Cớ Sao Mãi Yêu Em

Chương 29


Đọc truyện Cớ Sao Mãi Yêu Em – Chương 29

Dương Tịch học chuyên
ngành tài chính quốc tế, thành tích xuất sắc, là ban cán sự hội sinh viên của
khoa, trước đó không lâu cậu còn đoạt giải nhất cuộc thi hùng biện toàn trường.
Chàng nam sinh giỏi giang như vậy nhất định được rất nhiều nữ sinh trong trường
yêu mến, điều này Diệp Phiên Nhiên không cần hỏi cũng biết. Trong nỗi nhung nhớ
khắc sâu tận xương tủy của cô thấp thoáng đâu đó nỗi lo sợ, sợ rằng bản tính
đào hoa quấn lấy cậu chẳng rời.

Cuối cùng cũng đợi đến kỳ
nghỉ hè, Diệp Phiên Nhiên không về thành phố D thăm bố mẹ. Với tuổi trẻ, tình
yêu quan trọng hơn tất thảy. Cô đã hẹn cùng Dương Tịch trải qua chuyến du lịch
mùa hè lãng mạn, trước tiên là vui chơi ở Hoàng Sơn rồi đến Phục Môn. Nói theo
lời của Dương Tịch thì đó chính là “thề non hẹn biển”.

Trần Thần và Tào Quyên
nghe xong cũng muốn tham gia góp vui. Diệp Phiên Nhiên dĩ nhiên chẳng thể khước
từ, bốn người cùng đi chơi chắc chắn sẽ càng thú vị hơn.

Lần này, Diệp Phiên
Nhiên, Trần Thần và Tào Quyên cùng ra ga tàu đón Dương Tịch. Tàu hỏa vừa dừng,
Dương Tịch đã lao ngay xuống. Chia cách nhau hơn bốn tháng ròng rã, nỗi nhung
nhớ của cậu dành cho Diệp Phiên Nhiên chỉ hận một nỗi không chắp thêm đôi cách
để cậu có thể bay ngay đến bên cô.

Dương Tịch mang đôi giày
thể thao Nike, áo T-shirt cùng chiếc quần bò xanh đậm, tóc cắt cực ngắn, gương
mặt ngăm đen cháy nắng, xuất hiện nhiều đường nét rắn rỏi, mặt mày sáng sủa.
Diệp Phiên Nhiên trông ngày càng xinh xắn thanh tú, làn da mịn màng, đôi mắt
mọng nước. Cô mặc chiếc váy liền trắng như tuyết, hệt như nhành hoa bách hợp
thanh khiết. Cô cùng Dương Tịch đứng ở bên ga ngang nhiên ôm nhau như ở chốn
không người, hệt như bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, chàng trai tuấn tú cao
ráo, cô gái vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn
ngưỡng mộ của hành khách qua lại.

“Hài, Dương Tịch, trong
mắt cậu chỉ có mỗi mình Phiên Phiên. Chẳng trông thấy ai khác cả!” Trần Thần
đứng cạnh cười đùa pha trò.

Dương Tịch buông Diệp
Phiên Nhiên ra, dứ nắm đấm trước ngực Trần Thần, quay sang thì trông thấy Tào
Quyên đang đứng cạnh cậu ta.

Đây quả là mẫu người con
gái xinh xắn rạng ngời. Cô có mái tóc dài phấp phới, diện chiếc váy ngắn hai
dây để lộ cặp đùi thon dài trắng nõn, cao ráo đầy đặn, mắt sáng răng trắng,
nước da ngăm đen, sánh bên anh chàng Trần Thân thân hình vạm vỡ, trông hai
người quả thực là một đôi tiên đồng ngọc nữ.

“Người đẹp này là ai thế?
Cậu cũng chẳng thèm giới thiệu nữa!” Dương Tịch đưa mắt nhìn sang Tào Quyên,
gương mặt ánh lên nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái.

Thoáng chốc, Tào Quyên
cảm nhận ánh mặt trời chiếu rọi khắp người cô. Gương mặt trẻ trung tuấn tú đó
lọt ngay vào mắt cô. Mái tóc ngắn, làn môi mỏng manh, khuôn mặt anh tú, nhất là
đôi mắt rực sáng rạng rỡ, hệt như một ngọn lửa đang rạo rực bốc cháy. Con tim
cô chợt gia tăng nhịp đập. Chẳng thể ngờ, Diệp Phiên Nhiên vóc dáng thấp bé,
diện mạo tầm thường lại có được bạn trai giỏi giang thế này.

“Cô ấy tên Tào Quyên, bạn
gái tớ!” Trần Thần mỉm cười giới thiệu: “Đây là thằng bạn chiến hữu mà anh
thường nhắc với em tên Dương Tịch, sinh viên ưu tú Đại học Nam Kinh.”

“Em cứ ngỡ những anh
chàng học hành giỏi giang thì tướng mạo phải xấu lắm cơ. Vậy mà trông anh tuấn
tú thế này, quả là vượt ngoài sức tưởng tượng cuả em!” Tào Quyên giọng điệu
ngọt ngào, gương mặt ánh lên nụ cười càng ngọt hơn nữa

“Tào Quyên, em nói thế có
phần đả kích anh rồi đấy!” Trần Thần nhún vai nói khoác: “Bạn trai em tuy học
hành không giỏi nhưng cũng thuộc diện siêu cấp đại soái ca lịch sự phong độ,
ngọc thụ lâm phong chứ bộ…”

“Trông bộ dạng anh kìa,
có khác gì chú dế mèn đâu?” Tào Quyên nói giọng nũng nịu.

Trần Thần vờ tỏ vẻ đau
thương tuyệt vọng, chạy sang bên Diệp Phiên Nhiên, ôm lấy cánh tay cô, nói:
“Tiểu Diệp Tử à, cậu nói một câu công bằng đi nào, tôi và bạn trai cậu, rốt
cuộc thì ai đẹp trai hơn?”

Diệp Phiên Nhiên sửng
sốt. Tiểu Diệp Tử ư, tự bao giờ mình có một nickname kỳ lạ thế này nhỉ? Dương
Tịch tiến đến phía trước, vờ tỏ vẻ thờ ơ nhưng thực ra cậu đang ra sức đẩy cánh
tay Trần Thần ra, nói: “Cậu phải làm rõ xem, ai là bạn gái của cậu mới được!”

“Yên tâm đi, chẳng có ai

giành mất Tiểu Diệp Tử của cậu đâu!” Trần Thần đáp, quay về bên Tào Quyên:
“Thằng bạn chiến hữu này của anh, cả con tim đều đặt bên bạn gái hắn, tất cả
những bạn gái khác, chỉ đành khôn hồn mà rút lui, không biết đã làm tổn thương
biết bao gái đẹp nữa!”

“Đẹp trai thế, lại còn
chung tình nữa. Diệp Phiên Nhiên à, bạn quả thực đã nhặt được của quý rồi đấy!”
Giọng Tào Quyên chứa đầy đố kỵ.

Trước kia cô cứ ngỡ Trần
Thần là chàng trai tuấn tú bảnh bao nhất, cô và cậu là đôi trời sinh trai tài
gái sắc, nhưng khi Dương Tịch vừa xuất hiện cô mới biết rằng ai mới thực sự là
trai đẹp. Dương Tịch chẳng những đẹp trai mà ở cậu còn toát lên cá tính lạnh
lùng cao ngạo, mạnh mẽ dứt khoát, ánh mắt lộ vẻ thông minh sáng suốt, không
giống với một vài nam sinh khờ khạo lỗ mãng khác. Nếu có thể hẹn hò yêu đương
cùng người con trai thế này nhất định sẽ là điều hạnh phúc nhất thế gian!

Dương Tịch nào đâu hiểu
nỗi lòng của Tào Quyên, cậu chỉ muốn ở một mình cạnh Diệp Phiên Nhiên. Bốn
người quay về Đại học N cùng nhau ăn bữa trưa qua loa trong căn tin rồi chia
nhau ra cùng đi mua đồ dùng du lịch. Dương Tịch cùng Diệp Phiên Nhiên dạo quanh
thành phố S cả buổi chiều, tay xách nách mang trở về. Trần Thần mở túi du lịch
của họ ra x toàn là thức ăn vặt như rau câu, ô mai, hạnh nhân, socola, khô bò,
kẹo mút… “Trời ạ! Vác trên vai túi to thế này cả đoạn đường mệt chết đi được
ấy!”

“Chịu thôi, đây đều là
những món Phiên Phiên thích cả. Cô ấy bảo đồ ăn trên xe khó nuốt lắm, vả lại cô
ấy bị say xe. Lần trước cùng bố mẹ đi Bắc Kinh, suốt đoạn đường đi toàn ăn mì
gói, rốt cuộc ói suốt chuyến đi. Khổ sở như thế, chẳng còn niềm vui đi du lịch
gì nữa!”

“Quả là yếu ớt!” Trần
Thần quở trách Diệp Phiên Nhiên: “Thảo nào mà điểm thi thể dục của cậu thường
dưới trung bình, học kỳ này môn bóng rổ ba bước cậu lại không đạt yêu cầu nữa
à?”

“Đúng thế!” Diệp Phiên
Nhiên chau mày khổ sở: “Thầy giáo thể dục báo với tớ học kỳ sau thi lại rôi!”

“Không sao, không sao!”
Dương Tịch an ủi: “Để đi du lịch về rồi anh dạy em ném bóng ba bước, bảo đảm em
sẽ qua ngay thôi!”

“Đừng tự tin quá, cậu
chưa thấy dáng vẻ ném bóng ba bước của cô ấy đâu, ngáo ộp như chim cánh cụt ấy.
Tớ thấy cậu ấy ngoài viết văn hay thì chẳng biết cái gì cả!”

“Sao cậu biết?” Dương
Tịch lấy làm lạ hỏi.

Diệp Phiên Nhiên học
không giỏi môn thể dục, trước khi đến kỳ thi, chiều nào sau giờ tan học, Dương
Tịch cũng ở lại với nghĩa vụ phụ đạo cho cô môn ném bóng ba bước. Khi đó, Trần
Thần vừa ôm hộp cơm đứng ngay sân tập vừa cười nhạo tư thế của cô. Nhiều lần,
không nhịn được cậu cũng ra sân dạy cho cô nhưng dẫu cho có hai người thầy xuất
sắc chỉ dạy từng cử chỉ động tác, Diệp Phiên Nhiên vẫn không học được.

“Chịu thôi, chắc do trời
sinh não phát triển không đều!” Diệp Phiên Nhiên nói giọng tự giễu.

“Xem ra tật xấu của em
khá nhiều đấy, anh phải xem xét lại mới được.” Dương Tịch nói đùa.

“Dương Tịch à, anh dám!”
Diệp Phiên Nhiên nũng nịu nói, giơ nắm đấm nện ngực cậu. Dương Tịch né sang một
bên, khẽ nắm lấy bàn tay cô, cười nói: “Anh không phải không dám mà là anh
không đành lòng!”

“Làm ơn đi, đừng diễn
cảnh này trước mặt tớ. Hai cô cậu muốn âu yếm thân mật, biến ra chỗ khác cho
người ta nhờ!” Trần Thân hai tay ôm lấy ngực, ra vẻ buồn nôn.

“Chết đi!” Diệp Phiên
Nhiên tiện tay đám hắn một cái. Trần Thần không kịp né tránh, cú đấm nện thẳng
lên người hắn, phát ra tiếng kêu chan chát.

Diệp Phiên Nhiên chỉ đùa
giỡn, cô giơ tay đánh người không biết nặng nhẹ. Nghe tiếng động phát ra cô mới
biết rằng mình dùng sức quá mạnh, vội vàng cất tiếng: “Xin lỗi cậu!”

Trần Thần miệng cười tủm
tỉm, không bực bội cũng chẳng tức tối nhưng sắc mặt Dương Tịch ngay cạnh bất
giác sa sầm lại. Chỉ mới vỏn vẹn một học kỳ mà quan hệ giữa Diệp Phiên Nhiên và
Trần Thần bất chợt tiến triển nhanh chóng, mang lại cho người khác một cảm giác
khó nói, cô ngang nhiên trước mặt cậu liếc mắt đưa tình với hắn. Diệp Phiên
Nhiên dường như cũng chẳng còn là cô nữ sinh e thẹn đỏ mặt mỗi khi trò chuyện

với các nam sinh nữa.

Tận trong thâm tâm, Dương
Tịch cố gắng thuyết phục mình. Trần Thần là bạn thân nhất của cậu, vả lại cậu
đã nhờ Trần Thần thay mình chăm sóc cho Diệp Phiên Nhiên, cậu không nên ghen
tuông với hai người mới phải.

Nhưng chẳng hiểu vì sao
trong lòng cậu vẫn có một cảm giác chua xót không thoải mái.

Dương Tịch vốn không phải
là người lòng dạ hẹp hòi, duy chỉ với Diệp Phiên Nhiên, cậu trở nên vô cùng để
tâm, hết sức nhỏ mọn. Khi còn học trung học, cũng chỉ vì Diệp Phiên Nhiên đi ăn
cơm ở nhà hàng cùng Tiêu Dương mà cậu đã xịt hết hơi bánh xe của Tiêu Dương.

Ở độ tuổi đó, vì muốn có
được tình yêu mà cậu ra sức tranh đoạt, để rồi đến phút cuối cùng trái lại trở
thành sự tổn thương.

Ánh sáng tỏa ra từ Dương
Tịch lóe sáng chói lòi tựa như ánh mặt trời mùa hạ chói chang. Niềm yêu mến
ngưỡng mộ hiện lên trong đôi mắt Tào Quyên, như ban ngày, chẳng hề giấu giếm dù
rằng ngay trước mặt Trần Thần. Cô dường như quên mất bạn trai của mình là ai,
hoàn toàn bị vẻ quyến rũ của Dương Tịch làm cho điên đảo. Trong chuyến đi, cô
cố tình tìm đề tài tán gẫu cùng Dương Tịch, cố tạo cơ hội tiếp xúc riêng với
cậu. Bốn người cùng nhau chơi bài trên tàu, cùng chơi máy đánh bạc, cô còn muốn
chơi bài xì lắc cùng Dương Tịch. Diệp Phiên Nhiên tuy ngoài mặt không nói gì
nhưng trong lòng đã rõ mười mươi. Nhân lúc Trần Thần không có mặt, Diệp Phiên
Nhiên thờ ơ hờ hững quan sát phản ứng của Dương Tịch xem thử trước mặt người
đẹp, cậu có chịu đựng được sự cám dỗ không?

Dương Tịch tỏ vẻ thản
nhiên vô tư, từ nhỏ đến lớn những cảnh tượng này cậu gặp nhiều rồi. Cậu không
cố tình lạnh nhạt với Tào Quyên để giữ thể diện cho cô, không muốn bốn người
ngượng ngập khó xử, nhưng cũng không hé lộ cho cô bất kỳ cơ hội mập mờ nào.
Những khi trò chuyện cùng Tào Quyên, ánh mắt cậu chính trực, tâm tư ngay thẳng.
Cố nhân có câu, vợ bạn chẳng thể đùa giỡn. Huống hồ, trong lòng cậu chỉ có mình
Diệp Phiên Nhiên, nào đâu còn chỗ chứa người nào khác nữa?

Tình yêu là thứ rất đỗi
kỳ lạ, khi nó đến, bạn chỉ có cảm giác với người đó mà thôi, dường như cả thế
giới ngoại trừ cô ấy ra, bạn chẳng để mắt đến ai khác cả.

Trần Thần là kẻ duy nhất
vô tư trong đám bọn họ. Tâm tình thẳng như ruột ngựa, chơi đùa vui vẻ phấn
khích, lúc thua thì tức giận đập bàn, vứt lon Coca trống không lên bàn. Khi
thắng thì là hét lên, còn lục tìm kẹo mút trong túi của Diệp Phiên Nhiên. Chơi
mệt thì một mình bò lên tầng trên, một lúc sau lại ngủ say như chết.

“Phiên Phiên, em có đói
bụng không?” Giờ trưa, Dương Tịch hỏ Diệp Phiên Nhiên: “Có muốn xuống căn tin
sau toa xe ăn trưa không?”

Trong túi chẳng phải có
mang theo bánh mỳ, mỳ ăn liền, bánh quy đủ để lót dạ rồi, cớ sao phải đi ăn
nữa? Diệp Phiên Nhiên lấy làm lạ, đang định khước từ thì Dương Tịch đã quay
sang nói với Tào Quyên: “Bọn mình đi ăn cơm, Trần Thần đang ngủ, cậu giúp bọn
mình trông chừng hành lý nhé. Một lát bọn mình ăn xong sẽ đổi ca thay cậu!” Nói
xong, chẳng đợi Tào Quyên trả lời, cậu kéo Diệp Phiên Nhiên đi.

Trên toa tàu lắc lư chao
đảo, bước chân Dương Tịch đi rất nhanh, Diệp Phiên Nhiên gần như không theo kịp
cậu, may mà cậu kéo lấy tay cô, chứ không cô đã té lăn nhào ra

“Em không muốn đi ăn!”
Diệp Phiên Nhiên ra sức đẩy tay cậu ra, giọng nửa làm nũng nửa phản kháng:
“Dương Tịch à, buông em ra!”

Hai người đã đi đến toa
giường mềm gần toa ăn, cánh cửa trước mặt đóng chặt, ngoài âm thanh răng rắc
phát ra từ toa tàu lửa thì bốn bề lặng ngắt như tờ.

Dương Tịch dừng bước,
quay đầu lại, đáy mắt trong veo, nhoẻn nụ cười thấp thoáng mơ hồ, cậu nói:
“Ngốc ạ, ai muốn đến toa ăn chứ? Anh chỉ muốn ở một mình bên em chốc lát thôi.
Trước mặt Tào Quyên và những hành khách khác, anh làm sao ôm em được chứ?”

Gương mặt Diệp Phiên
Nhiên nóng ran, thoáng chốc, cậu ôm cô vào lòng, bóng hình hai người quấn chặt
lấy nhau hiện trên cánh cửa kính.

Cô nghe thấy nhịp đập con

tim cậu qua lớp áo sơ mi mỏng, cảm xúc bỗng chốc trào dâng mãnh liệt. Đứng
trước người con trai này, cô quả thực chẳng có lý do gì không yêu cậu, cô đã
thực sự yêu cậu đến mức không còn là chính mình nữa rồi.

“Phiên Phiên!” Cậu dịu
dàng vòng quanh người cô, ghé môi sát bên thùy tai cô, nói: “Đến Hoàng Sơn,
chúng mình ở cùng phòng, được không em?”

Khuôn mặt Diệp Phiên
Nhiên đỏ ửng, vệt đỏ nhanh chóng lan rộng ra tận vùng cổ và mang tai. Cô đẩy
cậu ra, cúi đầu nhìn ngón chân, hồi lâu không nói gì.

Cậu chụp lấy cổ tay cô,
kéo cô vào lòng: “Phiên Phiên, em tin anh đi, anh sẽ không phụ lòng em đâu…”

Ngần ngừ trong chốc lát,
Diệp Phiên Nhiên từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt ửng đỏ lặn đi dần, nước da
trắng muốt càng tôn thêm đôi con ngươi đen láy long lanh: “Dương Tịch à, em
chẳng biết bọn mình tiến được bao xa, tốt đẹp được bao lâu nhưng nếu anh thực
sự muốn thì em sẽ trao cho anh…”

“Nói gì mà khờ khạo vậy?”
Dương Tịch nắm thật chặt tay cô làm cánh tay cô bị đau: “Chúng mình mãi mãi
không xa nhau

Khoảnh khắc này, cô hoàn
toàn tin tưởng sự vững vàng trong tình yêu của cậu. Hệt như đoàn tàu xe lửa này
đang chạy đến một quỹ đạo, hướng đến điểm tận cùng phía trước, hú còi lái thẳng
một mạch…

Chuyến đi kéo dài suốt
bảy tiếng đồng hồ, cô không hề say xe, thậm chí còn thích cảm giác xe lửa phóng
vút trên đường ray phát ra những tiếng động răng rắc, tuy lắc lư chao đảo nhưng
mang lại cho người ta cảm giác hết sức chân thật vững vàng.

Bốn giờ chiều, tàu hỏa
dừng tại ga Hoàng Sơn, ngồi thêm hai giờ đồng hồ trên xe buýt, khi đến tiểu
trấn dưới chân núi Hoàng Sơn thì trời đã nhá nhem tối.

Tiểu trấn cách núi Hoàng
Sơn nửa tiếng ngồi xe, nhưng phần lớn khách du lịch đều lựa chọn trú ngụ tại
nhà trọ trong tiểu trấn. Các khách sạn cao cấp đều thu phí rất cao, sinh viên
như bọn họ không chịu nổi mức giá đó. Dương Tịch và Trần Thần chia nhau sử dụng
chứng minh nhân dân của mình, đăng ký hai phòng đôi. Ngồi cả buổi trên tàu hỏa,
mọi người ai cũng thấm mệt, ăn xong cơm tối thì ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

Điều kiện nhà trọ rất đơn
sơ, phòng ốc ẩm thấp âm u, tường nhà mốc loang lổ. Chiếc quạt trần trên trần
nhà cao chuyển động phát ra tiếng kẽo kẹt chẳng những không mang lại hơi mát mà
còn phả ra luồng không khí nóng bức.

Dương Tịch ngồi trên
giường xem ti vi, để Diệp Phiên Nhiên đi tắm trước. Cậu mở âm lượng ti vi rất
lớn để át đi tiếng nước rì rào vọng ra từ nhà tắm nhưng rõ ràng tâm hồn treo
ngược cành cây, thi thoảng cậu ngoái đầu nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đang
đóng chặt.

Không gian nhà tắm bức
bối, không có bồn cầu, cũng chẳng có bồn tắm, chỉ có vòi hoa sen. Diệp Phiên
Nhiên vặn vòi nước, chần chừ không chịu cởi đồ, nội tâm vẫn đang giao chiến
giằng xé, rốt cuộc cô có muốn cùng cậu…

Thời gian từng phút trôi
qua, Dương Tịch nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, cô đã tắm hơn nửa tiếng
đồng hồ vẫn chưa chịu ra. Ngoài tiếng nước chảy không có động tĩnh gì khác,
chẳng lẽ ngộ độc khí gas rồi

Cậu bất chợt căng thẳng,
luôn miệng gọi Phiên Phiên nhưng không nghe thấy tiếng đáp trả. Cậu bước đến
gần, ra sức đập cửa: “Sao em vẫn chưa xong nữa? Em không sao chứ?”

“Ồ, xong ngay đây, anh
đừng vào!” Cô hoảng hốt nói, tuột quần áo ra khỏi người, đứng tắm dưới làn nước
ấm.

Em khóa trái cửa, làm sao
anh vào được chứ? Dương Tịch cười thầm, xem ra cô ấy thực sự coi mình là kẻ háo
sắc đây mà! Cậu có phần ác ý nắm chặt nắm đấm cửa, khẽ xoay một vòng, cánh cửa
phòng tắm nhẹ nhàng mở ra.

Làn hơi nước trắng xóa,
mờ ảo trong căn phòng, dáng hình thon gầy trắng trẻo thoắt ẩn thoắt hiện, phấp
phới chuyển động, không trông thấy rõ ràng nhưng vô cùng hấp dẫn quyễn rũ. Máu
huyết bỗng chốc xộc thẳng lên não Dương Tịch, toàn thân cậu nóng dần lên.

Cậu ngẩn ngơ trước cửa
một lúc lâu, vẫn chưa biết nên bước vào hay rút lui thì Diệp Phiên Nhiên dường
như nghe thấy tiếng động sau lưng, cô khẽ quay lại, thình lình hét toáng lên,
Dương Tịch mặt đỏ tía tai, bối rối nói: “Cánh… cánh cửa… này… ổ khóa… hỏng
rồi!”

Diệp Phiên Nhiên quay
lưng lại, xấu hổ mặt đỏ bừng: “Sao anh còn đứng đó làm gì? Mau ra ngoài đi!”

Dương Tịch lúc này mới
tỉnh mộng, vội vàng lui ra sau, chạy ra khỏi nhà tắm. Trước tình cảnh hoảng sợ
này, Diệp Phiên Nhiên chẳng còn lòng dạ nào tắm nữa, cô chỉ xối qua loa một
chút rồi thay chiếc áo ngủ, xõa mái tóc ướt và bước ra ngoài.

Dương Tịch ngồi bên mép
giường, không dám ngẩng đầu nhìn lên, không dám nhìn cô, vẻ mặt khổ sở ngượng

ngùng. Diệp Phiên Nhiên vốn hơi xấu hổ nhưng trông thấy bộ dạng của cậu thì tận
đáy lòng cô dấy lên cảm xúc yêu mến kỳ lạ. Chàng sinh viên Đại học Nam Kinh tài
giỏi này, chàng hoàng tử phong độ biết bao, giờ đây đứng trước mặt cô lại hệt
như đứa trẻ vô tội.

Cô yêu chàng trai ngang
ngược nông nổi này, yêu kiểu tự tin vững vàng của cậu, cũng yêu cả tính cách
trẻ con của cậu cùng dáng vẻ ngượng ngùng hiếm khi để lộ ra trướcọi người.

“Này, em tắm xong rồi.”
Cô bước đến gần, dịu dàng nói: “Anh mau vào tắm đi!”

“Phiên Phiên…” Dương Tịch
ngẩng đầu, cậu vốn định nói lời xin lỗi nhưng lại tình cờ bắt gặp đôi mắt mỉm
cười của cô. Diệp Phiên Nhiên đứng ngay tầm tay cậu, khuôn mặt nhu mỳ, điểm
xuyến vài lớp phấn trong suốt, mái tóc đen nhánh ẩm ướt xõa ra trên đôi bờ vai,
từng giọt nước trên mái tóc men theo chiếc cổ mảnh khảnh xinh xắn, từ từ chạy
dọc xuống thấm ướt cả ngực áo ngủ trắng toát, từng đường cong cơ thể thiếu nữ
thấp thoáng lộ ra… Cậu nhìn cô trân trân, toàn thân đón nhận được sự va chạm
mãnh liệt, cậu cảm nhận mình dường như sắp nứt toạc ra.

“Ồ?” Cô cười hỏi, sắc mặt
ngây thơ, lộ vẻ quyến rũ: “Anh muốn nói gì?”

Cậu nhún vai, hít một hơi
thật sâu: “Là em cố ý, cố ý khép cửa để dụ anh vào đúng không?”

Mặt Diệp Phiên Nhiên nóng
ran, nói: “Dương Tịch, anh đừng có mà đổ thừa, em…” Lời còn chưa dứt, cả người
cô bị cậu kéo ngay vào lồng ngực vạm vỡ, làn môi ấm áp đã chặn cứng cổ họng cô.

“Phiên Phiên, em quyến rũ
anh!” Dương Tịch nghẹn ngào nói, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn. Thoáng chốc,
đầu óc Diệp Phiên Nhiên trống rỗng rồi dần dần trở nên tỉnh táo. Cô không còn
phản bác nữa, ngoan ngoãn dùng tay kéo lấy cổ cậu, mãnh liệt đáp trả.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng
bén. Dương Tịch ham muốn thể xác cô thì dựa vào đâu cô không tò mò chuyện tình
cảm nam nữ chứ?

Dương Tịch đè cô xuống
giường, vừa hôn cô vừa luồn tay vào chiếc váy ngủ. Diệp Phiên Nhiên như bị điện
giật, cảm giác ấm áp này khiến cô run rẩy nhưng cô quyết cắn răng không để lộ
ra. Và rồi ngón tay cậu luồn thẳng vào trong, chạy dọc men theo làn da trơn
láng mát lạnh của cô, từng chút từng chút hướng lên… Cuối cùng bàn tay cậu chạm
vào đôi nhũ hoa mềm mại trước ngực cô. Diệp Phiên Nhiên cảm thấy cổ họng khô
khốc, cô há hốc miệng thở dốc. Cô chưa kịp ngăn cản thì Dương Tịch đã vén chiếc
váy ngủ lên. Diệp Phiên Nhiên ngơ ngác ngồi bật dậy, kéo chiếc váy ngủ xuống,
giận dữ nói: “Dương Tich, anh làm gì

Cậu hạ thấp giọng, vẻ mặt
nài nỉ: “Cho anh xem một chút!” Rõ ràng hệt như đứa trẻ vòi ăn kẹo ngọt.

Diệp Phiên Nhiên kiên
quyết lắc đầu, đẩy cậu ra: “Người anh toàn mồ hôi, hôi chết được, mau đi tắm
đi!”

Cả ngày ngồi trên xe lửa,
Dương Tịch biết toàn thân cậu nặng mùi mồ hôi nhưng vẫn sáp lại gần cô, khẽ lay
cô, nói giọng trẻ con: “Một lát thôi mà!”

Diệp Phiên Nhiên vẫn cự
tuyệt cậu nhưng thái độ không còn kiên quyết như vừa rồi nữa. Nội tâm giằng xé
dữ dội, ngẫm nghĩ mình sớm muộn gì cũng là của anh, còn xem xét gì nữa chứ?
Dưới sự đồng ý ngầm của cô, Dương Tịch vén chiếc váy ngủ lên đến tận ngang
ngực. Diệp Phiên Nhiên xấu hổ mắt nhắm nghiền không muốn chạm vào niềm dục vọng
ham muốn trong đôi mắt cậu.

Hốc mắt Dương Tịch gần
như rách toạc ra, cậu nhìn chăm chú vào bầu ngực của cô. Bầu ngực cô tuy không
đầy đặn nhưng tròn trĩnh hướng lên hệt như đôi bồ câu trắng ngọc ngà đáng yêu,
mềm mại mịn màng long lanh sáng chói dưới ánh đèn. Cậu khẽ rên rỉ thì thầm,
khom người há miệng khẽ ngậm lấy núm nhũ hoa. Diệp Phiên Nhiên chợt mở choàng
đôi mắt đang khép chặt, ra sức thừa sống thiếu chết đẩy vai cậu nhưng cậu vẫn
chẳng mảy may nhúc nhích, vùi mặt trước ngực cô, nhẹ nhàng gặm nhấm mơn trớn.
Diệp Phiên Nhiên cất tiếng van nài, tiếng thổn thức hòa cùng cơn thở dốc:
“Đừng… xin anh đấy, đừng…”

Dương Tịch lúc này không
còn kiềm chế được mình nữa, cậu ôm lấy cô ngã vật ra giường, nâng mặt cô lên
hôn say đắm khiến cô gần như ngạt thở. Trong cơn kích động cuồng phong lạ lẫm,
cậu tuột chiếc quần lót của cô, đưa người tiến vào trong cơ thể cô.

Toàn thân Diệp Phiên
Nhiên đau đớn hệt như bị đâm xuyên thủng. Cô cắn chặt khóe môi, ôm chặt lấy bờ
vai rộng lớn ướt sũng mồ hôi, hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi theo gò má…
Giữa làn nước mắt tuôn rơi lã chã cùng những giọt mồ hôi thánh thót, Diệp Phiên
Nhiên trải qua đêm đầu tiên của mình, hoàn thành bước chuyển biến từ cô gái
sang đàn bà.

Đó là lần đầu tiên đáng
giá nhất của đời cô, cô không hề hối hận, đêm đó cô đã trải qua cùng Dương
Tịch.

Bởi lẽ, cậu yêu cô và cô
cũng vậy.

Phật nói: “Lưu tình hạ
thế, nhận lấy cõi tiên bấy nhiêu là biến, hòa hữu tình nhân, làm chuyện khoái
lạc, chớ hỏi thế nào là kiếp là duyên.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.