Cớ Sao Mãi Yêu Em

Chương 35


Đọc truyện Cớ Sao Mãi Yêu Em – Chương 35

Ánh mặt trời chiều dịu
nhẹ, tỏa ánh sáng từ ngoài cửa sổ rộng lớn, rọi sáng khắp nhà hàng Kentucky.
Diệp Phiên Nhiên và Hạ Phương Phi dạo phố đã thấm mệt, cả hai ngồi vào vị trí
sát bên cửa sổ, tâm sự than vắn thở dài.

“Mẹ Dương Tịch không phải
là người khó gần đâu!” Hạ Phương Phi uống Coca bằng chiếc ống hút, nói: “Bà ấy
thích kiểu con gái hoạt bát hướng ngoại, thích nói thích cười, biết nịnh đầm,
nhanh nhẹn tháo vát. Ở trước mặt bà ấy, cậu phải cố gắng tỏ vẻ ngoan ngoãn khôn
khéo, nói những lời người lớn thích nghe, việc này không quá khó đúng không?”

Diệp Phiên Nhiên hồi
tưởng lại biểu hiện của mình tại nhà Dương Tịch, căng thẳng rụt rè, chẳng biết
phải mở miệng nói điều gì, chắc là còn lâu mới lấy được lòng của mẹ cậu.

“Mình không thích không
khí gia đình cậu ấy!” Cô gặm xong chiếc cánh gà, mút ngón tay: “Mẹ cậu ấy ở nhà
cũng ra vẻ đầy quan liêu, mặt mày khó đăm đăm, mệt không cơ chứ!”

“Mẹ cậu ấy và mẹ mình
cùng một giuộc với nhau, thường hay lãng quên thân phận của mình, cố chấp đầy
những lý lẽ, khiến người đời chán ghét!” Hạ Phương Phi an ủi cô: “Nhưng mà,
hiện giờ không còn như xã hội trước kia nữa, cậu không cần phải nhìn sắc mặt
của bà ấy để sống nữa, cưới xong cũng không ở cùng nhau, chỉ cần Dương Tịch đối
xử tốt với cậu là được rồi!”

“Cưới xong?” Diệp Phiên Nhiên
cười tự giễu: “Có cưới được không còn chưa biết, nói gì đến chuyện sau khi cưới
chứ?”

“Những lời này của cậu
tốt nhất đừng nói với Dương Tịch.” Hạ Phương Phi khuyên nhủ: “Cậu ta theo đuổi
cậu vất vả như thế, khó khăn lắm mới có thể tính đến chuyện dựng vợ gả chồng,
cậu mà còn nói những lời ủ rũ đó nữa, cậu ấy chắc chắn sẽ nổi giận đấy!”

Diệp Phiên Nhiên cúi đầu:
“Xem ra, cậu hiểu Dương Tịch còn hơn cả mình nữa!”

“Cũng chẳng phải đâu. Vì
mình và cậu ấy có hoàn cảnh gia đình tương đối giống nhau, từ nhỏ lại chơi cùng
nhau!” Hạ Phương Phi nhón lấy chiếc bánh trứng gà nướng cho vào miệng: “Cậu ấy
thừa hưởng cá tính ngang ngạnh uy quyền từ mẹ, trên người toát lên cảm giác ưu
việt hậu duệ của cán bộ lão thành cựu chiến binh, lại còn thông minh đẹp trai nữa
chứ. Điều hiếm thấy chính là cậu ấy chung tình với cậu. Từ trung học lên đại
học, cậu đã nghe thấy tin đồn nào về cậu ấy chưa? Có người bạn trai tuyệt vời
thế kia, cậu chịu chút ấm ức trước mặt mẹ cậu ấy, có xá gì đâu chứ?”

Nghe Hạ Phương Phi nói,
Diệp Phiên Nhiên cảm thấy mình có phần hơi nhỏ mọn. Nội tâm phiền muộn chán
chường thoáng chốc thuyên giảm đi phần nào.

Đang trò chuyện thì điện
thoại Diệp Phiên Nhiên đổ chuông, cô cứ ngỡ là của Dương Tịch, số điện thoại
hiển thị trên màn hình trông lạ hoắc.

“Tiểu Diệp à? Bác là mẹ
của Dương Tịch, hiện bác đang ở phòng 12 quán trà Thiên thượng Nhân gian, bác
muốn nói chuyện riêng với cháu một lát!”

Đối phương lại có thể
Phùng Diệu Hoa! Diệp Phiên Nhiên hơi sửng sốt, cô còn chưa kịp nói lời nào thì
đầu dây bên kia đã gác máy.

“Ai thế?” Hạ Phương Phi
ngồi đối diện trông thấy sắc mặt cô không vui, liền hỏi ngay.

“Mẹ Dương Tịch!” Diệp
Phiên Nhiên chẳng còn tâm trí gặm cánh gà rán nữa. “Bà ấy đang ở quán trà Thiên
thượng Nhân gian, muốn mình đến đó bây giờ!”

Hạ Phương Phi bỗng chốc
trở nên căng thẳng: “Bà ấy giấu Dương Tịch hẹn cậu ra gặp mặt riêng, xem ra
chắc chắn không phải chuyện tốt lành!”

Trái lại, Diệp Phiên
Nhiên cảm thấy rất bình tĩnh, binh đến thì chặn, nước ngập thì chắn, chuyện đến
phải đến chẳng thể trốn tránh được. Đời người dù sao cũng gặp phải những chuyện
ngoài mong muốn, việc cần phải làm là dũng cảm đối mặt.

Hạ Phương Phi vỗ vai,
khích lệ cô: “Đừng sợ, cũng đừng quá xúc động. Nói chuyện phải chú ý giữ kẽ, dù
gì đó cũng là mẹ của Dương Tịch!”

“Cảm ơn cậu, Phi Phi!”
Diệp Phiên Nhiên cảm kích nói: “Vì Dương Tịch, mình sẽ cố gắng trò chuyện với
mẹ cậu ấy!”

Hạ Phương Phi dõi mắt
nhìn theo Diệp Phiên Nhiên. Đang giờ nghỉ trưa cao điểm, người trong quán xô bồ
chen chúc, tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt. Cô chậm rãi bước đến bên cửa, bóng
dáng mỏng manh nhưng sống lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, hé lộ một phong cách
đứng đắn đúng mực.

Sống mũi Hạ Phương Phi
cay cay, hai người họ đã chẳng còn là đứa trẻ nữa, những khó khăn cùng những
trắc trở trong cuộc sống dần khiến họ chững chạc trưởng thành, họ bắt đầu học
tập lòng gan dạ, dũng cảm kiên cường.

Diệp Phiên Nhiên vừa bước
ra khỏi Kentucky thì nhận được điện thoại của Dương Tịch: “Alô, đi dạo phố với
Hạ Phương Phi xong chưa em? Chiều nay mình cùng đi xem phim nhé?”


Nghe giọng điệu thoải mái
của cậu dường như chẳng hề hay biết chuyện gì. Diệp Phiên Nhiên nói khẽ: “Mẹ
anh vừa gọi điện cho em, hẹn gặp em ở quán trà Thiên thượng Nhân gian!”

“Mẹ anh à?” Dương Tịch
kinh ngạc: “Mẹ tìm em làm gì?”

“Chắc chắn là nói chuyện
giữa em và anh!”

Dương Tịch trầm ngâm một
hồi rồi nói: “Em đến đó trước đi, anh sẽ đến ngay! Hai người hẹn nhau phòng số
mấy?”

“Phòng 12.”

“Phiên Phiên!” Giọng cậu
dịu dàng vang lên trong điện thoại, nhấn mạnh: “Bất kể mẹ nói gì với em, em
cũng đừng nổi nóng, đừng để bụng, chuyện này để anh giải quyết!”

“Em hiểu!” Diệp Phiên
Nhiên gật đầu, cảm giác khóe mắt chua xót. Cửa hàng chuyên kinh doanh loa amply
vọng lại bài hát Dũng
khí của Lương Tịnh Như.

“Cuối cùng
thì em cũng quyết định.

Người khác
nói gì em cũng mặc.

Chỉ cần anh
cũng vững lòng như em.

Em nguyện
theo anh đến tận chân trời góc bể.

Chỉ cần ánh
mắt vững vàng của anh.

Thì tình yêu
của em mới trở nên có ý nghĩa.

Chúng ta đều
cần có lòng dũng cảm.

Để tin tưởng
rằng đôi ta sẽ mãi bên nhau.Giữa biển người bao la em vẫn cảm nhận được anh.

Đặt vào tay
em trái tim chân thành của anh…”

Dương Tịch hoàn toàn
không ngờ đến chuyện mẹ cậu hẹn gặp riêng Diệp Phiên Nhiên.

Trước dịp Tết, cậu tốn
bao nhiêu nước bọt mới thuyết phục được bố mẹ gặp mặt bạn gái mình. Hôm đó, khi
cậu dẫn Diệp Phiên Nhiên về nhà ra mắt, thái độ của mẹ tuy không lạnh lùng cũng
chẳng niềm nở nhưng sau đó bà không hề nói tốt về Diệp Phiên Nhiên, thẳng thừng
phản đối chuyện cậu và cô bên nhau.

Mẹ cậu xưa nay vốn nghiêm
nghị, trước mặt lớp trẻ bà rất ít khi tỏ ra vui vẻ hòa nhã, càng chẳng bao giờ
tỏ ý tán thành hay khen ngợi ai bao giờ. Vì lẽ đó mà cậu chẳng mấy để tâm, cứ
ngỡ rằng Diệp Phiên Nhiên đã qua ải. Nào ngờ, mẹ cậu tự dưng ngấm ngầm mục kích
đánh úp, sử dụng chiêu bằng mặt không bằng lòng, áp dụng cách thức xảo ngôn
giảo biện ngay với chuyện yêu đương hôn nhân của chính cậu.

Dương Tịch lo lắng Diệp
Phiên Nhiên chịu ấm ức vì mẹ cậu, càng lo sợ hơn bà có hành vi lời nói quá
khích sẽ làm tổn thương đến Diệp Phiên Nhiên, khiến cô lại thu mình trong vỏ
ốc, vạch rõ ranh giới với cậu. Cậu bối rối hoảng loạn, đứng ngồi không yên,
phóng ngay ra khỏi nhà, đón taxi phóng thẳng đến quán trà Thiên thượng Nhân
gian.

Diệp Phiên Nhiên đẩy cánh
cửa phòng số 12, Phùng Diệu Hoa đang ngồi trên ghế sofa, đầu mày chau lại,
gương mặt nghiêm nghị, mi mắt khẽ nhấc lên, bà nói: “Đến rồi à? Cháu ngồi đi!”

Diệp Phiên Nhiên ngồi
xuống ghế đối diện, bồi bàn bước vào phòng hỏi nhỏ cô muốn uống gì.

“Trà hoa cúc đi!” Trà hoa
cúc có thể an thần, cô muốn mượn nó để xoa dịu lại tâm trạng bấn loạn của mình.

Thoáng chốc, bồi bàn bưng
tách trà hoa cúc bày trước mặt cô, khẽ nhoẻn cười, nói chúc cô ngon miệng rồi
quay người lui ra ngoài khép cửa

Trong phòng chỉ còn lại
hai người, cô ngồi thẳng lưng theo phản xạ, đoan trang ngồi quỳ xuống, đón nhận
ánh mắt lạnh lùng sục sạo quan sát cô từ trên xuống dưới.

“Tiểu Diệp, con người của
ta làm việc không thích vòng vo quanh co.” Phùng Diệu Hoa đi thẳng vào vấn đề:
“Lần này ta tìm cháu, chính là muốn nói với cháu, ta và bố Dương Tịch đều không
tán thành chuyện hai đứa ở bên nhau!”


Diệp Phiên Nhiên chẳng
lấy làm kinh ngạc nhưng vẫn cảm thấy có chút đau thương. Qua lại cùng nhau hai
năm hơn, cuối cùng Dương Tịch đã lấy hết can đảm dẫn bạn gái về nhà ra mắt bố
mẹ, vậy mà vẫn không được thừa nhận và đón nhận. Trong quan niệm của các bậc
trưởng bối, tư tưởng môn đăng hộ đối đã ăn sâu vào gốc rễ, đây hoàn toàn không
phải tình tiết câu chuyện lúc tám giờ.

“Cháu đừng hiểu lầm rằng
chúng ta không đồng ý chuyện yêu đương của cháu và Dương Tịch là vì xuất thân
gia đình cháu.” Phùng Diệu Hoa nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm, nói: “Chuyện
đó vốn không quan trọng, chúng ta cảm thấy hiện nay Dương Tịch đang học đại học
vẫn chưa tốt nghiệp, chuyện dựng vợ gả chồng lúc này còn quá sớm. Đàn ông con
trai mà, phải đặt sự nghiệp lên trên chuyện thành gia lập thất, huống hồ thành
tích học tập của Dương Tịch xuất sắc, biểu hiện ở trường đại học rất tốt, chúng
ta không muốn nó vì mối tình chưa trưởng thành mà bỏ lỡ tương lai trước mặt!”

Là một người mẹ, bất kể
có kiên cường, vẻ mặt có thể lạnh lùng đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng dễ nói
cười với người ngoài nhưng khi nhắc đến đứa con trai giỏi giang nổi trội, cũng
vẫn khó tránh khỏi toát lên ánh mắt dịu dàng hiền hậu kèm theo vẻ cao ngạo vô
bờ bến.

Duy chỉ có người mẹ này
lăng nhục chính chuyện con trai bà qua lại hẹn hò với cô.

Phùng Diệu Hoa cho rằng
Diệp Phiên Nhiên quá tầm thường, vốn dĩ không xứng với đứa con trai đáng tự hào
của bà. Người vợ tương lai của Dương Tịch, chắc chắn sẽ còn nhiều sự lựa chọn
tốt hơn!

“Bác cảm thấy, Dương Tịch
và cháu ở bên nhau sẽ cản trở con đường gấm lụa vinh hoa của cậu ấy ư?” Diệp
Phiên Nhiên cúicánh hoa cúc nhỏ trắng nổi lềnh bềnh trên tách trà thủy tinh.

“Chuyện của hai đứa,
Dương Tịch đã cho ta biết cả rồi.” Phùng Diệu Hoa nói: “Kể cả chuyện nó vì cô
từ bỏ tiêu chuẩn tuyển thẳng, cố chấp tham gia kỳ thi đại học. Thi đỗ điểm cao
không chịu điền nguyện vọng Đại học Thanh Hoa, cứ nhất mực phải vào Đại học Nam
Kinh. Ta chẳng thể nào ngờ rằng, đứa con trai vốn ưu tú chững chạc chẳng bao
giờ khiến ta và bố nó phải bận lòng lại vì cô làm quá nhiều hành động trẻ con
đến như vậy! Tiếp theo, cô còn muốn thao túng nó làm điều gì nữa đây? Bỏ học hay
là tốt nghiệp xong thì cùng cô ở lại thành phố D?”

Giọng điệu Phùng Diệu Hoa
tràn đầy vẻ mỉa mai và chỉ trích, Diệp Phiên Nhiên trong mắt bà đã trở thành
mối hiểm họa hồng nhan, trở thành hồ ly tinh mồi chài dụ dỗ con trai bà bước
chân trên con đường lầm lỗi.

Sống lưng Diệp Phiên
Nhiên lạnh toát, không kìm được, cô ngẩng đầu lên: “Cháu không hề thao túng
Dương Tịch, chuyện gì cũng đều là vì anh ấy tình nguyện làm, nguyên nhân chỉ có
một là vì anh ấy yêu cháu!”

“Yêu à?” Phùng Diệu Hoa
cười nhạt: “Cô tưởng rằng nó yêu cô ư? Thực ra nó chỉ là hiếu kỳ mà thôi! Vì
hoàn cảnh gia đình cô và chúng tôi không giống nhau, cô không giống với những
người con gái xung quanh nó. Con trai ta, ta biết nó lắm, nó vốn là đứa hơn
thua háo thắng. Người nào không thèm đoái hoài gì đến nó thì nó sẽ chẳng cam
lòng, nhất quyết làm mọi cách để dụ dỗ cô, nhất quyết phải giành lấy được đối
phương! Nếu như cô ngỡ rằng đây chính là tình yêu, vậy thì cô lầm to rồi! Ta
khuyên cô tốt hơn nên tự biết sức mình mà rút lui, đừng bám rịt lấy con trai ta
không buông, đến khi có thứ mới mẻ hơn, chơi chán rồi nó cũng sẽ đá cô thôi,
đến lúc đó chẳng phải cô tự rước nhục nhã vào người hay sao?”

Diệp Phiên Nhiên tay nắm
chặt mép bàn, giận đến mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy. Bình thường cô quen
biết không rộng, nhận thức có phần nông cạn, vậy mà hôm nay cô cũng được diện
kiến thế nào gọi là nhân cách đạo đức, thế nào gọi là ngoài miệng thơn thớt nói
cười trong bụng cả bồ dao găm.

Buồn cười thật! Cứ cho bà
là mẹ của Dương Tịch, là phu nhân Phó Thị trưởng đi chăng nữa cũng chẳng thể
nhục mạ người khác

Diệp Phiên Nhiên không
thể nhẫn nhịn thêm nữa, đứng phắt dậy, nhả từng chữ trong tâm trạng đầy phẫn
nộ: “Thưa Dương phu nhân kính mến, cháu không hề bám rịt lấy con trai bác, mà
trái lại, chính con trai bác sống chết quấn chặt lấy cháu. Nếu bác muốn ép cháu
rời xa Dương Tịch thì chi bằng khuyên nhủ cậu ta sớm buông tha cho cháu đi!”

Lời vừa dứt, tiếng mở cửa
đánh rầm vang lên sau lưng cô.

Diệp Phiên Nhiên quay
lại, Dương Tịch đẩy cửa, ánh mắt nhìn cô trân trân, sắc mặt cực kỳ xấu, đôi con
ngươi đen láy như mực lóe lên ánh nhìn kinh ngạc.

Dương Tịch đột ngột xuất
hiện khiến Phùng Diệu Hoa rất đỗi ngạc nhiên, đồng thời cũng khẽ chột dạ.

Dương Tịch đứng ngay cửa,
chau mày, ngẩng đầu lên nhìn mẹ, rồi nói: “Mẹ, sao mẹ làm vậy? Tại sao mẹ nhúng
tay vào chuyện giữa con và Phiên Phiên?”


“Tình yêu hôn nhân là
chuyện trọng đại của cuộc đời. Con là con trai mẹ, mẹ sao có thể ngoảnh mặt làm
ngơ được?” Phùng Diệu Hoa nghe thấy giọng điệu oán trách của con trai thì càng
trút giận lên đầu Diệp Phiên Nhiên: “Tiểu Diệp, ta hẹn gặp riêng cô, vì sao cô
nói với Dương Tịch?”

“Chuyện không liên quan
đến cô ấy, do con muốn đến thôi!” Dương Tịch bảo vệ Diệp Phiên Nhiên theo phản
xạ, bước nhanh đến gần, chụp ngay lấy cánh tay cô: “Mẹ, mẹ đừng ép Phiên Phiên,
bọn con không thể nào chia tay được đâu!” Cậu kéo Diệp Phiên Nhiên đi.

Phùng Diệu Hoa dừng bước
trước mặt cậu, nói: “Tiểu Tịch, những lời vừa rồi của cô ta con đã nghe rồi
chứ? Loay hoay một hồi thì ra con là kẻ yêu đơn phương, nhất bên trọng nhất bên
khinh. Người ta vốn dĩ không hề để mắt đến con!”

“Con tin rằng những lời
vừa rồi của cô ấy chỉ vì phút nhất thời tức giận! Đúng không, Phiên Phiên?”
Dương Tịch nói, nhìn chằm chằm vào Diệp Phiên Nhiên, mong muốn cô có thể chung
sức cùng cậu tranh đấu, cùng nhau cố gắng vượt qua những gian nan hiểm trở
trước mặt

Diệp Phiên Nhiên rất muốn
đáp trả nhưng cổ họng như bị ai đó bóp chặt lấy, con tim bị ai đó xé toạc đến
đau đớn.

Cô không thích Dương Tịch
và mẹ đối đầu ngay trước mặt mình, ép cô thể hiện thái độ. Cô cảm thấy mình hệt
như kẻ ăn xin đang chờ cầu xin sự bố thí của mẹ Dương Tịch.

Nếu tình yêu dựa trên sự
bố thí, vậy thì cô thà không có tình yêu.

Diệp Phiên Nhiên không
khỏi lắc đầu, nói: “Không, những lời em nói đều chân thành! Dương Tịch, anh để
em đi, em không muốn ở lại đây!” Nói rồi, cô ra sức vùng vẫy khỏi tay cậu, bỏ
chạy ra ngoài. Cô một mực muốn chạy trốn khỏi chốn mang lại nhục nhã và khiến
cô khó xử.

Lời Diệp Phiên Nhiên nói
khiến Dương Tịch kinh ngạc, cậu sững sờ chỉ còn cách đưa mắt nhìn cô phá cửa bỏ
chạy. Đến khi cậu định đuổi theo cô thì bàn tay Phùng Diệu Hoa giữ cậu lại:
“Tiểu Tịch, người con gái này vừa không có cá tính vừa chẳng có phong cách, vốn
dĩ không thích hợp trở thành con dâu nhà họ Dương.”

“Mẹ!” Dương Tịch bất chợt
phát cáu, hét lớn: “Con yêu cô ấy! Nếu mẹ muốn cản con, vậy thì cả đời này, bố
mẹ đừng nghĩ đến chuyện có con dâu!”

Lời của Dương Tịch tựa
như một con dao sắc nhọn đâm vào bà. Phùng Diệu Hoa bỗng chốc buông tay ra, nói
giọng bất lực mệt mỏi: “Con trai, trên thế gian này con gái tốt còn nhiều, cớ
sao con lại cố chấp như vậy!”

Cậu dịu giọng trở lại,
nhìn mẹ mình, giọng chân thành: “Mẹ, con không còn là con nít nữa, biết mình
cần những gì. Con ở bên cô ấy, thực sự rất vui!”

Diệp Phiên Nhiên chạy xộc
ra khỏi phòng trà. Lúc nãy vừa bước vào ánh mặt trời chói sáng rực rỡ, vậy mà
giờ đây trời bỗng chốc đã tối sầm.

Cô đi men theo đường cái,
chẳng rõ chủ đích muốn đi đâu. Cô không muốn về nhà, không muốn bố mẹ lo lắng.
Nếu bố mẹ biết cô chịu nhục trước chắc chắn sẽ càng thêm đau lòng.

Mười mấy phút vừa rồi còn
nhiều hơn so với tổng số những thất bại trắc trở mà cô trải qua trong nửa cuộc
đời mình. Nhục nhã, phẫn nộ, chán chường và cả sự bất lực. Cô cứ ngỡ rằng mình
đã trở nên hết sức dũng cảm, rất đỗi kiên cường, vậy mà chỉ cuộc gặp mặt với
Phùng Diệu Hoa đã khiến mọi sự cao ngạo trong cô bỗng chốc sụp đổ.

Niềm tin của một người
được tạo dựng dựa trên khoảng thời gian khá dài, nhưng chỉ cần trong chốc lát
đã có thể hủy diệt nó. Đối mặt trước sự hùng hổ hăm dọa của Phùng Diệu Hoa, sự
tự tin, dũng cảm trong cô bất chợt tan biến như tro.

Lòng tự tôn và tình yêu
đặt ngay trước mặt, nếu phải chọn một trong hai thì cô vẫn lựa chọn lòng tự
tôn.

Chẳng rõ đi bộ như vậy
bao lâu, Diệp Phiên Nhiên phát hiện ra mình đã đến trung tâm quảng trường. Cô
cảm nhận đôi bàn chân mình nặng như chì, không thể nào cất bước nổi. Cô kiệt
sức thả mình ngồi xuống chiếc ghế gỗ, lơ đãng nhìn đám đông xung quanh.

Không khí náo nức ngày
Tết vẫn chưa rời đi, rất nhiều người đang thả diều trên quảng trường, dưới ánh
nắng mùa đông ấm áp, bất luận là người lớn hay trẻ nhỏ đều vui vẻ. Còn cô ngồi
ở đó, lẻ loi một mình, yếu đuối nhợt nhạt, vô cùng lạc lõng.

Điện thoại đổ từng hồi
chuông, số điện thoại là của Dương Tịch. Cô không nhận điện thoại, bỏ mặc nó
reo rồi chìm vào tĩnh lặng.

Dương Tịch à, mong anh
tha thứ cho sự ích kỷ và nhát gan của em, em đã không cố gắng hết mình, trước
tiên em phải bảo vệ chính mình.

Giờ phút này, cô đột nhiên
không còn oán hận mẹ Dương Tịch. Bậc làm cha làm mẹ nào cũng muốn điều tốt đẹp
cho con. Phùng Diệu Hoa hiểu con trai mình, hiểu Dương Tịch muốn gì và thích
hợp với điều gì.

Có lẽ, cô thực sự không
giỏi giang, không xứng ở cạnh Dương Tịch. Khoảng chênh lệch giữa bọn họ, không
thể chỉ có tình cảm lứa đôi là có thể bù đắp

Điện thoại lại đổ chuông
lần nữa, là Hạ Phương Phi gọi, cô nhận điện thoại, đáp trả giọng yếu ớt: “Alô?”

Hạ Phương Phi hỏi giọng
quan tâm: “Cậu và mẹ Dương Tịch gặp mặt thế nào rồi?”

“Đừng nhắc nữa!” Cô chợt
cảm thấy mình yếu ớt và bất lực: “Phi Phi, mình có thể sang nhà cậu được

không?” Giọng cô hoảng hốt đau thương hệt như chú mèo nhỏ lang thang đầu đường
xó chợ.

Hạ Phương Phi đến ngay
quảng trường đón cô về nhà. Hai người trốn trong phòng Hạ Phương Phi, nhỏ to
tâm sự. Hạ Phương Phi hiểu ngay ra ngọn nguồn vấn đề, than thở nói: “Phiên
Phiên à, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tương lai bị cậu phá vỡ hoàn toàn rồi!”

“Người ta vốn dĩ không có
ý định muốn mình trở thành con dâu mà!” Diệp Phiên Nhiên trút bầu tâm sự cùng
cô bạn thân, tâm tình khá lên nhiều. Phụ nữ quả nhiên là loài động vật có nhu
cầu giải tỏa nỗi buồn bực.

“Nhưng mà, cậu làm vậy,
Dương Tịch bị kẹp chính giữa rất khó xử!” Hạ Phương Phi nhắc nhở cô: “Một bên
là mẹ cậu ta, một bên là bạn gái, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt cả!”

“Vậy theo cậu, mình là
lòng bàn tay hay mu bàn tay?” Diệp Phiên Nhiên vừa gặm quả táo, vừa chìa bàn
tay phải ra săm soi kỹ lưỡng: “Phần lòng bàn tay mềm hơn thì phải!”

Hạ Phương Phi nhìn cô,
muốn phì cười nhưng không cười nổi: “Phiên Phiên à, cậu vì chuyện này mà chia
tay với Dương Tịch ư?”

Diệp Phiên Nhiên bất chợt
dừng ngay lại, hệt như cắn vào đầu lưỡi mình. Hạ Phương Phi lắc đầu than thở:
“Theo kiểu cách đà điểu rụt đầu của cậu, mình lo là cậu sẽ chia tay với Dương
Tịch!”

Người hiểu cô nhất, chỉ
có Phi Phi! Diệp Phiên Nhiên thầm thở dài rầu rĩ nhưng lại không trả lời thẳng
thắn câu hỏi đó của cô, khẽ cười gượng đánh trống l cho qua chuyện.

Thời trung học, Diệp
Phiên Nhiên thường xuyên đến nhà Hạ Phương Phi chơi nên rất thân thiết với bố
mẹ cô. Tối đó, bố mẹ Hạ Phương Phi giữ cô lại dùng bữa tối. Diệp Phiên Nhiên
cũng chẳng làm khách.

Tâm trạng không vui nhưng
dạ dày không đến nỗi tệ, cô ăn một hơi ba bát cơm to, thứ thực sự hóa giải
phiền muộn chỉ có thể là đồ ăn!

Ăn xong bữa cơm tối, cô
cuộn mình trên ghế sofa xem TV. Chuông điện thoại chợt vang lên, Hạ Phương Phi
tiện tay nhận điện thoại, liếc mắt nhìn sang Diệp Phiên Nhiên, cô nói: “Ờ, cô
ấy đang ở đây!” Rồi quay sang nói nhỏ với cô: “Điện thoại của Dương Tịch, cậu
có muốn nghe không?”

Diệp Phiên Nhiên nhận lấy
ống nghe từ tay cô, nghe thấy giọng Dương Tịch ôn tồn dịu dàng: “Phiên Phiên,
em nguôi giận chưa? Anh đến đón em về!”

“Khỏi cần!” Cô đáp khẽ:
“Lát nữa em tự về.”

“Là mẹ anh đắc tội với em
chứ chẳng phải anh!” Dương Tịch vồn vã hỏi: “Em bắt đầu trở nên nhỏ mọn từ bao
giờ vậy?”

“Em là kẻ nhỏ mọn đấy!”
Diệp Phiên Nhiên bụng đầy ấm ức, hậm hực nói: “Tôi tự biết mình không xứng với
Dương đại thiếu gia, anh cứ việc đi tìm người con gái lễ phép gia giáo biết nói
dỗ ngọt mẹ mình đi!”

Hạ Phương Phi giật phắt
ống nghe khỏi tay cô: “Đừng nghe cô ấy nói xàm! Dương Tịch, cậu mau sang đây
đón bạn gái mình về đi!” Nói rồi cô gác máy.

“Phi Phi…” Diệp Phiên
Nhiên toan nói tiếp thì Hạ Phương Phi vỗ vỗ vai cô: “Cậu đừng giận oan người vô
tội. Dương Tịch cậu ấy chẳng làm gì sai trái cả!”

Diệp Phiên Nhiên cười
nhạt nhẽo, thì thào nói: “Việc sai lầm duy nhất của cậu ấy chính là đã đem lòng
yêu mình!”

Lúc Diệp Phiên Nhiên bước
ra khỏi nhà Hạ Phương Phi thì Dương Tịch đã đến, cậu lặng lẽ đứng thẳng bên góc
tường, ánh đèn đường vàng nhạt kéo bóng hình cậu ra tận xa thẳm.

Bước đến gần, cô trông
thấy cậu đang hút thuốc, giữa kẽ tay là ánh lửa hồng, lập lòe lóe sáng như đang
tô điểm tâm trạng trầm lặng của cậu, giữa làn khói thuốc là cặp mắt tiều tụy u
buồn.

Con tim sắc nhọn của cô
bỗng chốc chẳng đặng đừng khẽ nhói đau. Cô còn nhớ lần trước cậu nói với bố cô
rằng, chỉ khi nào buồn phiền mới hút thuốc. Đây là lần đầu tiên cô trông thấy
cậu hút thuốc.

Trông thấy Diệp Phiên
Nhiên tiến lại gần, cậu vội vã dập tắt đầu thuốc, ánh mắt ngưng đọng nhìn cô
chằm chằm, cậu nói: “Xin lỗi em, Phiên Phiên! Anh thay mặt mẹ nói lời xin lỗi
em!”

Diệp Phiên Nhiên nhìn
cậu, không thốt nên lời, một dòng nước ấm nóng xộc thẳng vào tận khoang mắt. Cô
cúi đầu, ra sức cắn môi, nói: “Dương Tịch, là em không đúng, em không nên nói
với mẹ anh những lời lẽ đó…” Lời còn chưa dứt Dương Tịch đã kéo cô vào lòng,
cậu cúi đầu mạnh mẽ đặt lên môi cô nụ hôn.

Nụ hôn cậu mãnh liệt kéo
dài. Chính khoảnh khắc cô ngỡ rằng mình sắp nghẹt thở thì Dương Tịch buông cô
ra, nói khẽ bên tai cô: “Anh tưởng rằng lần này anh thực sự mất em rồi!”

Những giọt nước mắt không
kìm nén được bỗng chốc tuôn rơi.

Dương Tịch dịu dàng gạt
những giọt lệ trên mặt Diệp Phiên Nhiên, khẽ siết tay cô, nói: “Vì muốn ở bên
em, khó khăn thế nào anh cũng không sợ, chỉ cần em và anh vững lòng!”

Chính khoảnh khắc đó, cô
cảm thấy hổ thẹn vô cùng vì sự bồn chồn, nhút nhát, ngần ngừ của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.