Đọc truyện Có tên cố chấp luôn muốn độc chiếm tôi – Chương 18:
Chương 18: Vạch trần chị gái giả dối
Sau ngày đó, Cao Hạo xin phép nghỉ ốm, từ đó không còn xuất hiện tại khu huấn luyện nữa.
Trong nội bộ ban văn nghệ, có người truyền tai nhau rằng Cao Hạo đã nộp đơn xin chuyển trường, sau này dù trở về trung học Càn Đức cũng sẽ không còn trông thấy anh ta nữa.
“Đúng là hả lòng hả dạ!” Cố Tâm Tình sau khi nhận được tin tức thì căm giận nói, “Thứ người cặn bã bại hoại như vậy, ngẫm lại tớ từng gọi anh ta là học trưởng mà cũng thấy buồn nôn!”
Tần Khả trái lại phản ứng khá lạnh nhạt đối với tin tức này.
Cố Tâm Tình: “Mà Khả Khả này, mấy ngày gần đây sao không trông thấy anh Tuấn nữa, anh ấy đi đâu rồi?”
“…”
Nhắc đến chuyện này, Tần Khả lại bất lực xoa ấn đường, “Bị nhốt lại rồi.”
“Hả??”
Cố Tâm Tình cả kinh suýt thì nhảy bật lên.
“Là vì chuyện Cao Hạo?”
“Ừ.” Ngón tay đang cầm phấn viết bảng của cô chợt ngừng lại, cô hơi rũ mắt.
“Có điều cũng khó tránh được.”
Nhớ lại cảnh tượng chứng kiến hôm đó, cho dù đang giữa ngày hè tháng tám nóng bức, Cố Tâm Tình cũng cảm thấy như bị đông cứng từ đầu tới chân.
Trong lòng không kìm được rét run, lát sau cô mới chần chừ nói: “Chuyện kia tớ vẫn chưa hỏi cậu, hôm ấy sau khi cậu cúp điện thoại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao Hoắc Tuấn lại…”
Cô do dự lựa chọn từ ngữ, nhỏ giọng thì thầm, “Sao tự nhiên lại điên thành như vậy?”
Tần Khả im lặng.
Mà Cố Tâm Tình tới giờ nghĩ lại vẫn thấy hãi hùng.
“Hôm đó bác sĩ của khu nói, vết cắt trên cổ Cao Hạo vừa chuẩn vừa độc, ngay trước động mạch cổ, nếu khi đó mảnh thủy tinh kia ấn xuống thật, chỗ chúng ta lại không đủ máu cung cấp, anh ta chắc chắn chỉ có đường chết.”
Tần Khả thở dài không phát ra tiếng.
“Bác sĩ nói vậy hả? Chả trách thầy Ngô lại nổi cơn thịnh nộ.”
“Ừa.” Cố Tâm Tình gật đầu. “Suýt nữa thì gây ra án mạng mà, thầy Ngô chắc cũng sợ không nhẹ.”
Tần Khả đảo mắt, nhấc tay, bắt đầu viết đoạn kết dưới góc báo.
Giọng điệu cô lạnh nhạt, kèm theo chút bất lực.
“Cho nên mới nói, chỉ cấm túc anh ta mấy ngày đã là phạt nhẹ nhàng lắm rồi.”
Cố Tâm Tình lắc đầu như cái trống bỏi.
“Trọng điểm không phải là phạt nặng hay nhẹ, mà là thật sự có người dám cấm túc anh Tuấn hả?”
Tần Khả: “…”
Tần Khả bất lực: “Cái cậu quan tâm cũng lạ kỳ thật đó.”
Cố Tâm Tình: “Thì vốn là thế mà, đây là anh Tuấn đó. Chớ nói cái vụ hồi lớp 10 làm ầm ĩ tới mức cả khu huấn luyện long trời lở đất, ngay cả ở trường, hai năm nay, cả trung học Càn Đức từ trên xuống dưới không một ai trị được anh ta đâu.”
Nói xong, chính Cố Tâm Tình cũng thấy lạ.
“Cho nên rốt cuộc là vì sao, anh Tuấn lại ngoan ngoãn nghe lời chịu cấm túc như vậy?”
Tần Khả không đáp.
Bởi vì cô chợt thấy chột dạ, cô có cảm giác chuyện này có liên quan tới ba điều giao hẹn giữa cô với hắn lúc trước.
Cố Tâm Tình: “Khả Khả này, cậu có biết anh Tuấn bị cấm túc tới khi nào không?”
Tần Khả nhẩm tính.
“Chắc chiều nay là được ra rồi.”
Cố Tâm Tình nghe vậy lập tức lấy vai đẩy cô, nói đùa.
“Ây dô, quan tâm anh Tuấn của chúng ta ghê nha.”
Tần Khả bất đắc dĩ lườm cô bạn.
“Được rồi, tớ xong việc rồi, cậu cũng về được rồi đấy.”
“Đừng thế chứ, tớ khó khăn lắm mới ‘trốn’ ra được.” Cố Tâm Tình quấn lấy cô, cười, “Tớ đi cất dụng cụ với cậu!”
“…”
Không lay chuyển được cô bạn, Tần Khả đành phải đồng ý.
Hai người tới phòng công tác của tổ báo cũng vừa đúng lúc nghỉ sau giờ cơm trưa, không ít thành viên của tổ đều đang ở đây.
Mọi người ngồi vây quanh chiếc bàn vuông, dường như đang thấp giọng bàn luận chuyện gì đó.
Thế nhưng khi Tần Khả với Cố Tâm Tình vừa bước vào, mấy người đồng loạt im re.
Những ánh mắt phức tạp mang theo sự tìm tòi nghiên cứu tới tấp rơi lên người Tần Khả.
Tần Khả và Cố Tâm Tình hai mặt nhìn nhau, khẽ nhíu mày.
Cố Tâm Tình: “Khả Khả, có phải cậu lén lút làm chuyện xấu gì sau lưng tớ không? Nếu không sao mọi người lại dùng ánh mắt kỳ dị như vậy nhìn chúng ta?”
“…” Tần Khả tất nhiên biết Cố Tâm Tình là đang nói đùa, nhưng chính cô cũng cảm thấy khó hiểu. “Cứ vào trước rồi tính.”
“Ừ.”
Đi tới phía trong cùng của căn phòng, một bóng người lộ ra trong góc.
Người nọ ngồi trên ghế, mái tóc dài cố ý buộc lỏng rũ xuống, khuôn mặt trái xoan đẫm nước mắt, đang được người kế bên vỗ vai an ủi, chốc chốc lại thút tha thút thít.
Nữ sinh ngồi kế bên cô ta vẫn đang thấp giọng trấn an.
“Chúng tớ đều biết cậu không phải người như vậy mà, Yên Yên, cậu đừng buồn nữa.”
“Nhưng mà thầy Ngô…”
Tần Khả nghe được, đuôi mày hơi nhướn, trong lòng chợt sáng tỏ.
Cố Tâm Tình cực kỳ không biết nhẫn nại, cô kéo một học sinh mới cùng khối đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Chị Tần Yên này là bị làm sao thế?”
Người bị kéo mang vẻ mặt phức tạp nhìn Cố Tâm Tình cùng Tần Khả đi cạnh cô một cái, rồi mới ợm ờ nói: “Hình như trưa nay chị Tần Yên bị thầy Ngô Thanh Việt gọi lên văn phòng đoàn.”
“Thế chị ta đây là…?”
“Nghe nói là vì chuyện của anh Cao Hạo, chị ấy bị thầy giáo huấn cho một trận.” Nữ sinh vừa nói liếc nhìn Tần Khả, “Cụ thể thế nào chúng tớ cũng không rõ, khi ấy thầy Ngô kêu mọi người ra ngoài hết, một mình ngồi nói chuyện với chị Tần Yên một lúc lâu, ở bên ngoài nghe giọng thầy hung dữ ghê lắm. Cũng không biết là vì chuyện gì, tóm lại là từ lúc trở về tới giờ chị ấy cứ khóc mãi.”
“…”
Cố Tâm Tình tất nhiên biết vì sao, nghe xong cô chán ghét quay ra nhìn Tần Yên vẫn còn đang ngồi trong xó khóc rưng rức.
Sau đó cô tới bên cạnh Tần Khả, thì thầm:
“Chắc là bị thầy Ngô mắng cho phát khóc đây mà, Khả Khả, Tần Yên cũng được lắm, còn có mặt mũi ngồi đó mà ấm ức với chả khóc lóc?”
Tần Khả không nói gì.
Cô lẳng lặng nhìn Tần Yên vài giây, khóe môi nhẹ cong lên, thế nhưng đôi mắt hạnh xinh đẹp thì lại không hề có chút ý cười.
Chỉ có sự trào phúng khi nhìn rõ mấy trò hề của Tần Yên.
“?”
Cố Tâm Tình sửng sốt, “Sao chị ta lại khóc? Lương tâm thức tỉnh hả?”
Tần Khả khẽ bật cười, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Thứ đó, trước phải có đã, rồi mới có thể thức tỉnh được, không phải sao? Có lẽ chị ta đang có tính toán khác.”
“Hả?”
Cố Tâm Tình càng ngơ ngác.
Tần Khả xoay người, đi qua giá dụng cụ bỏ đồ đạc trong tay xuống, giọng điệu rất tùy tiện, khẽ nói: “Cậu cứ chờ mà xem, chuyện này chị ta sẽ không dễ dàng chịu thua vậy đâu.”
“Không phải chứ, chị ta còn định làm gì nữa?”
Tần Khả: “Cậu không thấy sau khi chuyện kia xảy ra, chị ta không hề tới gặp tớ lấy một lần, ngay cả di động cũng là nhờ người khác đem trả à?”
“Chắc chắn là do chị ta không có mặt mũi nào nhìn cậu.”
“Cậu tưởng da mặt chị ta mỏng thế à?” Tần Khả cười cười, “Nếu mà mỏng thật, chị ta đã không làm ra loại chuyện như vậy rồi.”
“…”
Cố Tâm Tình nửa tin nửa ngờ lời của Tần Khả, cũng không phải do không tin tưởng, mà chỉ là vì theo cô thấy, đối với chuyện này Tần Yên đã không có bất kỳ khả năng lật mình nào nữa rồi.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Cố Tâm Tình đã nhận ra hiểu biết của mình đối với giới hạn của nhân loại một lần nữa bị Tần Yên đổi mới.
——
Chuyện Tần Yên khóc lóc trong tổ báo không hề cố ý giấu giếm, rất nhanh, cả ban văn nghệ đều biết chuyện Tần Yên buổi sáng bị thầy Ngô Thanh Việt gọi lên hung hăng giáo huấn cho một trận, hơn nữa chuyện này còn có liên quan tới việc Cao Hạo đột ngột rời đi.
Ngoài ra, có người còn ‘tình cờ’ nghe được trong lúc Tần Yên khóc lóc nức nở, rằng vụ ăn mắng này của Tần Yên có liên quan mật thiết tới cô em gái Tần Khả.
Trải qua một buổi chiều lên men tin tức, sang quá nửa buổi chiều đa phần các thành viên trong ban đều bắt đầu bàn tán.
Tần Khả từ đầu tới cuối không hề tham gia vào.
Tới tận gần tối, lúc học sinh trong tổ bắt đầu đi viết báo cho các nơi trong khu, Tần Khả thân là một thành viên trong tổ rốt cục cũng bị lây tới.
“Tần Khả.”
“Hử?”
Tần Khả đang đứng trước bảng, nghe tiếng gọi thì quay đầu lại, trông thấy một khuôn mặt không quen lắm.
Hình như là cô bạn có quan hệ không tồi với Tần Yên, đây là ấn tượng duy nhất trong đầu Tần Khả.
“Có chuyện gì ạ?”
Tần Khả vẻ mặt lạnh nhạt, tầm mắt vòng ra phía sau người vừa tới. Cách đó chừng vài mét, Tần Yên đang kéo tay một nữ sinh khác, hai mắt đỏ hồng cúi đầu đứng một bên.
“Mày còn hỏi ‘có chuyện gì’?”
Nữ sinh nọ cười lạnh:
“Mày không có lương tâm sao? Mày không nhìn xem Tần Yên đã khóc thành cái dạng gì rồi à? Cậu ấy là chị gái mày đó, vì chuyện của mày mà bị mắng, thế mà mày không ư hử lấy chút nào? Mày là động vật máu lạnh à??”
Nữ sinh này không biết vô tình hay cố ý, giọng nói không hề đè thấp, trái lại cất cao giọng oang oang nói.
Không chỉ các thành viên khác trong tổ báo cùng ban văn nghệ đang đứng chung quanh, ngay cả lớp đang tập luyện cách đó mười mấy mét cũng nhịn không được ngó sang.
Dưới đủ loại ánh mắt phức tạp khác nhau, Cố Tâm Tình khẩn trương từ xa chạy lại.
Tần Khả đứng nguyên tại chỗ, là tiêu điểm tập trung ánh mắt của tất cả mọi người thì lại không hề thay đổi sắc mặt.
Cô nhìn Tần Yên đang đứng phía sau, mở miệng, thanh âm vô cùng bình tĩnh.
“Vì chuyện của tôi mà bị mắng, này là ai nói?”
“Tất nhiên là chính miệng Tần Yên…” Nữ sinh nọ nghẹn lại, vội sửa lời, “Lúc đứng bên ngoài rõ ràng tụi này có nghe thấy thầy Ngô nhắc đến tên mày! Vì thế chỉ có thể là vì chuyện của mày nên Tần Yên mới bị mắng.”
Tần Khả bật cười.
Cô ném viên phấn trong tay vào thùng rác, hai bàn tay trắng nõn vỗ bộp bộp.
Sau đó cô mới thong thả ngước mắt nhìn, giọng nói lạnh đi:
“Ý chị là, tôi mắc lỗi, Tần Yên chịu mắng thay tôi?”
Nữ sinh bị Tần Khả nhìn như vậy thì không hiểu sao chợt thấy thiếu tự tin, rõ ràng có chút chột dạ.
“Đúng… đúng thế.”
“Nực cười.”
“Chuyện, chuyện này có chỗ nào buồn cười!?”
Tần Khả quét ánh mắt lạnh lùng qua, “Nếu tôi là người mắc lỗi thật, thầy Ngô không phạt tôi mà lại đi phạt Tần Yên? Đây là logic thầy cô nào dạy chị thế?”
“Mày…”
Nữ sinh nọ chỉ được cái não rỗng, xét về tư duy biện chứng hoàn toàn không theo kịp Tần Khả. Cô ta lặng yên mấy giây không nói gì, các thành viên của ban văn nghệ đứng chung quanh phóng ánh mắt đánh giá sâu xa nhìn về phía họ.
Tần Yên đứng sau lưng nữ sinh kia, từ đầu tới cuối hai mắt đỏ bừng, rốt cuộc bắt đầu mất kiên nhẫn.
Chị ta cất lời, mang theo chút nghẹn ngào do khóc lâu, bước nhanh lên trước.
“Tiểu Khả, chị biết chuyện này là chị sai. Nhưng chị thật sự không ngờ Cao Hạo sẽ làm ra chuyện như vậy…”
Vừa nói, nước mắt Tần Yên lại chực trào tựa như thứ không đáng tiền.
Bộ dáng vô cùng nhu nhược đáng thương.
So ra, Tần Khả mặt gần như không chút cảm xúc đứng một bên trông lại càng xa cách khó gần.
Tần Yên vẫn đang tủi thân nghẹn ngào:
“Cậu ta nói với chị là cậu ta không thích chị nữa, cậu ta thích em hơn, còn nói em cũng có hảo cảm với cậu ta… cậu ta nhờ chị giúp, mặc dù trong lòng rất buồn nhưng chị vẫn muốn giúp hai người đến với nhau, cho nên mới đồng ý giúp. Thật sự chị không ngờ đến cuối cùng lại thành ra như vậy.”
Tần Yên nói, dường như rất kích động, khóe mắt đỏ hồng bước lên trước muốn kéo tay Tần Khả.
Tần Khả nhíu mày lùi về sau một bước.
Hai mắt chị ta lập tức càng đỏ thêm, nước mắt lại lã chã rơi.
“Tần Khả, mày quá đáng lắm rồi đấy.”
Hai nữ sinh theo sau Tần Yên bước tới, một trong hai người đưa khăn giấy cho Tần Yên lau nước mắt, một người còn lại tức giận gân cổ lên trừng Tần Khả.
“Rõ ràng là lỗi của mày, quan hệ Cao Hạo với Tần Yên từ hồi lớp 10 đã rất tốt, là mày chen chân vào giữa hai người họ, Tần Yên cũng vì mày là em mà không tính toán so đo, trái lại còn giúp đỡ cho mày với Cao Hạo đến với nhau. Thế mà mày còn mặt dày đi báo với thầy Ngô hòng trả đũa??”
“Đúng đó!” Một người khác cũng đệm theo, “Tần Yên thật đáng thương, bị con em gái ăn cháo đá bát không chịu yên phận cướp bạn trai, lại còn gặp phải thứ người cặn bã như Cao Hạo, kết quả bị oan đến thảm thiết, lại còn phải chịu trận mắng của thầy Ngô…”
“Đệch! Mợ!”
Người kế bên rốt cuộc cũng bùng nổ.
Cố Tâm Tình nhịn nữa nhịn mãi cuối cùng không thể nhịn được nữa, hùng hổ từ phía báo tường xông tới.
“Tôi thật sự chịu cmn hết nổi rồi, kẻ đổi trắng thay đen ở đây là ai?! Các ngươi nghe thấy hay là tận mắt nhìn thấy mà dám huênh hoang đứng đây khoa tay múa chân?”
Cố Tâm Tình phẫn nộ nhìn về phía Tần Yên.
“Chị Tần Yên, tôi vì tôn trọng chị lớn hơn một tuổi cho nên mới gọi một tiếng ‘chị’, tối đó rốt cuộc chị với Cao Hạo đã bàn mưu những gì, chị đã tính kế Khả Khả ra sao, chị đây là phát rồ rồi hay là già cả lú lẫn, ngay cả cái này cũng quên?!”
Nhóm người Tần Yên bị Cố Tâm Tình đột nhiên nhảy xồ ra lớn tiếng quát tháo làm cho ngớ ra, một người trong nhóm phản ứng lại rất nhanh, chị ta lạnh mặt.
“Một đứa học sinh mới như mày sao lại nói lời khó nghe như thế?”
“Đúng đó.”
“Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Ở chung với một đứa ăn cháo đá bát cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì!”
Cố Tâm Tình tức điên.
Từ nhỏ tới lớn cô đã bao giờ phải chịu oan khuất thế này bao giờ, thế nhưng chị ta cố tình cứ khóc lóc thảm thương, hai bà cô bên cạnh lại vừa an ủi vừa mỉa mai đâm chọc đấu võ mồm, chặn miệng cô không thốt lên được một chữ, tức đến mặt mũi đỏ bừng.
Mà Tân Yên, thấy ánh mắt những người xung quanh bắt đầu do dự, cô ta càng khóc ghê hơn, còn vừa khóc vừa khe khẽ xin lỗi Tần Khả:
“Chị xin lỗi Khả Khả, sau này chị sẽ không nhiều chuyện nữa… lần này là chị không đúng…”
Mấy nam sinh trong ban văn nghệ không nhìn tiếp được nữa.
“Tần Khả học muội, chị em đã xin lỗi em rồi, em cũng nói gì đó cho qua chuyện này đi.”
“Đúng đó, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, cần gì phải làm ầm ĩ lên, ai cũng không vui?”
“Vả lại, cái thằng Cao Hạo kia trái một người phải một người, đúng thật không phải thứ ra gì, gây chuyện xong quay đầu chạy mất, còn vu oan giá họa cho Tần Yên.”
“Phải đó, Tần Yên mới là người bị hại nặng nề nhất.”
“…”
Nghe những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt Tần Khả càng ngày càng âm u lạnh lẽo.
Không biết mà dám phán bừa.
Hoàn toàn không nắm rõ chân tướng, chỉ dựa vào hoa ngôn xảo ngữ cùng mấy giọt nước mắt, tất cả mọi người liền tự cho rằng mình đứng trên điểm cao chính nghĩa cùng đạo đức, nhất quyết phải làm ‘thần’ nắm quyền phán định, khoa tay múa chân.
Qủa nhiên dù có trọng sinh sống lại, những kẻ đáng cười vẫn đáng cười như cũ, kẻ ngu muội thì vẫn cứ ngu muội.
Dựa vào kinh nghiệm diễn xuất cùng mặt dày tích góp bao năm, Tần Yên cũng vẫn dễ dàng đùa bỡn đám bạn bè đồng trang lứa ngốc nghếch.
Trò khôi hài này Tần Khả càng xem càng thấy phiền chán mệt tim.
Cô kéo tay Cố Tâm Tình còn đang phí công muốn tìm lời phản bác, “Đi thôi.”
Cố Tâm Tình trợn lớn hai mắt: “Cứ bỏ qua như vậy sao, dựa vào đâu chứ?! Rõ ràng bọn họ mới là đám người đổi trắng thay đen!”
Tần Khả bất đắc dĩ cười cười.
“Cậu nghĩ vấn đề ở chỗ ai có lý hơn sao? Không phải đâu.” Cô liếc nhìn Tần Yên đứng cách đó mấy mét, ánh mắt lạnh lùng, “Tần Yên đã ở trong ban văn nghệ một năm, chúng ta mới có mấy ngày? Vả lại, bảo cậu bày ra dáng vẻ yếu ớt đáng thương không biết xấu hổ thế kia, cậu làm được không?”
Tần Khả nhướn vai, nói đùa.
“Tóm lại tớ làm không được.”
Cố Tâm Tình giận đến nghiến răng, léo nhéo thêm một chốc rồi cũng héo rũ tinh thần.
“Tớ cũng không làm được, có mấy ai mà mặt dày được như đám người đó, nếu đổi lại là tớ, chắc giờ chỉ hận không thể tìm cái hố mà nhảy xuống chôn mình đi, nào có mặt mũi ra ngoài gặp ai hay là nói mấy thứ mất thể diện như vậy?”
“Cho nên ấy à.”
Tần Khả cười cười, trong lòng lạnh lẽo mà quyết đoán.
“Rất nhiều việc, càng mặt dày thì càng được lợi, càng dễ được mọi người ủng hộ, ban văn nghệ là địa bàn của chị ta, ở chỗ này chị ta có thiên thời địa lợi nhân hòa, hiểu chưa?”
“Không hiểu lắm.”
“Cố Tâm Tình, sao cậu lại chậm…”
Tần Khả định trêu chọc cô bạn, từ ‘hiểu’ còn chưa thốt ra khỏi miệng, cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng, thoáng sửng sốt.
Cô ngước mắt nhìn Cố Tâm Tình đứng trước mặt, “?”
Cố Tâm Tình lắc đầu vô tội.
“Câu vừa rồi không phải tớ nói.”
“…”
Tần Khả thầm nghĩ tất nhiên là tớ nghe ra.
Cô bất đắc dĩ xoay người lại, không ngoài dự đoán trông thấy người con trai mặc áo phông quần dài đen biếng nhác ngồi xổm cạnh lối đi bằng cát cao hơn khu đất thấp này gần hai mét.
Mũ lưỡi trai bị hắn lấy xuống, chụp lên cái đầu vừa quay lại của Tần Khả.
“Lúc ở với tôi sao không thấy em nói nhiều thế nhỉ?”
Tần Khả: “…”
Tần Khả đưa tay lấy mũ hắn xuống, khuôn mặt không rõ là do phơi nắng hay sao mà rạm đỏ.
“Sao anh lại tới?”
——
Người tới chính là Hoắc Tuấn.
Nghe vậy, hắn nhướn một bên mày.
“Vì sao tôi không thể tới?”
Không biết có phải do khuôn mặt đẹp trai kia quá có sức công kích hay không, khi hắn nhướm mi khiêu mày, vẻ mặt lười biếng tản mác cũng làm người khác không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt hắn nhìn xuống đám người phía dưới.
Dưới khu đất thấp hơn hai mét, tất cả thành viên trong ban văn nghệ thoáng chốc im như hến.
Hoắc Tuấn nhếch mép, nụ cười vừa cuốn hút lại ngông cuồng.
“Tôi vừa thấy mấy người nói chuyện rôm rả lắm mà? Đang nói gì đó, kể nghe xem.”
“…”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không một ai dám mở miệng.
Đám người Tần Yên nghe thấy đoạn đối thoại thân mật không chút xa lạ giữa Tần Khả và Hoắc Tuấn, ba người thoáng biến sắc mặt.
Một người trong đám rốt cuộc cũng chật vật sốc lại tinh thần, nở nụ cười cứng ngắc.
“Anh Tuấn… chuyện này không liên quan tới anh, đây là chuyện riêng của ban văn nghệ chúng tôi, tự chúng tôi giải quyết là…”
“Bộp.”
Người con trai từ trên bệ cao hai mét nhảy xuống, át đi tiếng nói.
Cả đám há hốc nhìn.
Bầu không khí yên lặng tới chết chóc.
Quán tính qua đi, hắn đứng thẳng người lại, đôi mắt hoa đào nhướn lên, nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai cũng trở nên hung tàn…
“Cái gì cơ? Tôi không nghe rõ, cô nói lại lần nữa.”
“…”
Nữ sinh nọ sợ tới mặt mũi trắng bệch, vô thức lui về sau nửa bước.
Hoắc Tuấn cười lạnh.
Hắn đảo mắt, ánh mắt lại rơi trên người Tần Yên.
“Đừng khóc nữa.”
Tần Yên sững người, không dám tin nhìn Hoắc Tuấn, đáy mắt lấp lóa ánh sáng hy vọng.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cô nghe tiếng hắn lạnh lùng cười nhạt…
“Còn khóc nữa, ai không biết lại tưởng, đứa em gái suýt nữa bị cô hủy đi danh dự cả đời ngược lại đã làm gì cô đấy.”
“…”
Không khí chợt lặng ngắt.
Mọi người trong ban văn nghệ kinh ngạc nhìn Tần Yên.
Có thể thấy rõ chuyện ‘suýt chút nữa bị hủy đi danh dự cả đời’ này chính là một phần bị cô ta giấu nhẹm đi trong khi tủi thân khóc lóc kể lể.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Tần Yên biến sắc.
Thân người cứng ngắc hai giây, sau đó cô ta mới đáng thương ngước đầu nhìn Hoắc Tuấn.
“Anh Tuấn, em thật sự không ngờ Cao Hạo lại muốn làm chuyện như vậy với Tiểu Khả, cậu ta luôn miệng nói với em hai người là lưỡng tình tương duyệt… cho nên em tưởng Tiểu Khả cũng…”
“Tưởng gì, tưởng cô ấy cũng thích cái thằng cặn bã kia?”
Hoắc Tuấn cười nhạo.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tần Khả, mắt nhẹ rũ xuống, một bộ dáng bất cần đời.
——
“Vậy thì cô sai rồi. Ngay đến tôi đây cô ấy còn không thích… Cao Hạo kia là cái thá gì?”
Tần Khả: “…”
Tần Khả giả bộ không nghe thấy, di dời tầm mắt.
Sắc mặt Tần Yên đã trắng càng trắng hơn.
Nghe ra ý Hoắc Tuấn muốn bảo vệ Tần Khả đến cùng, cô ta cũng không dám có ý đồ chiếm cứ cao điểm đạo đức nữa, chỉ đành chấp nhận lùi để tiến, nước mắt dọc theo cái cằm nhọn trái xoan rơi xuống đất như vòi nước hỏng van.
“Chị xin lỗi… là lỗi của chị… Tiểu Khả, xin hãy tha lỗi cho chị, sau này chị sẽ không lo chuyện bao đồng nữa, chị xin lỗi em…”
Các thành viên trong ban không nhìn nổi nữa, có người lớn gan dè dặt lên tiếng.
“Tần Khả học muội, chị em đã xin lỗi vậy rồi, em cũng đừng tính toán so đo nữa.”
“Phải đó, suy cho cùng cũng không xảy ra chuyện gì.”
“Qua rồi thì để nó qua thôi.”
“…”
Hoắc Tuấn bất chợt bật cười.
Cả đám im re, không ai dám ho he câu nào nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Hoắc Tuấn nheo mắt, nhìn về phía người cuối cùng vừa mở miệng.
“Giả sử giờ tao đập chết mày, ba phút sau, có phải tao cũng có thể nói, ‘đã qua rồi thì để nó qua thôi’?”
“…”
Người nọ tức khắc mặt mũi trắng bệch.
Hiển nhiên là bị lời của Hoắc Tuấn dọa cho không nhẹ.
Mặc dù bọn họ không biết tối hôm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn mảnh kính vỡ cùng với vết máu rải rác đầy đất cũng đủ cho thấy mức độ nghiêm trọng của vụ việc.
Hơn nữa có người còn nói, sáng hôm đó Cao Hạo là phải ngồi xe cứu thương mà đến bệnh viện.
Cao Hạo vừa đi, Hoắc Tuấn liền bị nhốt vào phòng tạm giam của khu huấn luyện.
——
Chuyện tốt do ai gây nên, nhìn là rõ.
Dọa cho đám người ban văn nghệ sợ dúm dó không dám lên tiếng xong, Hoắc Tuấn mới quay đầu nhìn Tần Yên.
Hắn tiến lên trước hai bước.
Tần Yên khẽ run rẩy, khuôn mặt trắng bệch đáng thương ngước lên, nước mắt ầng ậng trào trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
“Anh Tuấn, em xin lỗi, em thật sự không biết Cao Hạo sẽ làm vậy…”
Hoắc Tuấn nhếch miệng cười.
“Đừng khóc.”
“…”
“Tôi chướng mắt.”
“…!”
Khuôn mặt Tần Yên thoắt cái trắng thêm mấy sắc độ.
Cô vừa không dám tin vừa không cam lòng nhìn trân trân Hoắc Tuấn, giống như không cách nào hiểu được vì sao hắn lại có thể nói ra lời lẽ tàn nhẫn tới vậy.
Hoắc Tuấn cười nhạt.
“Có phải cô cho rằng, mọi thằng đàn ông trên thế giới này đều là cái loại sẽ bị mấy giọt nước mắt với khuôn mặt đáng thương mê hoặc điên đảo đến mức không biết phân biệt trắng đen…”
Hoắc Tuấn liếc mắt nhìn sang đám người của ban văn nghệ đang đứng cạnh đó.
Cười lạnh.
“Đám ngu ngốc?”
“…”
Tất cả những nam sinh từng lên tiếng nói đỡ cho Tần Yên lúc này sắc mặt tức khắc tối sầm.
Mà Hoắc Tuấn thì lười để ý bọn họ.
Hắn quay đầu lại, đút tay túi quần, thân người hơi gập về trước, tới một khoảng cách đủ gần có thể khiến cho đám nữ sinh không biết nội tình phát ra tiếng kêu chói tai…
Nhưng những người đứng ở phạm vi xung quanh hắn đều có thể nghe thấy mồn một giọng nói lạnh tựa hàn băng của hắn.
“Tần Yên, cô làm màu làm mè, giả bộ đáng thương muốn điên đảo thị phi đen trắng, cái bộ dạng này của cô chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Nói rồi, giống như chứng thực cho lời nói của mình.
Hắn cau mày, lạnh lùng lùi về sau một bước.
Sau đó hắn liếc nhìn Tần Yên, mặt không cảm xúc mở miệng.
“Mặc kệ trong lý do khiến cô ghen ghét với Tần Khả có tôi hay không, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô.”
Cái cằm với đường cong sắc bén như bạnh ra, hắn hất mặt sang bên.
“… Cút.”
Sắc mặt Tần Yên nháy mắt trắng bệch tới thảm thương.
Dưới bầu không khí lặng ngắt như tờ, rốt cuộc Tần Yên cũng không chịu đựng được nữa, cô ta bật khóc chạy đi.
Mọi người xì xào thổn thức.
Trong đám nam sinh có người cực kỳ bất mãn tức giận, nhưng lại không dám mở miệng, phía nữ sinh phần lớn đều dùng ánh mắt kính nể hoặc lấp lánh sáng ngời mà nhìn Hoắc Tuấn, suy cho cùng cái bộ dạng khóc lóc tức tưởi nhu nhược đáng thương kia của Tần Yên, bọn họ chẳng mấy ai thích.
Hoắc Tuấn mặc kệ.
Mắng cho Tần Yên bỏ chạy xong, hắn mới xoay người lại, đi thẳng tới bên cạnh Tần Khả.
Cố Tâm Tình vẫn đang kích động tới đỏ bừng cả mặt: “Anh Tuấn ngầu quá đi huhuhu em với Khả Khả ban nãy sắp bị mấy kẻ không biết xấu hổ kia chọc cho tức điên rồi!”
Hoắc Tuấn nhíu mày.
“Lần sau gặp phải chuyện này, đừng có lôi Tần Khả đâm đầu ra trước họng súng.”
Cố Tâm Tình mặt nhăn như quả mướp đắng, áy náy nhìn Tần Khả.
“Lần sau tớ sẽ không bộp chộp vậy nữa, Khả Khả. Cậu nói đúng, ban văn nghệ chính là địa bàn của Tần Yên, mấy ông anh kia càng là loại có mắt như mù. Anh Tuấn nói đúng, chỉ mấy giọt nước mắt cá sấu của Tần Yên đã gạt mấy người đó tới mức não úng nước, nếu không phải vì anh Tuấn…”
Tần Khả không nghe nổi nữa, cô cười ngăn cái miệng cô bạn lại.
“Được rồi được rồi, đừng tâng bốc anh ấy nữa. Không phải bọn cậu sau giờ cơm tối phải tập trung đi huấn luyện à?”
“Ấy chết! Suýt thì quên mất tiêu!”
Cố Tâm Tình vỗ tay cái bốp, sực nhớ ra: “Tớ phải đi ngay đây!” Vừa chuẩn bị cất bước chạy, như chợt nhớ ra điều gì, cô lại làm mặt quỷ với Tần Khả, cười nói: “Ây da, tớ biết rồi, có phải cậu ngại cái bóng đèn sáng chói là tớ đây không? Hiểu mà hiểu mà, tớ đi ngay đây…”
Nói rồi, không đợi Tần Khả bực lên, Cố Tâm Tình đã lượn đi nhanh như một làn khói, thoáng cái không thấy bóng dáng.
Tần Khả bất đắc dĩ quay đầu lại.
Đối diện với đôi đồng tử đen sẫm của Hoắc Tuấn, trái tim cô mềm nhũn.
“Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh.”
Hoắc Tuấn nhướn mày, không nói gì.
Do dự một lát, Tần Khả nói “Có điều nếu có lần sau, anh đừng nên đứng ra nói đỡ cho tôi thì hơn. Như trước đã nói, ban văn nghệ là địa bàn của Tần Yên, nếu làm mọi người chướng mắt anh, vậy chẳng phải…”
“Ban văn nghệ là địa bàn của cô ta.”
Hoắc Tuấn khàn tiếng thấp giọng cười, rũ mắt, ánh mắt dậy sóng nhìn cô.
“Còn trung học Càn Đức là địa bàn của tôi.”
Tần Khả: “…”
“Hơn nữa, địa bàn của tôi chính là địa bàn của em.”
Hoắc Tuấn cúi đầu về trước, rất phạm quy mà cười khẽ nói vào tai cô một câu:
“Những thứ trên người tôi cũng vậy.”