói: “Em gái này có lòng ghê, còn biết hôm nay là sinh nhật cậu?”
Hoắc Tuấn lạnh nhạt quét mắt nhìn một cái. Khóe miệng nhếch lên, hắn lười biếng dựa người vào sopha, gác chân lên mặt bàn thủy tinh.
Ánh mắt khinh miệt.
“Cô nghe ai bốc phét thế?”
Sắc mặt Tần Yên thoắt cái trắng bệch. Trong trường cô ta cũng nổi tiếng xinh đẹp, thế nhưng không ngờ Hoắc Tuấn lại không thèm cho mình chút mặt mũi nào như vậy.
Kiều Cẩn Kiều Du ngồi đối diện hiển nhiên cũng hơi bất ngờ. Hai người quay mặt nhìn nhau, Kiều Cẩn ngồi ngoài bật cười.
“Anh Tuấn đón sinh nhật không xem ngày, mà xem tâm trạng. Có điều ly rượu này cũng không nên lãng phí, chi bằng mời tôi đi?”
Tần Yên đang ngượng chín mặt, nghe vậy tất nhiên cầu còn không được.
Cô ta trộm nhìn Hoắc Tuấn, thấy đối phương không nhìn mình thì không khỏi bực bội, nhấc góc váy đi lên bậc.
Kiều Cẩn gọi cô ta và nữ sinh đi cùng tới ngồi xuống sopha.
Bên này vừa ngồi được mấy giây, hai mắt Vệ Thịnh chợt sáng lên.
“Hoắc thiếu gia, cây đàn piano bảo bối của cậu hình như bị người ta động vào kìa?”
Hắn nhìn hai giây, rồi lại cười;
“Cậu cũng biết gây hại ghê. Nhìn xem cô bé ngoan ngoãn thế kia cũng bị cậu lừa tới bar rồi?”
“…”
Bị lời Vệ Thịnh làm dấy lên cơn tò mò, ánh mắt những người đang ngồi trên sopha đều nhất loạt nhìn theo hắn về phía dưới bục.
——
Lẫn trong đám người điên cuồng nhảy múa lắc lư, cạnh cây đàn piano ba chân, bóng người mảnh mai thanh thuần trở nên vô cùng bắt mắt.
“Ấy, đây không phải Tần Khả sao?” Kiều Cẩn kinh ngạc nói.
Kiều Du: “Đúng thật.”
Tần Yên ngồi cạnh khẽ biến sắc, ngón tay nắm chặt góc váy, hoảng hốt nhìn sang.
… Sao nó lại tới đây!
Vệ Thịnh: “Hai ông quen à?”
“Sao lại không quen cho được? Bây giờ khắp nơi trong trường đều đang đồn thổi, rằng anh Tuấn có ý với Tần Khả đấy.” Kiều Cẩn quay lại, cất lời trào phúng.
“Thật hay giả thế?” Vệ Thịnh nhìn Hoắc Tuấn bằng vẻ mặt không thể tin nổi, “Hoắc thiếu gia, hóa ra cậu thích mẫu người trong sáng thuần khiết?”
Kiều Du: “Như này thì trong sáng quá, đến chỗ thế này mà còn mặc váy trắng buộc tóc đuôi ngựa?”
“…”
Tần Yên căng thẳng nắm chặt góc váy, quay sang lén nhìn sắc mặt Hoắc Tuấn.
Hoắc Tuấn không hề ngó ngàng tới mấy người bọn họ, chỉ hơi rũ mắt nhìn về phía vũ trường, nửa sườn mặt anh tuấn không nhìn ra cảm xúc gì.
Kiều Du nói đúng, bộ đồ cô đang mặc thoạt nhìn rất không hợp với không khí nơi đây.
Váy vải trắng hợp với dáng người mới phát dục của cô một cách hoàn mỹ, bộ ngực hơi nhô lên, vòng eo gọn gàng mảnh mai. Đôi chân nhỏ trắng bóc, cánh tay mảnh khảnh, cả cái cổ duyên dáng cũng lộ ra ngoài.
Chính là vẻ đẹp vô hại cực dễ khiến đàn ông nổi lên dã tính.
Hoắc Tuấn hớp một ngụm rượu.
Hầu kết chậm rãi lăn chuyển trong cổ họng.
Vệ Thịnh ngồi kế bên bật cười: “Tôi đánh cược với mấy cậu, cô nhóc này là lần đầu tới đây.”
“Nói thừa.” Kiều Du nói, “Người ta là học sinh ba tốt, học kỳ nào cũng giành được học bổng hạng nhất của trường, đâu như chúng ta.”
“Hê, trụ cột tương lai đấy.”
Thấy Hoắc Tuấn vẫn đang chăm chú nhìn phía dưới, Vệ Thịnh hơi ngạc nhiên, ngớ ra một lúc rồi mới ghé lại cười hỏi.
“Sao thế, Hoắc thiếu gia thích thật à?”
Ánh mắt Hoắc Tuấn đảo qua, không nói gì.
Hắn nhớ mang máng, lần đầu tiên gặp cô, hình như cô cũng mặc một thân váy trắng như thế này.
Đó là vào một buổi trưa. Trong khu rừng nhỏ phía sau trung học Càn Đức, hắn nằm trên thảm cỏ mềm đánh một giấc ngủ trưa.
Không biết khi nào mở mắt ra, chợt thấy ngoài lùm cây có cô gái mặc váy trắng đang tập nhảy trong một góc không người.
Động tác không giống như được trải qua huấn luyện bài bản, thi thoảng còn lộ ra chút vụng về.
Hơn nữa còn vừa khóc vừa nhảy.
——
Đó là lần đầu tiên Hoắc Tuấn thấy một người vừa nhảy vừa khóc, cũng là lần đầu tiên trông thấy một người khóc an tĩnh tới vậy, vành mắt phiếm hồng, cánh môi bị cắn chặt đến trắng bệch, chóp mũi trắng nõn hơi đỏ lên, trông rất thống khổ.
Thế nhưng lại khiến hắn muốn…
“Hê, lại bảo không đi!”
Vệ Thịnh gác cánh tay lên vai hắn, kéo tâm trí đang bay xa của Hoắc Tuấn trở về.
Hoắc Tuấn lạnh lùng hất tay hắn xuống.
Vệ Thịnh rướn cả người ra phía trước, cười đểu với hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du ngồi đối diện: “Nhất là ở nơi như thế này, mấy bé thuần khiết đúng là càng nhìn lâu càng thấy thích.”
“Làm sao?”
“Chậc, các ông tự nhìn đi, hình dung sao nhỉ… à à, da thịt nõn nà trắng bóc, véo một cái là đỏ lên, giọng nói nhất định cũng nhẹ nhàng thanh thoát, mấy ông chẳng lẽ không muốn——”
“Bốp.”
Lời còn chưa dứt, Vệ Thịnh đã bị ấn mặt vào đĩa hoa quả phía trước.
“… Đệch!”
Cả mặt hắn dính đầy nước hoa quả xanh đỏ, nhếch nhác đứng lên.
Phía đối diện, hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du sửng sốt, sau đó bật cười khi thấy người gặp họa.
Kế bên, Hoắc Tuấn chậm rề rề lau tay, mí mắt lười nhác rũ xuống, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích.
——
“Muốn cái rắm.”
Hoắc Tuấn nhìn xoáy sâu vào người nọ, sau đó hừ lạnh một tiếng, vừa bất mãn vừa khinh thường.
“…”
Không biết vì sao vị đại thiếu gia này đột nhiên lên cơn, Vệ Thịnh lau sạch nước hoa quả dính trên mặt, rốt cuộc cũng hoàn hồn.
“Đây là bảo bối của Hoắc thiếu gia, không được vô lễ đúng không? Được rồi, anh em hiểu rồi, anh em đi sắp xếp cho cậu!”
Tần Yên ngồi một bên cắn chặt môi, muốn nói lại thôi.
Vệ Thịnh đã giơ tay gọi người tới. Hắn chỉ về phía bục piano, “Mời cô gái kia lại đây, phải lễ phép, dám động vào chút da thịt nào của cô ấy cậu cứ liệu hồn.”
Xong Vệ Thịnh quay lại, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Vậy được rồi chứ?”
Hoắc Tuấn cười nhạt, nhấp một ngụm rượu, không hề ngước mắt.
“Cô ấy không tới đâu.”
“…”
Tần Yên ngồi bên cạnh không nói gì, nhưng ánh mắt thoáng thả lỏng.
Hiển nhiên, cô ta cũng nghĩ giống hắn.
Một phút sau.
Tần Yên không thể tin nổi nhìn bóng người nhỏ bé quen thuộc phía dưới đang im lặng theo sau chân phục vụ.
Mà trên sopha,
Hoắc Tuấn bỏ đôi chân đang gác trên bàn xuống, đôi mắt nheo lại.